Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 110: Học tập chăm chỉ, ngày ngày đi lên (26)
Dường như có lực lượng nào đó bắn lên bầu trời bên ngoài cửa sổ sau khi Khuyết Chu nói ra hai chữ "Rác rưởi".
Sau đó, mây đen lần lượt tản ra trong nháy mắt.
Hạt vừng nhỏ trợn mắt há hốc mồm, lần nữa nhìn thấy thực lực mạnh mẽ của đại lão, không ngừng khen cô trong không gian hệ thống.
Cảnh tượng này có chút cay mắt, sau khi Khuyết Chu quay lại toàn bộ quá trình, Thương Hạo đã nằm đó giống như người chết.
Cô bảo hạt vừng nhỏ sao chép lại một bản cho mình.
Mặc dù hạt vừng nhỏ rất ghét bỏ nhưng vẫn làm theo lời đại lão nói một cách rất chuyên nghiệp.
Nó có thể không thèm nhìn, nhưng đại lão đã nhìn hết toàn bộ, nếu như nó là người trong câu chuyện này, ngày hôm sau nhất định phải đi mua thuốc bổ mắt về uống mất.
Làm xong tất cả mọi chuyện, Khuyết Chu mới ném máy quay xuống đất, chân giãm lên trên máy quay.
Rầm rầm vài tiếng.
Máy quay vài chục ngàn đô la đã vỡ tan tành trên mặt đất.
Khuyết Chu cười giơ ngón giữa lên với Thương Hạo.
Khuất nhục, oán hận đan xen, nhưng bây giờ Thương Hạo không thể nào nhúc nhích.
Mỗi một động tác khi anh ta động đậy thân thể đều rất đau đớn.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Khuyết Chu rời khỏi nơi này.
Khuyết Chu đi ra ngoài tìm một cửa hàng tiện lợi hỏi mượn điện thoại của nhân viên cửa hàng để gọi điện thoại cho thầy Chu.
Lần đầu tiên gọi đi, cô thấy thầy Chu đang nhận một cuộc gọi khác.
Gọi lần thứ hai mới có thể kết nối.
"Alo, cho hỏi là ai ở đâu dây bên kia vậy?" Giọng nói của thây Chu mang theo chút lo lắng.
Khuyết Chu nói: "Thầy, là em."
Đối diện sửng sốt vài giây, sau đó điện thoại di động như bị ai đó cướp đi.
Ngay sau đó, giọng nói của Kỳ Hứa truyền đến.
Giọng nói đầy lo lắng mà Khuyết Chu chưa từng nghe thấy.
"Tiểu Chu, em đang ở đâu?"
"Em đang ở một cửa hàng tiện lợi trên đường Thượng Nguyên, bên cạnh là một khách sạn, lái xe tâm khoảng hai mươi phút là tới, em ở đây chờ hai người."
"Được, em ngoan ngoãn đứng đó đợi anh, anh lập tức đến ngay."
17 phút sau.
Cửa hàng tiện lợi bị đẩy ra.
Khuyết Chu vừa quay đầu đã rơi vào trong một lòng ngực ấm áp.
Kỳ Hứa ôm cô rất chặt, giọng nói của anh mang theo nức nở, khi thấy bóng lưng Khuyết Chu, trái tim anh mới bình tĩnh lại, đuôi mắt cũng đỏ lên.
"Vẫn may là em không sao..." Kỳ Hứa như tìm lại được thứ mà mình đã đánh mất, còn có sự hãi không muốn để cho người khác biết.
Khuyết Chu gật đầu vỗ vào lưng Kỳ Hứa: "Ừm, em không sao."
Kỳ Hứa lại nói: "Xin lỗi, khoảng thời gian này anh không nên trốn tránh em, nếu anh không trốn tránh, hôm nay sẽ không xảy ra chuyện như vậy."
Lúc Khuyết Chu nói bên cạnh cửa hàng tiện lợi là khách sạn, Kỳ Hứa đã hiểu được Thương Hạo muốn làm gì với cô.
Anh đã sớm biết nhà Thương Hạo có thế lực lớn.
Nhưng không nghĩ tới Thương Hạo lại càn rỡ đến mức này.
Ban ngày ban mặt cũng có thể đến bắt người đi.
Kỳ Hứa không dám nghĩ, nếu như Khuyết Chu không có năng lực tự bảo vệ mình, bây giờ cô sẽ như thế nào.
Vì thế hai tay anh siết chặt lại: "Xin lỗi, anh xin lỗi..."
Chất lỏng ấm áp rơi vào cổ của Khuyết Chu.
Cô thở dài: "Tất cả đều đã qua, anh nói xin lỗi cũng vô dụng, anh phải nói là anh thích em mới đúng."
Kỳ Hứa cảm thấy mình nên cảm động và mừng rỡ khi nghe được Khuyết Chu nói ra lời này, nhưng đầu óc anh lại trống rỗng, chỉ biết gật đầu: "Anh thích em, anh thích em..."
Hạt vừng nhỏ: Nam chính này là cái máy đọc lại à??2
"Thương Hạo làm loại chuyện này không chỉ một lần, em phát hiện trong máy quay có vài đoạn video, trong đó có một nửa đều là người của trường học mình.
Anh Kỳ, chuyện này không thể cứ như vậy mà bỏ qua được."
Lúc này Kỳ Hứa mới buông Khuyết Chu ra, anh tự mình bắt xe tới trước, giáo viên và người khác vẫn còn chưa tới.
"Anh đã báo cảnh sát rồi." Anh nói.
"Báo cảnh sát cũng vô dụng." Khuyết Chủ lắc đầu: "Ba Thương Hạo có chức có quyền, chúng ta chỉ có thể làm lớn chuyện này lên mà thôi."
"Làm lớn chuyện?"
"Sắp tới sẽ tham gia cuộc thi cấp tỉnh, chắc Thương Hạo sẽ xin nghỉ học một khoảng thời gian, em muốn giành được giải nhất, sau đó sẽ nói chuyện này cho người đến phỏng vấn em, phơi bày mọi chuyện ra ngoài ánh sáng."
Kỳ Hứa đau lòng nhìn cô, còn có sát ý khi nghĩ đến Thương Hạo.
Anh hận mình không thể giết chết Thương Hạo ngay lúc anh ta đưa Khuyết Chu đi.
Hai mươi phút sau, cảnh sát và mọi người cũng đã đến.
Sau đó bọn họ tìm được Thương Hạo giống như người chết trong khách sạn.
Trong phòng cực kỳ hỗn loạn.
Dường như Thương Hạo xuất hiện vấn đề về tinh thần.
Anh ta nói là Khuyết Chu bắt cóc mình.
Chuyện này ai thèm nghe anh ta nói chứ!
Thương Hạo cũng không dám cho người ta điều tra, vì một khi điều tra thì anh ta sẽ bị bại lộ.
Đúng như trong dự đoán của Khuyết chu, cho dù Kỳ Hứa và thầy Chu có báo cảnh sát thì chuyện cô bị bắt cóc ngay trước cổng trường vẫn không thể giải quyết.
Thậm chí bảo vệ trường học cũng không nhắc đến cái tên Thương Hạo.
Nhà trường không có cách nào khác, chỉ có thể sa thải bảo vệ đó.
Chuyện này nhanh chóng lan truyền trong trường học, có người nói Khuyết Chu bị Thương Hạo mang đi chắc chắn đã mất đi sự trong trắng của mình.
Cũng có người nói Thương Hạo bị phản sát là đáng đời.
Trong lúc nhất thời, cái tên Khuyết Chu trở thành đề tài buôn chuyện của toàn bộ học sinh trường Nhất Trung.
Mà Thương Hạo cũng bỏ học.
Vào ngày nghỉ học, Khuyết Chu được gọi đến văn phòng hiệu trưởng.
Cô đẩy cửa ra, thấy hiệu trưởng ngồi trên ghế đẩu, đối diện ông là một người đàn ông mặc vest.
Ánh mắt hiệu trưởng đầy phẫn nộ, nhưng khi nhìn thấy Khuyết Chu lại né tránh, còn có áy náy.
Người đàn ông mặc vest cũng quay đầu lại, khuôn mặt kia có tám phần tương tự Thương Hạo.
"Cô chính là Khuyết Chu?" Người đàn ông mỉm cười, đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt.
Ánh mắt của ông ta cực kỳ áp bách, nhưng Khuyết Chu không hề bị ảnh hưởng.
Người đàn ông ngẩn người, sau đó bật cười: "Quả nhiên không phải nữ sinh bình thường, nhưng mà hôm nay gọi cô tới đây quả thật có chút chuyện."
Khuyết Chu cười: "Nếu ông đến nói với tôi về chuyện con trai mình bị người ta cưỡng hiếp, vậy tôi chỉ có thể nói vô cùng xin lỗi và chia buồn cùng ông."
Trên mặt ông ta không còn nở nụ cười, khóe miệng giật giật hai cái, sau đó biến thành tức giận.
"Cô bé không sợ chuyện không loạn cũng rất tốt, nhưng phải biết người nào nên chọc và người nào không nên đụng vào."
Hiệu trưởng vội vàng đứng dậy, kéo Khuyết Chu đến bên cạnh mình: "Con bé vấn là học sinh, anh cần gì——"
Lời còn chưa dứt, ánh mắt người đàn ông khiến hiệu trưởng không dám mở miệng nói tiếp.
Khuyết Chu võ vào bả vai hiệu trưởng hai cái, trong đôi mắt xinh đẹp đều là ý cười: "Ngay từ đầu tôi rất tò mò một người khốn nạn như Thương Hạo sẽ có người ba như thế nào.
Bây giờ tôi cũng đã biết được hóa ra ba của cậu ta còn khốn nạn hơn, cũng không biết ông dùng thủ đoạn gì mà có thể ngồi vào cái ghế bí thư, chắc cũng tốn không ít thủ đoạn đâu nhỉ?!"
Cả người hiệu trưởng đều run rẩy.
Ông hận không thể che miệng Khuyết Chu lại.
Nhưng Khuyết Chu đã đi đến đứng bên cạnh người đàn ông kia.
Tay cô đặt trên vai ông ta, sau đó khom lưng, cúi người nói vào một bên tai ông ta: "Mười năm trước, ông đã gian lận trong một dự án lớn, hai năm nay cũng nhận hối lộ với số tiền hơn mười con số, ông tưởng rằng chuyện ông đã làm trời không biết đất không hay sao?!"
Sau đó, mây đen lần lượt tản ra trong nháy mắt.
Hạt vừng nhỏ trợn mắt há hốc mồm, lần nữa nhìn thấy thực lực mạnh mẽ của đại lão, không ngừng khen cô trong không gian hệ thống.
Cảnh tượng này có chút cay mắt, sau khi Khuyết Chu quay lại toàn bộ quá trình, Thương Hạo đã nằm đó giống như người chết.
Cô bảo hạt vừng nhỏ sao chép lại một bản cho mình.
Mặc dù hạt vừng nhỏ rất ghét bỏ nhưng vẫn làm theo lời đại lão nói một cách rất chuyên nghiệp.
Nó có thể không thèm nhìn, nhưng đại lão đã nhìn hết toàn bộ, nếu như nó là người trong câu chuyện này, ngày hôm sau nhất định phải đi mua thuốc bổ mắt về uống mất.
Làm xong tất cả mọi chuyện, Khuyết Chu mới ném máy quay xuống đất, chân giãm lên trên máy quay.
Rầm rầm vài tiếng.
Máy quay vài chục ngàn đô la đã vỡ tan tành trên mặt đất.
Khuyết Chu cười giơ ngón giữa lên với Thương Hạo.
Khuất nhục, oán hận đan xen, nhưng bây giờ Thương Hạo không thể nào nhúc nhích.
Mỗi một động tác khi anh ta động đậy thân thể đều rất đau đớn.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Khuyết Chu rời khỏi nơi này.
Khuyết Chu đi ra ngoài tìm một cửa hàng tiện lợi hỏi mượn điện thoại của nhân viên cửa hàng để gọi điện thoại cho thầy Chu.
Lần đầu tiên gọi đi, cô thấy thầy Chu đang nhận một cuộc gọi khác.
Gọi lần thứ hai mới có thể kết nối.
"Alo, cho hỏi là ai ở đâu dây bên kia vậy?" Giọng nói của thây Chu mang theo chút lo lắng.
Khuyết Chu nói: "Thầy, là em."
Đối diện sửng sốt vài giây, sau đó điện thoại di động như bị ai đó cướp đi.
Ngay sau đó, giọng nói của Kỳ Hứa truyền đến.
Giọng nói đầy lo lắng mà Khuyết Chu chưa từng nghe thấy.
"Tiểu Chu, em đang ở đâu?"
"Em đang ở một cửa hàng tiện lợi trên đường Thượng Nguyên, bên cạnh là một khách sạn, lái xe tâm khoảng hai mươi phút là tới, em ở đây chờ hai người."
"Được, em ngoan ngoãn đứng đó đợi anh, anh lập tức đến ngay."
17 phút sau.
Cửa hàng tiện lợi bị đẩy ra.
Khuyết Chu vừa quay đầu đã rơi vào trong một lòng ngực ấm áp.
Kỳ Hứa ôm cô rất chặt, giọng nói của anh mang theo nức nở, khi thấy bóng lưng Khuyết Chu, trái tim anh mới bình tĩnh lại, đuôi mắt cũng đỏ lên.
"Vẫn may là em không sao..." Kỳ Hứa như tìm lại được thứ mà mình đã đánh mất, còn có sự hãi không muốn để cho người khác biết.
Khuyết Chu gật đầu vỗ vào lưng Kỳ Hứa: "Ừm, em không sao."
Kỳ Hứa lại nói: "Xin lỗi, khoảng thời gian này anh không nên trốn tránh em, nếu anh không trốn tránh, hôm nay sẽ không xảy ra chuyện như vậy."
Lúc Khuyết Chu nói bên cạnh cửa hàng tiện lợi là khách sạn, Kỳ Hứa đã hiểu được Thương Hạo muốn làm gì với cô.
Anh đã sớm biết nhà Thương Hạo có thế lực lớn.
Nhưng không nghĩ tới Thương Hạo lại càn rỡ đến mức này.
Ban ngày ban mặt cũng có thể đến bắt người đi.
Kỳ Hứa không dám nghĩ, nếu như Khuyết Chu không có năng lực tự bảo vệ mình, bây giờ cô sẽ như thế nào.
Vì thế hai tay anh siết chặt lại: "Xin lỗi, anh xin lỗi..."
Chất lỏng ấm áp rơi vào cổ của Khuyết Chu.
Cô thở dài: "Tất cả đều đã qua, anh nói xin lỗi cũng vô dụng, anh phải nói là anh thích em mới đúng."
Kỳ Hứa cảm thấy mình nên cảm động và mừng rỡ khi nghe được Khuyết Chu nói ra lời này, nhưng đầu óc anh lại trống rỗng, chỉ biết gật đầu: "Anh thích em, anh thích em..."
Hạt vừng nhỏ: Nam chính này là cái máy đọc lại à??2
"Thương Hạo làm loại chuyện này không chỉ một lần, em phát hiện trong máy quay có vài đoạn video, trong đó có một nửa đều là người của trường học mình.
Anh Kỳ, chuyện này không thể cứ như vậy mà bỏ qua được."
Lúc này Kỳ Hứa mới buông Khuyết Chu ra, anh tự mình bắt xe tới trước, giáo viên và người khác vẫn còn chưa tới.
"Anh đã báo cảnh sát rồi." Anh nói.
"Báo cảnh sát cũng vô dụng." Khuyết Chủ lắc đầu: "Ba Thương Hạo có chức có quyền, chúng ta chỉ có thể làm lớn chuyện này lên mà thôi."
"Làm lớn chuyện?"
"Sắp tới sẽ tham gia cuộc thi cấp tỉnh, chắc Thương Hạo sẽ xin nghỉ học một khoảng thời gian, em muốn giành được giải nhất, sau đó sẽ nói chuyện này cho người đến phỏng vấn em, phơi bày mọi chuyện ra ngoài ánh sáng."
Kỳ Hứa đau lòng nhìn cô, còn có sát ý khi nghĩ đến Thương Hạo.
Anh hận mình không thể giết chết Thương Hạo ngay lúc anh ta đưa Khuyết Chu đi.
Hai mươi phút sau, cảnh sát và mọi người cũng đã đến.
Sau đó bọn họ tìm được Thương Hạo giống như người chết trong khách sạn.
Trong phòng cực kỳ hỗn loạn.
Dường như Thương Hạo xuất hiện vấn đề về tinh thần.
Anh ta nói là Khuyết Chu bắt cóc mình.
Chuyện này ai thèm nghe anh ta nói chứ!
Thương Hạo cũng không dám cho người ta điều tra, vì một khi điều tra thì anh ta sẽ bị bại lộ.
Đúng như trong dự đoán của Khuyết chu, cho dù Kỳ Hứa và thầy Chu có báo cảnh sát thì chuyện cô bị bắt cóc ngay trước cổng trường vẫn không thể giải quyết.
Thậm chí bảo vệ trường học cũng không nhắc đến cái tên Thương Hạo.
Nhà trường không có cách nào khác, chỉ có thể sa thải bảo vệ đó.
Chuyện này nhanh chóng lan truyền trong trường học, có người nói Khuyết Chu bị Thương Hạo mang đi chắc chắn đã mất đi sự trong trắng của mình.
Cũng có người nói Thương Hạo bị phản sát là đáng đời.
Trong lúc nhất thời, cái tên Khuyết Chu trở thành đề tài buôn chuyện của toàn bộ học sinh trường Nhất Trung.
Mà Thương Hạo cũng bỏ học.
Vào ngày nghỉ học, Khuyết Chu được gọi đến văn phòng hiệu trưởng.
Cô đẩy cửa ra, thấy hiệu trưởng ngồi trên ghế đẩu, đối diện ông là một người đàn ông mặc vest.
Ánh mắt hiệu trưởng đầy phẫn nộ, nhưng khi nhìn thấy Khuyết Chu lại né tránh, còn có áy náy.
Người đàn ông mặc vest cũng quay đầu lại, khuôn mặt kia có tám phần tương tự Thương Hạo.
"Cô chính là Khuyết Chu?" Người đàn ông mỉm cười, đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt.
Ánh mắt của ông ta cực kỳ áp bách, nhưng Khuyết Chu không hề bị ảnh hưởng.
Người đàn ông ngẩn người, sau đó bật cười: "Quả nhiên không phải nữ sinh bình thường, nhưng mà hôm nay gọi cô tới đây quả thật có chút chuyện."
Khuyết Chu cười: "Nếu ông đến nói với tôi về chuyện con trai mình bị người ta cưỡng hiếp, vậy tôi chỉ có thể nói vô cùng xin lỗi và chia buồn cùng ông."
Trên mặt ông ta không còn nở nụ cười, khóe miệng giật giật hai cái, sau đó biến thành tức giận.
"Cô bé không sợ chuyện không loạn cũng rất tốt, nhưng phải biết người nào nên chọc và người nào không nên đụng vào."
Hiệu trưởng vội vàng đứng dậy, kéo Khuyết Chu đến bên cạnh mình: "Con bé vấn là học sinh, anh cần gì——"
Lời còn chưa dứt, ánh mắt người đàn ông khiến hiệu trưởng không dám mở miệng nói tiếp.
Khuyết Chu võ vào bả vai hiệu trưởng hai cái, trong đôi mắt xinh đẹp đều là ý cười: "Ngay từ đầu tôi rất tò mò một người khốn nạn như Thương Hạo sẽ có người ba như thế nào.
Bây giờ tôi cũng đã biết được hóa ra ba của cậu ta còn khốn nạn hơn, cũng không biết ông dùng thủ đoạn gì mà có thể ngồi vào cái ghế bí thư, chắc cũng tốn không ít thủ đoạn đâu nhỉ?!"
Cả người hiệu trưởng đều run rẩy.
Ông hận không thể che miệng Khuyết Chu lại.
Nhưng Khuyết Chu đã đi đến đứng bên cạnh người đàn ông kia.
Tay cô đặt trên vai ông ta, sau đó khom lưng, cúi người nói vào một bên tai ông ta: "Mười năm trước, ông đã gian lận trong một dự án lớn, hai năm nay cũng nhận hối lộ với số tiền hơn mười con số, ông tưởng rằng chuyện ông đã làm trời không biết đất không hay sao?!"