Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 293: Làm mèo của anh (38)
Sau đó xung quanh trở nên yên tĩnh, hơi thở của Ngọc Điệp và bác sĩ Thánh biến mất, xung quanh chỉ có thể nghe thấy tiếng gió.
Chợt, tiếng bước chân giãm lên lá rụng truyền đến, Khuyết Chu giống như có thể nhìn thấy hình ảnh lá cây khô héo bị giãm đến vỡ ra thành nhiều mảnh nhỏ, âm thanh thanh thúy quen thuộc lại trâm thấp vang lên bên tai: "Tiểu Chu, sinh nhật vui vẻ."
Khuyết Chu chỉ vui vẻ được ba giây.
Ba giây sau, cô ngửi thấy một mùi vị vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Vì thế lông mày nhíu lại, cô hỏi ở trong lòng: "Khi nào thì anh ấy đã trở nên như vậy?"
"Từ khi đi vào rừng rậm cho đến bây giờ, nam chính luôn đi tìm bác sĩ, ta cũng không dám nói cho tỷ tỷ biết, tuy rằng nguyện vọng của nguyên chủ là biến thành con người, nhưng phía sau có thêm một điều kiện... không trở thành con người cũng được, chỉ cần sống vui vẻ là được.
Ta không kịp nói với tỷ tỷ, dù sao tỷ cũng đã lên kế hoạch..."
"Mi là hệ thống của ta sao?"
Trải qua nhiều thế giới như vậy tới nay, đây là lần đầu tiên hạt vừng nhỏ nghe được giọng điệu nghiêm túc như vậy của đại lão.
Ngay cả lần đầu tiên gặp mặt, lúc Khuyết Chu uy hiếp nó, cô cũng không nghiêm túc như vậy, nghiêm túc đến mức hạt vừng nhỏ cảm thấy giây tiếp theo, đại lão sẽ không cần nó nữa.
Hạt vừng nhỏ biết mình sai rồi, lập tức xin lỗi, dán thân thể của mình lên trên mặt đất: "Tỷ tỷ, ta biết sai rồi, ta chỉ đau lòng cho tỷ tỷ, mỗi lần tỷ đều vì nam chính mà làm những chuyện như vậy, ta biết bác sĩ Thánh cho nam chính thuốc là chuyện tốt, hơn nữa nam chính có thể trở thành nam chính là có khí vận tử ở trên người, hắn muốn trở thành yêu hay bán yêu gì đều có thể thành công, tốt xấu gì cũng có thể vì tỷ làm chút chuyện gì đó, ta muốn..." "Nếu có lần sau, ta sẽ vứt bỏ mi." Giọng nói của Khuyết Chu lạnh lùng đến cực điểm khiến hạt vừng nhỏ sợ tới mức khóc lóc thảm thiết, chỉ biết gật đầu nói được.
Có lẽ là âm thanh mềm mại khóc lên khiến người ta thương tiếc, Khuyết Chu lại hít sâu một hơi, giọng điệu có chút hòa hoãn lại: "Không cần đau lòng cho ta, ta tội ác tày trời, chuyện xấu gì cũng làm, hắn từng vì ta làm bao nhiêu chuyện, những chuyện ta làm cho hắn không đáng so với những gì hắn đã làm cho ta, ta có nói cũng không thể nói hết, cho nên... không có lần sau."
Làm sai thì phải sửa lại, hạt vừng nhỏ lập tức gật đầu nó không muốn làm hệ thống không biết đúng sai, lập tức cam đoan: "Sau này chuyện gì ta cũng nói với tỷ tỷ, tuyệt đối không tự tiện làm chủ, tỷ nói đi hướng Đông, ta tuyệt đối không đi hướng Tây, tỷ để cho ta làm trâu làm ngựa, ta tuyệt đối không làm gà!"
Nó nói mấy câu đùa giỡn làm cho tâm trạng vốn đang tức giận của cô tốt hơn không ít.
Quả nhiên là ở cùng một chỗ với con rắn nhỏ không có tính cách này đã lâu, góc cạnh sắc nhọn của mình cũng sắp bị mài phẳng rồi.
Cư Hoài cầm lấy tay Khuyết Chu, đặt tay cô lên đầu mình, anh hơi quỳ gối, lại cúi đầu.
Khuyết Chu sờ sờ đầu anh, bỗng nhiên sờ tới hai cái lỗ tai mềm mại, mang theo nhiệt độ cơ thể của Cư Hoài.
"Sờ được chưa?" Cư Hoài hỏi.
Khuyết Chu bị giọng điệu không chút để ý này của anh làm cho tức muốn cười, bất kể là yêu muốn trở thành người, hoặc là người muốn trở thành yêu, đều phải trả giá bằng sự đau khổ rất lớn.
Cô không dám nghĩ, sau khi uống thuốc của bác sĩ Thánh, Cư Hoài sẽ chịu đựng bao nhiêu đau đớn.
Một thái độ thờ ơ như vậy ngược lại làm cho cô tức muốn cười: "Anh là người của em, em đã cho phép anh biến mình thành yêu tinh chưa?"
Cư Hoài sửa lời: "Là bán yêu." "Đó cũng là yêu."
"Anh nghe Ngọc Điệp, bác sĩ Thánh và tiểu minh tinh kia nói, người biến thành bán yêu sẽ có nguy hiểm nhỏ hơn rất nhiều, nhưng yêu tinh muốn biến thành người, hơi không cẩn thận sẽ tan thành mây khói."
"Cho nên anh không tin em, anh lại để bản thân anh mạo hiểm?"
"Anh không mạo hiểm, sử sách đã ghi lại, trong ghi chép nói người biến thành bán yêu có mười mấy trường hợp, nhưng yêu tinh biến thành người từ trước đến nay chỉ có một trường hợp, cũng chính là người nhà của tiểu minh tinh kia, nhưng hắn lại không liên lạc được với bọn họ, anh không thể nhìn em mạo hiểm được."
Khuyết Chu kéo bịt mắt mình xuống: "Vậy em có thể nhìn anh mạo hiểm sao???"
Vẻ mặt tức giận của cô biến mất sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Cư Hoài.
Bởi vì bây giờ anh đang mặc một bộ đồ hầu gái, trên mái tóc mềm mại sáng bóng có hai cái lỗ tai lông xù màu đen mềm mại, bên trong lỗ tai lại là màu hồng nhạt, ánh mắt anh biến thành màu xanh lá cây xinh đẹp.
Trước mặt Khuyết Chu, Cư Hoài biến lòng bàn tay của mình thành móng mèo, đệm thịt cũng màu hồng nhạt.
Ánh mắt của cô trở nên nguy hiểm: "Anh... cố ý ăn mặc như vậy?"
"Biết Nữ vương đại nhân sẽ tức giận, cho nên mới nghĩ ra được biện pháp này." Cư Hoài lắc lắc cái đầu sau lưng còn có cái đuôi đang lắc lư, hai tay ôm lấy cánh tay của cô: "Thế nào, thích không?"
Khuyết Chu cười cười, mạnh mẽ giơ tay bắt lấy đuôi của anh, Cư Hoài lập tức biến sắc, lỗ tai đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Cô gắn từng chữ, chậm rãi tới gần: "Đâu chỉ là thích, nhưng loại hành vi này của anh, anh biết hậu quả là gì không?"
"Anh đã sớm biết được hậu quả là gì, chỉ cần em thích là được.
Tiểu Chu, sinh nhật vui vẻ, vốn anh còn đang suy nghĩ, cho dù anh cố gắng rèn luyện thân thể thì cũng chỉ cùng em trải qua sinh nhật không đến 80 năm, nhưng bây giờ, anh có thể ở bên em lâu hơn một chút."
Đuôi của anh vẫn còn lắc lư trong lòng bàn tay Khuyết Chu.
Rồi sau đó vòng tới eo cô, một cái đuôi màu trắng khác từ sau lưng Khuyết Chu lộ ra, cùng cái đuôi màu đen của anh dây dưa.
Gió mát trong núi rừng xuyên qua dưới chân và bên tai, xâu chuỗi khí tức giữa bọn họ lại với nhau.
Cây cối trên đỉnh đầu cao vút trong mây, che khuất bầu trời xanh thẳm, xung quanh chỉ có thể nghe thấy tiếng chim hót thanh thúy.
Cành lá khô vàng vang lên không ngừng, thanh thúy đáp lại tiếng chim.
"Tiểu Chu..." Cư Hoài gọi tên cô.
Khuyết Chu ừ một tiếng.
Anh cắn lỗ tai cô, gọi tên của cô, giống như chỉ có thể làm vậy mới có thể khắc chế được sự điên cuồng trong lòng mình.
Trở thành bán yêu, đương nhiên cũng phải trả giá.
Mà cái giá của Cư Hoài chính là, anh sẽ dân dần mất đi năm giác quan, không nghe thấy cũng không nhìn thấy, có lẽ là mười năm sau, có lẽ là trăm năm sau, ai cũng không biết.
Nhưng như vậy là đủ rồi, nghe không được nhìn không thấy, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của Khuyết Chu.
Chỉ cần có thể ở bên cô, như vậy là đủ rồi.
Chuyện Cư Hoài vì Khuyết Chu biến thành bán yêu truyên khắp toàn bộ rừng rậm, tự nhiên cũng truyền tới trong tai đám anh em của Cư Hoài và những người cầm quyền kia.
Lúc nhìn thấy hình dạng bán yêu của Cư Hoài, đa số mọi người đều có thái độ là: "Cậu bị điên à?!"
Dù Khuyết Chu là yêu tinh hay là Yêu Vương, nếu cô vứt bỏ Cư Hoài, đến lúc đó anh phải làm sao bây giờ?
Một tháng sau, cuối cùng chính phủ cũng công khai xây dựng điểm du lịch sinh thái, Khuyết Chu cũng tuyên bố với tất cả yêu tinh ở trong rừng rậm Yêu Tinh, cô không làm Nữ vương nữa.
Vị trí này sẽ do Ngọc Điệp tiếp quản.
Thuận tiện công bố tin vui là mình sẽ kết hôn với Cư Hoài, hai người đã đến cục dân chính của thế giới con người lĩnh giấy chứng nhận.
Ngày cưới là tháng sau.
Tần Dĩ Nam đã lâu không xuất hiện nhưng bây giờ lại xuất hiện, chặn cô dưới lầu của công ty Cư Hoài ở thế giới con người...
Chợt, tiếng bước chân giãm lên lá rụng truyền đến, Khuyết Chu giống như có thể nhìn thấy hình ảnh lá cây khô héo bị giãm đến vỡ ra thành nhiều mảnh nhỏ, âm thanh thanh thúy quen thuộc lại trâm thấp vang lên bên tai: "Tiểu Chu, sinh nhật vui vẻ."
Khuyết Chu chỉ vui vẻ được ba giây.
Ba giây sau, cô ngửi thấy một mùi vị vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Vì thế lông mày nhíu lại, cô hỏi ở trong lòng: "Khi nào thì anh ấy đã trở nên như vậy?"
"Từ khi đi vào rừng rậm cho đến bây giờ, nam chính luôn đi tìm bác sĩ, ta cũng không dám nói cho tỷ tỷ biết, tuy rằng nguyện vọng của nguyên chủ là biến thành con người, nhưng phía sau có thêm một điều kiện... không trở thành con người cũng được, chỉ cần sống vui vẻ là được.
Ta không kịp nói với tỷ tỷ, dù sao tỷ cũng đã lên kế hoạch..."
"Mi là hệ thống của ta sao?"
Trải qua nhiều thế giới như vậy tới nay, đây là lần đầu tiên hạt vừng nhỏ nghe được giọng điệu nghiêm túc như vậy của đại lão.
Ngay cả lần đầu tiên gặp mặt, lúc Khuyết Chu uy hiếp nó, cô cũng không nghiêm túc như vậy, nghiêm túc đến mức hạt vừng nhỏ cảm thấy giây tiếp theo, đại lão sẽ không cần nó nữa.
Hạt vừng nhỏ biết mình sai rồi, lập tức xin lỗi, dán thân thể của mình lên trên mặt đất: "Tỷ tỷ, ta biết sai rồi, ta chỉ đau lòng cho tỷ tỷ, mỗi lần tỷ đều vì nam chính mà làm những chuyện như vậy, ta biết bác sĩ Thánh cho nam chính thuốc là chuyện tốt, hơn nữa nam chính có thể trở thành nam chính là có khí vận tử ở trên người, hắn muốn trở thành yêu hay bán yêu gì đều có thể thành công, tốt xấu gì cũng có thể vì tỷ làm chút chuyện gì đó, ta muốn..." "Nếu có lần sau, ta sẽ vứt bỏ mi." Giọng nói của Khuyết Chu lạnh lùng đến cực điểm khiến hạt vừng nhỏ sợ tới mức khóc lóc thảm thiết, chỉ biết gật đầu nói được.
Có lẽ là âm thanh mềm mại khóc lên khiến người ta thương tiếc, Khuyết Chu lại hít sâu một hơi, giọng điệu có chút hòa hoãn lại: "Không cần đau lòng cho ta, ta tội ác tày trời, chuyện xấu gì cũng làm, hắn từng vì ta làm bao nhiêu chuyện, những chuyện ta làm cho hắn không đáng so với những gì hắn đã làm cho ta, ta có nói cũng không thể nói hết, cho nên... không có lần sau."
Làm sai thì phải sửa lại, hạt vừng nhỏ lập tức gật đầu nó không muốn làm hệ thống không biết đúng sai, lập tức cam đoan: "Sau này chuyện gì ta cũng nói với tỷ tỷ, tuyệt đối không tự tiện làm chủ, tỷ nói đi hướng Đông, ta tuyệt đối không đi hướng Tây, tỷ để cho ta làm trâu làm ngựa, ta tuyệt đối không làm gà!"
Nó nói mấy câu đùa giỡn làm cho tâm trạng vốn đang tức giận của cô tốt hơn không ít.
Quả nhiên là ở cùng một chỗ với con rắn nhỏ không có tính cách này đã lâu, góc cạnh sắc nhọn của mình cũng sắp bị mài phẳng rồi.
Cư Hoài cầm lấy tay Khuyết Chu, đặt tay cô lên đầu mình, anh hơi quỳ gối, lại cúi đầu.
Khuyết Chu sờ sờ đầu anh, bỗng nhiên sờ tới hai cái lỗ tai mềm mại, mang theo nhiệt độ cơ thể của Cư Hoài.
"Sờ được chưa?" Cư Hoài hỏi.
Khuyết Chu bị giọng điệu không chút để ý này của anh làm cho tức muốn cười, bất kể là yêu muốn trở thành người, hoặc là người muốn trở thành yêu, đều phải trả giá bằng sự đau khổ rất lớn.
Cô không dám nghĩ, sau khi uống thuốc của bác sĩ Thánh, Cư Hoài sẽ chịu đựng bao nhiêu đau đớn.
Một thái độ thờ ơ như vậy ngược lại làm cho cô tức muốn cười: "Anh là người của em, em đã cho phép anh biến mình thành yêu tinh chưa?"
Cư Hoài sửa lời: "Là bán yêu." "Đó cũng là yêu."
"Anh nghe Ngọc Điệp, bác sĩ Thánh và tiểu minh tinh kia nói, người biến thành bán yêu sẽ có nguy hiểm nhỏ hơn rất nhiều, nhưng yêu tinh muốn biến thành người, hơi không cẩn thận sẽ tan thành mây khói."
"Cho nên anh không tin em, anh lại để bản thân anh mạo hiểm?"
"Anh không mạo hiểm, sử sách đã ghi lại, trong ghi chép nói người biến thành bán yêu có mười mấy trường hợp, nhưng yêu tinh biến thành người từ trước đến nay chỉ có một trường hợp, cũng chính là người nhà của tiểu minh tinh kia, nhưng hắn lại không liên lạc được với bọn họ, anh không thể nhìn em mạo hiểm được."
Khuyết Chu kéo bịt mắt mình xuống: "Vậy em có thể nhìn anh mạo hiểm sao???"
Vẻ mặt tức giận của cô biến mất sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Cư Hoài.
Bởi vì bây giờ anh đang mặc một bộ đồ hầu gái, trên mái tóc mềm mại sáng bóng có hai cái lỗ tai lông xù màu đen mềm mại, bên trong lỗ tai lại là màu hồng nhạt, ánh mắt anh biến thành màu xanh lá cây xinh đẹp.
Trước mặt Khuyết Chu, Cư Hoài biến lòng bàn tay của mình thành móng mèo, đệm thịt cũng màu hồng nhạt.
Ánh mắt của cô trở nên nguy hiểm: "Anh... cố ý ăn mặc như vậy?"
"Biết Nữ vương đại nhân sẽ tức giận, cho nên mới nghĩ ra được biện pháp này." Cư Hoài lắc lắc cái đầu sau lưng còn có cái đuôi đang lắc lư, hai tay ôm lấy cánh tay của cô: "Thế nào, thích không?"
Khuyết Chu cười cười, mạnh mẽ giơ tay bắt lấy đuôi của anh, Cư Hoài lập tức biến sắc, lỗ tai đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Cô gắn từng chữ, chậm rãi tới gần: "Đâu chỉ là thích, nhưng loại hành vi này của anh, anh biết hậu quả là gì không?"
"Anh đã sớm biết được hậu quả là gì, chỉ cần em thích là được.
Tiểu Chu, sinh nhật vui vẻ, vốn anh còn đang suy nghĩ, cho dù anh cố gắng rèn luyện thân thể thì cũng chỉ cùng em trải qua sinh nhật không đến 80 năm, nhưng bây giờ, anh có thể ở bên em lâu hơn một chút."
Đuôi của anh vẫn còn lắc lư trong lòng bàn tay Khuyết Chu.
Rồi sau đó vòng tới eo cô, một cái đuôi màu trắng khác từ sau lưng Khuyết Chu lộ ra, cùng cái đuôi màu đen của anh dây dưa.
Gió mát trong núi rừng xuyên qua dưới chân và bên tai, xâu chuỗi khí tức giữa bọn họ lại với nhau.
Cây cối trên đỉnh đầu cao vút trong mây, che khuất bầu trời xanh thẳm, xung quanh chỉ có thể nghe thấy tiếng chim hót thanh thúy.
Cành lá khô vàng vang lên không ngừng, thanh thúy đáp lại tiếng chim.
"Tiểu Chu..." Cư Hoài gọi tên cô.
Khuyết Chu ừ một tiếng.
Anh cắn lỗ tai cô, gọi tên của cô, giống như chỉ có thể làm vậy mới có thể khắc chế được sự điên cuồng trong lòng mình.
Trở thành bán yêu, đương nhiên cũng phải trả giá.
Mà cái giá của Cư Hoài chính là, anh sẽ dân dần mất đi năm giác quan, không nghe thấy cũng không nhìn thấy, có lẽ là mười năm sau, có lẽ là trăm năm sau, ai cũng không biết.
Nhưng như vậy là đủ rồi, nghe không được nhìn không thấy, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của Khuyết Chu.
Chỉ cần có thể ở bên cô, như vậy là đủ rồi.
Chuyện Cư Hoài vì Khuyết Chu biến thành bán yêu truyên khắp toàn bộ rừng rậm, tự nhiên cũng truyền tới trong tai đám anh em của Cư Hoài và những người cầm quyền kia.
Lúc nhìn thấy hình dạng bán yêu của Cư Hoài, đa số mọi người đều có thái độ là: "Cậu bị điên à?!"
Dù Khuyết Chu là yêu tinh hay là Yêu Vương, nếu cô vứt bỏ Cư Hoài, đến lúc đó anh phải làm sao bây giờ?
Một tháng sau, cuối cùng chính phủ cũng công khai xây dựng điểm du lịch sinh thái, Khuyết Chu cũng tuyên bố với tất cả yêu tinh ở trong rừng rậm Yêu Tinh, cô không làm Nữ vương nữa.
Vị trí này sẽ do Ngọc Điệp tiếp quản.
Thuận tiện công bố tin vui là mình sẽ kết hôn với Cư Hoài, hai người đã đến cục dân chính của thế giới con người lĩnh giấy chứng nhận.
Ngày cưới là tháng sau.
Tần Dĩ Nam đã lâu không xuất hiện nhưng bây giờ lại xuất hiện, chặn cô dưới lầu của công ty Cư Hoài ở thế giới con người...