Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Chương 827
Một người có chút say sưa nói: "Rượu hoa đào này cũng uống rất được. "
Một người khác thì bưng Trúc Diệp Thanh: "Ta thích loại này hơn, đây là loại rượu tốt nhất mà ta từng uống.”
Hắn lại nói: "Ba loại rượu này nếu mang về, nhất định sẽ được quý tộc thích. "
“Lão đại, ngươi có thể đi tìm quận chúa kia nói chuyện. "
Thương nhân dẫn đầu gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy, rượu ngon như vậy mang về tuyệt đối có thể kiếm được một khoản lớn. "
Đối với rượu trắng, bọn họ đều không thích lắm, cảm thấy cay và quá mạnh.
Ngược lại, mấy người Bắc Vương ngồi cách đó không xa càng thích rượu trắng hơn.
Bắc Vương uống một ly rượu nho, một ly rượu hoa, ghét bỏ nói: "Thứ này là nữ nhân uống, uống thực sự không có ý nghĩa." "
“Đến lúc đó mua chút trở về cho nữ quyến uống ngược lại cũng được. "
Sau đó, ông ta ăn thịt lợn nướng và thịt cừu nướng, vừa nhâm nhi rượu trắng trong ly.
Sau khi uống xong ba chén rượu trắng, ngược lại làm cho ông ta càng muốn uống: "Các ngươi đem rượu còn lại cho ta. "
Lần này ông ta mang đến ba người, bọn họ vừa mới uống một chén, nhấm nháp còn chưa hết, nghe nói như vậy chỉ có thể vẻ mặt đau khổ đưa rượu qua.
Không có biện pháp, ai bảo đây là chủ tử chứ.
Bởi vậy càng hy vọng chủ tử có thể đem Thời Khanh Lạc bắt trở về.
Sau khi Bắc vương tiến vào, ngay lập tức khiến cho Thời Khanh Lạc chú ý.
Đặc biệt là nhìn thấy bộ dáng mấy người hào khí uống rượu ăn thịt, càng xác định thân phận của bọn họ.
Bắc vương này quả nhiên lá gan rất lớn, giả vờ là thương nhân đi tới Bắc Thành cứ như vậy nghênh ngang đi lại.
Cũng không biết Cẩm Vương, Nghệ Vương biết không biết.
Ăn no uống đủ, Bắc Vương dẫn người xuống lầu.
Lúc trước nghe nói Thời Khanh Lạc làm tiệc đứng gì đó, cực kỳ đặc biệt và ngon, bởi vậy ông ta cũng muốn đến thưởng thức thử.
Sau khi ăn xong, ông ta phát hiện lần sau vẫn muốn đến.
Trước đây ông ta vẫn ghét bỏ rất nhiều món ăn của Đại Lương đều là hầm, hương vị quá nhạt, không ngon.
Nhưng lần này lại làm cho ông ta ăn rất hài lòng, nơi này có hơn một nửa món ăn đều phù hợp với khẩu vị của ông ta.
Ngoại trừ rượu ngon ra, còn có các loại thịt nướng khác với Cát Quốc, còn có một loại gọi là ớt, làm cho loại người không tính thích ăn cay như ông ta không nhịn được ăn nhiều hơn.
Lúc trước ông ta đã nghe Hoàng đế rất thích với Thời Khanh Lạc, bởi vì nàng là Phúc Bảo, giúp Hoàng đế Đại Lương bên này kiếm được không ít.
Xưởng đồhộp ở biên cảnh, xi măng lát đường thủy tinh được thương nhân Đại Thực, Tây Vực mua ngược lại, tất cả đều là Thời Khanh Lạc làm ra.
Cùng với đó khoai tây và ngô năng suất cao.
Thế nhưng đối với những thứ này, lúc trước ông ta cũng không để ý lắm.
Trước khi đến nghe trắc phi trong lúc vô tình nói, nhân tài như Thời Khanh Lạc, để mất thì quá đáng tiếc.
Nếu có thể dùng cho Bắc vương phủ bọn họ, sẽ là một chuyện tốt, dù sao Phúc Bảo ai thấy không muốn, ai không thích?
Ông ta vừa nghe cũng cảm thấy có đạo lý, nghĩ lần này qua Bắc Thành làm việc, có thể thuận đường bắt Thời Khanh Lạc trở về.
Hiện tại nhấm nháp rượu ngon cùng mỹ thực, ông ta cũng càng kiên định, càng quyết tâm muốn bắt Thời Khanh Lạc đem về.
Trắc phi nói rất đúng, buông tha quá đáng tiếc.
Thời điểm mấy người Bắc Vương vừa mới vào cửa, Thời Khanh Lạc vừa lúc đi nhà bếp xem đồ ăn, không có nhìn thấy nàng.
Lúc này xuống lầu vừa đúng lúc gặp phải.
Một người trong mấy người lúc trước đã phụ trách nhìn chằm chằm Thời Khanh Lạc, cho nên liếc mắt một cái nhận ra.
Hắn thấp giọng nói với Bắc vương: "Chủ tử, đứng ở cửa chính là Thời Khanh Lạc."
Bắc Vương đã nhìn thấy nữ tử đứng ở cửa, dáng người cao mảnh khảnh, da trắng xinh đẹp, làm cho người ta vui mắt.
Lúc trước ông ta chỉ nghe nói Thời Khanh Lạc này lớn lên từ trong thôn, ban đầu còn nghĩ sợ chính là phụ nhân dung mạo bình thường ăn mặc xuềnh xoàng.
Nhưng không nghĩ tới đẹp mắt như vậy, rất hợp với mắt của ông ta.
Thời Khanh Lạc cảm nhận được có một ánh mắt mãnh liệt rơi vào trên người mình, nghiêng đầu nhìn theo.
Nàng nhìn thấy một gã nam tử trung niên râu ria che nửa mặt.
Con ngươi của ông ta mang theo vài phần màu nâu, càng làm cho người ta có một loại cảm giác khí phách sắc bén.
Nàng biết người này là Bắc Vương, nhìn thấy ông ta mang theo ánh mắt xâm lược nhìn mình, nàng nhíu nhíu mày, Bắc Vương này quả nhiên bá đạo giống như truyền thuyết, đặc biệt là ánh mắt phảng phất như nhìn con mồi kia, rất khiến cho người ta không thích.
Nàng lạnh lùng liếc Bắc vương một cái rồi thu hồi ánh mắt, hàn huyên cùng những vị khách đang muốn rời đi mời họ đến thưởng thức những lần sau.
Bắc vương không nghĩ tới Thời Khanh Lạc dưới ánh mắt sắc bén của mình, chẳng những có thể bình tĩnh như vậy, còn có thể lạnh lùng nhìn mình.
Điều này làm cho sự phấn khích trong mắt ông ta càng thêm nồng đậm.
Phải biết rằng sau khi ông ta đến Đại Lương, tiểu cô nương nhìn thấy ông ta đều cảm thấy sợ hãi...
Lúc trước có một phụ nhân nhìn lớn hơn Thời Khanh Lạc, chống lại ánh mắt của hắn, trực tiếp bị dọa khóc.
Ông ta sải bước đi về phía Thời Khanh Lạc.
Mặt mang vài phần tươi cười nhìn nàng nói: "Ngươi chính là Phúc Bảo quận chúa đúng không? "
Thời Khanh Lạc thản nhiên nhìn ông ta: "Không sai, chính là ta, ngươi có vấn đề gì sao?"
Bắc Vương cũng không ngại thái độ thờ ơ của nàng, ngược lại còn thích loại nữ tử ngạo khí lại to gan này.
"Ta là thương nhân Cát Quốc tới, muốn cùng ngươi mua một lô rượu trắng cùng Trúc Diệp Thanh trở về.”
Thời Khanh Lạc không chút do dự cự tuyệt nói: "Không bán. "
Bắc vương: “..." Cho tới bây giờ ông ta chưa từng bị người dứt khoát cự tuyệt như vậy.
Ông ta hào phóng nói: "Ta có thể trả gấp mười lần." "
Thời Khanh Lạc nhướng mày: "Ngươi xem bổn quận chúa giống như là người thiếu tiền sao? Đừng nói là gấp mười lần, cho dù là gấp trăm lần cũng không bán."
Bắc Vương nhìn bộ dáng mang theo vài phần nóng nảy của nàng, đồng dạng nhướng mày, ánh mắt mang theo một loại sắc bén của sói: "Vì sao?”
Thời Khanh Lạc một chút cũng không sợ hãi, đối mắt với ông ta: "Bởi vì nhìn ngươi, ta cảm thấy không vừa mắt. "
Người này thật sự làm cho nàng đặc biệt không thích.
Có quyền có thế thì giỏi sao, cả ngày chỉ muốn cướp đoạt.
Thời gian ở huyện Hà Dương, nàng thường xuyên nghe dân chúng nhắc tới người Cát Quốc cùng với chiến thần Bắc Vương, tất cả đều là kiêng kỵ sợ hãi cùng hận ý.
Thái độ của bọn họ đối với Đại Lương bên này chính là thiêu, giết, cướp bóc, muốn cái gì thì đi cướp.
Trong mắt bọn họ, vĩnh viễn đều là cá lớn nuốt cá bé, chỉ cần có thể cướp được, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, thì ngươi vẫn chính là chiến lợi phẩm của bọn họ.
Bắc Vương này càng là thanh danh bên ngoài, thích cái gì cướp cái đó, cướp chính là sở thích lớn nhất của ông ta.
Nghe nói lúc trước ông ta cướp không ít nữ tử Đại Lương ném đến hậu viện phủ Bắc vương, đối với nữ tử không nghe lời, cũng sẽ không có phong độ kiên nhẫn dỗ dành.
Nữ tử c.h.ế.t ở Bắc vương phủ cũng không biết tung tích.
Ánh mắt ông ta nhìn nàng cũng là cướp đoạt.
Thời Khanh Lạc không sợ Bắc Vương, hơn nữa vốn là địch nhân, cho nên lời ra cũng tương đối sắc bén.
Bắc vương không nghĩ tới lại là đáp án này, không thể không nói Thời Khanh Lạc là nữ nhân lớn mật nhất ông ta từng gặp qua.
Đừng nói là nữ nhân hậu viện của ông ta, cho dù là Hoàng hậu Cát Quốc cũng không dám nói với ông ta những lời này.
Thay vì tức giận, ông ta mỉm cười và hỏi: "Tại sao? Ta cảm thấy ta rất tốt!”
Thời Khanh Lạc nhìn ông ta thành thật nói: "Lớn lên quá xấu, dáng người quá cục mịch, ánh mắt quá chán ghét, những lý do này đủ rồi chứ? "
Bắc vương: "..." Má nó, nữ nhân này thật sự là đủ nóng nảy cùng thành thật.
Lúc trước đã nghe nói Thời Khanh Lạc độc miệng, ông ta còn không để ở trong lòng, một nữ nhân độc miệng có thể độc đến nơi nào?
Nhưng hôm nay lại thật sự lĩnh giáo, quả nhiên đủ độc.
Dáng người vạm vỡ như ông ta ở Cát Quốc chính là được yêu thích nhất, nữ nhân Cát Quốc thích dũng sĩ như ông ta, chướng mắt vóc người gầy gò.
Diện mạo của ông ta cũng là anh tuấn được Cát Quốc công nhận, nữ tử muốn gả cho ông ta ở Cát Quốc, dùng lời của Đại Lương mà nói, chính là giống như cá diếc qua sông.
Nữ nhân này vậy mà lại ghét bỏ vóc dáng và diện mạo của ông ta.
Ánh mắt ông ta sắc bén như sói, nàng lại nói chán ghét, đây là ánh mắt gì...
Ba người đi theo phía sau Bắc Vương cũng lộ ra bộ dáng trợn mắt há hốc mồm.
Trời ạ, Thời Khanh Lạc thật gan dạ.