Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 294: Làm mèo của anh (39)
Khuyết Chu đứng ở bên cạnh xe của mình, nhìn người đàn ông tiều tụy không chịu nổi trước mắt này, thiếu chút nữa không nhận ra đây là Tần Dĩ Nam.
Cô nhíu mày hỏi hạt vừng nhỏ: "Hắn đi đâu trong thời gian này vậy? Sao lại biến thành như vậy?”
Hạt vừng nhỏ lắc đầu mở màn hình lật xem vài cái: "Hình như gần đây cãi nhau với Tử Ương."
Tần Dĩ Nam còn chưa giết Tử Ương là điều mà hạt vừng nhỏ không ngờ tới, thậm chí còn sinh ra ảo giác Tần Dĩ Nam và Tử Ương rất có thể là tình yêu đích thực của nhau.
Khuyết Chu ngửi thấy mùi máu tươi trên người Tần Dĩ Nam, cô cau mày, giơ tay che mũi mình lại.
Loại ghét bỏ không chút che dấu này khiến Tần Dĩ Nam rất đau thương.
Hắn biết Khuyết Chu biết chuyện mình không giết Tử Ương, cũng biết Khuyết Chu chỉ luôn ẩn nhẫn, cho nên hắn tận lực làm cho mình xem nhẹ ánh mắt của Cư Hoài đang nhìn chằm chằm mình trong buồng lái.
Ánh mắt Cư Hoài giống như muốn ăn thịt hắn, còn hắn giống như là thứ gì đó rất ghê tởm, nhưng Tần Dĩ Nam còn chưa kịp hỏi ra miệng, Khuyết Chu đã nói trước: "Có chuyện gì sao? Có chuyện gì thì mau nói đi, tôi còn muốn đi ăn cơm với bảo bối của tôi, không nên làm chậm thời gian của tôi."
Bốn chữ bảo bối của tôi thành công làm cho tâm trạng vốn đang tức giận của Cư Hoài bình tĩnh lại trong nháy mắt, cũng làm cho thân thể của Tần Dĩ Nam cứng đờ.
Hắn không thể tin mở miệng: "Em... em vừa mới nói cái gì?"
"Cần tôi lặp lại một lần nữa sao? Tôi nói, tôi muốn đi ăn với bảo bối của tôi."
Chuyện giết người không cần dao này cô rất thuần thục, lúc lặp lại một lần nữa, giọng điệu của Khuyết Chu trở nên dịu dàng hơn.
Khi nói ra bốn chữ bảo bối của tôi, cô quay đầu nhìn Cư Hoài, vẻ mặt kia cực kỳ giống đang khoe khoang bạn đời của mình.
Ánh mắt của Tần Dĩ Nam trở nên hung ác, xung quanh là nhân viên đi tới đi lui, trên đường còn có người đi bộ, nhưng mọi ánh mắt đều nhìn về phía bên này.
Sau khi hắn nói: "Em gạt anh! Em nói giữa hai người căn bản không phải là loại quan hệ đói"
Không ít người qua đường hoặc là nhân viên đều có vẻ mặt kinh ngạc.
Hay lắm, thật sự là tin tức chấn động!
Nhưng Khuyết Chu gần như không có phản ứng gì, cô vẫn cười nhạt, thờ ơ nói: "Cho nên? Chuyện của Tử Ương một ngày không xử lý tốt, anh một ngày không có tư cách đến chất vấn tôi."
"Anh không chứa nổi Tử Ương, nhưng cô ta mang thai con của anh mà em cũng không buông tha cho đứa bé trong bụng sao?”
Đậu xanh, đây là cách phát biểu gì vậy?
Hạt vừng nhỏ đều choáng váng.
Đã là niên đại nào rồi mà còn muốn chế độ nhiều vợ chứ? Thật sự coi mình sống ở triêu đại Đại Thanh sao?
Khuyết Chu cười nhạo một tiếng: "Tần Dĩ Nam, trời còn chưa tối đã bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày rồi à? Chắc là tôi mang lại niềm vui cho anh rồi đúng không? Lúc trước tôi chỉ đang lợi dụng anh mà thôi, không nghĩ tới anh sống lại mà vẫn ngu xuẩn như vậy, hay là anh chết đi rồi sống lại một lần nữa đi, chỉ số thông minh này của anh khiến tôi nói chuyện với anh cũng cảm thấy rất vất vả."
Thậm chí cô còn lười giải thích, mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong.
Sự phẫn nộ trong lòng Tần Dĩ Nam đã lên đến đỉnh điểm, khói xe của ô tô phun lên mặt hắn nhanh chóng rời đi, hận ý trong mắt Tần Dĩ Nam giống như sóng thần nuốt trọn toàn bộ lý trí của hắn.
Lòng bàn tay của hắn ngưng tụ ra yêu khí, chỉ cần dùng một chút yêu khí, Khuyết Chu có thể chết, còn có cái tên Cư Hoài kia nữa.
Nếu ông trời đã cho hắn một cơ hội trở lại, nói không chừng lần này chết, bọn họ còn có thể bắt đầu lại từ đầu.
Phẫn nộ đã hoàn toàn bao phủ lý trí của Tân Dĩ Nam, ngay lúc trong lòng bàn tay của hắn đã ngưng tụ xong yêu khí, lúc muốn công kích, bỗng nhiên có một lực lượng khác làm hắn cực kỳ đau đớn.
Ngay sau đó, hắn bắt đầu ở trước mặt mọi người... nhảy mấy điệu nhảy như zombie.
Lúc Khuyết Chu chữa thương cho Tần Dĩ Nam đã để một chút lực lượng của mình vào trong thân thể hắn, cỗ lực lượng này lấy tu vi Tân Dĩ Nam làm chất dinh dưỡng, ngày càng lớn mạnh, khi Tần Dĩ Nam tức giận tới đỉnh điểm, muốn công kích Khuyết Chu, cỗ lực lượng này sẽ thôn phệ lý trí và tư tưởng của Tần Dĩ Nam ngay lập tức.
Hắn nhảy "điệu múa zombie" cũng là vì lý trí còn sót lại của hắn đang đấu tranh với lực lượng mà Khuyết Chu lưu lại trong thân thể hắn.
Khuôn mặt vốn tiều tụy không chịu nổi kia thoạt nhìn sáng sủa hơn.
Trong mắt hắn lóe lên ánh sáng màu lam, sau đó xoay người đi vào trong rừng rậm Yêu Tinh.
Trong rừng rậm Yêu Tinh, Tử Ương vẫn đang mừng thầm trong hang động kia, mặc dù Tần Dĩ Nam bị Khuyết Chu mê hoặc, nhưng hắn vẫn không nỡ giết chết cô ta.
Nhưng mừng thầm không bao lâu, sau lưng của cô truyền đến một trận đau nhức, ngay sau đó chính là mùi máu tươi tràn ngập ở trong không khí.
Tử Ương quay đầu đã thấy Tần Dĩ Nam cầm thanh kiếm của mình, sau đó lạnh lùng nhìn cô ta.
"Dĩ Nam, anh... A!" Tần Dĩ Nam không nói nhảm, lại đâm thanh kiếm trong tay của mình vào trong ngực của Tử Ương.
Giọng nói và ánh mắt hắn cũng lạnh như băng: "Tôi không thể chờ đợi đứa bé ra đời được, tôi đã nghĩ ra được một cách tốt hơn để biết được đứa bé trong bụng cô có phải là con của tôi hay không?”
Tử Ương trừng mắt, sợ hãi lắc đầu máu đã nhuộm đầy đất.
Hai tay cô ta chống đỡ thân thể của mình lùi về phía sau: "Dĩ Nam, có phải anh đã bị Khuyết Chu khống chế rồi không? Em là Tử Ương, em là Tử Ương mà anh thích nhất!"
Tần Dĩ Nam thờ ơ.
Hắn dùng tốc độ cực nhanh đâm thanh kiếm vào trong bụng của Tử Ương, sau đó vạch xuống phía dưới!
Tiếng hét chói tai vang lên khắp khu rừng.
Đứa nhỏ đã thành hình, nhưng bởi vì mạnh mẽ mổ bụng, đứa bé ra khỏi bụng chưa bao lâu đã không còn hơi thở, nhìn đứa bé không giống mình chút nào, Tần Dĩ Nam vốn còn đang giãy giụa dưới lực lượng của Khuyết Chu lập tức nổi giận.
Hắn ngửa mặt lên trời cười to hai tiếng.
Kết quả là hắn vẫn chọn sai, con cái Yêu tộc và cha mẹ của chúng đều có huyết mạch, tâm linh tương thông.
Nhưng hắn không có chút cảm giác tâm linh tương thông nào với đứa bé đã chết này, đột nhiên hắn hiểu được vì sao kiếp trước Tử Ương và Tử Do muốn giết mình, chính là vì che giấu bí mật thông hôn huyết mạch của Hồ tộc bọn họ.
Mà chính mình, dùng lời của nhân loại mà nói, chính là... người đổ võ.
Lúc này đây, hắn không còn do dự nữa, hắn bắt Tử Ương lại ném vào trong hang động, cũng ném luôn cái thai vào bên trong.
Tuy rằng trên người Tử Ương có vài vết thương trí mạng, nhưng năng lực khôi phục của yêu tinh đều rất mạnh.
Qua một thời gian ngắn, Tử Ương còn có thể khỏe lại, nhưng tu vi của cô ta sẽ bị hao tổn đi không ít.
"Từ giờ trở đi, cô sẽ ở với con của cô cho đến chết."
Mà hiện tại, Tân Dĩ Nam lại một lần nữa nhớ tới Khuyết Chu, lúc trước nhất định Tiểu Chu đã quá thất vọng với hắn, cho nên mới dùng Cư Hoài cố ý chọc giận hắn.
Hắn không tin Tiểu Chu sẽ ở bên một nhân loại.
Nhưng lần thứ hai đi tìm Khuyết Chu, lại được yêu tinh khác báo cho hắn biết là rừng rậm Yêu Tinh đã đổi Vương, biến thành Ngọc Điệp.
Ngọc Điệp cũng không có kiên nhẫn như Khuyết Chu, cô ta đã sớm muốn bắt người đàn ông này lại, Tân Dĩ Nam vừa đi đã bị Ngọc Điệp dùng tội danh phản loạn bắt lại, nhốt vào trong địa lao của rừng rậm Yêu Tinh.
Nơi đó là ảo cảnh mà Ngọc Điệp dùng lực lượng của mình chế tạo ra, ở nơi đó, hắn sẽ không ngừng chịu đựng bị Khuyết Chu vứt bỏ, cứ như vậy lặp đi lặp lại vì tâm ma trong lòng mình.
Bình thường yêu quái sẽ chống đỡ không quá một tuần.
Mà Tần Dĩ Nam ở bên trong một tháng, sau đó bị thuộc hạ của cô ta phát hiện hắn đã chết ở trong lao ngục.
Cô nhíu mày hỏi hạt vừng nhỏ: "Hắn đi đâu trong thời gian này vậy? Sao lại biến thành như vậy?”
Hạt vừng nhỏ lắc đầu mở màn hình lật xem vài cái: "Hình như gần đây cãi nhau với Tử Ương."
Tần Dĩ Nam còn chưa giết Tử Ương là điều mà hạt vừng nhỏ không ngờ tới, thậm chí còn sinh ra ảo giác Tần Dĩ Nam và Tử Ương rất có thể là tình yêu đích thực của nhau.
Khuyết Chu ngửi thấy mùi máu tươi trên người Tần Dĩ Nam, cô cau mày, giơ tay che mũi mình lại.
Loại ghét bỏ không chút che dấu này khiến Tần Dĩ Nam rất đau thương.
Hắn biết Khuyết Chu biết chuyện mình không giết Tử Ương, cũng biết Khuyết Chu chỉ luôn ẩn nhẫn, cho nên hắn tận lực làm cho mình xem nhẹ ánh mắt của Cư Hoài đang nhìn chằm chằm mình trong buồng lái.
Ánh mắt Cư Hoài giống như muốn ăn thịt hắn, còn hắn giống như là thứ gì đó rất ghê tởm, nhưng Tần Dĩ Nam còn chưa kịp hỏi ra miệng, Khuyết Chu đã nói trước: "Có chuyện gì sao? Có chuyện gì thì mau nói đi, tôi còn muốn đi ăn cơm với bảo bối của tôi, không nên làm chậm thời gian của tôi."
Bốn chữ bảo bối của tôi thành công làm cho tâm trạng vốn đang tức giận của Cư Hoài bình tĩnh lại trong nháy mắt, cũng làm cho thân thể của Tần Dĩ Nam cứng đờ.
Hắn không thể tin mở miệng: "Em... em vừa mới nói cái gì?"
"Cần tôi lặp lại một lần nữa sao? Tôi nói, tôi muốn đi ăn với bảo bối của tôi."
Chuyện giết người không cần dao này cô rất thuần thục, lúc lặp lại một lần nữa, giọng điệu của Khuyết Chu trở nên dịu dàng hơn.
Khi nói ra bốn chữ bảo bối của tôi, cô quay đầu nhìn Cư Hoài, vẻ mặt kia cực kỳ giống đang khoe khoang bạn đời của mình.
Ánh mắt của Tần Dĩ Nam trở nên hung ác, xung quanh là nhân viên đi tới đi lui, trên đường còn có người đi bộ, nhưng mọi ánh mắt đều nhìn về phía bên này.
Sau khi hắn nói: "Em gạt anh! Em nói giữa hai người căn bản không phải là loại quan hệ đói"
Không ít người qua đường hoặc là nhân viên đều có vẻ mặt kinh ngạc.
Hay lắm, thật sự là tin tức chấn động!
Nhưng Khuyết Chu gần như không có phản ứng gì, cô vẫn cười nhạt, thờ ơ nói: "Cho nên? Chuyện của Tử Ương một ngày không xử lý tốt, anh một ngày không có tư cách đến chất vấn tôi."
"Anh không chứa nổi Tử Ương, nhưng cô ta mang thai con của anh mà em cũng không buông tha cho đứa bé trong bụng sao?”
Đậu xanh, đây là cách phát biểu gì vậy?
Hạt vừng nhỏ đều choáng váng.
Đã là niên đại nào rồi mà còn muốn chế độ nhiều vợ chứ? Thật sự coi mình sống ở triêu đại Đại Thanh sao?
Khuyết Chu cười nhạo một tiếng: "Tần Dĩ Nam, trời còn chưa tối đã bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày rồi à? Chắc là tôi mang lại niềm vui cho anh rồi đúng không? Lúc trước tôi chỉ đang lợi dụng anh mà thôi, không nghĩ tới anh sống lại mà vẫn ngu xuẩn như vậy, hay là anh chết đi rồi sống lại một lần nữa đi, chỉ số thông minh này của anh khiến tôi nói chuyện với anh cũng cảm thấy rất vất vả."
Thậm chí cô còn lười giải thích, mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong.
Sự phẫn nộ trong lòng Tần Dĩ Nam đã lên đến đỉnh điểm, khói xe của ô tô phun lên mặt hắn nhanh chóng rời đi, hận ý trong mắt Tần Dĩ Nam giống như sóng thần nuốt trọn toàn bộ lý trí của hắn.
Lòng bàn tay của hắn ngưng tụ ra yêu khí, chỉ cần dùng một chút yêu khí, Khuyết Chu có thể chết, còn có cái tên Cư Hoài kia nữa.
Nếu ông trời đã cho hắn một cơ hội trở lại, nói không chừng lần này chết, bọn họ còn có thể bắt đầu lại từ đầu.
Phẫn nộ đã hoàn toàn bao phủ lý trí của Tân Dĩ Nam, ngay lúc trong lòng bàn tay của hắn đã ngưng tụ xong yêu khí, lúc muốn công kích, bỗng nhiên có một lực lượng khác làm hắn cực kỳ đau đớn.
Ngay sau đó, hắn bắt đầu ở trước mặt mọi người... nhảy mấy điệu nhảy như zombie.
Lúc Khuyết Chu chữa thương cho Tần Dĩ Nam đã để một chút lực lượng của mình vào trong thân thể hắn, cỗ lực lượng này lấy tu vi Tân Dĩ Nam làm chất dinh dưỡng, ngày càng lớn mạnh, khi Tần Dĩ Nam tức giận tới đỉnh điểm, muốn công kích Khuyết Chu, cỗ lực lượng này sẽ thôn phệ lý trí và tư tưởng của Tần Dĩ Nam ngay lập tức.
Hắn nhảy "điệu múa zombie" cũng là vì lý trí còn sót lại của hắn đang đấu tranh với lực lượng mà Khuyết Chu lưu lại trong thân thể hắn.
Khuôn mặt vốn tiều tụy không chịu nổi kia thoạt nhìn sáng sủa hơn.
Trong mắt hắn lóe lên ánh sáng màu lam, sau đó xoay người đi vào trong rừng rậm Yêu Tinh.
Trong rừng rậm Yêu Tinh, Tử Ương vẫn đang mừng thầm trong hang động kia, mặc dù Tần Dĩ Nam bị Khuyết Chu mê hoặc, nhưng hắn vẫn không nỡ giết chết cô ta.
Nhưng mừng thầm không bao lâu, sau lưng của cô truyền đến một trận đau nhức, ngay sau đó chính là mùi máu tươi tràn ngập ở trong không khí.
Tử Ương quay đầu đã thấy Tần Dĩ Nam cầm thanh kiếm của mình, sau đó lạnh lùng nhìn cô ta.
"Dĩ Nam, anh... A!" Tần Dĩ Nam không nói nhảm, lại đâm thanh kiếm trong tay của mình vào trong ngực của Tử Ương.
Giọng nói và ánh mắt hắn cũng lạnh như băng: "Tôi không thể chờ đợi đứa bé ra đời được, tôi đã nghĩ ra được một cách tốt hơn để biết được đứa bé trong bụng cô có phải là con của tôi hay không?”
Tử Ương trừng mắt, sợ hãi lắc đầu máu đã nhuộm đầy đất.
Hai tay cô ta chống đỡ thân thể của mình lùi về phía sau: "Dĩ Nam, có phải anh đã bị Khuyết Chu khống chế rồi không? Em là Tử Ương, em là Tử Ương mà anh thích nhất!"
Tần Dĩ Nam thờ ơ.
Hắn dùng tốc độ cực nhanh đâm thanh kiếm vào trong bụng của Tử Ương, sau đó vạch xuống phía dưới!
Tiếng hét chói tai vang lên khắp khu rừng.
Đứa nhỏ đã thành hình, nhưng bởi vì mạnh mẽ mổ bụng, đứa bé ra khỏi bụng chưa bao lâu đã không còn hơi thở, nhìn đứa bé không giống mình chút nào, Tần Dĩ Nam vốn còn đang giãy giụa dưới lực lượng của Khuyết Chu lập tức nổi giận.
Hắn ngửa mặt lên trời cười to hai tiếng.
Kết quả là hắn vẫn chọn sai, con cái Yêu tộc và cha mẹ của chúng đều có huyết mạch, tâm linh tương thông.
Nhưng hắn không có chút cảm giác tâm linh tương thông nào với đứa bé đã chết này, đột nhiên hắn hiểu được vì sao kiếp trước Tử Ương và Tử Do muốn giết mình, chính là vì che giấu bí mật thông hôn huyết mạch của Hồ tộc bọn họ.
Mà chính mình, dùng lời của nhân loại mà nói, chính là... người đổ võ.
Lúc này đây, hắn không còn do dự nữa, hắn bắt Tử Ương lại ném vào trong hang động, cũng ném luôn cái thai vào bên trong.
Tuy rằng trên người Tử Ương có vài vết thương trí mạng, nhưng năng lực khôi phục của yêu tinh đều rất mạnh.
Qua một thời gian ngắn, Tử Ương còn có thể khỏe lại, nhưng tu vi của cô ta sẽ bị hao tổn đi không ít.
"Từ giờ trở đi, cô sẽ ở với con của cô cho đến chết."
Mà hiện tại, Tân Dĩ Nam lại một lần nữa nhớ tới Khuyết Chu, lúc trước nhất định Tiểu Chu đã quá thất vọng với hắn, cho nên mới dùng Cư Hoài cố ý chọc giận hắn.
Hắn không tin Tiểu Chu sẽ ở bên một nhân loại.
Nhưng lần thứ hai đi tìm Khuyết Chu, lại được yêu tinh khác báo cho hắn biết là rừng rậm Yêu Tinh đã đổi Vương, biến thành Ngọc Điệp.
Ngọc Điệp cũng không có kiên nhẫn như Khuyết Chu, cô ta đã sớm muốn bắt người đàn ông này lại, Tân Dĩ Nam vừa đi đã bị Ngọc Điệp dùng tội danh phản loạn bắt lại, nhốt vào trong địa lao của rừng rậm Yêu Tinh.
Nơi đó là ảo cảnh mà Ngọc Điệp dùng lực lượng của mình chế tạo ra, ở nơi đó, hắn sẽ không ngừng chịu đựng bị Khuyết Chu vứt bỏ, cứ như vậy lặp đi lặp lại vì tâm ma trong lòng mình.
Bình thường yêu quái sẽ chống đỡ không quá một tuần.
Mà Tần Dĩ Nam ở bên trong một tháng, sau đó bị thuộc hạ của cô ta phát hiện hắn đã chết ở trong lao ngục.