Vũng Nước Đục - Trang 2
Chương 55: Hai mươi hai tuổi
Trong hai năm qua, tôi luôn cảm thấy có một điều gì đó bị khiếm khuyết trên người tôi. Tôi đã từng nghĩ rằng cảm giác khiếm khuyết đó đến từ việc tôi không biết ba ruột của tôi là ai, còn giờ đây khi nhìn Liễu Phường đang ghi chép, tôi mới hiểu được cảm giác không trọn vẹn này đều đến từ Liễu Phường.
Liễu Phường là một cái hố đen, không ai biết được trong đó đang diễn ra việc gì và dù cho có thả vào trong thứ gì cũng sẽ đều không nhận được bất cứ tín hiệu nào.
Tôi muốn có được tình thương của mẹ, sự chú ý và gia đình từ bà nhưng tất cả đều bất khả thi.
Thậm chí giọng nói của Liễu Phường cũng rất bình tĩnh.
Giống như một lớp băng hoàn chỉnh trên bề mặt hồ, bằng phẳng, kiên cố và tàn nhẫn.
"Anh ta đến gần tôi, lúc đó tôi không biết anh ta muốn làm gì, đầu tiên anh ta khoác tay lên vai tôi, khi đó tôi không cảm thấy có gì không ổn và vẫn đang nói chuyện với anh ta bình thường."
"Vẫn có thể nhớ được lúc đó đang nói về việc gì không?"
"Anh ta và chị dâu cãi nhau, anh ta muốn khởi nghiệp nhưng chị dâu không ủng hộ, hai người họ cãi nhau, anh ta oán trách chị dâu ngu dốt mà còn thích quản chuyện."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó tay anh ta trượt xuống, khi ấy là mùa hè nên tôi chỉ mặc một chiếc váy hoa nhí hai dây màu vàng. Lòng bàn tay anh ta dán sát lên cánh tay tôi, tôi cảm thấy có gì đó không ổn nên muốn né tránh nhưng bị anh ta đè lên cửa cưỡng hôn. Tôi sợ hãi không biết vì sao anh trai của mình lại đột nhiên làm như vậy, anh ta luôn miệng nói chị dâu không xinh đẹp bằng tôi, lúc l@m tình cứ như khúc gỗ, anh ta thích tôi, muốn cưới tôi về làm vợ. Tôi không dám hét lên sợ bị người khác phát hiện nên anh ta đã kéo dây áo của tôi và cởi váy từ nửa người trên xuống."
"Cô Liễu, cô chưa bao giờ kêu cứu đúng không?"
"Anh ta là anh trai tôi, anh ta vẫn luôn là một người rất tốt, tính cách dịu dàng, đối nhân xử thế rất lễ phép, tôi rất sợ hãi, mọi chuyện khi đó quá đột ngột và cũng quá bất thường."
"Cô nói tiếp đi."
"Tôi khóc lóc van xin anh ta, tôi nói chúng tôi là anh em ruột, tôi là em gái của anh ta, dù có thế nào đi nữa cũng không thể làm vậy được. Nhưng anh ta vẫn lôi nó ra rồi vén váy tôi lên, tôi quỳ xuống van xin anh ta, bảo rằng tôi có thể dùng miệng giúp anh ta nhưng anh ta vẫn kéo tôi dậy, ấn vai tôi lên cửa rồi tiến vào từ phía sau."
Châu Bạc Tân đưa tay che mắt tôi, bóng lưng của Liễu Phường bị anh chặn lại. Nhiệt độ trong lòng bàn tay ấm áp hướng đến khoảng không trước mắt, một mảng tối màu ấm áp bao trùm tôi.
Cánh tay anh đặt trên vai tôi, trọng lượng rất nhỏ đè lên khiến tôi cảm thấy cả người như vừa rơi xuống, linh hồn sắp bay lên quay về lại với cơ thể. Tôi lặng lẽ đứng trong vòng tay anh, vươn tay móc lấy ngón tay của bàn tay đang buông thõng bên cạnh tôi của anh.
Liễu Viên được đưa đến đây trong vòng một tiếng đồng hồ.
Khi nhìn thấy tôi và Châu Bạc Tân đứng ở đây trên mặt ông ta dường như lộ ra vẻ kinh ngạc, không biết tại sao ông ta lại bị dẫn tới nơi này và có liên quan gì đến tôi và Châu Bạc Tân. Áo khoác dài màu đen trên người ông ta không phải phong cách thời thượng nhưng lại thể hiện vẻ nghiêm túc, bên trong mặc một cái áo len màu nâu nhạt, cổ áo sơ mi trắng dựng thẳng, ôm khít vào cổ ông ta. Dù là ai thì khi nhìn vào Liễu Viên sẽ là một nhân sĩ thành đạt tương đối khéo léo - người anh thứ hai của nhà họ Liễu, đứa con trai được cụ ông nhà họ Liễu quan tâm nhất.
Cảnh sát rất khách khí với Liễu Viên, ở thành phố Mạch chẳng ai mà không biết người của nhà họ Liễu, đặc biệt là cảnh sát.
Liễu Viên thoải mái ngồi trên ghế, trong tay cầm ly giấy dùng một lần, nước nóng bên trong ly bốc lên hơi trắng ngưng tụ lại thành một làn khói dày lượn lờ bay lên giống như cơ thể thướt tha mềm mại của phụ nữ.
"Hầy, vậy mà tôi vẫn luôn không biết tiểu Lễ là con của tôi, đã nhiều năm như vậy tôi phải hổ thẹn với mẹ con bọn họ rồi. Cái chuyện xảy ra năm đó tôi... Hầy, đồng chí cảnh sát, tôi thật sự cực kỳ ân hận. Không ngờ sẽ có một ngày chuyện này bị làm ầm ĩ đến mức này, thật sự là rất ngại khi phải nói, thời trẻ tôi dại khờ, thật sự không nên có tình cảm với em gái mình, dù cho có đang yêu nhau cũng không nên làm chuyện như vậy, tôi đúng thật là! Đúng thật là không bằng cầm thú!"
Châu Bạc Tân đè vai tôi.
Nhưng thật ra tôi không kích động gì nhiều, ít nhất tôi vẫn có thể kìm lại, không có ý định xông lên đánh Liễu Viên một trận ở đồn cảnh sát. Tôi đã sớm nghĩ đến việc ông ta sẽ nói như vậy, tôi là con của ông ta, việc đó không thể phủ nhận, ông ta chỉ biết nói chuyện năm đó là do Liễu Phường tự nguyện, bảo rằng bọn họ là người yêu.
"C**ng hi3p? Sao lại có thể có chuyện đó được chứ, đồng chí cảnh sát, cái này khó mà biện bạch được, ai sẽ c**ng hi3p em ruột của mình chứ? Cho dù là súc sinh cũng sẽ không ra tay với em ruột của mình, tiểu Phường em ấy... thế mà em ấy lại nói vậy. Tôi không biết, tôi vẫn luôn đối xử với em ấy rất tốt, trước sự việc đó em ấy cũng luôn rất tốt với tôi. Mọi người trong nhà họ Liễu đều có thể chứng minh quan hệ của chúng tôi vẫn luôn rất tốt." Liễu Viên thở dài, "Nhưng chúng tôi không phải quan hệ anh em thuần túy, chúng tôi là người yêu... Hầy, vốn tôi không nên nói việc này, nhưng... khi đó chúng tôi vẫn đang yêu nhau."
Đồn cảnh sát giống như một thế giới thu nhỏ.
Bóng lưng Liễu Phường hơi còng xuống, Liễu Viên ngồi đoan chính với làn sương trắng trước mặt.
"Ngài Liễu Viên, ngài có biết cô Liễu mắc chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn mức độ nặng chứ, theo như cô Liễu Phường nói sau khi bị ngài c**ng hi3p cô ấy mới bị rối loạn căng thẳng sau sang chấn."
Liễu Viên sửng sốt, lập tức có hơi bất an cử động cơ thể, "Sao lại vậy được chứ? Tiểu Phường vốn là bệnh nhân tâm thần, tôi thật sự là... Hầy, đồng chí cảnh sát, tôi không hiểu lắm về vấn đề này nhưng bệnh tâm thần của tiểu Phường còn có thể có ảnh hưởng nào khác nữa không?"
Châu Bạc Tân ôm chặt lấy tôi.
"Liễu Viên!" Tôi gào lên, tôi bị Châu Bạc Tân siết chặt lại, trân trân nhìn bóng lưng Liễu Viên. Liễu Viên nghe thấy giọng nói của tôi bèn quay đầu nhìn thấy tôi bị ngăn lại không lao tới được, ông ta thở dài, "Đó chính là con ruột của tôi, nếu không phải do bệnh của tiểu Phường thì hai người chúng tôi cũng sẽ không giống như là có thâm cừu đại hận gì đó không đội trời chung như bây giờ."
Cảnh sát ngồi đối diện Liễu Viên liếc nhìn tôi rồi nháy mắt với người bên cạnh.
Ngay lập tức có người đến bên cạnh tôi, ngữ khí có phần không thân thiện, "Thưa cậu, đây là đồn cảnh sát, xin hãy giữ im lặng."
Liễu Phường bị bệnh tâm thần, lời nói của bà vốn chính bà còn nghi ngờ, huống chi đã qua nhiều năm như vậy đã sớm không còn bằng chứng. Hơn nữa còn là bệnh tâm thần phân liệt, trong lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác nguội lạnh, tôi nhớ tới triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt, hoang tưởng bị hại, hoang tưởng bị hại. Thử thách tì? trang gốc, géc gô [ Tr?? Tr???n﹒?n ]
Chết tiệt!
Sao tôi lại không nghĩ tới, sao tôi lại không nghĩ tới cái việc này chứ. Liễu Phường mắc bệnh tâm thần phân liệt, nếu Liễu Viên ám chỉ với cảnh sát bà có hoang tưởng bị hại, lại bởi vì áp lực khi yêu đương với anh trai mình quá lớn rồi sinh ra ảo giác bị anh trai c**ng hi3p, cũng vì thế nên dẫn đến rối loạn căng thẳng sau sang chấn, điều này hoàn toàn hợp lý. Đm, đm, đm. Tôi hung dữ siết chặt tay, nhìn bóng lưng Liễu Viên hận không thể xé ông ta ra thành từng mảnh.
"Trần Lễ." Giọng Châu Bạc Tân vang lên sau tai.
Tôi quay phắt đầu lại với đôi mắt đỏ hoe, trông thấy ánh mắt điềm tĩnh của anh.
"Em ngoan nào." Châu Bạc Tân nói.
Luật sư Châu Bạc Tân tìm cho Liễu Phường họ Đường, nghe nói dưới tay anh ta không có vụ án nào đánh không thắng. Tối hôm qua luật sư Đường gọi điện cho Châu Bạc Tân nói bên phía Liễu Viên phái người liên lạc với anh ta, giá đưa ra rất cao. Luật sư Đường không nói anh ta đã nhận bên Liễu Phường nên chỉ hoãn lại.
Tôi bị Châu Bạc Tân nhấn ngồi xuống dãy ghế ở hành lang đồn cảnh sát, Châu Bạc Tân dẫn theo luật sư Đường đi vào, luật sư của Liễu Viên cũng chạy tới.
Đầu óc tôi bây giờ có hơi trống rỗng, đây là lần đầu tiên tôi đến cục cảnh sát.
Lần đầu tiên tôi ngồi ở đồn cảnh sát. Lần đầu tiên nhìn thấy một người phụ nữ dùng thái độ như vậy để kể lại chi tiết việc mình bị c**ng hi3p vào thời điểm mười chín năm trước, bà mô tả cực kỳ chi tiết việc mình đã mặc quần áo gì, bị sờ s0ạng nơi nào trước, bắt đầu c ởi quần áo của bà từ đâu, bà cầu xin ông ta với dáng vẻ như nào, ông ta đã tiến vào với kiểu tư thế nào. Đã gần hai mươi năm trôi qua, sao bà vẫn có thể nhớ chi tiết được đến vậy?
Ngày hôm qua Liễu Phường bảo bà luôn nghĩ mình vẫn đang hai mươi hai tuổi, khi nghe những lời này tôi chỉ tưởng bà đang trốn tránh, tôi còn tưởng hai mươi hai tuổi mà bà nói chính là năm hai mươi hai tuổi khi chưa xảy ra chuyện này, bà vẫn còn là một thiếu nữ chưa biết thế giới này rốt cuộc có dáng vẻ như nào. Nhưng bây giờ tôi đã biết một tầng hàm ý khác của câu nói này - Mẹ luôn cảm thấy mình vẫn đang hai mươi hai tuổi.
Mẹ vẫn luôn cảm thấy mình vẫn hai mươi hai tuổi, ngày ngày đêm đêm mặc cái váy hoa nhí màu vàng đó bị cởi xuống từ bả vai, mẹ quỳ xuống cầu xin ông ta, ông ta tiến vào từ đằng sau.
Tôi đấm một phát mạnh lên cái ghế trống không ai ngồi bên cạnh, ghế ngồi bằng nhựa nên rất cứng, đấm một phát như vậy đau đến mức cánh tay của tôi có hơi tê dại. Nước mắt lộp bộp rơi xuống quần như mưa.
Điều khốn nạn nhất là tôi biết chúng tôi không có bằng chứng, thậm chí Liễu Phường còn mắc bệnh tâm thần phân liệt, bà là một bệnh nhân tâm thần.
Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Trần Lễ, mày có thể làm gì khác nữa không hả?
Tôi có cảm giác như mình đang chìm xuống đáy biển, chợt không còn nghe rõ âm thanh xung quanh. Hô hấp bị một bàn tay vô hình bóp chặt, dường như tôi đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên. Cả người tôi đổ mồ hôi lạnh, không phân biệt được đột nhiên xuất hiện ảo giác hay điện thoại đang thật sự vang lên, trái tim đập loạn xạ, tôi lần mò điện thoại trong túi.
Vừa nhìn thấy màn hình tôi liền thở phào nhẹ nhõm, quả thật có điện thoại gọi tới.
Số lạ, là số của thành phố Mạch.
Tôi bình ổn lại hơi thở rồi bắt máy.
"Alo, Trần Lễ." Đầu dây bên kia là giọng của phụ nữ gọi chính xác tên của tôi. Tôi cứ cảm thấy giọng nói này có hơi quen nhưng không nhớ mình đã nghe qua ở đâu.
"Ai vậy ạ?"
"Chị là Liễu Yểu Yểu."
-
Liễu Yểu Yểu hỏi tôi có thuốc lá không.
Lúc này tôi mới có cảm giác chị ta quả thật bằng tuổi Châu Bạc Tân, phụ nữ xinh đẹp thường sẽ không đoán ra được họ bao nhiêu tuổi, dù tôi biết năm nay Liễu Yểu Yểu khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi nhưng mỗi lần gặp chị ta đều có cảm giác chị ta vẫn là người chị gái nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại ở nhà họ Liễu.
Trong túi tôi chỉ có một gói sen xanh lotus mùi rất nồng. Lúc trước ở quán bar tôi đưa Hồ Ly điếu thuốc này thì cô nàng không chịu hút, mấy cô gái như các nàng hiếm khi hút loại thuốc lá nồng như vậy, tôi lấy ra gói sen xanh lotus cho chị nhìn, không ngờ chị chỉ nhún vai rồi rút một điếu ra.
Dáng vẻ châm thuốc và rít ngụm đầu tiên đều khá thuần thục, cũng không hề bị sặc. Hai ngón tay kẹp điếu thuốc, hơi nheo mắt, rõ ràng là một người hút thuốc lâu năm. Tôi hơi ngạc nhiên, tự châm cho mình một điếu.
Hai chúng tôi đứng bên ngoài đồn cảnh sát, chỉ cách thế giới nhỏ bên trong một bức tường.
"Em là em trai của chị." Liễu Yểu Yểu đột nhiên nói.
Chị ta gọi cho tôi và nói muốn gặp tôi. Tôi biết chắc chắn là vì Liễu Viên, mặc dù tôi không biết sao chị ta lại biết chuyện này nhưng tôi đoán chị nhất định sẽ bào chữa cho Liễu Viên, hoặc là sẽ cho tôi tiền, thậm chí uy hiếp tôi để tôi và Liễu Phường từ bỏ việc báo cảnh sát và khởi tố, quả nhiên.
Tôi rít một hơi điếu thuốc trên tay, nghe được giọng nói lạnh nhạt của bản thân, "Tôi không phải em của chị."
Liễu Yểu Yểu liền bật cười, chị ta đúng thật rất xinh đẹp, thậm chí còn có hơi giống Liễu Phường. Tôi không biết là giống ở điểm nào, lúc tôi nhìn chị ta sẽ thi thoảng nghĩ lúc Liễu Phường còn trẻ có phải sẽ có vài phần giống với chị ta bây giờ không, tươi tắn, trẻ trung và xinh đẹp. Chị phà khói thuốc vào mặt tôi, vui vẻ cười híp mắt nhìn tôi rồi kề sát vào để nhìn kỹ hơn.
Tôi nhíu mày bởi vì khoảng cách quá gần khiến tôi khó chịu nên hơi lùi lại một chút.
Tôi cảm thấy Liễu Yểu Yểu có hơi kỳ lạ.
Dường như chị ta vẫn luôn có hơi kỳ lạ, ánh mắt nhìn tôi không giống những người khác ở nhà họ Liễu. Trước đây tôi chỉ nghĩ chị thương hại nhìn tôi nhưng cái cách Liễu Yểu Yểu cầm điếu thuốc và nhả khói thực sự trông không hề giống với Liễu Yểu Yểu sinh ra lòng thương hại nhìn tôi trong ấn tượng của tôi. Không biết có phải vì tôi cũng có bệnh tâm thần nên tôi luôn cảm thấy mình nhạy cảm hơn với cảm xúc của người khác hay không.
Ví dụ như bây giờ, tôi biết Liễu Yểu sắp nói một điều gì đó rất quan trọng đối với chị ta.
"Trần Lễ, chị đã nhìn thấy ba chị c**ng hi3p mẹ của em." Liễu Yểu Yểu nói.
Liễu Yểu Yểu mỉm cười nhìn tôi, cao ngạo hất cằm về phía huy hiệu cảnh sát treo trên toà chính của đồn cảnh sát, "Chị sẽ đi vào làm nhân chứng cho Liễu Phường. Chị là con gái của Liễu Viên, lời khai của chị đủ để phán tội c**ng hi3p của Liễu Viên."
Tôi hoàn toàn không kịp phản ứng, bất giác lùi lại một bước, biết được ẩn ý của chị nên bèn hỏi, "Chị muốn cái gì?"
Liễu Yểu Yểu đột ngột thu lại nụ cười trên mặt, nhìn chằm chằm tôi một lúc rồi lại trầm mặc cúi đầu rít hai hơi, "Chị không cần gì cả."
"Năm ấy chị tám tuổi, tận mắt chứng kiến ba mình c**ng hi3p em gái ruột của ông ấy." Liễu Yểu Yểu nói rồi lại cười, "Đến tận bây giờ chị vẫn chưa có bạn trai."
Lòng tôi thắt lại, muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói gì.
"Chị thật sự coi em như em ruột, dù cho em có không thích chị đi nữa. Đương nhiên, chị cũng ích kỷ, trên thế giới này không có người thứ hai có thể chia sẻ bí mật của một vụ hi3p d@m với chị, nhưng khi em được sinh ra thì đã cùng chị san sẻ nó, chị rất biết ơn em. Nếu không có em có lẽ chị cũng sẽ không sống được đến tận bây giờ." Liễu Yểu Yểu nhìn tôi.
Tôi li3m môi, điếu thuốc trong tay không được hút trong một khoảng thời gian dài khiến tàn thuốc tích tụ lại thành một dải dài rơi xuống.
Liễu Yểu Yểu ấn tàn thuốc lên tường, nhướng mày, giày cao gót trên chân giẫm lên mặt đất phát ra âm thanh trầm đục, "Đi đây, em trai. So với Liễu Viên thì chị thích em hơn, nếu nhà chị có phá sản em cũng phải nhớ kỹ chị, đừng để chị đã ở tuổi này đã không có bạn trai mà còn phải lưu lạc đầu đường đấy."
Tôi đứng im không đuổi theo.
Nhìn bóng lưng Liễu Yểu Yểu giống như một cây liễu phóng khoáng nhưng kiên định.
.........
Tác giả có lời muốn nói:
Tui không biết gì về phương diện điều tra tội phạm nên sẽ cố gắng hết sức để tóm lược, mong mọi người thông cảm! Dập đầu! Sắp kết thúc rồi!