Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui
Chương 73-74
73
Ngô Tĩnh Vân sống lại đã nhiều ngày, nhưng mỗi khi nhớ tới chuyện kiếp trước nàng ta vẫn thấy vô cùng bức bối, nàng ta làm sao mà buông tay, làm sao mà không để ý được?
Nàng ta nhìn Đường Thư Nghi rồi nói: “Phu nhân có từng nhớ trung thu năm đó, ngài đã nói sẽ không để ta chịu ủy khuất, ngài sẽ làm chủ cho ta.”
Ngô Tĩnh Vân nói vậy là để thử, thử xem Đường Thư Nghi có sống lại hay không.
Kiếp trước nàng ta và Tiêu Ngọc Thần thành thân không bao lâu thì đã mang Liễu Bích Cầm về Hầu phủ. Trung thu năm đó, Hầu phu nhân đã nói với nàng ta Liễu Bích Cầm chỉ là một tỳ thiếp, chỉ cần nàng còn sống thì sẽ không để nàng ta chịu tủi thân, sẽ làm chủ cho nàng ta.
Đường Thư Nghi tất nhiên biết nàng ta đang thử mình, nàng lộ vẻ kinh ngạc nói: “Trung thu nào? Tĩnh Vân ngươi tủi thân cái gì?”
Ngô Tĩnh Vân nhìn nàng chăm chăm, muốn nhìn được một chút sơ hở trên mặt nàng, nhưng từ ánh mắt đến chân mày của Đường Thư Nghi đều lộ rõ nàng chỉ đang giật mình, hoàn toàn không hiểu nàng ta đang nói gì.
Xem ra là nàng ta nghĩ nhiều, Hầu phu nhân không sống lại, nhưng lời Hầu phu nhân vừa nói là có ý gì? Chẳng lẽ chỉ là trực giác? Hay là nàng đã biết được chuyện gì đó?
Trong lúc nhất thời, lòng Ngô Tĩnh Vân càng thêm hoảng loạn, nhưng vẫn xem như giữ được vẻ ngoài bình tĩnh, nàng ta nói: “Không sao, chuyện phu nhân nói có thể ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện là chuyện gì?”
Ngô Tĩnh Vân nói sang chuyện khác, dời lực chú ý của Đường Thư Nghi, Đường Thư Nghi cũng không băn khoăn nữa, chỉ mở miệng nói: “Chính là chuyện Lương gia tự tiện xông vào tòa nhà ở ngõ Mai Hoa, thật ra hoàn toàn có thể bình tĩnh giải quyết.”
Đã nói đến mức như vậy, Đường Thư Nghi cũng không còn gì để nói nữa.
Nàng quay đầu xem nhìn nữ hài tử trước mặt, dáng người cao gầy dung mạo đại khí đoan trang, nhưng lòng dạ lại không hề hào sảng như vậy. Quả thật, kiếp trước Tiêu Ngọc Thần đối với nàng ta quả thật là tra nam, nàng ta gả nhầm người xấu.
Nhưng nếu lòng dạ rộng lượng thì chắc chắn vẫn có thể sống hào sảng thoải mái.
Kiếp trước nàng ta là Vĩnh Ninh hầu phu nhân, nhà mẹ đẻ cũng không phải gia đình bình dân, có tiền có địa vị, nam nhân không yêu thì làm sao? Người hữu tình thì ta đáp lại gấp đôi, nếu người vô tình thì mạnh ai nấy sống.
Không có nam nhân vẫn có thể sống tự do thoải mái.
Còn tiểu thiếp chướng mắt kia à, hừ, chỉ cần lão tử không chết, ngươi vĩnh viễn chỉ là một tỳ thiếp.
Cho nên, có sống tốt hay không không chỉ dựa vào bài đến tay ngươi có đẹp hay không mà phải dựa vào ngươi xuống bài như nào.
Nên nói đều đã nói nhưng có vẻ chuyện này không thể dàn xếp trong hòa bình rồi, vậy chỉ có thể đi một bước tính một bước, đến lúc đó bọn họ chắc chắn sẽ đối nghịch nhau.
Rất nhiều chuyện chính là như vậy, không phải ai tốt ai xấu, chỉ là lập trường đối lập mà thôi.
“Hạt sen rất tốt cho thân thể, lát nữa ta sai người hái một ít hạt sen đưa qua cho ngươi.” Đường Thư Nghi cười nói.
Ngô Tĩnh Vân: “Cảm tạ phu nhân.”
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Đường Thư Nghi đi về phía đám người Ngô phu nhân, Ngô Tĩnh Vân tâm phiền ý loạn nhưng vẫn giữ nét mặt bình tĩnh theo sau. Tới chỗ mấy gốc phong đỏ, Đường Thư Nghi trò chuyện với Ngô phu nhân một hồi, Ngô phu nhân bèn cáo từ, còn hẹn hai ngày sau sẽ đến Sùng Quang tự.
Ngô Tĩnh Vân thất thần đi theo Ngô phu nhân rời khỏi Hầu phủ, phiền muộn bước lên xe ngựa. Về tới Ngô phủ, Ngô phu nhân cũng có suy tính trong lòng nên không nói thêm gì với nàng ta, bảo nàng ta trở về viện của mình.
Vào phòng ngủ, nàng ta cho nha hoàn lui ra, một người ngồi trên chiếc giường cạnh cửa sổ phát ngốc, trong đầu suy đi nghĩ lại mấy lời Hầu phu nhân nói.
Hầu phu nhân hẳn là đang ám chỉ chuyện nàng ta và Tiêu Ngọc Thần từ hôn có thể ngồi xuống bình tĩnh nói, nói như vậy là Hầu phu nhân đã biết chút gì đó, nàng biết được bao nhiêu?
74
Ngô Tĩnh Vân ngồi đó rất lâu, nghĩ đến rất nhiều chuyện ở kiếp trước và kiếp này, nếu Hầu phu nhân biết chút gì đó, vậy hôm nay hẳn là nàng đang ám chỉ nàng ta hãy quên chuyện trước kia đi, chuyện từ hôn cứ ngồi xuống từ từ bàn bạc.
Sao nàng ta lại không hiểu chứ, nếu trời cao cho nàng ta cơ hội sống lại, nàng ta nên quý trọng sống cho thật tốt. Nhưng kiếp trước nàng ta quá đau khổ, dựa vào đâu mà những người tổn thương nàng ta vẫn có thể sống tốt, làm sao mà nàng ta có thể không nghĩ đến những chuyện kiếp trước, làm sao mà buông bỏ những gút mắt trong quá khứ?
Hòa thuận từ hôn?
Dựa vào cái gì?
Đời trước Tiêu Ngọc Thần đã tổn thương nàng ta nhiều như vậy, dựa vào đâu mà nàng ta phải nhẹ nhàng cho qua?
Hôn sự chắc chắn phải lui, nhưng kiếp này Tiêu Ngọc Thần muốn cưới được thê tử như ý, sống cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp ư, không thể nào!
Ngô Tĩnh Vân càng nghĩ càng giận, đến mức mặt đỏ lên, nàng ta hít sâu một hơi, để bản thân bình tĩnh lại, sau đó quay đầu nhìn bản thân trong gương, nàng ta nói: “Một lần cuối cùng, nếu lần này có thể cột Ngô Tĩnh Xu và Tiêu Ngọc Thần lại với nhau thì nàng ta sẽ không đụng tới bọn họ nữa.”
Nàng ta đã nghĩ rồi, nếu Tiêu Ngọc Thần cưới Ngô Tĩnh Xu, với tính tình của Ngô Tĩnh Xu, Liễu Bích Cầm đừng hòng bước chân vào Hầu phủ. Mà Tiêu Ngọc Thần yêu Liễu Bích Cầm nhiều bao nhiêu, nàng ta biết rất rõ, kiếp này Liễu Bích Cầm không vào được Hầu phủ, Tiêu Ngọc Thần đối với nàng ta sẽ càng nhớ mãi không quên.
Có một phu quân mà trong lòng hắn chỉ có nữ tử khác, Ngô Tĩnh Xu đừng mong sống tốt.
Mà Ngô Tĩnh Xu cũng sẽ không ẩn nhẫn như nàng ta kiếp trước, nàng ta sống không tốt thì cũng sẽ khiến người khác sống đau khổ, tất nhiên sẽ thường xuyên nháo sự ở Hầu phủ, đến lúc đó Hầu phủ đừng mong có được ngày lành.
Nghĩ đến những người đã tổn thương mình ở kiếp trước, kiếp này đều không được sống yên ổn, Ngô Tĩnh Vân vô cùng vui sướng.
Con người đều ích kỷ, Hầu phu nhân đừng trách nàng ta không buông tha Tiêu Ngọc Thần, kiếp trước Tiêu Ngọc Thần cũng đâu có buông tha nàng ta, không phải sao?
…
Trong viện Ngô phu nhân, Ngô Tĩnh Xu lo lắng hỏi: “Nương, nương nghĩ Hầu phu nhân và Ngô Tĩnh Vân lúc ở hồ nước đã nói chuyện gì?”
Ngô phu nhân nhẹ nhàng vỗ tay nàng ta nói: “Mặc kệ là chuyện gì, hai ngày sau ở Sùng Quang tự, con cứ làm theo lời ta nói là được. Chỉ cần gạo sống nấu thành cơm, Hầu phủ còn có thể quỵt nợ sao?”
Ngô Tĩnh Xu xấu hổ đỏ mặt, nhưng nàng ta vẫn có chút lo lắng: “Nương, nếu... nếu chuyện thành, thế tử cùng Hầu phu nhân khinh thường nữ nhi thì phải làm sao?”
Ngô phu nhân thở dài: “Chuyện xảy ra... bất ngờ, có lẽ Hầu phu nhân và Tiêu thế tử sẽ có chút oán hận, nhưng lòng người đều là thịt, sau này con ở trước mặt bọn họ ngoan ngoãn một chút, lúc xuất giá nương sẽ thêm hồi môn phong phú cho con, cứ từ từ là bọn họ có thể tiếp nhận con.”
Ngô Tĩnh Xu thả lỏng tâm trạng, lại nói: “Nghe nói Tiêu thế tử lại giấu Liễu Bích Cầm rồi, chuyện này có thật không?”
Tuy Lương gia không tìm được chứng cứ Tiêu Ngọc Thần chứa chấp nữ nhi tội thần Liễu Bích Cầm nhưng vẫn có một vài tin tức lọt ra ngoài.
Ngô phu nhân cũng không lo lắng Liễu Bích Cầm, nàng ta nói: “Chỉ là nữ nhi của một kẻ tội đồ, cho dù Tiêu thế tử có giấu nàng ta đi thì đã sao? Chờ con gả vào Hầu phủ, dày vò nàng ta không phải rất dễ sao, có rất nhiều cách chơi chết người ta mà.”
Ngô Tĩnh Xu yên tâm, kéo tay Ngô phu nhân làm nũng: “Nương, ngài thật tốt.”
Ngô phu nhân vỗ lưng nàng ta: “Nương tất nhiên sẽ cho hai tỷ muội các con điều tốt nhất.”
Ngô Tĩnh Vân sống lại đã nhiều ngày, nhưng mỗi khi nhớ tới chuyện kiếp trước nàng ta vẫn thấy vô cùng bức bối, nàng ta làm sao mà buông tay, làm sao mà không để ý được?
Nàng ta nhìn Đường Thư Nghi rồi nói: “Phu nhân có từng nhớ trung thu năm đó, ngài đã nói sẽ không để ta chịu ủy khuất, ngài sẽ làm chủ cho ta.”
Ngô Tĩnh Vân nói vậy là để thử, thử xem Đường Thư Nghi có sống lại hay không.
Kiếp trước nàng ta và Tiêu Ngọc Thần thành thân không bao lâu thì đã mang Liễu Bích Cầm về Hầu phủ. Trung thu năm đó, Hầu phu nhân đã nói với nàng ta Liễu Bích Cầm chỉ là một tỳ thiếp, chỉ cần nàng còn sống thì sẽ không để nàng ta chịu tủi thân, sẽ làm chủ cho nàng ta.
Đường Thư Nghi tất nhiên biết nàng ta đang thử mình, nàng lộ vẻ kinh ngạc nói: “Trung thu nào? Tĩnh Vân ngươi tủi thân cái gì?”
Ngô Tĩnh Vân nhìn nàng chăm chăm, muốn nhìn được một chút sơ hở trên mặt nàng, nhưng từ ánh mắt đến chân mày của Đường Thư Nghi đều lộ rõ nàng chỉ đang giật mình, hoàn toàn không hiểu nàng ta đang nói gì.
Xem ra là nàng ta nghĩ nhiều, Hầu phu nhân không sống lại, nhưng lời Hầu phu nhân vừa nói là có ý gì? Chẳng lẽ chỉ là trực giác? Hay là nàng đã biết được chuyện gì đó?
Trong lúc nhất thời, lòng Ngô Tĩnh Vân càng thêm hoảng loạn, nhưng vẫn xem như giữ được vẻ ngoài bình tĩnh, nàng ta nói: “Không sao, chuyện phu nhân nói có thể ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện là chuyện gì?”
Ngô Tĩnh Vân nói sang chuyện khác, dời lực chú ý của Đường Thư Nghi, Đường Thư Nghi cũng không băn khoăn nữa, chỉ mở miệng nói: “Chính là chuyện Lương gia tự tiện xông vào tòa nhà ở ngõ Mai Hoa, thật ra hoàn toàn có thể bình tĩnh giải quyết.”
Đã nói đến mức như vậy, Đường Thư Nghi cũng không còn gì để nói nữa.
Nàng quay đầu xem nhìn nữ hài tử trước mặt, dáng người cao gầy dung mạo đại khí đoan trang, nhưng lòng dạ lại không hề hào sảng như vậy. Quả thật, kiếp trước Tiêu Ngọc Thần đối với nàng ta quả thật là tra nam, nàng ta gả nhầm người xấu.
Nhưng nếu lòng dạ rộng lượng thì chắc chắn vẫn có thể sống hào sảng thoải mái.
Kiếp trước nàng ta là Vĩnh Ninh hầu phu nhân, nhà mẹ đẻ cũng không phải gia đình bình dân, có tiền có địa vị, nam nhân không yêu thì làm sao? Người hữu tình thì ta đáp lại gấp đôi, nếu người vô tình thì mạnh ai nấy sống.
Không có nam nhân vẫn có thể sống tự do thoải mái.
Còn tiểu thiếp chướng mắt kia à, hừ, chỉ cần lão tử không chết, ngươi vĩnh viễn chỉ là một tỳ thiếp.
Cho nên, có sống tốt hay không không chỉ dựa vào bài đến tay ngươi có đẹp hay không mà phải dựa vào ngươi xuống bài như nào.
Nên nói đều đã nói nhưng có vẻ chuyện này không thể dàn xếp trong hòa bình rồi, vậy chỉ có thể đi một bước tính một bước, đến lúc đó bọn họ chắc chắn sẽ đối nghịch nhau.
Rất nhiều chuyện chính là như vậy, không phải ai tốt ai xấu, chỉ là lập trường đối lập mà thôi.
“Hạt sen rất tốt cho thân thể, lát nữa ta sai người hái một ít hạt sen đưa qua cho ngươi.” Đường Thư Nghi cười nói.
Ngô Tĩnh Vân: “Cảm tạ phu nhân.”
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Đường Thư Nghi đi về phía đám người Ngô phu nhân, Ngô Tĩnh Vân tâm phiền ý loạn nhưng vẫn giữ nét mặt bình tĩnh theo sau. Tới chỗ mấy gốc phong đỏ, Đường Thư Nghi trò chuyện với Ngô phu nhân một hồi, Ngô phu nhân bèn cáo từ, còn hẹn hai ngày sau sẽ đến Sùng Quang tự.
Ngô Tĩnh Vân thất thần đi theo Ngô phu nhân rời khỏi Hầu phủ, phiền muộn bước lên xe ngựa. Về tới Ngô phủ, Ngô phu nhân cũng có suy tính trong lòng nên không nói thêm gì với nàng ta, bảo nàng ta trở về viện của mình.
Vào phòng ngủ, nàng ta cho nha hoàn lui ra, một người ngồi trên chiếc giường cạnh cửa sổ phát ngốc, trong đầu suy đi nghĩ lại mấy lời Hầu phu nhân nói.
Hầu phu nhân hẳn là đang ám chỉ chuyện nàng ta và Tiêu Ngọc Thần từ hôn có thể ngồi xuống bình tĩnh nói, nói như vậy là Hầu phu nhân đã biết chút gì đó, nàng biết được bao nhiêu?
74
Ngô Tĩnh Vân ngồi đó rất lâu, nghĩ đến rất nhiều chuyện ở kiếp trước và kiếp này, nếu Hầu phu nhân biết chút gì đó, vậy hôm nay hẳn là nàng đang ám chỉ nàng ta hãy quên chuyện trước kia đi, chuyện từ hôn cứ ngồi xuống từ từ bàn bạc.
Sao nàng ta lại không hiểu chứ, nếu trời cao cho nàng ta cơ hội sống lại, nàng ta nên quý trọng sống cho thật tốt. Nhưng kiếp trước nàng ta quá đau khổ, dựa vào đâu mà những người tổn thương nàng ta vẫn có thể sống tốt, làm sao mà nàng ta có thể không nghĩ đến những chuyện kiếp trước, làm sao mà buông bỏ những gút mắt trong quá khứ?
Hòa thuận từ hôn?
Dựa vào cái gì?
Đời trước Tiêu Ngọc Thần đã tổn thương nàng ta nhiều như vậy, dựa vào đâu mà nàng ta phải nhẹ nhàng cho qua?
Hôn sự chắc chắn phải lui, nhưng kiếp này Tiêu Ngọc Thần muốn cưới được thê tử như ý, sống cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp ư, không thể nào!
Ngô Tĩnh Vân càng nghĩ càng giận, đến mức mặt đỏ lên, nàng ta hít sâu một hơi, để bản thân bình tĩnh lại, sau đó quay đầu nhìn bản thân trong gương, nàng ta nói: “Một lần cuối cùng, nếu lần này có thể cột Ngô Tĩnh Xu và Tiêu Ngọc Thần lại với nhau thì nàng ta sẽ không đụng tới bọn họ nữa.”
Nàng ta đã nghĩ rồi, nếu Tiêu Ngọc Thần cưới Ngô Tĩnh Xu, với tính tình của Ngô Tĩnh Xu, Liễu Bích Cầm đừng hòng bước chân vào Hầu phủ. Mà Tiêu Ngọc Thần yêu Liễu Bích Cầm nhiều bao nhiêu, nàng ta biết rất rõ, kiếp này Liễu Bích Cầm không vào được Hầu phủ, Tiêu Ngọc Thần đối với nàng ta sẽ càng nhớ mãi không quên.
Có một phu quân mà trong lòng hắn chỉ có nữ tử khác, Ngô Tĩnh Xu đừng mong sống tốt.
Mà Ngô Tĩnh Xu cũng sẽ không ẩn nhẫn như nàng ta kiếp trước, nàng ta sống không tốt thì cũng sẽ khiến người khác sống đau khổ, tất nhiên sẽ thường xuyên nháo sự ở Hầu phủ, đến lúc đó Hầu phủ đừng mong có được ngày lành.
Nghĩ đến những người đã tổn thương mình ở kiếp trước, kiếp này đều không được sống yên ổn, Ngô Tĩnh Vân vô cùng vui sướng.
Con người đều ích kỷ, Hầu phu nhân đừng trách nàng ta không buông tha Tiêu Ngọc Thần, kiếp trước Tiêu Ngọc Thần cũng đâu có buông tha nàng ta, không phải sao?
…
Trong viện Ngô phu nhân, Ngô Tĩnh Xu lo lắng hỏi: “Nương, nương nghĩ Hầu phu nhân và Ngô Tĩnh Vân lúc ở hồ nước đã nói chuyện gì?”
Ngô phu nhân nhẹ nhàng vỗ tay nàng ta nói: “Mặc kệ là chuyện gì, hai ngày sau ở Sùng Quang tự, con cứ làm theo lời ta nói là được. Chỉ cần gạo sống nấu thành cơm, Hầu phủ còn có thể quỵt nợ sao?”
Ngô Tĩnh Xu xấu hổ đỏ mặt, nhưng nàng ta vẫn có chút lo lắng: “Nương, nếu... nếu chuyện thành, thế tử cùng Hầu phu nhân khinh thường nữ nhi thì phải làm sao?”
Ngô phu nhân thở dài: “Chuyện xảy ra... bất ngờ, có lẽ Hầu phu nhân và Tiêu thế tử sẽ có chút oán hận, nhưng lòng người đều là thịt, sau này con ở trước mặt bọn họ ngoan ngoãn một chút, lúc xuất giá nương sẽ thêm hồi môn phong phú cho con, cứ từ từ là bọn họ có thể tiếp nhận con.”
Ngô Tĩnh Xu thả lỏng tâm trạng, lại nói: “Nghe nói Tiêu thế tử lại giấu Liễu Bích Cầm rồi, chuyện này có thật không?”
Tuy Lương gia không tìm được chứng cứ Tiêu Ngọc Thần chứa chấp nữ nhi tội thần Liễu Bích Cầm nhưng vẫn có một vài tin tức lọt ra ngoài.
Ngô phu nhân cũng không lo lắng Liễu Bích Cầm, nàng ta nói: “Chỉ là nữ nhi của một kẻ tội đồ, cho dù Tiêu thế tử có giấu nàng ta đi thì đã sao? Chờ con gả vào Hầu phủ, dày vò nàng ta không phải rất dễ sao, có rất nhiều cách chơi chết người ta mà.”
Ngô Tĩnh Xu yên tâm, kéo tay Ngô phu nhân làm nũng: “Nương, ngài thật tốt.”
Ngô phu nhân vỗ lưng nàng ta: “Nương tất nhiên sẽ cho hai tỷ muội các con điều tốt nhất.”