Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 90: Học tập chăm chỉ, ngày ngày đi lên (6)
So với hành vi giống như một người điên của Thương Hạo, lúc Khuyết Chu nói chuyện không lớn không nhỏ, không kiêu ngạo không sủng nịnh.
Nhưng sát ý trong mắt cô chỉ có Thương Hạo mới có thể nhìn thấy.
Trong khoảnh khắc đó, anh ta thực sự có một chút sợ hãi.
Sau sợ hãi là sự tức giận.
"Khuyết Chu, cậu sẽ hối hận!"
Khuyết Chu: "Những người vô dụng đều thích nói những lời này."
Thương Hạo tức giận, lòng ngực phập phồng, nhưng trong phòng học có giám sát, lại là ban ngày, anh ta cũng không thể động thủ.
Thật ra cũng không phải không thể động thủ, phần anh ta không động thủ là vì động tác vật qua vai lúc sáng của Khuyết Chu làm cho anh ta hơi sợ hãi.
Anh ta bỏ lại một câu: "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến cậu đến cầu xin tôi."
Sau đó lớn tiếng nói với toàn bộ lớp học: "Nếu sau này tôi thấy có người nào chơi với Khuyết Chu, tôi sẽ không để yên cho người đó!"
Giống như trong kịch bản gốc, Thương Hạo bắt đầu uy hiếp người bên cạnh Khuyết Chu, ý đồ để cho người bên cạnh cô lập cô, làm cho cô suy sụp.
Nhưng anh ta lại không biết Khuyết Chu căn bản không thèm quan tâm.
Chờ mấy người Thương Hạo đi rồi, bàn trước lập tức quay đầu thật cẩn thận hỏi: "Khuyết Chu, cậu không sao chứ?"
"Không sao, yên tâm, sau này mọi người tận lực nói chuyện với tớ ít một chút, tớ không quan tâm cậu ta nhắm vào tớ, nhưng cũng không để mọi người liên lụy được."
Bàn trước vừa định nói sau này tớ sẽ không nói chuyện nhiều với cậu, bây giờ lời này lại bị Khuyết Chu giành trước, cậu ta ngược lại bắt đầu phẫn nộ.
Cô gái nhỏ tức giận mặt đều đỏ lên: "Tớ thật sự không hiểu, dựa vào cái gì mà Thương Hạo lại giống như một bá vương ở trong trường học, nếu tớ biết trước vào đây sẽ gặp một người như vậy, tớ tình nguyện đi học ở nơi khác cũng không muốn vào cái trường này."
"Trên thế giới này có rất nhiều chuyện không công bằng, cho nên chúng ta càng phải học tập chăm chỉ, cố gắng thi đậu vào trường tốt hơn, cố gắng trở thành người xuất sắc hơn, như vậy chúng ta mới có thể có nhiều cơ hội bày tỏ ý kiến, cậu nói đúng không?"
Bàn trước ngẩn người, sau đó gật đầu.
Cậu ta nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Khuyết Chu, bỗng nhiên có chút sùng bái: "Tớ cảm thấy vừa rồi cậu rất cool ngầu."
"Thật sao?"
"Thật, trên diễn đàn của trường chúng ta có rất nhiều người trồng hoa si Thương Hạo vì cậu ta lớn lên đẹp trai, còn coi cậu ta là thần tượng trong trường, còn tớ thì cảm thấy muốn ói."
Hạt vừng nhỏ: "Bạn cùng lớp này nói đúng!"
Trong kịch bản gốc, sau khi nguyên chủ từ chối Thương Hạo, vẫn cố ý tránh né Thương Hạo.
Một thời gian dài, loại hành vi này không biết vì sao ở trong mắt người khác lại biến thành —— Lạt mềm buộc chặt.
Nguyên chủ bị cô lập, một bộ phận cũng vì Thương Hạo cảnh cáo, số còn lại giống như bàn trước nói, còn có một số người yêu mê diện mạo đẹp trai của Thương Hạo, cho nên biến anh ta thành đối tượng để mơ mộng, từ đó ủng hộ anh ta nhắm vào nguyên chủ.
Những người đó trở thành trợ lực trên con đường dẫn đến cái chết của nguyên chủ.
Quả nhiên.
Chờ đến tiết tự học buổi tối, Khuyết Chu vừa ăn cơm xong đã bị một đám người chặn ở cửa ký túc xá.
_
Chỉ là muốn trở về lấy chút đồ, lại bị bảy tám nữ sinh chặn đường.
Nữ sinh cầm đầu hai tay khoanh trước ngực, cô ta đánh giá Khuyết Chu từ trên xuống dưới vài lần, hai chữ khinh thường thiếu chút nữa khắc luôn ở trên trán.
"Nhường đường." Khuyết Chu mở miệng.
Mấy nữ sinh lại vây quanh Khuyết Chu càng kín kẽ hơn.
"Cậu chính là Khuyết Chu?"
Khuyết Chu thở dài: "Trước khi các người tìm tôi không phải đã điều tra trước rồi sao? Tôi có phải Khuyết Chu không cậu cũng không biết à?"
"Yo, rất điên! Trách không được sáng nay có thể đánh Thương Hạo."
"Cho nên thì sao?"
"Cho nên chúng tôi muốn cho cậu một bài học.
Ai bảo cậu đánh Thương Hạo."
Khuyết Chu cười ra tiếng: "Vừa rồi còn suy nghĩ mấy người là ai? Hóa ra lại là người hầu của Thương Hạo."
Hạt vừng nhỏ phát hiện, từ khi đến tiểu thế giới này, cảm xúc của đại lão vẫn luôn ở trong tần suất tương đối thấp.
Hai thế giới đầu tiên cũng không thiếu tiểu nhân xuất hiện bên cạnh đại lão.
Nhưng Khuyết Chu chưa bao giờ giống như thế này, nhìn thấy ai cũng mắng.
Hạt vừng nhỏ mở miệng thăm dò: "Tỷ tỷ, ta cảm thấy hình như tỷ rất không vui."
Khuyết Chu không chút kiêng dè thừa nhận: "Ta quả thật không vui."
"Vậy tỷ tỷ có thể nói với ta không? Ta có thể an ủi.
Tất nhiên, nếu tỷ không muốn nghe thì coi như vừa rồi ta chỉ đánh rắm một cái mà thôi." Giọng nói của con rắn nhỏ màu hồng phấn mang theo lo lắng, Khuyết Chu lập tức nghe ra được.
Nó thực sự là một con rắn nhỏ đơn giản.
Cô dùng linh khí vuốt ve đầu hạt vừng nhỏ hai cái: "Là một số chuyện trước kia của ta, trước kia ta cũng từng gặp qua tình huống tương tự, lúc ta lịch kiếp."
Hạt vừng nhỏ biết chuyện này.
Thần tiên trên Thần giới muốn trở thành Thượng thần đều phải trải qua kiếp nạn.
Thần tiên có thực lực càng mạnh, kiếp nạn lịch kiếp lại càng đau khổ.
Trách không được đại lão lợi hại như vậy, nhiều năm qua đi cũng không thể quên cảm xúc lúc lịch kiếp, có thể thấy được lần lịch kiếp kia ảnh hưởng sâu như thế nào đến đại lão.
Nó dùng cái đuôi nhỏ của mình vỗ bốp bốp ở trong không gian hệ thống: "Tỷ tỷ, sau này ta bảo vệ tỷ!!"
Lần này Khuyết Chu thật sự muốn cười: "Hạt vừng nhỏ, mi tự bảo vệ mình tốt là được."
Khuyết Chu cũng biết hạt vừng nhỏ đang an ủi mình, nhưng thật ra cô không thích người khác an ủi mình.
Nhưng con rắn nhỏ này lại khiến tâm trạng của cô trở nên bình thường hơn không ít.
Cô dựa vào cửa ký túc xá.
Hoàng hôn xuyên qua cửa sổ của ký túc xá, mặt đất trải một lớp chăn vàng, giống như nước cam.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái làm cho những cô gái kia có chút đố ky.
Cô gái có thể được Thương Hạo tỏ tình nhất định phải xinh đẹp.
Các cô ta cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Chỉ là không nghĩ tới lại đẹp như vậy.
Lời của Khuyết Chu làm cho mấy nữ sinh trong nháy mắt bị châm lửa giận, nữ sinh cầm đầu không nói nhảm, nhấc chân muốn đạp Khuyết Chu.
Nghiêng người một cái, Khuyết Chu dễ dàng tránh thoát.
"Chẳng lẽ Thương Hạo không nói cho các người biết, buổi sáng tôi là người đánh bọn họ nằm sấp dưới sàn nhà sao? Cậu nói xem các cậu đều là người có da thịt mềm mại như vậy, nếu bị tôi đánh bị thương thì sẽ không tốt đâu." Khuyết Chu giả vờ thở dài.
Một số nữ sinh bao vây lấy cô, một trong số đó muốn nắm lấy cánh tay của Khuyết Chu.
Trên mặt các cô ta đều viết hai chữ "Không phục".
Khuyết Chu giơ tay lên ngăn cản cánh tay nữ sinh kia, nhẹ nhàng hất ra ngoài, sức lực cô dùng rất lớn khiến cho cô gái ngã ngồi trên mặt đất, đau đến nỗi cô ta nhe răng trợn mắt.
"Tôi không rõ các người đến đánh tôi vì Thương Hạo thì có thể đạt được mục đích gì? Nếu thật sự thích, hẳn phải làm cho bản thân mình trở nên ưu tú hơn mới đúng, chứ không phải ở trước mặt tôi hoa tay múa chân."
Cô nhấc chân đi ra ngoài, sau đó dừng bước, quay đầu lại nhìn mấy nữ sinh vừa rồi còn kiêu ngạo, hiển nhiên là bị cách phản kháng của cô dọa sợ.
Ánh mắt Khuyết Chu đảo trên mấy người kia một lượt: "Cố gắng học tập thật tốt đi, đừng đến làm phiền tôi nữa nha-"
Mặc dù đang cười, nhưng cũng đủ để làm cho mọi người sợ hãi.
Có lẽ do sự an ủi của hạt vừng nhỏ, hoặc là cảnh hoàng hôn hôm nay rất đẹp mà tâm trạng của Khuyết Chu trở nên rất tốt.
Vừa ra khỏi ký túc xá, bỗng nhiên cô nhìn thấy Kỳ Hứa đứng cách đó không xa.
Vâng... Tâm trạng càng tốt hơn.
Nhưng sát ý trong mắt cô chỉ có Thương Hạo mới có thể nhìn thấy.
Trong khoảnh khắc đó, anh ta thực sự có một chút sợ hãi.
Sau sợ hãi là sự tức giận.
"Khuyết Chu, cậu sẽ hối hận!"
Khuyết Chu: "Những người vô dụng đều thích nói những lời này."
Thương Hạo tức giận, lòng ngực phập phồng, nhưng trong phòng học có giám sát, lại là ban ngày, anh ta cũng không thể động thủ.
Thật ra cũng không phải không thể động thủ, phần anh ta không động thủ là vì động tác vật qua vai lúc sáng của Khuyết Chu làm cho anh ta hơi sợ hãi.
Anh ta bỏ lại một câu: "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến cậu đến cầu xin tôi."
Sau đó lớn tiếng nói với toàn bộ lớp học: "Nếu sau này tôi thấy có người nào chơi với Khuyết Chu, tôi sẽ không để yên cho người đó!"
Giống như trong kịch bản gốc, Thương Hạo bắt đầu uy hiếp người bên cạnh Khuyết Chu, ý đồ để cho người bên cạnh cô lập cô, làm cho cô suy sụp.
Nhưng anh ta lại không biết Khuyết Chu căn bản không thèm quan tâm.
Chờ mấy người Thương Hạo đi rồi, bàn trước lập tức quay đầu thật cẩn thận hỏi: "Khuyết Chu, cậu không sao chứ?"
"Không sao, yên tâm, sau này mọi người tận lực nói chuyện với tớ ít một chút, tớ không quan tâm cậu ta nhắm vào tớ, nhưng cũng không để mọi người liên lụy được."
Bàn trước vừa định nói sau này tớ sẽ không nói chuyện nhiều với cậu, bây giờ lời này lại bị Khuyết Chu giành trước, cậu ta ngược lại bắt đầu phẫn nộ.
Cô gái nhỏ tức giận mặt đều đỏ lên: "Tớ thật sự không hiểu, dựa vào cái gì mà Thương Hạo lại giống như một bá vương ở trong trường học, nếu tớ biết trước vào đây sẽ gặp một người như vậy, tớ tình nguyện đi học ở nơi khác cũng không muốn vào cái trường này."
"Trên thế giới này có rất nhiều chuyện không công bằng, cho nên chúng ta càng phải học tập chăm chỉ, cố gắng thi đậu vào trường tốt hơn, cố gắng trở thành người xuất sắc hơn, như vậy chúng ta mới có thể có nhiều cơ hội bày tỏ ý kiến, cậu nói đúng không?"
Bàn trước ngẩn người, sau đó gật đầu.
Cậu ta nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Khuyết Chu, bỗng nhiên có chút sùng bái: "Tớ cảm thấy vừa rồi cậu rất cool ngầu."
"Thật sao?"
"Thật, trên diễn đàn của trường chúng ta có rất nhiều người trồng hoa si Thương Hạo vì cậu ta lớn lên đẹp trai, còn coi cậu ta là thần tượng trong trường, còn tớ thì cảm thấy muốn ói."
Hạt vừng nhỏ: "Bạn cùng lớp này nói đúng!"
Trong kịch bản gốc, sau khi nguyên chủ từ chối Thương Hạo, vẫn cố ý tránh né Thương Hạo.
Một thời gian dài, loại hành vi này không biết vì sao ở trong mắt người khác lại biến thành —— Lạt mềm buộc chặt.
Nguyên chủ bị cô lập, một bộ phận cũng vì Thương Hạo cảnh cáo, số còn lại giống như bàn trước nói, còn có một số người yêu mê diện mạo đẹp trai của Thương Hạo, cho nên biến anh ta thành đối tượng để mơ mộng, từ đó ủng hộ anh ta nhắm vào nguyên chủ.
Những người đó trở thành trợ lực trên con đường dẫn đến cái chết của nguyên chủ.
Quả nhiên.
Chờ đến tiết tự học buổi tối, Khuyết Chu vừa ăn cơm xong đã bị một đám người chặn ở cửa ký túc xá.
_
Chỉ là muốn trở về lấy chút đồ, lại bị bảy tám nữ sinh chặn đường.
Nữ sinh cầm đầu hai tay khoanh trước ngực, cô ta đánh giá Khuyết Chu từ trên xuống dưới vài lần, hai chữ khinh thường thiếu chút nữa khắc luôn ở trên trán.
"Nhường đường." Khuyết Chu mở miệng.
Mấy nữ sinh lại vây quanh Khuyết Chu càng kín kẽ hơn.
"Cậu chính là Khuyết Chu?"
Khuyết Chu thở dài: "Trước khi các người tìm tôi không phải đã điều tra trước rồi sao? Tôi có phải Khuyết Chu không cậu cũng không biết à?"
"Yo, rất điên! Trách không được sáng nay có thể đánh Thương Hạo."
"Cho nên thì sao?"
"Cho nên chúng tôi muốn cho cậu một bài học.
Ai bảo cậu đánh Thương Hạo."
Khuyết Chu cười ra tiếng: "Vừa rồi còn suy nghĩ mấy người là ai? Hóa ra lại là người hầu của Thương Hạo."
Hạt vừng nhỏ phát hiện, từ khi đến tiểu thế giới này, cảm xúc của đại lão vẫn luôn ở trong tần suất tương đối thấp.
Hai thế giới đầu tiên cũng không thiếu tiểu nhân xuất hiện bên cạnh đại lão.
Nhưng Khuyết Chu chưa bao giờ giống như thế này, nhìn thấy ai cũng mắng.
Hạt vừng nhỏ mở miệng thăm dò: "Tỷ tỷ, ta cảm thấy hình như tỷ rất không vui."
Khuyết Chu không chút kiêng dè thừa nhận: "Ta quả thật không vui."
"Vậy tỷ tỷ có thể nói với ta không? Ta có thể an ủi.
Tất nhiên, nếu tỷ không muốn nghe thì coi như vừa rồi ta chỉ đánh rắm một cái mà thôi." Giọng nói của con rắn nhỏ màu hồng phấn mang theo lo lắng, Khuyết Chu lập tức nghe ra được.
Nó thực sự là một con rắn nhỏ đơn giản.
Cô dùng linh khí vuốt ve đầu hạt vừng nhỏ hai cái: "Là một số chuyện trước kia của ta, trước kia ta cũng từng gặp qua tình huống tương tự, lúc ta lịch kiếp."
Hạt vừng nhỏ biết chuyện này.
Thần tiên trên Thần giới muốn trở thành Thượng thần đều phải trải qua kiếp nạn.
Thần tiên có thực lực càng mạnh, kiếp nạn lịch kiếp lại càng đau khổ.
Trách không được đại lão lợi hại như vậy, nhiều năm qua đi cũng không thể quên cảm xúc lúc lịch kiếp, có thể thấy được lần lịch kiếp kia ảnh hưởng sâu như thế nào đến đại lão.
Nó dùng cái đuôi nhỏ của mình vỗ bốp bốp ở trong không gian hệ thống: "Tỷ tỷ, sau này ta bảo vệ tỷ!!"
Lần này Khuyết Chu thật sự muốn cười: "Hạt vừng nhỏ, mi tự bảo vệ mình tốt là được."
Khuyết Chu cũng biết hạt vừng nhỏ đang an ủi mình, nhưng thật ra cô không thích người khác an ủi mình.
Nhưng con rắn nhỏ này lại khiến tâm trạng của cô trở nên bình thường hơn không ít.
Cô dựa vào cửa ký túc xá.
Hoàng hôn xuyên qua cửa sổ của ký túc xá, mặt đất trải một lớp chăn vàng, giống như nước cam.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái làm cho những cô gái kia có chút đố ky.
Cô gái có thể được Thương Hạo tỏ tình nhất định phải xinh đẹp.
Các cô ta cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Chỉ là không nghĩ tới lại đẹp như vậy.
Lời của Khuyết Chu làm cho mấy nữ sinh trong nháy mắt bị châm lửa giận, nữ sinh cầm đầu không nói nhảm, nhấc chân muốn đạp Khuyết Chu.
Nghiêng người một cái, Khuyết Chu dễ dàng tránh thoát.
"Chẳng lẽ Thương Hạo không nói cho các người biết, buổi sáng tôi là người đánh bọn họ nằm sấp dưới sàn nhà sao? Cậu nói xem các cậu đều là người có da thịt mềm mại như vậy, nếu bị tôi đánh bị thương thì sẽ không tốt đâu." Khuyết Chu giả vờ thở dài.
Một số nữ sinh bao vây lấy cô, một trong số đó muốn nắm lấy cánh tay của Khuyết Chu.
Trên mặt các cô ta đều viết hai chữ "Không phục".
Khuyết Chu giơ tay lên ngăn cản cánh tay nữ sinh kia, nhẹ nhàng hất ra ngoài, sức lực cô dùng rất lớn khiến cho cô gái ngã ngồi trên mặt đất, đau đến nỗi cô ta nhe răng trợn mắt.
"Tôi không rõ các người đến đánh tôi vì Thương Hạo thì có thể đạt được mục đích gì? Nếu thật sự thích, hẳn phải làm cho bản thân mình trở nên ưu tú hơn mới đúng, chứ không phải ở trước mặt tôi hoa tay múa chân."
Cô nhấc chân đi ra ngoài, sau đó dừng bước, quay đầu lại nhìn mấy nữ sinh vừa rồi còn kiêu ngạo, hiển nhiên là bị cách phản kháng của cô dọa sợ.
Ánh mắt Khuyết Chu đảo trên mấy người kia một lượt: "Cố gắng học tập thật tốt đi, đừng đến làm phiền tôi nữa nha-"
Mặc dù đang cười, nhưng cũng đủ để làm cho mọi người sợ hãi.
Có lẽ do sự an ủi của hạt vừng nhỏ, hoặc là cảnh hoàng hôn hôm nay rất đẹp mà tâm trạng của Khuyết Chu trở nên rất tốt.
Vừa ra khỏi ký túc xá, bỗng nhiên cô nhìn thấy Kỳ Hứa đứng cách đó không xa.
Vâng... Tâm trạng càng tốt hơn.