[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi
Chương 156: vì vai ác chết lần thứ năm ( 03 )
Du Đường cười lạnh: Ta chẳng qua là dĩ độc trị độc thôi.
【 cũng đúng. 】 hệ thống cố nín cười, nói: 【 nhưng mà, tính cách của Chủ Thần đại nhân ở các tiểu thế giới đều hoàn toàn khác nhau, cũng không biết ngài ấy tại sao lại làm được như thế. 】
Nghe nó nói tới vấn đề này, Du Đường mới nhớ ra một chuyện, y hỏi : Thống Thống, tổng cộng có bao nhiêu thế giới nhiệm vụ?
【 mười thế giới ạ! Tích cóp đủ 100 vạn tích phân thì sẽ hoàn thành nhiệm vụ. 】
Du Đường nhíu mày: Linh hồn con người quy kết với ba hồn bảy phách, ba hồn gồm thiên hồn, địa hồn, nhân hồn, bảy phách còn lại được chia ra làm hỉ, nộ, ai, sợ , ái, ác, dục .
Du Đường: Như vậy tính ra, đúng là đủ mười thế giới.
Du Đường: Thế giới thứ nhất Ngụy Mặc Sinh luôn rất tiêu cực, bi quan, đây là ai (1); thế giới thứ hai Thẩm Dục tàn nhẫn, dễ nổi giận, đây là nộ (2); thế giới thứ ba Trình Lạc tâm như tờ giấy trắng nhưng lại cực kỳ trọng dục, đây là dục(3); thế giới thứ tư, Tiêu Lẫm chưa bao giờ cưỡng ép, lại luôn yêu thương ,nhường nhịn, lương thiện dịu dàng, đây là ái(4).
(1) ai trong bi ai; (2) nộ trong cuồng nộ; (3) dục trong dục vọng; (4) ái trong ái thương
Như vậy, sau khi phân tích mọi chuyện, Du Đường lại nhìn Lục Thanh Uyên trước mắt, hạ kết luận: Cho nên, suy xét về tính cách của đứa nhỏ này, sợ là phách thứ bảy "ác"
【!!! 】 hệ thống kinh hô: 【 ký chủ giỏi quá đi! Nếu phân thích theo hướng này thì mọi chuyện đều ăn khớp!】
Du Đường không tiếp lời hệ thống, bởi vì y đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng.
Ba hồn bảy phách liên kết với nhau, mới được xem như một linh hồn hoàn chỉnh.
Nếu mạnh mẽ chia tách ra, sẽ giống như dùng dao phay xẻ linh hồn thành từng miếng, từng miếng, ngẫm lại bao nhiêu đau đớn ở trong đó có ai hay biết, làm người ta sởn tóc gáy.
Liệu rằng Chủ thần đã đau đớn đến mức nào?
"À, ta biết rồi, ngươi nói như vậy chẳng qua muốn chọc giận ta mà thôi." Lục Thanh Uyên đột nhiên nhoẻn miệng cười, nụ cười chậm rãi hiện ra trên gương mặt xinh đẹp lười biếng của hắn, tựa như một đóa hoa anh túc độc địa tràn ngập dụ hoặc trí mạng, hắn tản bộ đi đến trước mặt Du Đường, vươn ngón tay thon dài nhẹ nâng cằm y lên: "Nhưng mà, không thể không nói......."
"Nam nhân........."
Thấy hắn dựa lại càng lúc càng gần, lại nghe thấy lời này cứ quen quen thế nào, Du Đường đột nhiên có một loại dự cảm không lành.
Cùng lúc đó, hệ thống cũng hô nhỏ: 【 không thể nào, không thể nào, hắn không phải định nói ra cái câu huyền thoại kia đúng không!】
Quả nhiên, Lục Thanh Uyên không phụ sự mong đợi của cả hai người mà câu môi lên, nói.
"Ngươi đã thành công khiến cho ta chú ý!"
Du Đường: "......"
Hệ thống: 【 ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, mỗi lần gặp mặt Chủ Thần đại nhân đúng là đều sẽ không làm người ta thất vọng nha!!!】
"Ngươi bảo ta vừa nhỏ vừa yếu?" Lục Thanh Uyên: "Ta mà nhỏ yếu? Ta là chúa tể của thế giới này, là đại ác ma hùng mạnh nhất!"
"Bọn họ không thèm nhận nhiệm vụ? Chẳng qua là trốn chui trốn nhủi không dám nhận thì có!" Hắn miệt thị Du Đường: " Ta nghĩ ngươi ở Thiên Giới chắc là cũng bị người ta ghét dữ lắm? Cho nên mới bị đá xuống đây làm kẻ chết thay........"
Hắn vỗ vỗ mặt Du Đường, nheo mắt lại, thương hại bĩu môi: "Thật đúng là con gà già cả đáng thương~~"
"......" Du Đường nỗ lực nín cười, nín đến mức mặt mũi méo xẹo.
Lục Thanh Uyên thấy y như thế thì đứng phắt dậy, vén tóc ra sau tai, tiếp tục nói: "Xem ra là ta đoán đúng rồi."
"Nhưng mà ngươi cũng đừng quá tự ti."
"Bởi vì bất cứ kẻ nào đứng trước mặt ta, đều cũng sẽ cảm thấy hổ thẹn không bằng, ngươi chung quy cũng chỉ muốn bảo vệ tôn nghiêm của bản thân mà thôi"
Hắn gật gù: "Ừm, ta thông cảm cho ngươi."
Du Đường nín cười đến mức trắng cả mặt, há mồm ho khan vài tiếng để chặn lại tiếng cười trong cổ họng.
Dựa vào kinh nghiệm đóng phim truyền hình lâu năm, y nỗ lực khống chế biểu tình trên mặt, giương mắt lên: "Tiểu ác ma, nếu tôi nghe không lầm, thì vừa rồi cậu dùng câu 'ngươi ở Thiên Giới chắc cũng bị người ta ghét dữ lắm' đúng không?
Y đâm chọt: " Vì sao lại dùng từ 'cũng'? Chẳng lẽ cậu đồng cảm với tôi là vì bản thân cậu cũng thế, cũng tự mình trải qua chứ gì?"
Ầm ——
Du Đường còn chưa dứt lời, thì xung quanh Lục Thanh Uyên, đã tràn ra sương đen uốn lượn bao phủ người hắn.
Sau đó, lưng của hắn mọc ra một đôi cánh đen thật lớn, nhuốm đầy vẻ tà ác.
Đèn trong tầng hầm ngầm rung lắc dữ dội, ngay sau đó, đám sương đen quanh quẩn kia hóa thành xiềng xích quấn lấy Du Đường chặt chẽ.
Đan xen quanh cổ, ngực, hai bên hông, đôi chân dài.
Sương đen này còn có đặc tính ăn mòn, chỉ chốc lát sau, áo bào trắng thánh khiết trên người Du Đường đã rách tả tơi, lộ ra làn da lúa mạch khỏe khoắn, bị sương đen thít chặt lấy tạo ra từng vệt đỏ chói mắt.
Hệ thống ở trong ý thức của Du Đường bưng hai tay che lại mắt mũi, không dám nhìn kỹ.
"Ai cũng nói linh hồn của thiên sứ là thánh khiết nhất, lại không hề có dục vọng." Lục Thanh Uyên không bị chọc giận chút nào, mà ngược lại hắn còn cười tươi rói
Nhưng ngữ khí lại cực kỳ lạnh lẽo, hắn nhìn Du Đường cứ như là đang nhìn một người chết: "Nhưng ta lại thích xem mấy kẻ luôn ra vẻ đạo mạo bị dục vọng tra tấn đến chết!"
Hắn nói: "Ta muốn xem cảnh ngươi luân hãm trong dục vọng, vấy bẩn đôi cánh trắng ngươi luôn tự hào kia, làm ngươi......"
"Vậy nếu ta không bị luân hãm bởi dục vọng thì sao?" Du Đường chặn lời hắn, trầm tĩnh đi thẳng vào vấn đề: "Nếu ta không bị luân hãm, thì sẽ thế nào?"
Bị Du Đường nhìn chằm chằm khiến Lục Thanh Uyên đột nhiên có loại cảm giác cổ quái, y như bị tên này nhìn thấu.
Cả người khó chịu.
Hắn trả lời: "Ngươi không có khả năng không bị luân hãm."
"Không có gì là không có khả năng." Du Đường dùng phép khích tướng: "Cậu nói như vậy, chẳng qua là sợ bản thân cậu tính sai, cho nên cậu sợ đúng không?"
"Nhưng không sao, ta có thể cho ngươi một cơ hội."
"Nếu ngươi không luân hãm vào dục vọng, ta sẽ thả ngươi, chuyện sau đó thì bao giờ nghĩ ra rồi nói tiếp."
Nói xong, một đám sương đen lại biến thành hình dáng của vương tọa đặt sau lưng hắn.
Lục Thanh Uyên thong thả ung dung ngồi lên, khuỷu tay chống trên tay vịn, ngẩng đầu nhìn Du Đường.
Hắn hạ mệnh lệnh : "Bắt đầu đi."
Giọng nói vừa dứt, Du Đường liền rơi vào ảo cảnh.
Toàn bộ bài trí xung quanh bắt đầu biến hóa, kể cả Lục Thanh Uyên cũng biến mất.
Sau đó...... Du Đường thấy một đám cả nam lẫn nữ quần áo rách tươm đang ở cách đó không xa quần ma loạn vũ (*)
(*)quần ma loạn vũ : ý ở đây chỉ chơi tập thể .
Những người đó đều đang quấn lấy nhau, phát tiết ra dục vọng nguyên thủy nhất. Nhìn bố trí xung quanh, thì có vẻ như đây là bữa tiệc diễn ra ở đại sảnh của khách sạn.
Nam thanh nữ tú cười đùa, bình rượu lăn lóc trên mặt đất, bọn họ ôm nhau ngã trên sô pha, trên thảm lớn, giống như bị bỏ thuốc mà điên cuồng lăn lộn.
Chơi đến chết.
Khi những lời này hiện lên trong đầu, Du Đường không chỉ không hề cảm thấy những hình ảnh hương diễm gợi lên dục vọng, mà thậm chí còn cảm thấy cực kỳ không khỏe.
Y biết Lục Thanh Uyên có năng lực tiến vào thế giới nhân loại, cho nên những hình ảnh trong ảo cảnh này, có lẽ là cảnh tượng thật sự đã phát sinh trong hiện thực.
Du Đường cảm thấy Lục Thanh Uyên có khả năng có hiểu lầm gì đó với dục vọng.
Hoặc là nói rằng có lẽ Lục Thanh Uyên cảm thấy dưới tình huống như vậy, thì dục vọng của con người mới có thể bày ra càng rõ ràng.
Mới có thể nảy sinh ra ác niệm.
Đây mới là thứ hắn thích nhìn thấy nhất.
Nhưng lần này Lục Thanh Uyên đụng phải Du Đường, chắc chắc thua rồi.
Suốt một tháng, ảo cảnh thay đổi liên tục mấy chục cái.
Du Đường lại không mất khống chế một chút nào, ánh mắt vẫn như cũ thanh triệt bình tĩnh.
Cuối cùng, ảo cảnh tan đi, sương đen rút khỏi người y như thủy triều.
Lục Thanh Uyên đứng lên, từ trên vương tọa nhìn Du Đường một lượt từ đầu đến chân, biểu tình trên mặt cực kỳ phức tạp.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới cái gì chợt bừng tỉnh đại ngộ.
Sau đó cất tiếng hỏi Du Đường: "Ngươi có phải căn bản là không được đúng không?"
Du Đường:?????
--
Tác giả có chuyện muốn nói:
Đường Đường: Cậu mới không được, cả nhà cậu đều không được!
Editor :
Bịt máu mũi, chương này hỏn ny thế=))