Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vũ Khí Hình Người

Chương 552: Phó Bản Ngàn Người (137): Lai lịch của quái vật.



Rất nhỏ.
Như một giọt máu hòa vào biển cả.
Nhưng bọn quái vật có khứu giác còn bén hơn cả cá mập, chính xác tìm được vị trí của Nguyên Dục Tuyết.
Ngay lập tức, dù là nơi trú ẩn chứa lượng lớn dân cư hay là những cái xác đồng loại tỏa ra năng lượng đặc biệt, tất cả đều không thể hấp dẫn chúng. Mục tiêu trở thành một ---
Nguyên Dục Tuyết mở mắt ra.
*
10 con, 100 con...
1000 con, 2000 con.
4111, 4112...
Bờ mi rung rung, Nguyên Dục Tuyết mở mắt ra, trước mặt cậu chỉ có màu máu. Cậu tính số lượng quái vật mình đã giết.
Quá nhiều.
Với thực lực của Nguyên Dục Tuyết, dù là đơn độc đối mặt với bọn quái vật thì chúng khó có thể chạm tới cậu. Thậm chí máu chúng bắn ra cũng không thể dính nổi một giọt lên người thiếu niên.
Cậu không thích dính mùi trên người.
Nhưng khi giết chóc trở thành bản năng, trở thành phản xạ có điều kiện, trở thành quán tính, thì để đẩy cao hiệu suất tiêu diệt quái vật, cậu không để ý tới những chuyện đó nữa.
Nguyên Dục Tuyết không muốn phân tâm vào những chuyện vặt vãnh đó.
Cậu rất ít khi chật vật như vậy.
Máu chảy trên trán, lăn xuống má, vẽ lên những đường nét diễm lệ từ màu da tái nhợt. Nó thậm chí còn dính vào mi mắt cậu như hạt nước, Nguyên Dục Tuyết chớp mắt là nó tiếp tục lăn xuống.
Mang theo sát ý, sắc mặt cậu cũng lạnh lẽo, trầm lặng.
Máu càng ngày càng nhiều, càng bẩn, không thể thấy được rõ đó rốt cuộc là máu của quái vật, hay là máu của chính cậu.
Nguyên Dục Tuyết không quan tâm.
Chất lỏng tiếp tục chảy xuống khỏi tay cậu. Chảy tàn tay thon dài cân đối tới cổ tay nhợt nhạt, trượt sâu vào bên trong, cho đến khi nó nhỏ xuống, hoặc thấm vào, vẽ lên những dấu vết rõ rệt trên làn da.
Chất lỏng dính nhớp quá nhiều, chảy đầy lòng bàn tay, trơn trượt như vậy sẽ khó mà cầm được đao.
Nguyên Dục Tuyết sẽ không mắc sai lầm ngu xuẩn như không cầm chắc Phá Hồng Mông, dù sao nó cũng tương đương với nửa người cậu. Nhưng để tránh có chuyện ngoài ý muốn, Nguyên Dục Tuyết vẫn xé một miếng vải áo miễn cưỡng có thể coi là sạch sẽ, lau máu, lại quấn vào lòng bàn tay, để nó hấp thụ những chất lỏng dư thừa kia.
Cậu chú ý không để miếng vải quấn vào đốt ngón tay, vì như thế sẽ ảnh hưởng tới độ nhạy.
Nguyên Dục Tuyết chăm chú buộc. Trong lúc cậu "phân tâm", lại có vô số quái vật nhào lên. Thiếu niên cắn phần vải sạch sẽ, dùng sức kéo một cái cho chặt. Hàng mi buông xuống, lại có vô vàn ánh đao lóe lên, chém nát quái vật.
Rõ ràng đã có nhiều quái vật chết như vậy, chúng chưa bao giờ phẫn nộ vì đồng loại tử vong, tất nhiên cũng không biết e sợ vì cái chết của đồng loại.
Đây là một trận khổ chiến rất gian nan.
Kì lạ là dù cả người đẫm máu, Nguyên Dục Tuyết lại vẫn giữ được một thứ sạch sẽ.
Mái tóc đen óng ả như gấm lụa vẫn phất phơ sạch sẽ, được "dây buộc tóc" màu đen cột lại.
Phần vải rủ xuống được gió thổi đung đưa.
Vì cùng là màu tối nên hơi khó để phân biệt, nhưng vẫn thấp thoáng thấy được hoa văn tinh xảo trên đó cùng với bề mặt sạch sẽ.
Không bị bẩn.
Cả người Nguyên Dục Tuyết rất bẩn.
Nhưng thứ Giới Chu Diễn cho cậu vẫn sạch sẽ.
...
5610 con, 5612 con...
Động tác của Nguyên Dục Tuyết chậm lại rõ rệt.
Thời gian dài chiến đấu chẳng giúp cuộc chiến nhẹ nhàng hơn. Quá nhiều quái vật, nên dù tốc độ cậu tiêu diệt chúng có nhanh thì cũng không thể phân tâm đi tiêu hủy từng cái xác.
Mà những cái xác này, chỉ cần nằm đó thôi đã là chất dinh dưỡng tốt nhất của quái vật.

Dục vọng tấn công mãnh liệt cùng với trí tuệ dần tăng trưởng khiến chúng tạm thời từ bỏ công kích Nguyên Dục Tuyết, chuyển sang cắn nuốt thi thể đồng loại có sức hấp dẫn vô tận.
Vài ngụm chia nhau đã ăn xong.
Sự biến dị của chúng càng thêm rõ rệt.
Phá Hồng Mông chém sắt như chém bùn của Nguyên Dục Tuyết cũng bị ăn mòn bởi những đòn công kích dồn dập, mất đi ánh sáng của nó, trở nên ảm đạm.
Nhưng so ra thì Nguyên Dục Tuyết nhếch nhách lem luốc, bị chôn vùi trong núi thây biển máu, lại vẫn tỏa sáng như bao ngày.
Dường như mỗi tấc da thịt đều chứa đựng nhiệt độ kì lạ và ánh sáng.
Dù ngoại hình nhếch nhác..
Nguyên Dục Tuyết vẫn đẹp vô cùng.
Nếu đổi một góc nhìn khác, Nguyên Dục Tuyết hiện tại phải nói là thê thảm, không một ai nhìn sự vật tốt đẹp như vậy bị phá tan còn có thể thờ ơ. Nhưng nếu người xem là Nguyên Dục Tuyết, cậu sẽ thấy trạng thái này của bản thân...
Còn tốt.
Cậu không nghĩ mình hiện giờ là thê thảm.
Thứ chảy ra là dòng máu ấm áp, có mùi tanh ngọt thường thấy.
... Vậy rất tốt.
Dù đã qua rất lâu, nhưng Nguyên Dục Tuyết chưa quên. Ngày trước khi khung máy bị tổn hại, thứ chảy ra không phải là vật chất giống máu người.
Cho nên dù cảm nhận được tay chân dần trở nên lạnh lẽo, cảm giác kì lạ khi "năng lượng" xói mòn, Nguyên Dục Tuyết cũng không sợ.
Cậu vốn không biết sợ.
Như vậy càng giúp cậu ý thức rõ rằng mình còn sống.
Nguyên Dục Tuyết còn sống.
... Nhưng chắc chẳng mấy chốc cậu cũng sẽ chết.
Bầy quái vật đã biến dị vô số lần quá mạnh, chẳng qua gặp phải "quái vật" đúng nghĩa như Nguyên Dục Tuyết thì vẫn không ăn thua. Có điều vấn đề quan trọng nhất là... Năng lượng của cậu sắp cạn.
Nguồn năng lượng góp nhặt qua mấy phó bản, rất khó khăn, nhỏ giọt đổi về, lại sắp cạn kiệt ở trong phó bản này.
Nguyên Dục Tuyết dường như thở dài.
Âm thanh ấy quá nhỏ, giữa tiếng gầm thét của vô vàn quái vật, nó bé nhỏ đến chẳng thể nghe được.
Biển quái vật vô tận, từ đầu đến cuối không thể thấy được chút hi vọng mong manh.
Suy đoán của cậu lại được kiểm chứng --- Nếu không làm như ghi chép kia, dùng "người sống" làm tế phẩm, quái vật sẽ không biến mất. Chúng sẽ càng ngày càng mạnh, cho đến khi phá hủy được lồng phòng hộ, tham lam cắn nuốt tất cả mọi người.
Nhưng giờ Nguyên Dục Tuyết dường như biết... Chúng tới từ đâu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...