Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Chương 710
Nếu là thật sự đi tìm nhị tỷ, làm sao cũng có thể giam giữ bọn họ ở trong phòng của sòng bạc.
Hắn ta làm ra vẻ cảm động nhìn Cát Xuân Như: “Tỷ, tỷ thật sự là quá tốt.”
Cát Xuân Như cười nói: “Đệ chỉ cần biết đệ ở trong lòng ta quan trọng nhất là được.”
Nàng ta lại nói: “Viện này của đệ còn có phòng trống chứ? Thu thập một gian cho ta tới ở, lại an bài cho hai nha hoàn mà ta mang tới.”
Cát Xuân Nghĩa còn chưa nói chuyện, Ngưu thị đã cười đi đến: “Tỷ tỷ tới ở lại, chúng ta đương nhiên rất hoan nghênh.”
Ánh mắt bà ta quét qua mấy cái tay nải lớn ở trên bàn, nhiệt tình cười nói: “Ta đây liền đi thu thập một phòng tốt nhất cho tỷ tỷ ở lại."
Trong lòng lại thầm mắng, Cát Xuân Như này thật sự là ngày càng không được.
Trước kia đuổi Khổng thị đi, hiện tại vậy mà mình cũng bị đuổi ra ngoài, thật là mất mặt.
Nhưng thấy đối phương mang theo nhiều đồ vật cùng hai nha hoàn tới như vậy, bà ta đương nhiên phải chiêu đãi thật tốt.
Bà ta cùng Cát Xuân Nghĩa còn phải dựa vào Cát Xuân Như nuôi sống đó.
Cát Xuân Như đối Ngưu thị vẫn không có sắc mặt tốt: “Được rồi, ngươi đi thu xếp đi, chúng ta còn có chuyện muốn nói.”
Ngưu thị cười gật đầu: “Được, tỷ đệ các ngươi cứ tiếp tục tán gẫu đi.”
Xoay ngườio nheo mắt, Cát Xuân Như thật đúng tự dát vàng lên mặt mình, chờ tiền tới trong tay rồi, hừ hừ.
Vì thế Cát Xuân Như liền ở lại nhà của Cát Xuân Nghĩa.
Bởi vì nàng ta mang theo không ít đồ tới, cho nên Cát Xuân Nghĩa cùng Ngưu thị đều rất nhiệt tình, một bộ dáng hoan nghênh ngươi đã đến chỗ chúng ta ở lại.
Hai người vốn dĩ đã đưa nha hoàn gã sai vặt mua được bán đi để đánh bạc, hiện tại có nha hoàn Cát Xuân Như mang đến, bọn họ lại không cần tự mình làm việc.
Chỉ là bởi vì Cát Xuân Như vừa tới, hai người cũng chỉ có thể chịu đựng không có đi ra ngoài đánh bạc.
Bên kia, hai ngày ngày Tiêu Nguyên Thạch bàn giao công vụ ở Bắc Thành một phen, sau đó mang theo người đi huyện Hà Dương.
Không có biện pháp, ông ta thật sự không muốn làm thái giám, cho nên chỉ có thể đi tìm Tiêu Hàn Tranh giải độc.
Bên phía Cát Xuân Như, ông ta cũng phân phó người nhìn chằm chằm.
Tuyệt đối sẽ không để cho tỷ đệ bọn họ sống quá tốt.
Lúc sau, Tiêu Hàn Tranh cũng nhận được tin tức.
Biết tiểu tức phụ thích xem kịch, đặc biệt là Cát Xuân Như bị đuổi đi ra ngoài, ngay cả thị thiếp cũng không phải, chuyện này đối với mẫu thân mà nói hẳn cũng rất hả giận.
Vì thế hắn viết một phong thư bảo người đưa đến cho tiểu tức phụ.
Hắn cũng biết phụ thân cặn bã khởi hành tới huyện Hà Dương, cho nên chuẩn bị mấy ngày nay nhanh chóng tập trung xử lý xong công vụ.
Chờ thời điểm phụ thân cặn bã đến nơi, hắn sẽ đi tìm tiểu tức phụ cùng mẫu thân.
Phụ thân cặn bẽ bị Cát Xuân Như hạ độc đoạn tử tuyệt tôn, hắn chỉ muốn nói là đáng đời.
Muốn giải độc, ha hả!
Xưởng nuôi dưỡng chim cút và bồ câu mà Thời Khanh Lạc dự định, đã được mở.
Nàng tự mình nuôi mấy bồ câu tinh khôn đưa tin, bởi vì có linh tuyền nuôi nấng, những con bồ câu đưa tin này thông minh hơn những con khác, tố chất thân thể cũng khỏe mạnh hơn.
Cũng bởi vậy hiện tại Tiêu Hàn Tranh đều dùng bồ câu đưa tin truyền tin tức đến, như vậy tương đối nhanh chóng.
Trưa hôm đó Tiêu Hàn Tranh viết thư, Thời Khanh Lạc ngay sau đó đã nhận được thư.
Thời Khanh Lạc đi theo Nghệ Vương xem xét xưởng đồ hộp mới, vừa lúc bận rộn xong quay trở về thì cùng mấy người ngồi ở dưới cây đại thụ uống trà lạnh.
Thuận tiện nhận được thư của Tiêu Hàn Tranh.
Sau khi nàng mở ra xem xong, rất là bất ngờ.
Tuy rằng biết Cát Xuân Như tàn nhẫn, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ ác độc đến tình trạng như vậy, ngay cả hài tử mới sinh cũng không buông tha.
Hiện tại gặp phải tất cả những chuyện này quả thật là đáng đời.
Tay bưng ly của Tiêu mẫu dừng lại một chút: “Vì sao vậy?”
Thời Khanh Lạc nói: “Đệ đệ nàng ta thiếu nợ sòng bạc ba vạn lượng, gom góp không đủ tiền, cho nên nàng ta chạy đi trộm một tấm bản đồ quan trọng của phụ thân cặn bã cầm đi trao đổi.”
“Còn tìm quần áo của tiểu hài tử khác bị bệnh đậu mùa, thu mua nha hoàn bên cạnh Liễu Như, muốn mặc vào cho đích nữ mới sinh của phụ thân cặn bã.”
Nàng mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa lại nói: “Đúng rồi, nàng ta còn hạ dược tuyệt dục cho phụ thân cặn bã, về sau phụ thân cặn bã sẽ thật là Tiêu công công.”
Cát Xuân Như là đáng đời còn phụ thân cặn bã cũng là báo ứng.
Đây cũng là kết quả nỗ lực của nàng cùng tiểu tướng công, rốt cuộc cũng làm cho hai cặn bã này tự mình ồn ào rồi quay ra chán ghét thù hận đối phương.
Tiêu mẫu kinh ngạc không thôi: “Cát Xuân Như vẫn tàn nhẫn trước sau như một!”
Bà cũng hả giận nói: “Hai người đó là báo ứng, là đáng đời.”
Hỏi tiếp: “Tiêu Nguyên Thạch đuổi Cát Xuân Như ra ngoài, vẫn là không đành lòng trừng phạt Cát Xuân Như sao?”
Thời Khanh Lạc trả lời: “Đuổi ra ngoài mới là trừng phạt lớn nhất.”
Tiêu mẫu khó hiểu: “Vì sao?”
Thời Khanh Lạc cười giải thích: “Cát Xuân Như rời khỏi phụ thân cặn bả, vậy thì cái gì cũng không phải, tương đương với việc đã hoàn toàn không có chỗ dựa vững chắc.”
“Mấu chốt chính là, nàng ta mang theo đồ trang sức còn dư lại chạy tới nương nhờ vào đệ đệ của nàng ta.”
“Đệ đệ của nàng trầm mê đánh bạc, căn bản chính là một con bạch nhãn lang, Ngưu thị cũng là loại người tính tình tàn nhẫn độc ác.”
“Chờ sau khi tiền trong tay nàng ta bị hai người kia lừa tiêu hết, ngày lành của nàng ta cũng sẽ kết thúc.”
“Nếu nàng ta không làm chuyện gian ác, vẫn như cũ ở phủ phó đô đốc cẩm y hoa phục lại không thiếu ăn thiếu uống, cũng không cần phát sầu vì kế sinh nhai.”
“Nhưng nếu nàng ta không còn tiền, Cát Xuân Nghĩa cùng Ngưu thị sẽ bỏ qua cho nàng ta sao?”
“Có thể biết nửa đời sau của nàng ta sẽ là những ngày tháng như thế nào.”
“Trừ phi Cát Xuân Nghĩa có thể trở mình có tiền đồ, nhưng gần như là không có khả năng, phụ thân cặn bã tuyệt đối sẽ không để cho hắn có ngày xuất đầu.”
Nàng cong môi nói: “Đổi thành nếu là ta muốn trả thù, ta cũng sẽ có lựa chọn giống như phụ thân cặn bã.”
“Bóp c.h.ế.t Cát Xuân Như thật là quá tiện nghi cho nàng ta.”
Không thể không nói, phụ thân cặn bã cũng rất tàn nhẫn, g.i.ế.c người tru tâm chính là cái này.
Chờ đến khi Cát Xuân Như tự thử nghiệm sự “tốt” của đệ đệ, cuộc sống sau này không có hậu đài làm chỗ dựa vững chắc, nửa đời sau sẽ trôi qua trong hối hận.
Đây mới là cách trả thù tốt nhất.