[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi
Chương 157: vì vai ác chết lần thứ năm ( 04 )
【 ha ha ha ha ha ha!! 】 hệ thống cười sặc sụa: 【 ký chủ, hắn dám vũ nhục tôn nghiêm đàn ông của ngài kìa!】
Du Đường vốn đang nghĩ bản thân đã thắng rồi, tiếp theo đây có thể đưa ra điều kiện với Lục Thanh Uyên, kết quả đối phương phun ra một câu bảo y không được, thiếu chút nữa làm y sặc chết.
Quay lại nhìn cái mặt đẹp như thiên thần kia, Du Đường bắt đầu tiếc nuối: Mặt thì đẹp, mà miệng thì tiện.
Tuy rằng tức đến tái xanh cả mặt, nhưng y vẫn kính nghiệp nhoẻn miệng cười: "Ngại quá, ác ma tiên sinh, không phải là tôi không được."
"Mà bởi vì chúng tôi đều đã được huấn luyện chuyên nghiệp, không đến mức vạn bất đắc dĩ, thì sẽ đều sẽ tuân theo chức nghiệp tu dưỡng mà hành động."
"Èo ôi, không được thì nhận là không được đi. Giải thích gì lắm thế." Lục Thanh Uyên liếc xéo y một cái: "Xí, đụng phải ngươi là trường hợp đặc biệt, xem như ta xui xẻo."
Nói xong, hắn phất tay một cái, xiềng xích trên cổ tay Du Đường biến mất.
Y xoa xoa cổ tay, đang định nói chuyện, vừa nhấc mắt lên đã thấy Lục Thanh Uyên đang nhìn mình chằm chằm, thấy y ngẩng lên thì lập tức quay đi chỗ khác.
"Tuy rằng ngươi vừa già vừa xấu, nhưng không thể không nói, dáng người cũng ổn đấy." Lục Thanh Uyên nói: "So với đám thiên sứ cái thây như con gà luộc kia thì khá hơn nhiều."
Du Đường: "......"
"Cảm ơn." Căn cứ vào phép lịch sự tối thiểu của thiên sứ, y cũng giả lả khen lại: "Tuy rằng cậu vừa yếu ớt vừa vô dụng lại còn tự cao tự đại, nhưng không thể không nói, dung mạo của cậu, so với nhưng đại ác ma hung thần ác sát khác thì nhìn thuận mắt hơn nhiều."
Hệ thống cười lăn ra: 【 ha ha ha ha, hai người lại bắt đầu rồi đấy!! 】
"Đó là đương nhiên." Nhưng ai ngờ rằng Lục Thanh Uyên căn bản không hề tức giận, ngược lại còn dùng ngón tay quấn lấy một lọn tóc của mình, nói: "Ta chính là hóa thân của dung mạo tuyệt trần cùng thực lực cường đại, đương nhiên những con quái vật thấp kém kia không thể so được với ta."
Du Đường: "......"
Hệ thống: 【...... Ký chủ, em thấy ván này ngài thua rồi. 】
Du Đường: Người không biết xấu hổ là thiên hạ vô địch, hắn thắng. Ta cam bái hạ phong.
"Ta thấy ngươi cũng khéo mồm khéo miệng đấy." Lục Thanh Uyên chỉ tay vào không khí, trên tay liền hiện ra một bộ áo sơ mi quần tây cùng bộ với bộ hắn đang mặc, ném cho Du Đường: "Có muốn đánh cược với ta không?"
Du Đường cũng không xấu hổ, đứng trước mặt hắn, cởi phăng cái áo bào trắng rách nát kia ra, nhận lấy quần áo Lục Thanh Uyên đưa cho, xỏ chân mặc vào, nhưng lại không chú ý tới việc đối phương sau khi nhìn y mặc quần áo hắn đưa cho thì cong cong khóe môi.
Du Đường biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: " Đánh cược cái gì?"
"Mục đích ngươi tới đây không phải là muốn cảm hóa ta, để ta đừng tiếp tục tra tấn nhân loại sao?" Lục Thanh Uyên: "Chúng ta dùng chuyện này để đánh cược."
"Ta đưa ngươi vào phó bản trò chơi vô hạn do ta tạo ra, một vòng gồm sáu người chơi, trong phó bản sẽ có quái vật ngẫu nhiên, nếu ngươi có thể khiến cho cả sáu người này sống sót thông quan phó bản, thì tính là ngươi thắng."
"Ba ván thắng hai." Hắn nói: "Nếu ngươi thắng, ta sẽ đáp ứng ngươi không tiếp tục tra tấn nhân loại, nhưng nếu ngươi thua...."
Lục Thanh Uyên cười rộ lên, nhe ra răng nanh trắng như tuyết: "Ngươi phải cam tâm tình nguyện hiến tế linh hồn mình cho ta."
Hắn liếm răng: "Ta mong chờ bữa tối mỹ vị đó lắm đấy."
"Được thôi." Du Đường đồng ý dứt khoát nhanh gọn làm Lục Thanh Uyên ngẩn người.
Hắn nhíu mày: "Nếu như ta nhớ không nhầm, thì thiên sứ các ngươi kể cả cơ thể có tử vong, thì cũng sẽ chuyển sinh một lần nữa tại Cây Thiên Đàng, nhưng một khi cam tâm tình nguyện hiến tế linh hồn, thì chắc chắn sẽ chết."
Hắn hỏi: "Ngươi không sợ chết sao?"
Du Đường nhẹ nhướng mày, nói: "Bởi vì tôi biết, nhất định tôi sẽ không thua."
Hơn nữa, kết cục của bản thân y ở tiểu thế giới nhất định là cái chết, đương nhiên sẽ không sợ chết rồi.
Lục Thanh Uyên vỗ tay bôm bốp: "...... Ngươi thật đúng thiên sứ đặc biệt nhất ta từng thấy."
Rốt cuộc, hắn đã gặp quá nhiều thiên sứ cầm cây thập giá màu bạc kia, giương lên đôi cánh trắng muốt, trưng ra bộ mặt trách trời thương dân nhìn hắn, rồi nói:
—— ngươi là dị loại của thế giới này, vốn không nên tồn tại, nếu không biết hối cải, sớm muộn cũng sẽ bị hắc ám cắn nuốt, mất đi lý trí, thực sự biến thành quái vật.
Mà Du Đường lại không giống bọn chúng.
So với thiên sứ, Lục Thanh Uyên cảm thấy Du Đường còn giống ác ma hơn, điều này làm cho hắn............... càng muốn nhìn thấy dáng vẻ mất khống chế của người đàn ông này.
Nhìn hắn tuyệt vọng khi thua trận đánh cuộc này, cuối cùng bị mình đặt vào đĩa thưởng thức nhấm nháp từng chút một.
Càng nghĩ càng thấy vui sướng.
"Nói lắm thế." Du Đường giơ tay: "Ký kết hiệp ước đánh cược đi, tránh cho việc đến lúc cậu thua lại thất hứa cúp đuôi bỏ chạy."
"......"
Lục Thanh Uyên hoàn hồn, nâng mi lên, cắt một đường trên ngón tay, rồi vẽ lên không trung một trận pháp hình tròn bằng máu.
Hắn đọc to nội dung hiệp ước đánh cược thêm lần nữa, rồi bảo Du Đường cắt ngón tay, ấn vào trận pháp.
Bởi vì Lục Thanh Uyên căn bản không hề nghĩ rằng hắn sẽ thua, cho nên hiệp ước ký kết giữa hai người, là hàng thật giá thật.
Một khi bên thua cược không tuân thủ theo ước định, thì sẽ vĩnh viễn bị giam trong địa ngục hắc ám, vĩnh viễn không thể trở mình.
Địa ngục hắc ám, cho dù là với thiên sứ, hay là ác ma đi chăng nữa, đều là địa ngục thống khổ nhất.
Tất cả năng lực đang sở hữu đều bị tước đoạt, bị cầm tù trong địa ngục hắc ám, mười năm, trăm năm, ngàn năm, vạn năm, sống không bằng chết.
Cho nên loại hiệp ước này một khi đã lập, thì cơ bản sẽ không có ai dám làm trái.
"Được." Du Đường hạ tay xuống, hỏi Lục Thanh Uyên: "Khi nào chúng ta bắt đầu?"
"Ngươi gấp không chờ nổi đến vậy sao?" Lục Thanh Uyên nhoẻn miệng cười: "Vội vã đi dâng linh hồn cho ta xơi à?"
Du Đường cảm thấy nụ cười này của hắn cực kỳ thiếu đòn, nhưng mà treo trên gương mặt như thế, thật ra cũng có vài phần đáng yêu.
Vì thế, y không nhịn được vươn tay véo má Lục Thanh Uyên, nói với hắn: "Đúng vậy, tôi gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy tiểu ác ma thua cược, rồi ôm mặt khóc oa oa."
Lục Thanh Uyên bị véo má thì sửng sốt, hắn nhíu mày, bắt lấy cổ tay Du Đường, đang định cho y một bài học.
Thì Du Đường lại tươi cười rạng rỡ, khen hắn: "Làn da non mịn mềm mại thật đấy, đúng là không làm uổng phí mỹ mạo của cậu."
"Hừ, đấy là chuyện đương nhiên." Lục Thanh Uyên đang phình như con cá nóc thì lập tức xẹp xuống, hắn nắm lấy bàn tay Du Đường rồi nói: "Được rồi, đi thôi, bắt đầu phó bản thứ nhất."
Ngay sau đó, Du Đường chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Chờ đến lúc mở to mắt lần nữa, phát hiện bản thân đang đứng trong một phòng học mỹ thuật, góc tường đặt một cặp tượng thạch cao, ở giữa bày rải rác vài giá vẽ, bên cạnh còn treo thùng nước rửa bị thuốc màu nhuộm thành màu xám, đang đong đưa nhẹ nhàng.
Mà cùng đứng với y trong gian phòng còn có thêm năm người chơi, ba nam hai nữ, thoạt nhìn đều là sinh viên tầm hai mươi tuổi.
Biểu tình trên mặt mọi người đều rất mờ mịt.
Thẳng đến khi bọn họ nhìn thấy trên vách tường của phòng vẽ tranh có một dòng chữ rất to được viết bằng máu ------- Là ai giết ta?
Hai cô gái lập tức thét lên chói tai.
Du Đường nhíu mày, nhưng thật ra không hề cảm thấy sợ hãi, tầm mắt của y vẫn dừng trên bàn tay đang giao nắm với Lục Thanh Uyên, sau đó lại giương mắt lên nhìn tiểu ác ma đang trưng ra vẻ mặt lười biếng, hỏi: "Không phải nói chỉ có sáu người chơi thôi sao? Ngoại trừ tôi, thì bên kia có năm người, vậy còn cậu thì sao?
Lục Thanh Uyên ngoan ngoãn trả lời.
"Ta là quỷ nha."
Hắn nói: "Ngươi không biết trong trò chơi vô hạn có lúc sẽ có hai con quỷ sao?"
"Một con phụ trách gặt mạng người, còn một con khác.........."
Hắn chỉ vào bản thân, liếm chiếc răng nanh be bé lộ ra ngoài: "Phụ trách châm ngòi ly gián nha."
--
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tiểu ác ma: Ác ma làm gì có lương thiện, ngoan ngoãn tự leo lên đĩa rắc gia vị rồi nằm chờ ta tới ăn đi!