Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 91: Học tập chăm chỉ, ngày ngày đi lên (7)
Hoàng hôn màu vàng cam nối liền với nhau trên bầu trời.
Thiếu niên đứng ở bên dưới tán cây của ký túc xá, người đến người đi, mặc dù hàng năm Kỳ Hứa đều thay mặt học sinh ưu tú phát biểu trong thính phòng, tất cả mọi người đều biết hắn, từ trước đến nay trong mắt học sinh vẫn mang theo sùng bái.
Trong mắt nữ sinh còn có thẹn thùng, cùng với cảm xúc kích động khi nhìn thấy soái ca.
Hạt vừng nhỏ ai da một tiếng: "Nam chủ quả thật đẹp trai, thật không hiểu có người làm sao lại cảm thấy Thương Hạo đẹp trai, người có mắt nhìn hẳn sẽ nhìn ra Kỳ Hứa đẹp trai hơn, ta thà nhìn trai đẹp còn hơn nhìn cục shit khó coi."
"Cục shit khó coi... Hình dung này rất thú vị." Khuyết Chu khen.
Hạt vừng nhỏ được đại lão khen lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, liên tục nhìn Kỳ Hứa, cảm thấy càng nhìn càng thuận mắt.
Được rồi, tha thứ cho nam chủ chiếm cứ trái tim mọi người này một ngày.
Thấy Khuyết Chu xuất hiện, ánh mắt Kỳ Hứa sáng lên một chút, anh vẫy vẫy tay với cô gái, sau đó nói: "Có kết quả rồi."
Lời này ít nhiều có chút không đầu không đuôi, nhưng Khuyết Chu biết Kỳ Hứa đang nói về chuyện kết quả tham gia cuộc thi vật lý.
Cô nói lời cảm ơn trước.
Một cơn gió thổi tới, kéo những đám mây bồng bênh có màu cam trên trời đi, thổi loạn tóc cô.
Ngược ánh sáng, mái tóc của Khuyết Chu dường như được nhuộm lên thêm một tầng màu ấm áp, cô mang theo nụ cười ôn hòa, nhưng Kỳ Hứa lại cảm thấy cô cười cực kỳ... Quyến rũ.
Sự quyến rũ này không phải là vẻ đẹp bình thường.
Mà là người nhìn thấy nụ cười này, sẽ không tự chủ được mà rơi vào tay giặc.
Những đám mây trên bầu trời dần trở thành đầm lầy.
Cùng với nụ cười của cô, chút mê người rơi vào vũng bùn khiến người ta không thể tự kiềm chế.
Vì thế Kỳ Hứa hít sâu một hơi, gật đầu nói: "Chủ nhiệm nói em phải đi thi thử trước, chờ kết quả thi có rồi nói sau, buổi tối lúc tự học đi đến lầu bốn tìm giáo viên nha."
"Được, anh sẽ ở đó chứ?" Khuyết Chu ngước mắt nhìn anh.
Mặt mày lóe ra ánh nước hơi nhíu lại: "Nếu như có anh ở đó, em sẽ rất tự tin."
Vì thế Kỳ Hứa câu nói tối nay anh muốn đọc sách đến bên miệng lại biến thành: "Được, lát nữa anh sẽ đến cửa lớp tìm em, anh sẽ đi cùng em."
Nụ cười trên mặt cô trong nháy mắt trở nên sáng lạng: "Cám ơn anh Kỳ, vậy em về lớp trước."
"Được." Lúc cô gái xoay người, Kỳ Hứa lại vội vàng gọi cô lại: "Đúng rồi Khuyết Chu."
Khuyết Chu quay đầu lại: "Sao vậy?"
"Anh đã nghe nói vê chuyện của Thương Hạo, nếu gặp khó khăn gì phải nói với anh, dù sao chúng ta cũng lớn lên với nhau từ nhỏ!"
"Được, em nhất định sẽ nói với anh."
***
"Cậu chắc chắn nhìn thấy Khuyết Chu và Kỳ Hứa học sinh lớp 12 đi chung với nhau?"
Giọng nói của Thương Hạo có vẻ có chút phẫn nộ.
Trên sân thượng, Thương Hạo đau đến nhe răng trợn mắt, Khuyết Chu đánh anh ta không hề nhẹ chút nào, trừ phẫn nộ ra, dục vọng thắng thua và dục vọng chinh phục của Thương Hạo hoàn toàn bị Khuyết Chu khơi mào.
Vốn tưởng rằng Khuyết Chu cũng giống như đại bộ phận học sinh trung học, chỉ biết làm một mọt sách đọc sách đến chết.
Bây giờ có vẻ như, không chỉ không phải là một mọt sách, nhưng cũng rất thú vị.
Chính là cô đánh người thật sự rất đau.
Hôm nay nghe đàn em của anh ta nói, thấy Khuyết Chu tiếp xúc với người khác, Thương Hạo lại bắt đầu tức giận.
Nếu là người khác còn đỡ, đằng này lại là Kỳ Hứa kia.
Ngay cả ba của anh ta cũng khen Kỳ Hứa không dứt miệng.
Không phải chỉ là một tên đọc sách nhiều hơn người khác một chút thôi sao?
Vẫn là một mọt sách mà thôi!
Sắc mặt Thương Hạo vô cùng thối: "Cậu có nghe thấy hai người bọn họ nói gì không?”
"Không." Đàn em kia lắc đầu: "Cách quá xa, không nghe thấy."
Vừa nói xong, Thương Hạo nhấc chân đạp một cước vào chân đàn em: "Vô dụng!"
Tên đàn em lẩm bẩm hai câu.
Cậu ta cũng đã tiến lên định nghe lén nhưng lại không nghe được gì, về còn bị Thương Hạo đá một cái.
Nếu nghe lén không được còn để Khuyết Chu phát hiện ra, cậu ta cũng không chỉ bị một đá đơn giản như thế này đâu.
Đến bây giờ cậu ta vẫn còn nhớ rõ cảm giác đau đớn và sỉ nhục khi bị Khuyết Chu làm một động tác ném sau vai ngã xuống đất kia.
Thương Hạo hít sâu một hơi, đàn em bên cạnh lập tức nịnh nọt nói: “Lão đại, dù sao tuần sau cũng được nghỉ, lúc nghỉ nhất định Khuyết Chu sẽ về nhà, đến lúc đó lão đại lại chặn đường không phải được rồi sao, gần đây chúng ta nhịn thôi."
Trước mắt cũng chỉ có một cách là nhẫn nhịn.
Những gì anh ta làm cũng bị ba của mình phát hiện.
Tuy rằng ông ta không quản nhiều nhưng vẫn rất hay sĩ diện.
Nghe nói anh ta gây chuyện ở trường, lập tức gọi điện mắng anh ta một trận.
Trường có camera giám sát ở khắp mọi nơi.
Đợi đến khi ra khỏi trường học, có vài chỗ đều không có giám sát, đến lúc đó...
Nghĩ đến đây, sắc mặt Thương Hạo mới có chút hòa hoãn lại.
"Được, trong khoảng thời gian này các người ngoan ngoãn theo dõi Kỳ Hứa và Khuyết Chu đi, xem hai người này rốt cuộc đi được với nhau trong bao lâu."
xxx
Tiếng chuông tự học buổi tối vang lên.
Giáo viên đang ngồi trong lớp.
Phòng học vốn yên tĩnh, mười phút sau bỗng nhiên vang lên tiếng xì xào bàn tán.
Ngay sau đó, giọng nói sạch sẽ độc đáo của thiếu niên truyền đến ở cửa trước.
"Thầy, em muốn tìm Khuyết Chu một chút."
Mọi người ngẩng đầu đã thấy Kỳ Hứa đứng ở hành lang, dưới ánh đèn lờ mờ, trên đỉnh đầu anh có một vầng sáng nhàn nhạt.
Sau khi nghe anh nói, mọi người lại dời ánh mắt lên trên người Khuyết Chu.
Cô gái này hay lắm, vừa mới bị truyền ra scandal với Thương Hạo, bây giờ ngay trong lớp học lại được giáo thảo* tìm tới.
(*) Giáo thảo là nam sinh vừa đẹp trai vừa học giỏi.
Hẳn là người này cũng có ý đồ với Khuyết Chu.
Khuyết Chu giơ tay vẫy tay với anh.
Giáo viên hỏi chuyện gì, Kỳ Hứa nói chuyện Khuyết Chu muốn tham gia cuộc thi vật lý cho giáo viên biết.
Hai ngày gần đây, giáo viên cũng biết đến chuyện của Khuyết Chu và Thương Hạo.
Bản thân nguyên chủ là một người học tập cực kỳ nghiêm túc trong lớp học, bình thường không thích nói chuyện nhưng thái độ học tập rất nghiêm túc, giáo viên không có khả năng không thích nguyên chủ.
Vốn dĩ chủ nhiệm lớp còn lo lắng Khuyết Chu sẽ vì chuyện của Thương Hạo mà ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
Bây giờ xem ra, cô gái nhỏ không hề bị ảnh hưởng một chút nào.
Thậm chí còn tự mình muốn đăng ký tham gia cuộc thi vật lý.
Khóe miệng giáo viên chủ nhiệm chậm rãi nhếch lên, vẫy vẫy tay với Khuyết Chu: "Em muốn tham gia cuộc thi?"
"Cũng không phải muốn tham gia, chỉ muốn thử một lân xem sao." Khuyết Chu nói.
"Thử một lần cũng tốt, nếu em tham gia cuộc thi mà có thành tích tốt, lớp 12 có thể được đặc cách, đi sớm một chút cũng tốt." Giáo viên chủ nhiệm vỗ vỗ vào bả vai Khuyết Chu.
Cô nghe ra ý nghĩa trong lời nói của giáo viên chủ nhiệm.
Đi sớm một chút, sớm một chút là có thể thoát khỏi Thương Hạo.
Khuyết Chu dạ một tiếng: "Cảm ơn thầy, em sẽ cố gắng."
Sau đó nhìn Kỳ Hứa nói: "Chúng ta đi thôi."
Hai người đi cạnh nhau ở hành lang.
Học sinh đều vùi đầu đọc sách, học sinh có thể học ở trường Nhất Trung, hầu như đều là người yêu học tập.
Ngoại trừ loại trùng độc xã hội Thương Hạo kia.
Chỉ có thể nói, bất kể ở xã hội nào, người có tiền có quyền vĩnh viễn đều có đặc quyền.
Đặc quyên này làm cho mọi người cảm thấy kinh tởm.
Vì vậy, phải làm việc chăm chỉ hơn để trở thành người phá vỡ được đặc quyền đó.
"Đề thi của chủ nhiệm đã có, mặc kệ thi thế nào em cũng đừng căng thẳng." Kỳ Hứa bỗng nhiên mở miệng.
Âm thanh truyền đến tiếng vọng nhạt nhòa giữa cầu thang.
Tiếng cười của cô gái cũng theo sau.
Mùi hương trên người cô chui vào lỗ mũi Kỳ Hứa.
"Anh Kỳ, anh không có lòng tin đối với em như vậy sao?!"
Thiếu niên đứng ở bên dưới tán cây của ký túc xá, người đến người đi, mặc dù hàng năm Kỳ Hứa đều thay mặt học sinh ưu tú phát biểu trong thính phòng, tất cả mọi người đều biết hắn, từ trước đến nay trong mắt học sinh vẫn mang theo sùng bái.
Trong mắt nữ sinh còn có thẹn thùng, cùng với cảm xúc kích động khi nhìn thấy soái ca.
Hạt vừng nhỏ ai da một tiếng: "Nam chủ quả thật đẹp trai, thật không hiểu có người làm sao lại cảm thấy Thương Hạo đẹp trai, người có mắt nhìn hẳn sẽ nhìn ra Kỳ Hứa đẹp trai hơn, ta thà nhìn trai đẹp còn hơn nhìn cục shit khó coi."
"Cục shit khó coi... Hình dung này rất thú vị." Khuyết Chu khen.
Hạt vừng nhỏ được đại lão khen lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, liên tục nhìn Kỳ Hứa, cảm thấy càng nhìn càng thuận mắt.
Được rồi, tha thứ cho nam chủ chiếm cứ trái tim mọi người này một ngày.
Thấy Khuyết Chu xuất hiện, ánh mắt Kỳ Hứa sáng lên một chút, anh vẫy vẫy tay với cô gái, sau đó nói: "Có kết quả rồi."
Lời này ít nhiều có chút không đầu không đuôi, nhưng Khuyết Chu biết Kỳ Hứa đang nói về chuyện kết quả tham gia cuộc thi vật lý.
Cô nói lời cảm ơn trước.
Một cơn gió thổi tới, kéo những đám mây bồng bênh có màu cam trên trời đi, thổi loạn tóc cô.
Ngược ánh sáng, mái tóc của Khuyết Chu dường như được nhuộm lên thêm một tầng màu ấm áp, cô mang theo nụ cười ôn hòa, nhưng Kỳ Hứa lại cảm thấy cô cười cực kỳ... Quyến rũ.
Sự quyến rũ này không phải là vẻ đẹp bình thường.
Mà là người nhìn thấy nụ cười này, sẽ không tự chủ được mà rơi vào tay giặc.
Những đám mây trên bầu trời dần trở thành đầm lầy.
Cùng với nụ cười của cô, chút mê người rơi vào vũng bùn khiến người ta không thể tự kiềm chế.
Vì thế Kỳ Hứa hít sâu một hơi, gật đầu nói: "Chủ nhiệm nói em phải đi thi thử trước, chờ kết quả thi có rồi nói sau, buổi tối lúc tự học đi đến lầu bốn tìm giáo viên nha."
"Được, anh sẽ ở đó chứ?" Khuyết Chu ngước mắt nhìn anh.
Mặt mày lóe ra ánh nước hơi nhíu lại: "Nếu như có anh ở đó, em sẽ rất tự tin."
Vì thế Kỳ Hứa câu nói tối nay anh muốn đọc sách đến bên miệng lại biến thành: "Được, lát nữa anh sẽ đến cửa lớp tìm em, anh sẽ đi cùng em."
Nụ cười trên mặt cô trong nháy mắt trở nên sáng lạng: "Cám ơn anh Kỳ, vậy em về lớp trước."
"Được." Lúc cô gái xoay người, Kỳ Hứa lại vội vàng gọi cô lại: "Đúng rồi Khuyết Chu."
Khuyết Chu quay đầu lại: "Sao vậy?"
"Anh đã nghe nói vê chuyện của Thương Hạo, nếu gặp khó khăn gì phải nói với anh, dù sao chúng ta cũng lớn lên với nhau từ nhỏ!"
"Được, em nhất định sẽ nói với anh."
***
"Cậu chắc chắn nhìn thấy Khuyết Chu và Kỳ Hứa học sinh lớp 12 đi chung với nhau?"
Giọng nói của Thương Hạo có vẻ có chút phẫn nộ.
Trên sân thượng, Thương Hạo đau đến nhe răng trợn mắt, Khuyết Chu đánh anh ta không hề nhẹ chút nào, trừ phẫn nộ ra, dục vọng thắng thua và dục vọng chinh phục của Thương Hạo hoàn toàn bị Khuyết Chu khơi mào.
Vốn tưởng rằng Khuyết Chu cũng giống như đại bộ phận học sinh trung học, chỉ biết làm một mọt sách đọc sách đến chết.
Bây giờ có vẻ như, không chỉ không phải là một mọt sách, nhưng cũng rất thú vị.
Chính là cô đánh người thật sự rất đau.
Hôm nay nghe đàn em của anh ta nói, thấy Khuyết Chu tiếp xúc với người khác, Thương Hạo lại bắt đầu tức giận.
Nếu là người khác còn đỡ, đằng này lại là Kỳ Hứa kia.
Ngay cả ba của anh ta cũng khen Kỳ Hứa không dứt miệng.
Không phải chỉ là một tên đọc sách nhiều hơn người khác một chút thôi sao?
Vẫn là một mọt sách mà thôi!
Sắc mặt Thương Hạo vô cùng thối: "Cậu có nghe thấy hai người bọn họ nói gì không?”
"Không." Đàn em kia lắc đầu: "Cách quá xa, không nghe thấy."
Vừa nói xong, Thương Hạo nhấc chân đạp một cước vào chân đàn em: "Vô dụng!"
Tên đàn em lẩm bẩm hai câu.
Cậu ta cũng đã tiến lên định nghe lén nhưng lại không nghe được gì, về còn bị Thương Hạo đá một cái.
Nếu nghe lén không được còn để Khuyết Chu phát hiện ra, cậu ta cũng không chỉ bị một đá đơn giản như thế này đâu.
Đến bây giờ cậu ta vẫn còn nhớ rõ cảm giác đau đớn và sỉ nhục khi bị Khuyết Chu làm một động tác ném sau vai ngã xuống đất kia.
Thương Hạo hít sâu một hơi, đàn em bên cạnh lập tức nịnh nọt nói: “Lão đại, dù sao tuần sau cũng được nghỉ, lúc nghỉ nhất định Khuyết Chu sẽ về nhà, đến lúc đó lão đại lại chặn đường không phải được rồi sao, gần đây chúng ta nhịn thôi."
Trước mắt cũng chỉ có một cách là nhẫn nhịn.
Những gì anh ta làm cũng bị ba của mình phát hiện.
Tuy rằng ông ta không quản nhiều nhưng vẫn rất hay sĩ diện.
Nghe nói anh ta gây chuyện ở trường, lập tức gọi điện mắng anh ta một trận.
Trường có camera giám sát ở khắp mọi nơi.
Đợi đến khi ra khỏi trường học, có vài chỗ đều không có giám sát, đến lúc đó...
Nghĩ đến đây, sắc mặt Thương Hạo mới có chút hòa hoãn lại.
"Được, trong khoảng thời gian này các người ngoan ngoãn theo dõi Kỳ Hứa và Khuyết Chu đi, xem hai người này rốt cuộc đi được với nhau trong bao lâu."
xxx
Tiếng chuông tự học buổi tối vang lên.
Giáo viên đang ngồi trong lớp.
Phòng học vốn yên tĩnh, mười phút sau bỗng nhiên vang lên tiếng xì xào bàn tán.
Ngay sau đó, giọng nói sạch sẽ độc đáo của thiếu niên truyền đến ở cửa trước.
"Thầy, em muốn tìm Khuyết Chu một chút."
Mọi người ngẩng đầu đã thấy Kỳ Hứa đứng ở hành lang, dưới ánh đèn lờ mờ, trên đỉnh đầu anh có một vầng sáng nhàn nhạt.
Sau khi nghe anh nói, mọi người lại dời ánh mắt lên trên người Khuyết Chu.
Cô gái này hay lắm, vừa mới bị truyền ra scandal với Thương Hạo, bây giờ ngay trong lớp học lại được giáo thảo* tìm tới.
(*) Giáo thảo là nam sinh vừa đẹp trai vừa học giỏi.
Hẳn là người này cũng có ý đồ với Khuyết Chu.
Khuyết Chu giơ tay vẫy tay với anh.
Giáo viên hỏi chuyện gì, Kỳ Hứa nói chuyện Khuyết Chu muốn tham gia cuộc thi vật lý cho giáo viên biết.
Hai ngày gần đây, giáo viên cũng biết đến chuyện của Khuyết Chu và Thương Hạo.
Bản thân nguyên chủ là một người học tập cực kỳ nghiêm túc trong lớp học, bình thường không thích nói chuyện nhưng thái độ học tập rất nghiêm túc, giáo viên không có khả năng không thích nguyên chủ.
Vốn dĩ chủ nhiệm lớp còn lo lắng Khuyết Chu sẽ vì chuyện của Thương Hạo mà ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
Bây giờ xem ra, cô gái nhỏ không hề bị ảnh hưởng một chút nào.
Thậm chí còn tự mình muốn đăng ký tham gia cuộc thi vật lý.
Khóe miệng giáo viên chủ nhiệm chậm rãi nhếch lên, vẫy vẫy tay với Khuyết Chu: "Em muốn tham gia cuộc thi?"
"Cũng không phải muốn tham gia, chỉ muốn thử một lân xem sao." Khuyết Chu nói.
"Thử một lần cũng tốt, nếu em tham gia cuộc thi mà có thành tích tốt, lớp 12 có thể được đặc cách, đi sớm một chút cũng tốt." Giáo viên chủ nhiệm vỗ vỗ vào bả vai Khuyết Chu.
Cô nghe ra ý nghĩa trong lời nói của giáo viên chủ nhiệm.
Đi sớm một chút, sớm một chút là có thể thoát khỏi Thương Hạo.
Khuyết Chu dạ một tiếng: "Cảm ơn thầy, em sẽ cố gắng."
Sau đó nhìn Kỳ Hứa nói: "Chúng ta đi thôi."
Hai người đi cạnh nhau ở hành lang.
Học sinh đều vùi đầu đọc sách, học sinh có thể học ở trường Nhất Trung, hầu như đều là người yêu học tập.
Ngoại trừ loại trùng độc xã hội Thương Hạo kia.
Chỉ có thể nói, bất kể ở xã hội nào, người có tiền có quyền vĩnh viễn đều có đặc quyền.
Đặc quyên này làm cho mọi người cảm thấy kinh tởm.
Vì vậy, phải làm việc chăm chỉ hơn để trở thành người phá vỡ được đặc quyền đó.
"Đề thi của chủ nhiệm đã có, mặc kệ thi thế nào em cũng đừng căng thẳng." Kỳ Hứa bỗng nhiên mở miệng.
Âm thanh truyền đến tiếng vọng nhạt nhòa giữa cầu thang.
Tiếng cười của cô gái cũng theo sau.
Mùi hương trên người cô chui vào lỗ mũi Kỳ Hứa.
"Anh Kỳ, anh không có lòng tin đối với em như vậy sao?!"