Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 265: Làm mèo của anh (10)
Một ý nghĩ lớn mật nảy sinh trong lòng Cư Hoài.
Tuy rằng trước đó anh vẫn nói Tiểu Bạch là yêu tỉnh, nhưng trong tiêm thức, anh chỉ coi hai chữ yêu tinh này là mình đang nói đùa.
Dù sao trên thế giới này sao có thể có yêu tinh được? Sau khi đất nước phát triển đều không cho phép trong đất nước của mình có yêu tỉnh.
Nhưng cô gái mặc váy đen này thật sự rất giống Tiểu Bạch.
Cho dù camera không có chất lượng không tốt lắm, nhưng anh vẫn có thể nhìn ra làn da trắng nõn đó của cô gái mặc váy đen.
Chủ yếu là đôi con ngươi hai màu kia...
"Tử Tức, đi điều tra thông tin về cô gái này một chút." Ngón tay Cư Hoài đặt trên người cô gái mặc váy đen.
Tên đàn em tên Tử Tức gãi đầu: "Lão đại, không phải chúng ta đang tìm Tiểu Bạch sao?"
"Rất có thể cô ấy chính là Tiểu Bạch."
Có lẽ là giọng nói của Cư Hoài quá mức chắc chắn nên Tử Tức mới sửng sốt, sau đó lắp bắp hỏi: "Lão đại... anh nghiêm túc sao?"
"Tôi nhìn như đang nói đùa sao?" Cư Hoài nhíu mày, đôi lông mày hiện lên một chút không kiên nhẫn.
Tử Tức càng khiếp sợ, nếu lão đại nghiêm túc, vậy không phải càng quỷ dị hơn sao?
Anh ta nuốt nước miếng: "Lão đại, nhưng mà Tiểu Bạch là một con mèo, người này là một con người."
Cư Hoài mặt không đổi sắc, vẫn nhìn chằm chằm cô gái mặc váy đen trên màn hình: "Không phải tôi đã nói, Tiểu Bạch rất có thể là một yêu tinh mèo sao?" Tử Tức: "?II"-
Lão đại điên rồi!
Sau khi đất nước phát triển mạnh mẽ như vậy, nào còn yêu tinh nữa?!II
Nhưng anh ta không dám mở miệng nói chuyện.
Không bởi vì nguyên nhân gì khác, mà vì Cư Hoài là lão đại, chỉ cần anh liếc mắt thôi cũng làm anh ta sợ rồi.
Nhưng cũng không nói rằng anh ta thật sự sợ lão đại, mà anh ta sợ mình bị trừ lương, cũng vì tôn kính Cư Hoài!
Tử Tức dùng tốc độ rất nhanh, trong một đêm đã tìm được tin tức của cô gái mặc váy đen kia.
Nhìn trên bản báo cáo, đầu tiên cô đi đến bệnh viện Trung Y, sau đó lên mạng liên hệ với ảnh đế Lý Diên Thừa, ngay sau đó nữa lại đi đến cô nhi viện nhận nuôi một cô bé tên Ngọc Điệp.
Ba người hoàn toàn không có liên hệ gì với nhau lại được cô tạo thành người có liên hệ.
"Lão đại, hành tung của cô gái này thật sự làm cho người ta nghĩ không thông, hình như bây giờ cô ta đang ở trong nhà một vị bác sĩ, nhưng tôi đã điều tra qua, từ mười năm trước vị bác sĩ đó đã sinh sống ở nơi đó, trong khoảng thời gian này cũng chưa từng tiếp xúc với cô gái mặc váy đen."
"Nếu không phải bây giờ... vậy có thể trước kia từng có tiếp xúc."Cư Hoài lẩm bẩm, đáy mắt anh có chút hưng phấn.
Nếu Tiểu Bạch thật sự là yêu tinh mèo, vậy chuyện này trở nên thú vị rồi đây.
Đã rất lâu rồi anh không gặp được chuyện gì thú vị như vậy.
Nói không chừng, ngay từ đầu anh được cứu cũng là kế hoạch của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch của anh thật thông minhI
Cư Hoài đè nén hưng phấn trong lòng: "Biết cô ấy đang ở đâu không?" "Biết, bây giờ cô ấy đang ở trong một sòng bạc ngầm ở thành phố D, vừa đúng sòng bạc mà chúng ta đầu tư." Tử Tức tìm kiếm tin tức, rất nhanh đưa ra một đáp án chuẩn xác: "Cô ấy tiến vào sòng bạc với cái tên là Khuyết Chu."
"Khuyết Chu..."
Hóa ra cô có tên, trách không được mỗi lần anh gọi cô là Tiểu Bạch, cô đều không muốn phản ứng với mình.
Cư Hoài duỗi lưng một cái: "Chuẩn bị xe đến sòng bạc."
"Hả? Lão đại, nhưng ông chủ bên Thiên Nguyên hẹn một tiếng sau gặp mặt."
"Vậy thì để ông ta chờ đi."
***
Trong sòng bạc ngầm ở thành phố D.
"Tỷ tỷ, trên người tỷ chỉ có mười tệ." Hạt vừng nhỏ nhìn một vòng, người tới nơi này không phú thì quý, trên người đều có số tài sản lên đến tám chín con số.
Trong 10 phút có thể trở thành tỷ phú, giá trị con người tăng lên gấp đôi.
Cũng có thể trong vòng 10 phút thua đến táng gia bại sản.
Nhưng người như đại lão chỉ có 10 tệ thì đến đây chơi làm gì?
Rất nhanh, Khuyết Chu đã dùng 10 tệ này để chứng minh bản thân.
Đầu tiên, cô dùng 10 tệ này tùy tiện chơi game trên máy chơi trò chơi, từ 10 tệ tăng đến ba ngàn tệ.
Sau đó cô chơi tài xỉu, từ ba ngàn tệ tăng lên đến ba vạn tệ.
Ngay sau đó cô quét sạch bốn phương, khi đặt cược chưa từng thua lần nào, rất nhanh ba vạn tệ đã tăng lên ba mươi vạn tệ.
Chỉ trong nửa tiếng, Khuyết Chu đã trở thành đối tượng chăm sóc trọng điểm của sòng bạc.
Không ít người giàu có cũng đến sòng bạc chơi, mà đa số những người đó đều chơi đánh địa chủ hoặc chơi bài.
Loại người chơi cái gì cũng thắng như Khuyết Chu này vẫn là lần đầu tiên mà bọn họ nhìn thấy, nhất là loại máy chơi game hoàn toàn dựa vào vận may kia, thế mà cô chơi đến phong sinh thủy khởi, điểm mấu chốt là người của sòng bạc đến kiểm tra xem máy chơi game đó có bị Khuyết Chu động tay động chân không, nhưng đáp án nhận được là... không.
Nói cách khác, cô gái này hoàn toàn dựa vào vận may.
Khi Khuyết Chu cầm ba mươi vạn xu đánh bạc ngồi trên bàn chia bài, đối diện là một người đàn ông tầm 40 tuổi.
Hạt vừng nhỏ rất nhanh tra được tư liệu của người nọ, nhưng chưa nói xong, Khuyết Chu đã cười nhạo mở miệng nói: "Ông ta cày cấy quá độ, ngoại tình thành tính, năm xưa có chút vận may về tài chính nhưng bị mấy đứa con phá hủy, sau đó vận may cũng bị ông ta dùng hết, công ty cũng sắp phá sản."
Hạt vừng nhỏ: "... Trâu bò."
Trái phải của Khuyết Chu là một nam một nữ, hai người này rõ ràng là vợ chồng, nhưng hình như đang giận dỗi nhau, ánh mắt nhìn đối phương vừa cứng ngắt vừa rồi rắm, giả vờ không quen biết muốn phân cao thấp với nhau.
Trang gia bắt đầu chia bài, mặc dù trước mặt Khuyết Chu đã có ba mươi vạn, nhưng so với ba người khác trên bàn bài, vẫn ít đến đáng thương.
Ánh mắt người đàn ông ngồi đối diện Khuyết Chu đã có chút không thích hợp.
Trang gia phát bài xong lại càng kiêu ngạo cười ha hả, ông ta đánh giá Khuyết Chu từ trên xuống dưới một lượt, lộ ra nụ cười bỉ ổi: "Mỹ nữ, lát nữa nếu thua cũng đừng khóc nhé?"
Khóe miệng Khuyết Chu khẽ nhếch lên, đôi mắt cô hơi nâng lên, đồng tử màu lam và màu vàng kim xinh đẹp kia biến thành màu nâu.
Nhưng mắt mèo giương lên vẫn đủ quyến rũ.
Người đàn ông đối diện nhất thời bị mê hoặc, nói mà không lựa lời: "Lát nữa nếu thua, anh cũng không cần tiền của em, hay là em theo anh đi, thế nào?" Khuyết Chu cười: "Không tốt lắm đâu, tôi không có hứng thú với loại heo mập thích ngoại tình và công ty sắp phá sản như ông."
Người đàn ông sửng sốt ba giây mới phản ứng được Khuyết Chu đang vũ nhục mình.
Ông ta tức giận muốn đứng lên giơ tay đánh Khuyết Chu, nhưng lại bị Trang gia ngăn cản: "Vị tiên sinh này, nếu như đánh người ở nơi này, chúng tôi sẽ cấm ông không được lui tới nơi này nữa."
Người đàn ông kia ỉu xìu ngồi xuống, chỉ trừng mắt nhìn Khuyết Chu, hình như tức giận không hề nhẹ.
Khóe miệng Khuyết Chu khẽ nhếch lên, không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Người đàn ông kéo cà vạt của mình xuống, hung tợn nói: "Cô giả bộ đi, nhìn cô cũng không giống người biết đánh bài, nếu thua thì mọi chuyện không phải do cô quyết định."
"Nếu so với việc tôi có thua hay không, tiên sinh nên quản tốt mình đi thì hơn, dù gì công ty sắp phá sản, nóng nảy như vậy tôi cũng có thể hiểu được." Cô không thèm che dấu mà cười nhạo khiến người xem xung quanh bắt đầu nổi lên hứng thú với cô gái xinh đẹp này.
Cũng giống như những trò chơi trước đó, trong mấy ván bài, Khuyết Chu vẫn chưa từng thua.
Hơn nữa Khuyết Chu như có thể khống chế được bàn chia bài này, cô chỉ bắt bài của người đàn ông ngồi đối diện không cho ông ta thắng lần nào, còn một nam một nữ bên cạnh không thắng cũng không thua.
Sau sáu trận, người đàn ông đối diện đã trở thành người thua đến táng gia bại sản.
Ông ta nhìn số tiền xu đã trống rỗng trước mặt bàn của mình, lại nhìn một núi tiền xu trên mặt bàn của Khuyết Chu, khuôn mặt như biến thành màu than, thẹn quá hóa giận đứng dậy mắng to: "Cô ta chơi ăn gian!!!"
Tuy rằng trước đó anh vẫn nói Tiểu Bạch là yêu tỉnh, nhưng trong tiêm thức, anh chỉ coi hai chữ yêu tinh này là mình đang nói đùa.
Dù sao trên thế giới này sao có thể có yêu tinh được? Sau khi đất nước phát triển đều không cho phép trong đất nước của mình có yêu tỉnh.
Nhưng cô gái mặc váy đen này thật sự rất giống Tiểu Bạch.
Cho dù camera không có chất lượng không tốt lắm, nhưng anh vẫn có thể nhìn ra làn da trắng nõn đó của cô gái mặc váy đen.
Chủ yếu là đôi con ngươi hai màu kia...
"Tử Tức, đi điều tra thông tin về cô gái này một chút." Ngón tay Cư Hoài đặt trên người cô gái mặc váy đen.
Tên đàn em tên Tử Tức gãi đầu: "Lão đại, không phải chúng ta đang tìm Tiểu Bạch sao?"
"Rất có thể cô ấy chính là Tiểu Bạch."
Có lẽ là giọng nói của Cư Hoài quá mức chắc chắn nên Tử Tức mới sửng sốt, sau đó lắp bắp hỏi: "Lão đại... anh nghiêm túc sao?"
"Tôi nhìn như đang nói đùa sao?" Cư Hoài nhíu mày, đôi lông mày hiện lên một chút không kiên nhẫn.
Tử Tức càng khiếp sợ, nếu lão đại nghiêm túc, vậy không phải càng quỷ dị hơn sao?
Anh ta nuốt nước miếng: "Lão đại, nhưng mà Tiểu Bạch là một con mèo, người này là một con người."
Cư Hoài mặt không đổi sắc, vẫn nhìn chằm chằm cô gái mặc váy đen trên màn hình: "Không phải tôi đã nói, Tiểu Bạch rất có thể là một yêu tinh mèo sao?" Tử Tức: "?II"-
Lão đại điên rồi!
Sau khi đất nước phát triển mạnh mẽ như vậy, nào còn yêu tinh nữa?!II
Nhưng anh ta không dám mở miệng nói chuyện.
Không bởi vì nguyên nhân gì khác, mà vì Cư Hoài là lão đại, chỉ cần anh liếc mắt thôi cũng làm anh ta sợ rồi.
Nhưng cũng không nói rằng anh ta thật sự sợ lão đại, mà anh ta sợ mình bị trừ lương, cũng vì tôn kính Cư Hoài!
Tử Tức dùng tốc độ rất nhanh, trong một đêm đã tìm được tin tức của cô gái mặc váy đen kia.
Nhìn trên bản báo cáo, đầu tiên cô đi đến bệnh viện Trung Y, sau đó lên mạng liên hệ với ảnh đế Lý Diên Thừa, ngay sau đó nữa lại đi đến cô nhi viện nhận nuôi một cô bé tên Ngọc Điệp.
Ba người hoàn toàn không có liên hệ gì với nhau lại được cô tạo thành người có liên hệ.
"Lão đại, hành tung của cô gái này thật sự làm cho người ta nghĩ không thông, hình như bây giờ cô ta đang ở trong nhà một vị bác sĩ, nhưng tôi đã điều tra qua, từ mười năm trước vị bác sĩ đó đã sinh sống ở nơi đó, trong khoảng thời gian này cũng chưa từng tiếp xúc với cô gái mặc váy đen."
"Nếu không phải bây giờ... vậy có thể trước kia từng có tiếp xúc."Cư Hoài lẩm bẩm, đáy mắt anh có chút hưng phấn.
Nếu Tiểu Bạch thật sự là yêu tinh mèo, vậy chuyện này trở nên thú vị rồi đây.
Đã rất lâu rồi anh không gặp được chuyện gì thú vị như vậy.
Nói không chừng, ngay từ đầu anh được cứu cũng là kế hoạch của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch của anh thật thông minhI
Cư Hoài đè nén hưng phấn trong lòng: "Biết cô ấy đang ở đâu không?" "Biết, bây giờ cô ấy đang ở trong một sòng bạc ngầm ở thành phố D, vừa đúng sòng bạc mà chúng ta đầu tư." Tử Tức tìm kiếm tin tức, rất nhanh đưa ra một đáp án chuẩn xác: "Cô ấy tiến vào sòng bạc với cái tên là Khuyết Chu."
"Khuyết Chu..."
Hóa ra cô có tên, trách không được mỗi lần anh gọi cô là Tiểu Bạch, cô đều không muốn phản ứng với mình.
Cư Hoài duỗi lưng một cái: "Chuẩn bị xe đến sòng bạc."
"Hả? Lão đại, nhưng ông chủ bên Thiên Nguyên hẹn một tiếng sau gặp mặt."
"Vậy thì để ông ta chờ đi."
***
Trong sòng bạc ngầm ở thành phố D.
"Tỷ tỷ, trên người tỷ chỉ có mười tệ." Hạt vừng nhỏ nhìn một vòng, người tới nơi này không phú thì quý, trên người đều có số tài sản lên đến tám chín con số.
Trong 10 phút có thể trở thành tỷ phú, giá trị con người tăng lên gấp đôi.
Cũng có thể trong vòng 10 phút thua đến táng gia bại sản.
Nhưng người như đại lão chỉ có 10 tệ thì đến đây chơi làm gì?
Rất nhanh, Khuyết Chu đã dùng 10 tệ này để chứng minh bản thân.
Đầu tiên, cô dùng 10 tệ này tùy tiện chơi game trên máy chơi trò chơi, từ 10 tệ tăng đến ba ngàn tệ.
Sau đó cô chơi tài xỉu, từ ba ngàn tệ tăng lên đến ba vạn tệ.
Ngay sau đó cô quét sạch bốn phương, khi đặt cược chưa từng thua lần nào, rất nhanh ba vạn tệ đã tăng lên ba mươi vạn tệ.
Chỉ trong nửa tiếng, Khuyết Chu đã trở thành đối tượng chăm sóc trọng điểm của sòng bạc.
Không ít người giàu có cũng đến sòng bạc chơi, mà đa số những người đó đều chơi đánh địa chủ hoặc chơi bài.
Loại người chơi cái gì cũng thắng như Khuyết Chu này vẫn là lần đầu tiên mà bọn họ nhìn thấy, nhất là loại máy chơi game hoàn toàn dựa vào vận may kia, thế mà cô chơi đến phong sinh thủy khởi, điểm mấu chốt là người của sòng bạc đến kiểm tra xem máy chơi game đó có bị Khuyết Chu động tay động chân không, nhưng đáp án nhận được là... không.
Nói cách khác, cô gái này hoàn toàn dựa vào vận may.
Khi Khuyết Chu cầm ba mươi vạn xu đánh bạc ngồi trên bàn chia bài, đối diện là một người đàn ông tầm 40 tuổi.
Hạt vừng nhỏ rất nhanh tra được tư liệu của người nọ, nhưng chưa nói xong, Khuyết Chu đã cười nhạo mở miệng nói: "Ông ta cày cấy quá độ, ngoại tình thành tính, năm xưa có chút vận may về tài chính nhưng bị mấy đứa con phá hủy, sau đó vận may cũng bị ông ta dùng hết, công ty cũng sắp phá sản."
Hạt vừng nhỏ: "... Trâu bò."
Trái phải của Khuyết Chu là một nam một nữ, hai người này rõ ràng là vợ chồng, nhưng hình như đang giận dỗi nhau, ánh mắt nhìn đối phương vừa cứng ngắt vừa rồi rắm, giả vờ không quen biết muốn phân cao thấp với nhau.
Trang gia bắt đầu chia bài, mặc dù trước mặt Khuyết Chu đã có ba mươi vạn, nhưng so với ba người khác trên bàn bài, vẫn ít đến đáng thương.
Ánh mắt người đàn ông ngồi đối diện Khuyết Chu đã có chút không thích hợp.
Trang gia phát bài xong lại càng kiêu ngạo cười ha hả, ông ta đánh giá Khuyết Chu từ trên xuống dưới một lượt, lộ ra nụ cười bỉ ổi: "Mỹ nữ, lát nữa nếu thua cũng đừng khóc nhé?"
Khóe miệng Khuyết Chu khẽ nhếch lên, đôi mắt cô hơi nâng lên, đồng tử màu lam và màu vàng kim xinh đẹp kia biến thành màu nâu.
Nhưng mắt mèo giương lên vẫn đủ quyến rũ.
Người đàn ông đối diện nhất thời bị mê hoặc, nói mà không lựa lời: "Lát nữa nếu thua, anh cũng không cần tiền của em, hay là em theo anh đi, thế nào?" Khuyết Chu cười: "Không tốt lắm đâu, tôi không có hứng thú với loại heo mập thích ngoại tình và công ty sắp phá sản như ông."
Người đàn ông sửng sốt ba giây mới phản ứng được Khuyết Chu đang vũ nhục mình.
Ông ta tức giận muốn đứng lên giơ tay đánh Khuyết Chu, nhưng lại bị Trang gia ngăn cản: "Vị tiên sinh này, nếu như đánh người ở nơi này, chúng tôi sẽ cấm ông không được lui tới nơi này nữa."
Người đàn ông kia ỉu xìu ngồi xuống, chỉ trừng mắt nhìn Khuyết Chu, hình như tức giận không hề nhẹ.
Khóe miệng Khuyết Chu khẽ nhếch lên, không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Người đàn ông kéo cà vạt của mình xuống, hung tợn nói: "Cô giả bộ đi, nhìn cô cũng không giống người biết đánh bài, nếu thua thì mọi chuyện không phải do cô quyết định."
"Nếu so với việc tôi có thua hay không, tiên sinh nên quản tốt mình đi thì hơn, dù gì công ty sắp phá sản, nóng nảy như vậy tôi cũng có thể hiểu được." Cô không thèm che dấu mà cười nhạo khiến người xem xung quanh bắt đầu nổi lên hứng thú với cô gái xinh đẹp này.
Cũng giống như những trò chơi trước đó, trong mấy ván bài, Khuyết Chu vẫn chưa từng thua.
Hơn nữa Khuyết Chu như có thể khống chế được bàn chia bài này, cô chỉ bắt bài của người đàn ông ngồi đối diện không cho ông ta thắng lần nào, còn một nam một nữ bên cạnh không thắng cũng không thua.
Sau sáu trận, người đàn ông đối diện đã trở thành người thua đến táng gia bại sản.
Ông ta nhìn số tiền xu đã trống rỗng trước mặt bàn của mình, lại nhìn một núi tiền xu trên mặt bàn của Khuyết Chu, khuôn mặt như biến thành màu than, thẹn quá hóa giận đứng dậy mắng to: "Cô ta chơi ăn gian!!!"