Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Chương 828
Không ngờ có người dám nói Bắc Vương dáng người kém, bộ dạng xấu xí, ánh mắt chán ghét, lá gan không phải lớn bình thường.
Giờ khắc này, bọn họ đều nhịn không được bội phục Thời Khanh Lạc, nàng làm sao chống lại ánh mắt dọa người của Vương gia, miệng độc nói ra loại lời này?
Bắc Vương tức giận mà cười: "Phúc Bảo quận chúa, ngươi rất đặc biệt!"
Trong thiên hạ, nữ nhân dám mắng ông ta, đối mặt với ông ta mà không sợ hãi như vậy, lần đầu tiên ông ta nhìn thấy.
Thời Khanh Lạc có chút gật đầu: "Đó là đương nhiên, ta vẫn luôn biết mình rất đẹp rất có cá tính, không cần ngươi nói cho ta biết. "
Đối với lời khen ngợi của địch nhân, phải nhất định tiếp nhận, khiêm tốn gì đó không tồn tại.
Bắc vương: "..." Ông ta lại không nói nên lời.
Ông ta thật sự cạn lời: "Ngươi thật sự tự tin vào mình."
Thời Khanh Lạc cười nói: "Đó là tất nhiên."
Nảng thẳng thắn tiễn khách: "Nếu các người không có việc gì khác, xin hãy rời đi, đừng chặn đường của những vị khách khác ở cửa. "
Bắc Vương lại lần đầu tiên gặp phải cảnh bị người ta ghét bỏ tiễn khách.
Ông ta híp mắt, thấp giọng cười cười: "Phúc Bảo quận chúa, có một ngày ta sẽ khiến ngươi ngoan ngoãn thuận theo."
Thời Khanh Lạc dùng một loại ánh mắt ngươi có bệnh nhìn: "Ban ngày ban ngày, ngươi mơ mộng hão huyền cái gì đấy? "
Còn ngoan ngoãn thuận theo, nàng chỉ muốn tiểu tướng công đập nát đầu chó của ông ta.
Bắc Vương cũng không nói nhiều, ý vị thâm trường nói: "Vậy chúng ta chờ xem?"
Nữ nhân như vậy, ông ta nhất định phải mang về, chẳng những chinh phục đủ vị, còn có thể để ông ta lợi dùng, một mũi tên trúng hai đích.
Thời Khanh Lạc lười cùng ông ta nói nhảm: "Vậy thì chờ xem đi. "
Chờ đem đầu chó của ngươi bị đập nát, xem ngươi còn kiêu ngạo bá đạo như thế nào, hừ hừ!
Bắc Vương nghĩ chính là, chờ đem ngươi đoạt về Bắc vương phủ, xem ngươi còn miệng độc cao ngạo như thế nào.
Ông ta cũng không nói gì nữa, mang theo người trực tiếp rời đi.
Ba người phía sau ông ta đi ngang qua trước mặt Khanh Lạc, đều đối với nàng ném đi một ánh mắt đồng tình, giống như kết quả của nàng sẽ rất thảm.
Đã từng có nữ tử không khuất phục Vương gia, nhưng hiện tại những nữ nhân này nếu không trở thành tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn nghe lời ở hậu viện Bắc vương phủ, thì mộ phần đã cao ba thước rồi.
Nhìn thấy ánh mắt của mấy người còn lại, Thời Khanh Lạc không nói nên lời, những người này đều bị điên rồi sao!
Sau khi trở về nhà, chờ Tiêu Hàn Tranh đi vào phòng, Thời Khanh Lạc nhanh chóng ôm lấy hắn.
Nàng tức giận nhìn hắn: “Tranh Tranh, ta hôm nay bị tên Bắc vương kia bắt nạt, lần sau chàng nhất định phải đập nát đầu chó của ông ta.”
Nàng lần đầu tiên bị một người dùng ánh mắt nhìn như một hàng hóa hay con mồi mà cướp đoạt, ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, thật là khó chịu.
Tai mắt của Tiêu Hàn Tranh trải rộng khắp Bắc Thành, tất nhiên biết được chuyện phát sinh ngày hôm nay.
Lúc ấy trong lòng hắn hiện lên một ý nghĩ, Bắc vương lần này muốn trở lại Cát Quốc sẽ không dễ dàng như vậy, hắn nhất định sẽ lột một lớp da của đối phương.
Hiện tại nhìn thấy tiểu tức phụ nhà mình chịu ủy khuất, tức giận đến không nói nên lời, hắn cảm thấy một lớp da không đủ, phải lột nhiều lớp hơn nữa.
Hắn hôn lên mũi Thời Khanh Lạc, nói với giọng điệu sủng nịnh cùng dung túng: “Được, vi phu nhất định sẽ đập nát đầu chó của hắn, để xả giận cho nương tử.”
Lương Minh Văn tuy rằng đau lòng, nhưng sau khi hạ quyết tâm quyết định cũng tương đối sảng khoái, đem khế ước mảnh đất kia cho Tiêu Hàn Tranh.
Một số thợ thủ công được điều đến xây học viện.
Bản vẽ xây dựng của Học viện Thợ thủ công phiên bản đầu tiên là do Thời Khanh Lạc vẽ.
Dựa theo bố cục của trường đại học hiện đại, nàng cũng chia cho học viện một số khu học tập, khu chỗ ở, căng tin và thư viện.
Mỗi khu vực học tập khác nhau, tương ứng với các môn học khác nhau.
Bởi vì một mảnh đất liên kết với nhau rất lớn, cho nên căng tin được xây dựng thành ba cái, khu chỗ ở chung quanh khu học tập phía trước.
Chuyện này cũng không có cách nào khác, ai bảo thời cổ đại không có nhà cao tầng chứ.
Sắt cải tạo trước đây, có thể được sử dụng để làm cốt thép trộn đất để xây dựng nhà ở, vì vậy khu ký túc xá đã được xây dựng hai nhà gỗ hai tầng ...
Thế nhưng Thời Khanh Lạc cũng chính là chủ yếu phụ trách thiết kế quy hoạch khuôn viên trường, nàng cũng không phải chuyên nghiệp, cho nên sau khi vẽ ra bố cục đại khái, Tiêu Hàn Tranh giao cho người chuyên môn về mặt này vẽ ra bản vẽ chi tiết hơn.
Đến lúc đó học viện cũng sẽ mở một ngành kiến trúc, để cho học sinh đi ra ngoài sẽ có thể giúp người xây nhà.
Hắn xin cấp trên một nhóm hạt giống ngô, cho nên tự mình đi khảo sát mấy huyện thích hợp trồng ngô, để cho người giám sát phát đến tay dân chúng trồng trọt, để tránh phát sinh chuyện bị người phía dưới lén lấy hạt giống.
Thời Khanh Lạc còn sửa sang lại một danh sách nơi thích hợp trồng dược liệu cùng rau củ quả, Tiêu Hàn Tranh cũng tự mình đi thực hiện, để cho thôn thích hợp trồng những thứ này.
Mô hình chăn nuôi ở huyện Hà Dương cũng tiếp tục chuyển đổi, lấy thôn làm đơn vị, tập thể chăn nuôi lợn, dê, gà, vịt.
Thời Khanh Lạc thì giúp hắn nhìn quá trình xây dựng học viện, còn có bận rộn với quán rượu.
Mỗi ngày nàng đều đến quán rượu, dạy đám người Phương Chí Tuấn ủ rượu hoa, rượu trái cây và rượu cao cấp, chờ sau khi quán rượu đi vào quỹ đạo, nàng cũng có thể nghỉ ngơi.
Lúc rảnh rỗi sẽ đi dạy Lương Hữu Tiêu chuyện ở hải ngoại.
Chẳng bao lâu một tháng sau đó, chiến tranh biên giới đã hoàn toàn nổ ra.
Tam hoàng tử cùng Tiêu Nguyên Thạch dẫn quân chống lại quân đội Cát Quốc xâm lấn, trong lúc nhất thời toàn bộ Bắc Cương đều khẩn trương lên.
Người của Hoàng đế có hiệu suất rất cao, thuyền lớn có thể ra khơi đều đã được đóng xong, Lương Hữu Tiêu được triệu hồi về kinh thành chuẩn bị.
Khi hắn ta rời đi, đã mang theo hơn một chục xe rượu vang khác nhau.
Lại qua mười ngày, Trác Quân chủ động tìm đến Tiêu Hàn Tranh.
"Cẩn Du, ta nhận được tin tức, ba ngày sau đám người mẫu thân ta sẽ hành động xuất phát đi tìm kho báu.”
Tiêu Hàn Tranh hỏi: "Cẩm vương cũng đi sao? "
Trác Quân gật đầu: "Đi, chính là thế lực tiền triều cùng Cẩm vương phủ liên thủ, hai bên mỗi bên xuất ra một nửa bản đồ bảo, mẫu thân ta lại lấy chìa khóa mở kho báu. "
“Bọn họ thương lượng xong đến lúc đó kho báu đến tay chia bốn sáu, Cẩm Vương bốn, thế lực tiền triều sáu.”
Tiêu Hàn Tranh nói: "Phân như vậy ngược lại là bình thường. "
Hắn đột nhiên nhìn Trác Quân hỏi: "Cát Quốc không xen vào sao? "
Trác Quân lắc đầu: "Không có, lần này liền hợp tác với người hai bên tiền triều và Cẩm Vương. "
“Thế nhưng Cát Quốc đáp ứng hỗ trợ kiềm chế Tam hoàng tử, Tiêu Phó Đô Đốc cùng Nghệ vương, sau đó tiền triều cùng Cẩm vương hẳn là sẽ cho ra một ít lợi ích.”
Tiêu Hàn Tranh lại hỏi: "Đến lúc đó ngươi đi theo bọn họ không?”
Trác Quân trả lời: "Mẫu thân ta bảo ta đi theo, ta vừa lúc có thể làm nội ứng cho các ngươi. "
“Ngươi cũng chuẩn bị thật tốt, đến lúc đó đi theo phía sau, ta tùy lúc có thể truyền tin tức cùng lộ tuyến cho ngươi.”
Tiêu Hàn Tranh gật đầu nói: "Hai ngày nay ta sẽ chuẩn bị thật tốt.”
Hắn suy nghĩ một chút nói: "Ngươi cũng nên đảm bảo an toàn."
Trác Quân lộ ra nụ cười: "Ta chắc chắn sẽ làm. "
Sau khi Trác Quân rời đi, Tiêu Hàn Tranh liền đi chuẩn bị.