Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 264: Làm mèo của anh (9)
Anh tua thời gian về phía trước mấy phút, rất nhanh đã thấy dì giúp việc xách chân sau của Khuyết Chu lên.
Cũng nghe được mấy lời mắng mỏ của bà ta.
Vẻ mặt của Cư Hoài càng ngày càng đen, sắc mặt càng ngày càng thối.
Cuối cùng anh nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện trong nhà của mình, người đàn ông đó vuốt ve Khuyết Chu, sau đó kêu lên một tiếng: "Tiểu Chu."
Dường như đã sớm quen biết cô.
Mèo con của anh cũng bị bắt đi mất.
Nhìn đồng hồ, thời gian Khuyết Chu bị đưa đi là 1 giờ 36 phút chiều, nhưng thời gian cô gửi tin nhắn là 2 giờ 13 phút.
Nói cách khác, sau khi bị mang đi, rất có thể Khuyết Chu đã chạy đi, hoặc người đưa cô đi sẽ không làm tổn thương đến cô.
Dù vậy, trong lòng Cư Hoài vẫn khó chịu đến cực điểm.
Ở trong lòng anh, Khuyết Chu vào ở trong nhà anh thì chính là mèo của anh, nên ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về mới đúng.
Bây giờ cô nói đi là đi?
Anh lập tức đứng lên, đàn em bên cạnh cũng đứng lên theo: "Lão đại, anh muốn làm gì?"
"Trở về."
"Hả? Trở về đâu?"
Ánh mắt Cư Hoài lạnh như băng: "Về nhà."
Ít nhất ba phút, trợ lý mới hiểu được Cư Hoài muốn về nước.
Anh ta cực kỳ không hiểu: "Nhưng mà lão đại, bên này còn chưa đàm phán được hợp đồng, bây giờ về nước là sao?" "Chúng ta đã ở đây ba ngày, nếu đối phương có thành ý thì đã sớm ký hợp đồng rồi, cần gì đợi đến bây giờ? Đối phương đã không có thành ý như vậy, còn thích chơi chúng ta, cậu nên biết xử lý thế nào rồi chứ?!"
Giọng nói Cư Hoài lạnh lùng vô tình, khóe miệng đàn em kia nhếch lên, lập tức nói: "Tôi biết!"
Đây mới là lão đại lạnh lùng vô tình, quả quyết sát phạt mà anh ta biết.
Cư Hoài nhìn xung quanh một vòng, nơi này là sòng bạc lớn nhất nước D, mà ông chủ phía sau nơi này chính là anh.
Chỉ là rất ít người biết mà thôi.
Nếu đối phương không có thành ý, cho rằng anh chỉ là một tổng giám đốc nho nhỏ trong nước, vậy anh cũng không cần phải ở bên này nịnh nọt xin xỏ người khác hợp tác nữa.
Đây tuyệt đối không phải là phong cách làm việc của anh.
Tám tiếng sau, máy bay tư nhân hạ cánh xuống sân bay, Cư Hoài ngựa không dừng vó chạy về nhà.
Vừa mở cửa đã ngửi thấy một mùi nước tiểu và mùi bài tiết hỗn hợp vô cùng khó ngửi.
Trong phòng khách, dưới chân dì giúp việc đã hỗn loạn không chịu nổi.
Bà ta nhìn như đầu óc đã không còn tỉnh táo, nhưng vẫn duy trì động tác mà Cư Hoài nhìn thấy ở trong camera.
Cư Hoài hung hăng nhíu mày, đàn em ở phía sau nói: "Mùi gì thế này, khó ngửi quát"
Kỳ quái chính là, trong nháy mắt Cư Hoài tiến vào, dì giúp việc vốn không thể động đậy đã trở về trạng thái bình thường, bà ta không còn sức lực vì ba ngày không được ăn cơm, hai chân mềm nhữn quỳ gối trên chất bài tiết của mình.
Trợ lý: "Qel"
"Ông chủ..." Giọng dì giúp việc đã khàn đi.
Cư Hoài nhíu mày, lạnh lùng nhìn tất cả.
Bà ta vừa khóc vừa nói: "Ông chủ, có một người đàn ông đột nhiên xông vào nhà mang Tiểu Bạch đi rồi."
"Vậy sao? Là Tiểu Bạch bị mang đi, hay là bà muốn ngược đãi nó, sau đó nó mới chạy trốn?" Giọng nói của Cư Hoài không mang theo một chút tình cảm nào, giống như đang tra hỏi bà ta vậy.
Đầu óc vốn đang mơ màng của bà ta trở nên tỉnh táo hơn sau khi nghe lời mà Cư Hoài nói.
Dì giúp việc ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhợt nhạt tiều tụy hiện lên vẻ chột dạ: "Sao dì lại ngược đãi Tiểu Bạch được? Tiểu Bạch đáng yêu như vậy, dì thích còn không kịp!"
Cư Hoài cười lạnh: "Vậy sao?”
"Đương... đương nhiên."
"Bà đi theo tôi bao lâu rồi?"
Lòng bàn chân của bà ta bắt đầu phát lạnh: "Tám... tám năm."
Cư Hoài gật đầu: "Ừm... tám năm, hẳn chưa đủ để tôi coi bà là người nhà, bà hẳn biết tính cách của tôi, tôi vô cùng ghét người khác tự mình đa tình, bà nhìn bên kia đi."
Anh vươn tay, chỉ vào một bàn tay giả đặt trên bàn trà.
Đôi mắt giữa lòng bàn tay lóe lên tia sáng, lúc này dì giúp việc mới ý thức được, đó là một cái camera.
Đầu bà ta ong lên một tiếng, như bị cái gì đó chặn lại cổ họng, qua một lúc lâu rồi vẫn không thể nói nên lời.
"Những chuyện bà làm, những lời bà nói đều khiến cho tôi cực kỳ không vui.
Tiểu Bạch có ơn cứu mạng tôi, hơn nữa nó rất đáng yêu, mà bà chỉ là một người giúp việc mà thôi, nhưng tôi không nghĩ tới một người giúp việc lại không biết an phận thủ thường như vậy."
Dì giúp việc vội lắc đầu: "Không... dì..." Cư Hoài che mũi: "Đưa người đi đi, quét dọn sạch sẽ nơi này.
Đàn em chỉ vào mình: "Tôi à?"
"Chẳng lẽ tôi sao?"
"Nhưng mà... nhưng mà thật sự rất thối rất bẩn đó!!!"
Nhưng Cư Hoài là lão đại, anh ta chỉ có thể kiên trì, không tình nguyện cùng vài thủ hạ khác cùng nhau kéo dì giúp việc đi.
Bọn họ mang bà ta đi đâu thì anh cũng không quan tâm.
Mặc dù anh biết dì giúp việc này là một người thân của cấp dưới.
Cấp dưới vì anh nên mới bị trọng thương suýt chút nữa đã chết, dì giúp việc này là người thân duy nhất của anh ta, lần duy nhất anh mềm lòng chính là đồng ý với cấp dưới của mình tìm một công việc cho bà ta.
Bây giờ nhìn xem, người vẫn không nên mềm lòng.
Chờ phòng khách được quét dọn sạch sẽ, mấy tiếng sau, mấy mùi vị khó ngửi đó mới hoàn toàn biến mất.
Trong vòng mấy tiếng này, Cư Hoài đã điều tra tất cả camera ở gần đây, cũng không thấy rõ người đàn ông đã đưa Khuyết Chu đi là ai?
Khi thấy Khuyết Chu cũng không đi theo người đàn ông kia mà tự mình rời đi, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Tiểu Bạch thật sự rời khỏi người đàn ông kia, Cư Hoài sẽ cảm thấy mình bị phản bội.
Nơi cuối cùng Tiểu Bạch biến mất chính là công viên, Cư Hoài lập tức thay quần áo, đi tới công viên kia.
Buổi sáng ngày hôm sau, cuối cùng Cư Hoài mới tìm thấy một ít lông mèo màu trắng ở trong rừng cây gần công viên.
Lông mèo này rất lộn xộn, nhưng Cư Hoài chắc chắn lông mèo này là của Khuyết Chu.
"Lão đại, không phải anh nói Tiểu Bạch có linh tính sao? Nói không chừng nó biết lúc nào lão đại xử lý dì giúp việc kia thì nó sẽ trở về."
"Không thể nào." Cư Hoài nắm chặt lông mèo trong tay: "Chuyện không đơn giản như vậy."
Anh luôn cảm thấy, lần này Khuyết Chu cố ý rời đi, lúc vừa gặp Tiểu Bạch, anh đã cảm thấy trên người cô có thù hận gì đó, nếu cô đã cố ý chạy trốn, vậy nhất định cô muốn đi báo thù rồi.
Cư Hoài nhét lông mèo vào túi của mình, nhíu mày dặn dò: "Lưu ý nếu có gặp Tiểu Bạch thì đừng dọa cho nó sợ, nó có thể hiểu được chúng ta nói chuyện, nếu gặp được nó thì hỏi nó muốn làm gì, tôi có thể giúp."
Đàn em cảm thấy lão đại nhà mình nhất định là điên rồi!
"Lão đại, đó chỉ là một con mèo..."
Ánh mắt Cư Hoài càng lạnh lùng hơn: "Bảo cậu làm thì cứ làm đi."
Dù sao được Khuyết Chu cứu, việc mà anh có thể hỗ trợ thì anh không muốn từ chối.
Anh vuốt ve lông mèo trong lòng bàn tay, có chút nhớ nhiệt độ trên người cô, bộ lông mềm mại và mùi dễ ngửi trên người cô nữa.
Cư Hoài lại nhìn camera thêm mấy lần.
Đột nhiên, ánh mắt của anh dừng lại trên người của một người phụ nữ mặc váy đen.
Cư Hoài có trí nhớ cực kỳ kinh người, người mà anh từng gặp qua thì sẽ không thể nào quên được, anh nhìn camera người ra vào trong công viên đó một lượt, phát hiện cô gái mặc váy đen này chưa từng đi vào công viên.
Mà lúc cô đi qua camera, cũng ngẩng đầu lên nhìn camera một cái.
Không ngờ cũng là đôi mắt có hai màu!
Cũng nghe được mấy lời mắng mỏ của bà ta.
Vẻ mặt của Cư Hoài càng ngày càng đen, sắc mặt càng ngày càng thối.
Cuối cùng anh nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện trong nhà của mình, người đàn ông đó vuốt ve Khuyết Chu, sau đó kêu lên một tiếng: "Tiểu Chu."
Dường như đã sớm quen biết cô.
Mèo con của anh cũng bị bắt đi mất.
Nhìn đồng hồ, thời gian Khuyết Chu bị đưa đi là 1 giờ 36 phút chiều, nhưng thời gian cô gửi tin nhắn là 2 giờ 13 phút.
Nói cách khác, sau khi bị mang đi, rất có thể Khuyết Chu đã chạy đi, hoặc người đưa cô đi sẽ không làm tổn thương đến cô.
Dù vậy, trong lòng Cư Hoài vẫn khó chịu đến cực điểm.
Ở trong lòng anh, Khuyết Chu vào ở trong nhà anh thì chính là mèo của anh, nên ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về mới đúng.
Bây giờ cô nói đi là đi?
Anh lập tức đứng lên, đàn em bên cạnh cũng đứng lên theo: "Lão đại, anh muốn làm gì?"
"Trở về."
"Hả? Trở về đâu?"
Ánh mắt Cư Hoài lạnh như băng: "Về nhà."
Ít nhất ba phút, trợ lý mới hiểu được Cư Hoài muốn về nước.
Anh ta cực kỳ không hiểu: "Nhưng mà lão đại, bên này còn chưa đàm phán được hợp đồng, bây giờ về nước là sao?" "Chúng ta đã ở đây ba ngày, nếu đối phương có thành ý thì đã sớm ký hợp đồng rồi, cần gì đợi đến bây giờ? Đối phương đã không có thành ý như vậy, còn thích chơi chúng ta, cậu nên biết xử lý thế nào rồi chứ?!"
Giọng nói Cư Hoài lạnh lùng vô tình, khóe miệng đàn em kia nhếch lên, lập tức nói: "Tôi biết!"
Đây mới là lão đại lạnh lùng vô tình, quả quyết sát phạt mà anh ta biết.
Cư Hoài nhìn xung quanh một vòng, nơi này là sòng bạc lớn nhất nước D, mà ông chủ phía sau nơi này chính là anh.
Chỉ là rất ít người biết mà thôi.
Nếu đối phương không có thành ý, cho rằng anh chỉ là một tổng giám đốc nho nhỏ trong nước, vậy anh cũng không cần phải ở bên này nịnh nọt xin xỏ người khác hợp tác nữa.
Đây tuyệt đối không phải là phong cách làm việc của anh.
Tám tiếng sau, máy bay tư nhân hạ cánh xuống sân bay, Cư Hoài ngựa không dừng vó chạy về nhà.
Vừa mở cửa đã ngửi thấy một mùi nước tiểu và mùi bài tiết hỗn hợp vô cùng khó ngửi.
Trong phòng khách, dưới chân dì giúp việc đã hỗn loạn không chịu nổi.
Bà ta nhìn như đầu óc đã không còn tỉnh táo, nhưng vẫn duy trì động tác mà Cư Hoài nhìn thấy ở trong camera.
Cư Hoài hung hăng nhíu mày, đàn em ở phía sau nói: "Mùi gì thế này, khó ngửi quát"
Kỳ quái chính là, trong nháy mắt Cư Hoài tiến vào, dì giúp việc vốn không thể động đậy đã trở về trạng thái bình thường, bà ta không còn sức lực vì ba ngày không được ăn cơm, hai chân mềm nhữn quỳ gối trên chất bài tiết của mình.
Trợ lý: "Qel"
"Ông chủ..." Giọng dì giúp việc đã khàn đi.
Cư Hoài nhíu mày, lạnh lùng nhìn tất cả.
Bà ta vừa khóc vừa nói: "Ông chủ, có một người đàn ông đột nhiên xông vào nhà mang Tiểu Bạch đi rồi."
"Vậy sao? Là Tiểu Bạch bị mang đi, hay là bà muốn ngược đãi nó, sau đó nó mới chạy trốn?" Giọng nói của Cư Hoài không mang theo một chút tình cảm nào, giống như đang tra hỏi bà ta vậy.
Đầu óc vốn đang mơ màng của bà ta trở nên tỉnh táo hơn sau khi nghe lời mà Cư Hoài nói.
Dì giúp việc ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhợt nhạt tiều tụy hiện lên vẻ chột dạ: "Sao dì lại ngược đãi Tiểu Bạch được? Tiểu Bạch đáng yêu như vậy, dì thích còn không kịp!"
Cư Hoài cười lạnh: "Vậy sao?”
"Đương... đương nhiên."
"Bà đi theo tôi bao lâu rồi?"
Lòng bàn chân của bà ta bắt đầu phát lạnh: "Tám... tám năm."
Cư Hoài gật đầu: "Ừm... tám năm, hẳn chưa đủ để tôi coi bà là người nhà, bà hẳn biết tính cách của tôi, tôi vô cùng ghét người khác tự mình đa tình, bà nhìn bên kia đi."
Anh vươn tay, chỉ vào một bàn tay giả đặt trên bàn trà.
Đôi mắt giữa lòng bàn tay lóe lên tia sáng, lúc này dì giúp việc mới ý thức được, đó là một cái camera.
Đầu bà ta ong lên một tiếng, như bị cái gì đó chặn lại cổ họng, qua một lúc lâu rồi vẫn không thể nói nên lời.
"Những chuyện bà làm, những lời bà nói đều khiến cho tôi cực kỳ không vui.
Tiểu Bạch có ơn cứu mạng tôi, hơn nữa nó rất đáng yêu, mà bà chỉ là một người giúp việc mà thôi, nhưng tôi không nghĩ tới một người giúp việc lại không biết an phận thủ thường như vậy."
Dì giúp việc vội lắc đầu: "Không... dì..." Cư Hoài che mũi: "Đưa người đi đi, quét dọn sạch sẽ nơi này.
Đàn em chỉ vào mình: "Tôi à?"
"Chẳng lẽ tôi sao?"
"Nhưng mà... nhưng mà thật sự rất thối rất bẩn đó!!!"
Nhưng Cư Hoài là lão đại, anh ta chỉ có thể kiên trì, không tình nguyện cùng vài thủ hạ khác cùng nhau kéo dì giúp việc đi.
Bọn họ mang bà ta đi đâu thì anh cũng không quan tâm.
Mặc dù anh biết dì giúp việc này là một người thân của cấp dưới.
Cấp dưới vì anh nên mới bị trọng thương suýt chút nữa đã chết, dì giúp việc này là người thân duy nhất của anh ta, lần duy nhất anh mềm lòng chính là đồng ý với cấp dưới của mình tìm một công việc cho bà ta.
Bây giờ nhìn xem, người vẫn không nên mềm lòng.
Chờ phòng khách được quét dọn sạch sẽ, mấy tiếng sau, mấy mùi vị khó ngửi đó mới hoàn toàn biến mất.
Trong vòng mấy tiếng này, Cư Hoài đã điều tra tất cả camera ở gần đây, cũng không thấy rõ người đàn ông đã đưa Khuyết Chu đi là ai?
Khi thấy Khuyết Chu cũng không đi theo người đàn ông kia mà tự mình rời đi, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Tiểu Bạch thật sự rời khỏi người đàn ông kia, Cư Hoài sẽ cảm thấy mình bị phản bội.
Nơi cuối cùng Tiểu Bạch biến mất chính là công viên, Cư Hoài lập tức thay quần áo, đi tới công viên kia.
Buổi sáng ngày hôm sau, cuối cùng Cư Hoài mới tìm thấy một ít lông mèo màu trắng ở trong rừng cây gần công viên.
Lông mèo này rất lộn xộn, nhưng Cư Hoài chắc chắn lông mèo này là của Khuyết Chu.
"Lão đại, không phải anh nói Tiểu Bạch có linh tính sao? Nói không chừng nó biết lúc nào lão đại xử lý dì giúp việc kia thì nó sẽ trở về."
"Không thể nào." Cư Hoài nắm chặt lông mèo trong tay: "Chuyện không đơn giản như vậy."
Anh luôn cảm thấy, lần này Khuyết Chu cố ý rời đi, lúc vừa gặp Tiểu Bạch, anh đã cảm thấy trên người cô có thù hận gì đó, nếu cô đã cố ý chạy trốn, vậy nhất định cô muốn đi báo thù rồi.
Cư Hoài nhét lông mèo vào túi của mình, nhíu mày dặn dò: "Lưu ý nếu có gặp Tiểu Bạch thì đừng dọa cho nó sợ, nó có thể hiểu được chúng ta nói chuyện, nếu gặp được nó thì hỏi nó muốn làm gì, tôi có thể giúp."
Đàn em cảm thấy lão đại nhà mình nhất định là điên rồi!
"Lão đại, đó chỉ là một con mèo..."
Ánh mắt Cư Hoài càng lạnh lùng hơn: "Bảo cậu làm thì cứ làm đi."
Dù sao được Khuyết Chu cứu, việc mà anh có thể hỗ trợ thì anh không muốn từ chối.
Anh vuốt ve lông mèo trong lòng bàn tay, có chút nhớ nhiệt độ trên người cô, bộ lông mềm mại và mùi dễ ngửi trên người cô nữa.
Cư Hoài lại nhìn camera thêm mấy lần.
Đột nhiên, ánh mắt của anh dừng lại trên người của một người phụ nữ mặc váy đen.
Cư Hoài có trí nhớ cực kỳ kinh người, người mà anh từng gặp qua thì sẽ không thể nào quên được, anh nhìn camera người ra vào trong công viên đó một lượt, phát hiện cô gái mặc váy đen này chưa từng đi vào công viên.
Mà lúc cô đi qua camera, cũng ngẩng đầu lên nhìn camera một cái.
Không ngờ cũng là đôi mắt có hai màu!