Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 111: Học tập chăm chỉ, ngày ngày đi lên (27)
Người đàn ông vốn còn đang nở nụ cười khinh thường lập tức cứng đờ trong nháy mắt.
Đôi con ngươi khiếp sợ quay người nhìn về phía nữ sinh năm nay mới học lớp 10 này.
Làm sao cô biết được những chuyện đó?
Rõ ràng ông ta làm mọi chuyện rất bí mật mà?II
Khuyết Chu thấy sát ý trong mắt của người đàn ông.
Đây là bí mật của ông ta, một khi bí mật bị bại lộ, người xuống đài cũng không chỉ một mình ông ta.
"Muốn biết làm sao tôi biết được đúng không? Tôi nói rồi, không phải tất cả mọi thứ trên thế giới này đều được thực hiện được một cách hoàn hảo."
Khuyết Chu không hề sợ hãi như trong tưởng tượng của ông ta, thậm chí cô còn nói ra bí mật kinh thiên động địa này trước mặt hiệu trưởng.
Mồ hôi lạnh trên trán hiệu trưởng đã chảy ra không ít, sắc mặt tái nhợt, hận không thể thoát khỏi văn phòng này ngay lập tức.
Ngồi vị trí này đã nhiều năm, ông chưa từng gặp phải một vấn đề nan giải như vậy.
Không phải hiệu trưởng không muốn giúp học sinh.
Nhưng thật sự ông không có nhiều quyền lợi để giúp đỡ.
Từ khi Thương Hạo tiến vào trường học tới nay, thật ra ông đã sớm khó chịu với hai ba con nhà này lắm rồi.
Mặc dù khó chịu nhưng không có cách nào khác, người ta một tay che trời, có quyền có thế, ông chỉ có thể lén giúp đỡ khi học sinh bị bắt nạt mà thôi.
Bây giờ Khuyết Chu muốn cứng đấu cứng như vậy, ông thật sự sợ Khuyết Chu sẽ có kết cục giống như nam sinh từng đánh nhau với Thương Hạo.
Không chỉ bị buộc thôi học, còn làm gia đình người ta táng gia bại sản.
Rõ ràng người làm sai chính là Thương Hạo, nhưng cuối cùng người trả giá lại là người bị hại.
Người đàn ông ngồi ở chỗ ngồi, nắm lấy tay vịn của ghế, ông ta tự nhủ mình phải bình tĩnh lại.
Nói không chừng cô bé này chỉ đang đoán mò mà thôi.
Ông ta cười nhạo một tiếng: "Cô nói gì tôi nghe không hiểu, nhưng việc cô làm cho con trai tôi bị thương nặng như vậy, cô có biết chỉ cần chuyện này thôi cũng đủ để cho cô ngồi tù hai mươi năm không?"
"Ồ?" Khuyêt Chu cười một tiếng.
Cô đi vòng quanh bàn, ngồi thẳng vào cái ghế của hiệu trưởng, đối diện với người đàn ông.
Hiệu trưởng mở to hai mắt nhưng lựa chọn im lặng, bây giờ Khuyết Chu là người đại diện cho trường học tham gia nhiều cuộc thi, ông cũng gặp Khuyết Chu vài lần.
Cô bé này tuyệt đối không phải là người không biết điều.
Chắc cô bé đã tìm được đường thoát cho mình.
Hiệu trưởng tự an ủi bản thân.
Từ sau khi cô xảy ra chuyện, nhà trường đã cho phép cô và Kỳ Hứa có thể sử dụng điện thoại di động trong trường học.
Cô tự nhiên lấy điện thoại trong túi ra.
Chiếc điện thoại này là của ba nguyên chủ, bình thường cô ấy không sử dụng nhiều.
Nguyên chủ rất quý trọng chiếc điện thoại này, đáng tiếc trong nội dung cốt truyện lại bị Thương Hạo đập nát bét.
Bây giờ ngược lại điện thoại này không bị Thương Hạo "Giết chết, mà nó còn chứa chứng cứ có thể "Giết chết: Thương Hạo.
Khuyết Chu mở video.
Bên trong phát ra tiếng khóc và âm thanh cầu xin tha thứ, ngay sau đó giọng nói của Thương Hạo cũng truyền đến.
"Cậu không cần phải khóc, làm loại chuyện này sẽ rất vui vẻ, cậu là nữ, sớm muộn gì cũng phải trải qua, cho ai khác còn không bằng cho tôi.
Cậu cho tôi chính là may mắn của mình đấy!"
"Tại sao phải giãy giụa? Bây giờ máy quay đang quay đấy!"
"Ai bảo cậu chạy?! Bắt cậu ta đến đây cho tôi!!"
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng khóc gào thét, còn có một ít âm thanh không chịu nổi tiến vào tai.
Âm thanh vang vọng khắp văn phòng của hiệu trưởng.
Ngay từ đầu hiệu trưởng còn không hiểu, nhưng sau khi hiểu ra, ông lập tức nổi giận.
Ông không thèm để ý đến người đàn ông kia đang còn ngồi trong văn phòng của mình, chạy tới bên cạnh Khuyết Chu, gắt gao nhìn vào điện thoại di động.
Ông nhận ra cô bé trong đoạn video.
Năm nay ông đã hơn năm mươi tuổi, nhưng bộ não của ông còn chưa đến nỗi không nhớ được gì.
Tay hiệu trưởng run rẩy: "Cô bé này có phải là học lớp 12-7 không?"
"Không chỉ có nữ sinh lớp 12-7 này, còn có lớp 10-3, lớp 12-9, lớp 11-8 lớp 11-1... Tổng cộng có chín nữ sinh."
Nghe đến đây, hai tay hiệu trưởng đã sớm nắm chặt lại, Khuyết Chu hơi nghỉ ngờ nếu như Thương Hạo có mặt ở đây, hiệu trưởng có thể sẽ đánh chết Thương Hạo.
Những bí mật được tiết lộ nhưng người đàn ông kia không thèm nhăn mày cái nào.
Ông ta nhẹ nhàng nói: "Những người này tôi đã cho họ tiền rồi."
Dáng vẻ cao cao tại thượng của ông ta như đang bố thí chúng tiền cho những người kia vậy.
"Ông nghĩ rằng tiền có thể giải quyết tất cả mọi thứ sao?"
Lời Khuyết Chu nói khiến người đàn ông cười nhạo một tiếng: "Tiền mà tôi đưa, những người kia dùng cả đời cũng không hết.
Thế nào, chẳng lẽ không giải quyết được vấn đề sao?!"
Hạt vừng nhỏ bắt đầu chửi loạn lên trong không gian hệ thống.
"Người chó má gì thế này! Thật cho rằng mình giỏi lắm sao?!"
Khuyết Chu kiêm chế sát ý trong lòng mình, lẩm bẩm trong lòng đây là xã hội pháp trị.
Sau đó, cô cất điện thoại di động của mình.
Bàn tay muốn cướp điện thoại di động của người đàn ông dừng lại trên không trung, thấy Khuyết Chu đã cất điện thoại nên ông ta rút tay vê.
Khuôn mặt ông ta trở nên lạnh lẽo: "Bạn học Khuyết Chu, theo tôi được biết, điều kiện trong nhà cô cũng bình thường, tôi khuyên cô nên biết thức thời một chút, tốt nhất nên xóa hết những đoạn video này đi."
Khuyết Chu tựa vào ghế, cô hơi ngẩng đầu lên.
Rõ ràng cô chỉ là một cô bé đang còn tuổi vị thành niên, nhưng không hiểu sao ông ta lại thấy khí thế bức người trên người cô.
Từ khi cô tiến vào phòng làm việc này, tất cả mọi chuyện đều không thể nằm trong tầm khống chế của ông ta.
Thậm chí ông ta có cảm giác mình bị Khuyết Chu dắt mũi.
Cảm giác này rất khó chịu.
Ông ta mới lên ngồi vị trí này vài năm, lúc nào cũng được người khác nịnh bợ, tôn kính, bây giờ lại bị một tiểu bối mười mấy tuổi leo lên đầu mình ngồi.
Ông ta càng nghĩ càng mất kiên nhẫn.
Hai tay ông ta chống lên thành ghế, mở miệng nói: "Hôm nay cô ngoan ngoãn giao đồ ra, tôi còn có thể để cô yên ổn học ở đây, ba cô có thể làm việc trong nhà máy nhỏ kia, nhưng nếu hôm nay cô nhất định muốn làm anh hùng gì đó, cô đoán xem kết cục của cô là gì?" "Kết cục của tôi là gì tôi không biết, nhưng bí thư à, kết cục của ông nhất định sẽ rất thảm đấy."
Dứt lời, cô lại lấy ra một cây bút ghi âm từ trong túi đồng phục của mình: "Những lời ông vừa uy hiếp tôi đã được ghi âm lại, kể cả chứng cứ ông nhận hối lộ, tôi sẽ gửi tất cả cho thẩm phán và viện kiểm sát, bây giờ ông nhanh chóng về văn phòng của mình mà ngồi hưởng thụ cái ghế bí thư kia đi, về sau sẽ không có cơ hội ngồi ở vị trí đó nữa đâu."
"Khuyết Chu!!" Người đàn ông vỗ mạnh bàn, ông ta đứng lên, ánh mắt như muốn giết chết Khuyết Chu.
Nhưng cô gái không cảm thấy sợ hãi.
Cô bình thản tự nhiên ngồi trên ghế, chỉ hơi nhướng mày: "Cần gì phải kích động như vậy, bây giờ ông có tức giận cũng vô dụng, còn dễ bị già đi đấy.
Bây giờ ông đã già vậy rồi, nếu lúc ông ra tù, nói không chừng người ta cho rằng ông là ông nội của Thương Hạo đó."
Cô giả vờ che miệng mình lại, chỉ để lộ ra một đôi mắt xinh đẹp.
Ánh mắt sắc bén và tiếng cười nhạo của cô làm cho người đàn ông hiểu ra cô muốn làm thật.
Trên tay cô thật sự có nhược điểm của ông ta.
Đôi con ngươi khiếp sợ quay người nhìn về phía nữ sinh năm nay mới học lớp 10 này.
Làm sao cô biết được những chuyện đó?
Rõ ràng ông ta làm mọi chuyện rất bí mật mà?II
Khuyết Chu thấy sát ý trong mắt của người đàn ông.
Đây là bí mật của ông ta, một khi bí mật bị bại lộ, người xuống đài cũng không chỉ một mình ông ta.
"Muốn biết làm sao tôi biết được đúng không? Tôi nói rồi, không phải tất cả mọi thứ trên thế giới này đều được thực hiện được một cách hoàn hảo."
Khuyết Chu không hề sợ hãi như trong tưởng tượng của ông ta, thậm chí cô còn nói ra bí mật kinh thiên động địa này trước mặt hiệu trưởng.
Mồ hôi lạnh trên trán hiệu trưởng đã chảy ra không ít, sắc mặt tái nhợt, hận không thể thoát khỏi văn phòng này ngay lập tức.
Ngồi vị trí này đã nhiều năm, ông chưa từng gặp phải một vấn đề nan giải như vậy.
Không phải hiệu trưởng không muốn giúp học sinh.
Nhưng thật sự ông không có nhiều quyền lợi để giúp đỡ.
Từ khi Thương Hạo tiến vào trường học tới nay, thật ra ông đã sớm khó chịu với hai ba con nhà này lắm rồi.
Mặc dù khó chịu nhưng không có cách nào khác, người ta một tay che trời, có quyền có thế, ông chỉ có thể lén giúp đỡ khi học sinh bị bắt nạt mà thôi.
Bây giờ Khuyết Chu muốn cứng đấu cứng như vậy, ông thật sự sợ Khuyết Chu sẽ có kết cục giống như nam sinh từng đánh nhau với Thương Hạo.
Không chỉ bị buộc thôi học, còn làm gia đình người ta táng gia bại sản.
Rõ ràng người làm sai chính là Thương Hạo, nhưng cuối cùng người trả giá lại là người bị hại.
Người đàn ông ngồi ở chỗ ngồi, nắm lấy tay vịn của ghế, ông ta tự nhủ mình phải bình tĩnh lại.
Nói không chừng cô bé này chỉ đang đoán mò mà thôi.
Ông ta cười nhạo một tiếng: "Cô nói gì tôi nghe không hiểu, nhưng việc cô làm cho con trai tôi bị thương nặng như vậy, cô có biết chỉ cần chuyện này thôi cũng đủ để cho cô ngồi tù hai mươi năm không?"
"Ồ?" Khuyêt Chu cười một tiếng.
Cô đi vòng quanh bàn, ngồi thẳng vào cái ghế của hiệu trưởng, đối diện với người đàn ông.
Hiệu trưởng mở to hai mắt nhưng lựa chọn im lặng, bây giờ Khuyết Chu là người đại diện cho trường học tham gia nhiều cuộc thi, ông cũng gặp Khuyết Chu vài lần.
Cô bé này tuyệt đối không phải là người không biết điều.
Chắc cô bé đã tìm được đường thoát cho mình.
Hiệu trưởng tự an ủi bản thân.
Từ sau khi cô xảy ra chuyện, nhà trường đã cho phép cô và Kỳ Hứa có thể sử dụng điện thoại di động trong trường học.
Cô tự nhiên lấy điện thoại trong túi ra.
Chiếc điện thoại này là của ba nguyên chủ, bình thường cô ấy không sử dụng nhiều.
Nguyên chủ rất quý trọng chiếc điện thoại này, đáng tiếc trong nội dung cốt truyện lại bị Thương Hạo đập nát bét.
Bây giờ ngược lại điện thoại này không bị Thương Hạo "Giết chết, mà nó còn chứa chứng cứ có thể "Giết chết: Thương Hạo.
Khuyết Chu mở video.
Bên trong phát ra tiếng khóc và âm thanh cầu xin tha thứ, ngay sau đó giọng nói của Thương Hạo cũng truyền đến.
"Cậu không cần phải khóc, làm loại chuyện này sẽ rất vui vẻ, cậu là nữ, sớm muộn gì cũng phải trải qua, cho ai khác còn không bằng cho tôi.
Cậu cho tôi chính là may mắn của mình đấy!"
"Tại sao phải giãy giụa? Bây giờ máy quay đang quay đấy!"
"Ai bảo cậu chạy?! Bắt cậu ta đến đây cho tôi!!"
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng khóc gào thét, còn có một ít âm thanh không chịu nổi tiến vào tai.
Âm thanh vang vọng khắp văn phòng của hiệu trưởng.
Ngay từ đầu hiệu trưởng còn không hiểu, nhưng sau khi hiểu ra, ông lập tức nổi giận.
Ông không thèm để ý đến người đàn ông kia đang còn ngồi trong văn phòng của mình, chạy tới bên cạnh Khuyết Chu, gắt gao nhìn vào điện thoại di động.
Ông nhận ra cô bé trong đoạn video.
Năm nay ông đã hơn năm mươi tuổi, nhưng bộ não của ông còn chưa đến nỗi không nhớ được gì.
Tay hiệu trưởng run rẩy: "Cô bé này có phải là học lớp 12-7 không?"
"Không chỉ có nữ sinh lớp 12-7 này, còn có lớp 10-3, lớp 12-9, lớp 11-8 lớp 11-1... Tổng cộng có chín nữ sinh."
Nghe đến đây, hai tay hiệu trưởng đã sớm nắm chặt lại, Khuyết Chu hơi nghỉ ngờ nếu như Thương Hạo có mặt ở đây, hiệu trưởng có thể sẽ đánh chết Thương Hạo.
Những bí mật được tiết lộ nhưng người đàn ông kia không thèm nhăn mày cái nào.
Ông ta nhẹ nhàng nói: "Những người này tôi đã cho họ tiền rồi."
Dáng vẻ cao cao tại thượng của ông ta như đang bố thí chúng tiền cho những người kia vậy.
"Ông nghĩ rằng tiền có thể giải quyết tất cả mọi thứ sao?"
Lời Khuyết Chu nói khiến người đàn ông cười nhạo một tiếng: "Tiền mà tôi đưa, những người kia dùng cả đời cũng không hết.
Thế nào, chẳng lẽ không giải quyết được vấn đề sao?!"
Hạt vừng nhỏ bắt đầu chửi loạn lên trong không gian hệ thống.
"Người chó má gì thế này! Thật cho rằng mình giỏi lắm sao?!"
Khuyết Chu kiêm chế sát ý trong lòng mình, lẩm bẩm trong lòng đây là xã hội pháp trị.
Sau đó, cô cất điện thoại di động của mình.
Bàn tay muốn cướp điện thoại di động của người đàn ông dừng lại trên không trung, thấy Khuyết Chu đã cất điện thoại nên ông ta rút tay vê.
Khuôn mặt ông ta trở nên lạnh lẽo: "Bạn học Khuyết Chu, theo tôi được biết, điều kiện trong nhà cô cũng bình thường, tôi khuyên cô nên biết thức thời một chút, tốt nhất nên xóa hết những đoạn video này đi."
Khuyết Chu tựa vào ghế, cô hơi ngẩng đầu lên.
Rõ ràng cô chỉ là một cô bé đang còn tuổi vị thành niên, nhưng không hiểu sao ông ta lại thấy khí thế bức người trên người cô.
Từ khi cô tiến vào phòng làm việc này, tất cả mọi chuyện đều không thể nằm trong tầm khống chế của ông ta.
Thậm chí ông ta có cảm giác mình bị Khuyết Chu dắt mũi.
Cảm giác này rất khó chịu.
Ông ta mới lên ngồi vị trí này vài năm, lúc nào cũng được người khác nịnh bợ, tôn kính, bây giờ lại bị một tiểu bối mười mấy tuổi leo lên đầu mình ngồi.
Ông ta càng nghĩ càng mất kiên nhẫn.
Hai tay ông ta chống lên thành ghế, mở miệng nói: "Hôm nay cô ngoan ngoãn giao đồ ra, tôi còn có thể để cô yên ổn học ở đây, ba cô có thể làm việc trong nhà máy nhỏ kia, nhưng nếu hôm nay cô nhất định muốn làm anh hùng gì đó, cô đoán xem kết cục của cô là gì?" "Kết cục của tôi là gì tôi không biết, nhưng bí thư à, kết cục của ông nhất định sẽ rất thảm đấy."
Dứt lời, cô lại lấy ra một cây bút ghi âm từ trong túi đồng phục của mình: "Những lời ông vừa uy hiếp tôi đã được ghi âm lại, kể cả chứng cứ ông nhận hối lộ, tôi sẽ gửi tất cả cho thẩm phán và viện kiểm sát, bây giờ ông nhanh chóng về văn phòng của mình mà ngồi hưởng thụ cái ghế bí thư kia đi, về sau sẽ không có cơ hội ngồi ở vị trí đó nữa đâu."
"Khuyết Chu!!" Người đàn ông vỗ mạnh bàn, ông ta đứng lên, ánh mắt như muốn giết chết Khuyết Chu.
Nhưng cô gái không cảm thấy sợ hãi.
Cô bình thản tự nhiên ngồi trên ghế, chỉ hơi nhướng mày: "Cần gì phải kích động như vậy, bây giờ ông có tức giận cũng vô dụng, còn dễ bị già đi đấy.
Bây giờ ông đã già vậy rồi, nếu lúc ông ra tù, nói không chừng người ta cho rằng ông là ông nội của Thương Hạo đó."
Cô giả vờ che miệng mình lại, chỉ để lộ ra một đôi mắt xinh đẹp.
Ánh mắt sắc bén và tiếng cười nhạo của cô làm cho người đàn ông hiểu ra cô muốn làm thật.
Trên tay cô thật sự có nhược điểm của ông ta.