Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Chương 711
Giống như cách bọn họ đối đãi với phụ thân cặn bã, sẽ không g.i.ế.c ông ta mà là sẽ làm cho ông ta không được sống dễ chịu.
Tiêu mẫu vừa nghe đã hiểu: “Hóa ra ở trong đó còn có mấy chỗ cong cong như thế.”
Bà mang theo vài phần châm chọc nói: “Tiêu Nguyên Thạch đối với chân ái chẳng qua cũng chỉ như thế, nếu thật sự yêu thương, không phải nên dễ dàng tha thứ cho mọi sai lầm mà Cát Xuân Như phạm phải sao?”
“Dao nhỏ cắt đến trên người ông ta thì ông ta mới biết đau, trước kia là cắt ở trên người người khác cho nên ông ta đều cảm thấy không sao cả.”
“Xứng đáng làm thái giám!”
Bà dám chắc chắn, nếu không có chuyện Cát Xuân Như hạ dược cùng trộm bản đồ gì đó, Tiêu Nguyên Thạch sẽ không đuổi Cát Xuân Như ra khỏi phủ.
Chỉ có khi Cát Xuân Như đ.â.m mũi d.a.o vào ông ta thì ông ta mới biết đau mà phản kích.
Thời Khanh Lạc tán đồng gật đầu: “Đúng vậy, phụ thân cặn bã chính là tự hại mình.”
Sau đó mẹ chồng nàng dâu lại rất sảng khoái phỉ nhổ phụ thân cặn bã một chút.
Chờ hai người phỉ nhổ xong, cuối cùng chút khúc mắc của Tiêu mẫu cũng tan biến.
Không phải bà và hài tử không tốt mà là Tiêu Nguyên Thạch quá cặn bã, có thể vứt bỏ thê nhi, chân ái cũng giống như vậy.
Chờ phỉ nhổ xong, bà cười đứng lên: “Ta đi làm đá bào.”
Thời Khanh Lạc biết tâm tình của mẹ chồng lúc này đặc biệt tốt, cũng thích đi làm đồ ăn.
Nàng cười ủng hộ: “Được ạ, ta cũng muốn ăn đá bào mẫu thân làm.”
Tiêu Bạch Lê đứng lên: “Ta đi hỗ trợ.”
Nàng ấy nghe được chuyện phụ thân cặn bã cùng Cát tiểu nương ầm ĩ trở mặt, phụ thân cặn bã còn trở thành thái giám cho nên cảm thấy đặc biệt sảng khoái, tâm tình cũng rất tốt.
Chờ khi hai người đi vào phòng bếp, Lương Vũ Lâm mới nhìn Thời Khanh Lạc hỏi: “Bản đồ kho báu ở trong tay Tiêu Nguyên Thạch đã bị mất?”
Lần này ông cũng mang theo nhiệm vụ tới tìm kiếm, chính là muốn hợp tác cùng Tiêu Hàn Tranh, nhanh chóng tìm ra kho báu của tiền triều.
Thời Khanh Lạc gật đầu: “Bị Cát Xuân Như trộm đi giao cho người của Cẩm Vương.”
Lương Vũ Lâm ghét bỏ nói: “Tiêu Nguyên Thạch thật sự là ngày càng vô dụng.”
Mắt mù cưới một con rắn độc, vậy mà còn bị rắn độc cắn cho một ngụm.
Ông nhíu nhíu mày: “Tấm bản đồ kho báu trên tay ông ta bị mất, đối với chúng ta mà nói là có chút phiền toái.”
Vốn dĩ ông còn có kế hoạch là chờ sau khi Tiêu Nguyên Thạch cùng Cẩm Vương hợp tác đi tìm kiếm kho báu, bọn họ sẽ ở phía sau báo cho Hoàng thượng.
Thời Khanh Lạc nghĩ rồi nói: “Đúng thật là vậy, Tiêu Nguyên Thạch đã đánh mất cơ hội đi tìm kiếm kho báu rồi.”
“Còn lại phải dựa vào ngài và tướng công ta.”
“Cũng không biết người tiền triều có tín nhiệm Cẩm Vương hay không, bằng không trước hết các ngươi có thể nghĩ biện pháp châm ngòi ly gián hai bên một chút.”
“Nếu có thể kéo dài thời gian tới lúc tướng công ta được điều đi Bắc Thành nhậm chức sẽ tốt hơn.”
Nếu không hiện tại ở khoảng cách xa, kể cả tính dùng bồ câu đưa tin cũng phải đến mấy ngày tin tức mới có thể truyền đến được.
Tốt nhất vẫn là tự mình đi nhìn chằm chằm, cho dù người hai bên hợp tác đi tìm kho báu, bọn họ cũng có cơ hội theo đuôi gì đó.
Cũng có thể nghĩ cách lấy bản đồ kho báu tới tay.
Lương Vũ Lâm sờ cằm: “Như thế thì có một biện pháp.”
“Chuyện này cứ giao cho ta làm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sang năm Hàn Tranh hẳn là sẽ được điều đến Bắc Thành.”
“Qua đoạn thời gian này ngươi lại đưa một số biện pháp để cho Cẩm Vương ăn chút ngon ngọt, chúng ta không vội đến Bắc Thành, hắn ta cũng sẽ vội vã nghĩ cách đuổi các ngươi đến Bắc Thành.”
Bỏ chút lợi ích mới bắt được cá lớn.
Thời Khanh Lạc cũng hiểu rõ đạo lý này: “Được!”
Thời Khanh Lạc nhướng mày: “Tam hoàng tử muốn tới làm gì?”
Lương Vũ Lâm trả lời: “Nói là tới đây xem xưởng đồ hộp, nhưng trên thực tế là tới tìm ta thương lượng một số chuyện quan trọng.”
“Tình cảnh của nó hiện tại cũng không dễ dàng, chẳng những bị Cẩm Vương cùng tiền triều nhìn chòng chọc, còn bị người của Cát quốc theo dõi nữa.”
Nếu không phải vì hoàng huynh cùng bá tánh, ông thật sự không muốn lẫn lộn vào những chuyện phiền toái như thế này.
Theo đuổi tức phụ thật tốt, sau này lại mang theo tức phụ đi du ngoạn sơn thủy.
Thời Khanh Lạc hơi nhíu mày: “Hắn ta tới đây, có thể đưa tới một số nhân tố không ổn định hay không?”
Lương Vũ Lâm cười khẽ hỏi: “Ví dụ?”
Thời Khanh Lạc nói: “Ví dụ như người của Cát quốc.”
“Nơi này chính là biên cảnh giao giới giữa Đại Lương cùng Cát quốc, người của Cát quốc muốn lại đây cũng rất đơn giản.”
Lương Vũ Lâm gật đầu: “Ta nói với ngươi chuyện nó muốn tới, chính là nhắc nhở các ngươi chú ý an toàn.”
Ông nghĩ lại đề nghị: “Nếu không thì ngày mai ngươi mang theo mẹ chồng của ngươi trở về huyện Hà Dương trước đi, chờ đến khi lão tam rời đi, sau khi xưởng ở đây chính thức hoạt động thì các ngươi lại quay về.”
“Hoàng huynh đã đồng ý chi ngân sách tu sửa đường, ngươi thuận tiện đi đến huyện Hà Dương bảo Tiêu Hàn Tranh tập hợp công nhân tu sửa đường, không lâu sau triều đình sẽ phái người tới, lại cho bọn họ.”
Ông cùng lão tam muốn ở chỗ này bố trí một số chuyện, vì an toàn của tức phụ thì vẫn nên để cho con dâu mang theo người rời đi trước rồi tính.
Thời Khanh Lạc không biết Nghệ Vương lúc này đang nghĩ gì, nếu không đoán chừng nàng sẽ phỉ nhổ người này da mặt quá dày, vậy mà hoàn hoàn nhận vơ thân phận cha chồng của nàng.
“Được, ngày mai ta và mẫu thân sẽ trở về huyện Hà Dương.”
Nàng cũng nhớ tiểu tướng công.
Phân xưởng ở nơi này cần được cải tiến, nàng đã chỉ ra toàn bộ.
Lần sau nếu muốn hỗ trợ, phải thu thịt dê, bọn họ mới dạy cách làm thịt hộp như thế nào.
Sau khi hai người tán gẫu xong, Tiêu mẫu cùng Tiêu tiểu muội mỗi người bưng ra hai chén đá bào.
Tiêu tiểu muội đưa một bát cho Thời Khanh Lạc, Tiêu mẫu cũng rất tự nhiên đưa cho Lương Vũ Lâm.
Lương Vũ Lâm nhận được thì nếm một ngụm, cười khen: "Ta đã ăn qua nhiều đá bào như vậy, vẫn là nàng làm ngon nhất.”
Thời Khanh Lạc phát hiện lão sói xám này thật sự rất giỏi dỗ dành người.
Nàng cũng cười nói: “Ta cũng cảm thấy như vậy, hiện tại ta thích nhất là đồ ăn mẫu thân làm.”