Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vũng Nước Đục - Trang 2

Chương 56: Nói em nhớ anh đi



Đêm trước phiên tòa xét xử vụ án c**ng hi3p của Liễu Viên, thành phố Mạch đổ một trận tuyết lớn.
Đầu tháng hai, nửa tháng nữa là sang năm mới, đây chắc chắn là trận tuyết lớn nhất kể từ khi bắt đầu mùa đông cho tới giờ, tuyết rơi dày đặc. Những bông tuyết lớn rơi xuống trên người không lập tức tan ra mà sẽ đọng lại, chờ đến khi bạn quan sát xem nó có kiểu dáng và hình dạng như nào thì nó mới tan thành vệt nước.
Trên mặt đất có tuyết đọng còn bầu trời biến thành màu đỏ, hồng quang nhàn nhạt, nhìn chăm chú một lúc sau sẽ có cảm giác rất thơ mộng và lãng mạn.
Lúc chạng vạng Liễu Phường gọi điện tới bảo tôi dẫn Châu Bạc Tân về nhà ăn cơm. Khi tôi nhận được điện thoại thì Châu Bạc Tân vẫn chưa về nhà, gần đây vì tôi nên anh đã cố gắng tan ca sớm, thường ngày vào giờ này cũng đã về nhà rồi nhưng hôm nay công ty có chút việc nên bị trì hoãn.
Châu Bạc Tân vẫn chưa rảnh để báo cáo lại với tôi, chắc chắn là anh đang bận đến sứt đầu mẻ trán, đấy là do tôi nghe Hồ Ly nói nên mới biết.
Có một nghệ sĩ nhỏ của Cực Ánh hít m@ túy, truyền thông vẫn chưa tung ra nhưng thật ra đã có vài cơ quan truyền thông biết tin, trước mắt Châu Bạc Tân vẫn đang đập tiền để nén lại, không biết đã ném ra bao nhiêu tiền rồi.
Nếu như chỉ là hít m@ túy thì việc đó cũng chỉ là vấn đề cá nhân của nghệ sĩ, hoàn toàn không làm ảnh hưởng nhiều đến Cực Ánh nhưng tệ nhất chính là những người hít m@ túy và buôn bán m@ túy bừa bãi, lần theo manh mối tìm ra được cả một đống người, không biết chuyện này đã liên lụy đến bao nhiều người ở Cực Ánh. Cảnh sát đã tóm được hơn chục người.
Hồ Ly chụp lén một bức ảnh, Châu Bạc Tân đang đứng bên cạnh cửa sổ trong phòng họp, có lẽ là đang chờ người đến họp đông đủ, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc dù là một bức ảnh mơ hồ nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác áp lực tương đối lớn. Sau đó Hồ Ly liền gửi tới một biểu tượng cảm xúc "cắt cổ".
Tôi gọi lại cho Liễu Phường trước, nói với bà bên Cực Ánh đang xảy ra chút chuyện, hẳn là tối nay Châu không rảnh nên tôi sẽ tự về nhà ăn tối với bà.
Liễu Phường dừng một chút sau đó lo lắng nói, "Đã xảy ra chuyện gì rồi? Sao bây giờ lại xảy ra chuyện chứ, gốc rễ của Cực Ánh vẫn là người họ Liễu, có khi nào..."
Tôi cầm điện thoại an ủi bà, "Không sao đâu, mẹ, dù nhà họ Liễu có một tay che trời thì cũng không có bản lĩnh bịa đặt, nhất định là do bản thân những người trong Cực Ánh vốn đã có vấn đề, nhà họ Liễu cùng lắm chỉ là thêm dầu vào lửa mà thôi, sẽ không có ảnh hưởng gì đến phán quyết của Liễu Viên đâu, mẹ yên tâm."
Liễu Phường vội vàng phủ nhận, "Ý của mẹ không phải là vậy, mẹ sợ mẹ sẽ làm ảnh hưởng đến con, tiểu Lễ."
Tôi dịu giọng dỗ dành bà, "Không sao đâu, Châu Bạc Tân có thể xử lý được, mẹ phải tin tưởng anh ấy. Con thu dọn xong rồi sẽ bắt xe qua, mẹ nấu món gì vậy?"
"Tất cả đều là món con thích ăn, mẹ... mẹ chờ con." Giọng nói của Liễu Phường bình tĩnh lại.
Đến khi ngồi vào xe tôi mới trả lời tin nhắn của Hồ Ly, dạo này tôi đã trò chuyện kha khá với cô nàng.
Lần đầu tiên khi tôi phát bệnh ở quán bar trở về nhốt mình trong phòng ba tuần thì Hồ Ly đã không ít lần đến chỗ của Liễu Phường tìm tôi, mấy lần đầu đều do Châu Bạc Tân bày mưu đặt kế nhưng sau đó chính bản thân cô nàng cũng vì lo lắng nên tới đây vài lần. Cứ như vậy hiển nhiên cô nàng khá rõ ràng về quan hệ giữa tôi và Châu Bạc Tân, sau lưng không ít lần nói đùa gọi tôi là "người vợ hiền".
Chuyện của Liễu Viên cô nàng cũng biết được một ít.
Tôi nhắn "đẹp trai xỉu" để rep lại, khen tấm ảnh cô nàng chụp lén Châu Bạc Tân.
Cô nàng liền nhắn lại biểu cảm trợn trắng mắt.
Hồ Ly: Haizz, kiếp trước chắc tui phải tích đức gì đó mới có thể được làm việc ở Cực Ánh
Tôi: Gan đấy, lửa sắp cháy lan đến mông cô rồi mà sao cô còn nói thế
Hồ Ly: Không cháy được tới tui đâu! Hơn nữa tui có thể nhìn ra đây không phải chuyện gì xấu với chồng của cậu, tất nhiên chuyện này chắc chắn có ảnh hưởng đến Cực Ánh nhưng Châu tổng cũng chẳng phải quả hồng mềm, năng lực nghiệp vụ không phải nói khơi khơi, tui thấy lần này hơn phân nửa là do người của nhà họ Liễu làm xáo động, vừa hay nhân cơ hội này là có thể hoàn toàn thay họ của Cực Ánh luôn được rồi
Hồ Ly: Sau này Cực Ánh sẽ hoàn toàn không mang họ Liễu nữa mà đổi sang họ Châu
Tôi vừa đọc được liền phì cười: Nói thừa, phán quyết của Liễu Viên vừa xuống thì nhà họ Liễu không chết cũng phải bị lột da, Liễu Viên còn ly hôn với Hồ Khả Tình nên nhà họ Hồ sẽ không tiếp tục giúp nhà họ Liễu nữa đâu
Hồ Ly: Chó cùng rứt giậu thôi, thế nên tui mới bảo đó, được đi theo Châu tổng đúng thật sự là phước đức tám đời của tui mà! [dập đầu.gif]
Tôi bị cái gói biểu cảm cô nàng gửi chọc cười, đoán chừng bên Cực Ánh đang cực kỳ hỗn loạn nên cũng không nhắn tin với cô nàng nữa.
Song tôi gửi tin nhắn cho Châu Bạc Tân nói với anh tôi đã biết chuyện rồi để anh yên tâm giải quyết công việc, tối nay tôi sẽ ngủ với Liễu Phường.
Tên gợi nhớ của tôi dành cho Châu Bạc Tân vẫn là "Người đàn ông lạnh lùng không bao giờ rep tin nhắn", nhưng thật ra bây giờ anh đã trả lời tin nhắn của tôi rồi, chẳng qua do tôi cảm thấy cái tên gợi nhớ này rất có ý nghĩa thôi. Tôi và Châu Bạc Tân yêu nhau từ rất sớm nhưng tôi lại đơn phương "simp" nhiều năm như vậy, nghĩ thế cũng không có cảm giác bất công mà ngược lại tôi thấy như có một số mệnh đã được định trước rất kỳ diệu.
Đúng là kỳ diệu thật đấy!
Định mệnh đã định trước chúng tôi nhất định sẽ phải yêu nhau dù cho có trễ bao nhiêu năm. Định mệnh đã định, định mệnh đã định!
Trái tim tôi mãnh liệt đập trong không khí ấm áp của chiếc taxi giữa đêm đông giá rét, thình thịch thình thịch, khi quay đầu tôi có thể nhìn thấy đèn đường trên phố. Thực tế mỗi lần nhìn đèn đường ngoài cửa kính xe tôi đều nhìn thấy được một vòng tròn, ánh đèn màu cam nhanh chóng lùi về sau nối lại thành một dãy, thành một vòng tròn. Lần trước trông thấy nó trong lòng tôi tràn ngập cảm giác kiềm nén, cảm giác như tôi đang bị giam trong tường cao kín kẽ không thể thở nổi.
Còn lần này nhìn thấy thì tôi lại hạnh phúc, vẫn là cái vòng tròn kia nhưng tôi cam tâm tình nguyện nhốt mình trong đó cả đời.
Cảm xúc của Liễu Phường tương đối ổn định, không biết có phải bởi vì cuộc sống gần hai mươi năm qua của bà đã bị nhẫn tâm đánh tan khi bà làm biên bản trong đồn cảnh sát không, ngược lại bà đã có thể tiếp nhận sự thật và chấp nhận rằng bà là một người bị hại rất vô tội.
Ăn cơm tối với Liễu Phường xong tôi quay về phòng mở weibo lên, quả nhiên nhìn thấy hot search weibo bùng nổ.
Cảnh sát đã bắt người rồi, đập nhiều tiền hơn cũng chỉ là để bên quan hệ công chúng có thời gian đối phó mà thôi, chứ không thể nào che giấu tin tức này trong nhiều ngày được. Không chỉ có một cái mà còn có thêm một hot search khác chỉ có đúng hai chữ "Cực Ánh" hiện tại đang xếp hạng thứ hai mươi. Tôi bấm vào xem, suýt thì không cầm chắc điện thoại.
Quan hệ công chúng của Cực Ánh rốt cuộc là có làm việc được không vậy hả! Nếu không làm được thì để tôi!
Cái từ này hiển nhiên là về Châu Bạc Tân, một cái hot search hot nhất weibo thật ra vẫn liên quan đến việc hút m@ túy, lúc cảnh sát tới dẫn người đi thì có phóng viên muốn phỏng vấn Châu Bạc Tân nhưng bị trợ lý của Châu Bạc Tân đẩy ra, mà toàn bộ quá trình Châu Bạc Tân vẫn luôn là gương mặt than mất kiên nhẫn. Tôi đã có thể khẳng định cái hot search này là do Cực Ánh mua, tôi cũng đã xác định được Châu Bạc Tân chắc chắn vẫn chưa biết chuyện này, hơn phân nửa là anh vốn không có thời gian để xem phương án bên quan hệ công chúng, không cần biết là dùng cách gì thì chỉ cần hấp dẫn đi một chút lực chú ý là được.
Tôi ngột bật dậy từ trên giường, bất lực giận dữ lướt xuống thì thấy một đám cô nàng trên weibo đang mlem nhan sắc của bạn trai tôi.
Không nên phát triển thành ra như vậy chứ!!!
Thậm chí còn có "người biết chuyện" nhanh chóng chạy tới chia sẻ tin đồn, Châu Bạc Tân là gay, trong giới gay ở thành phố Mạch không có bot nào là không thèm thuồng Châu Bạc Tân, bạn trai cũ của anh ta là Cao lãnh chi hoa nổi tiếng trong giới gay thành phố Mạch, chuyện này người trong giới đều biết.
Cái này không phải lại bắt đầu gặm nữa rồi sao, có một nhóm người thoáng cái đã chuyển dời sự chú ý từ việc nghệ sĩ Cực Ánh hít m@ túy sang gặm CP.
Còn tôi nhìn weibo hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại âm thầm nghiến răng.
Bình thường tôi không dùng weibo, có một tài khoản chỉ để thi thoảng lướt lướt chứ không dùng để xã giao nên cũng không ai biết tôi. Vậy nên tôi buông thả, phẫn nộ đăng một bài weibo vào chủ đề này.
sbqgmz: #Cực Ánh# Châu Bạc Tân và Cao lãnh chi hoa chỉ là bạn tình! Hai người bọn hò hoàn toàn chưa từng hẹn hò!
Thật ra tôi cũng không nghĩ tới việc sẽ có người tin vì chẳng qua do tôi không nhịn được nên muốn nói thôi. Nhưng không ngờ độ phổ biến của bài này nhanh chóng tăng lên, tôi vừa đăng bài đã bị đẩy lên trên đầu, một số bình luận đột ngột xuất hiện.
"Thớt lại biết nữa rồi, thớt là Châu Bạc Tân hay là Cảnh Dịch?"
"Tôi là người ở thành phố Mạch, hai người bọn họ thật sự đã từng hẹn hò, thớt không biết thì cũng đừng có nói bừa chứ"
"Bạn tình cũng được, bạn tình là ngon nhất! Huhu"
"Chấp nhận đê, vị chua sắp tràn ra ngoài màn hình rồi kìa"
Tôi thật sự giận đến mức hận không thể đấm lên giường một cái! Tôi cũng có chút tật xấu, cứ nhất định phải đăng một bài weibo như vậy chẳng phải là đang chờ bị mắng vào mặt à, tôi muốn xóa bài đăng đi nhưng lại cảm thấy tôi xóa như vậy không phải giống như đang chột dạ và càng chứng thực được hai người bọn họ đã từng hẹn hò đấy sao! Tôi đang do dự thì giao diện của weibo lại được thay thế bằng thứ khác, là voice call của Châu Bạc Tân.
Tôi híp mắt thẳng tay nhấn cúp máy.
Phê!
Sau đó anh gửi một dấu chấm hỏi sang.
Người đàn ông lạnh lùng chưa bao giờ rep tin nhắn:?
Tên gợi nhớ này và dấu chấm hỏi kết hợp lại với nhau có tác động rất mạnh mẽ, tôi ỉu xìu nhấn gọi lại, đầu dây bên kia lập tức được kết nối.
Âm thanh của dòng điện rất nhẹ, rè rè, anh ở đầu dây bên kia rất yên tĩnh.
"Sao vậy em?" Châu Bạc Tân hỏi.
Tôi vốn định nói về cái hot search nhưng nghe giọng của anh rõ ràng là chưa biết việc này. Ba chữ được nói một cách mệt mỏi đến mức cũng sắp tràn ra ngoài màn hình, tôi không đành lòng làm loạn, thế này có tính là cố tình gây sự không nhỉ? Tôi biết đây là do phía quan hệ công chúng bên Cực Ánh làm và cũng không còn lựa chọn nào khác. Cực Ánh không có vị minh tinh lớn nào, còn người nổi tiếng lại có nhiều hơn, mà hiện giờ trừ khi tuôn ra chuyện gì đó khá tiêu cực làm bùng nổ tam quan mới có thể hấp dẫn được hoả lực, khoảng thời gian trước trên weibo cực kỳ thịnh hành các nhân tố liên quan đến trai đẹp nên cũng chỉ có nước dùng gương mặt của Châu Bạc Tân để đánh cược thử.
"Ban nãy em ấn nhầm, anh xong việc rồi ạ?" Tôi hỏi.
"Anh đang ở trong phòng nghỉ gọi điện thoại cho em."
Vậy thì chính là vẫn chưa xong, tôi lại bắt đầu thấy đau lòng, ôm đầu gối nhẹ nhàng nói chuyện với anh.
"Vậy ngày mai mở phiên tòa anh đừng đi, nhé? Hiện tại Cực Ánh không thể thiếu anh được, nếu có chuyện gì em nhất định sẽ nói cho anh trước, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu, hôm trước luật sư Đường còn bảo nếu không thắng được vụ án này anh ta cũng sẽ không có mặt mũi đâu để tiếp tục lăn lộn nữa mà."
Châu Bạc Tân ở đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi khẽ "ừ" một tiếng, sau đó lại nói tiếp, nghe giọng thì có vẻ không mấy tình nguyện, "Anh sẽ bảo Hồ Ly đi với em, em đi một mình anh không yên tâm."
Môi tôi cong lên, gật gật đầu, gật xong tôi mới nhận ra anh không nhìn thấy nên vội vàng đáp lại, "Em nghe cô ấy bảo cảnh sát đã dẫn rất nhiều người đi rồi, cô ấy có ra ngoài được không?"
Châu Bạc Tân còn chưa kịp nói thì tôi đã nghe thấy tiếng gõ cửa truyền vào điện thoại, bên ngoài có người gọi anh là Châu tổng.
"Anh mau đi đi, chắc anh mệt lã rồi, có rảnh thì chợp mắt một chút nha." Tôi nói.
"Đi đây." Châu Bạc Tân nói.
"Dạ."
......
......
Tôi chờ anh cúp điện thoại, nhưng đợi hơn mười giây vẫn chưa cúp làm tôi còn tưởng Internet có vấn đề, vừa định lấy điện thoại từ bên tai xuống để nhìn thì chợt nghe thấy giọng của Châu Bạc Tân.
"Nói em nhớ anh đi, anh muốn nghe."
.........
Tác giả có lời muốn nói:
Cái lời này có ai mà không muốn nghe đâu, tui cũng muốn nghe.

Chương trước Chương tiếp
Loading...