Vũ Khí Hình Người
Chương 551: Phó Bản Ngàn Người (136): Vũ khí. Máu tươi. Người.
Edit: Ry
Beta: chuông
Ban ngày mà ảm đạm tăm tối kì lạ.
Trong gió táp có mùi tanh, tựa như nước mưa xối xả, ẩm ướt dính nhớp trong từng hơi thở.
Cái tanh này không chỉ là về khứu giác, mà còn là sự khó tả về xúc giác.
Chỉ có người máy chiến tranh am hiểu giết chóc nhất, sở hữu trực giác được rèn luyện từ vô số cuộc chiến, mới có thể bắt được thứ mùi dị dạng này.
Nguyên Dục Tuyết cảm giác được.
Năng lực của cậu có đôi khi không chỉ là sức chiến đấu vượt trội, mà còn là tiềm chất đáng sợ bị nghiền ép ra nhờ vô số lần liều chết, gần như bị đẩy vào đường cùng. Cậu giống như sợi dây dung được điều chỉnh tới mức tinh tế nhất, có thể bắn ra được mũi tên bay xa nhất.
Chính vì quá mạnh, đã lâu rồi Nguyên Dục Tuyết không bị ép vào đường cùng. Năng lượng cạn kiệt không được tính là đường cùng với cậu.
Ở "một thời điểm nào đó" tiến tới, Nguyên Dục Tuyết đã sẵn sàng.
Cậu rất bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh. Tựa như vùng đất không dấu chân người bị băng tuyết bao trùm. Không một ai có thể thấy được kho báu được phong ấn bên dưới tuyết trắng mênh mông.
Tất cả cảm xúc được chôn vùi, một ít đặc chất mềm mại giống con người được gói kín.
Cậu đứng giữa đất trời bao la, vô cùng rực rỡ, giống thanh đao đã rời vỏ, cũng là vũ khí mạnh nhất của nhân gian.
Cậu đã từng là món vũ khí hình người mạnh nhất do phòng thí nghiệm quân đội sáng tạo ra.
Nguyên Dục Tuyết nhắm mắt, khuôn mặt đẹp tới quá đáng trở nên lạnh lẽo. Nó khiến hồn người đảo điên, lại không thể cắt giảm khí thế đáng sợ cậu đang tỏa ra. Thậm chí còn khiến Nguyên Dục Tuyết càng tách biệt khỏi nhân loại. Cậu lúc này giống như ---
Một vị thần rơi xuống giữa nhân gian.
Năng lượng của cậu còn rất dư dả, nhưng Nguyên Dục Tuyết lại, lần đầu tiên ở trong phó bản, sử dụng đạo cụ "lõi tinh cầu".
Cậu lấy ra năng lượng tích cóp được những ngày qua, cũng không nhiều lắm.
Nhưng điều này đại biểu cho cậu không còn đường lui.
Một khi năng lượng cạn, dù là người máy được dồn tất cả tâm huyết trí tuệ, tài nguyên quý giá để tạo thành, cũng sẽ trở thành một đống sắt vụn vô dụng.
Nếu tốt thì cậu sẽ bị những con quái vật kia xé thành mảnh nhỏ, bị chúng phá hủy ăn thịt.
Nếu xấu thì khung máy của cậu sẽ bị mang đi tái chế, gỡ ra rồi xây dựng lại thành "vũ khí" mới.
Trên thế giới này sẽ không còn dấu vết của Nguyên Dục Tuyết.
Cậu biết.
Nếu để lại năng lượng trong lõi tinh cầu, chí ít cậu vẫn có thể rút nó ra khi năng lượng hao hết. Khối năng lượng này chẳng đủ để cậu tiếp tục chiến đấu, nhưng sẽ đủ cho cậu chạy trốn, sau đó tạm thời chìm vào ngủ đông --- có lẽ là giấc ngủ vĩnh hằng, cũng có lẽ sẽ có ngày tỉnh lại. Nhưng dù có thế nào, đấy cũng lafhi vọng sống của cậu.
Nguyên Dục Tuyết lại không làm vậy.
Cậu tự tay cắt đứt hi vọng của mình, vì ---
Cậu không thể.
Cũng không cần.
Một lần cuối cùng, cậu im lặng kiểm tra năng lượng của mình. Sau đó ngập ngừng lấy ra một miếng vải màu đen rất tầm thường.
Thiếu niên nhìn xuống miếng vải trong tay, ngẩn người.
Nguồn gốc của miếng vải đen này cũng không có gì đặc biệt.
Chỉ là Giới Chu Diễn đưa nó cho cậu.
Hình như nó cùng chất liệu với bộ đồ của hắn, mặt vải bóng loáng, có vẻ mềm và dai hơn vải bình thường. Hoa văn trên đó rất tinh xảo, dù là nghệ nhân tài giỏi khéo léo nhất cũng khó mà làm ra được hoa văn phức tạp huyền ảo như vậy.
Nguyên Dục Tuyết khó khăn nhớ lại mình khi ấy nhận nó với tâm tình như thế nào.
Có lẽ Giới Chu Diễn chỉ là muốn để lại dấu vết của hắn trên người Nguyên Dục Tuyết.
Hai người không thể đi chung, nhưng chiếc khăn này sẽ lặng thầm kết nối họ.
Chiếc khăn lụa hơi dài này vừa hay có tác dụng.
Nguyên Dục Tuyết vốn định để nó trong túi quần.
Nhưng cuộc chiến tiếp theo sẽ rất khốc liệt, cậu sợ làm vậy sẽ đánh mất nó. Thế là dứt khoát giơ tay, nhẹ nhàng vén mái tóc đã dài hơn một chút, còn suôn mượt còn hơn cả chiếc khăn lụa trong tay cậu, hơi khó khăn túm lại, thỉnh thoảng lại có vài sợi trượt ra.
Tóc đen được buộc lên, mượt mà chảy xuống như khối sương mỏng, óng ả. Đằng sau là phần gáy nhợt nhạt xinh đẹp, mảnh mai nhưng không hề yếu ớt.
Đầu là một bộ phận tương đối quan trọng của Nguyên Dục Tuyết, trừ khi cậu sắp chết, còn không sẽ không bao giờ để quái vật chạm vào đây.
Thế này sẽ đảm bảo tuyệt đối, cậu nghĩ vậy.
Lúc Nguyên Dục Tuyết buộc tóc, cậu tạm thời gài Phá Hồng Mông bên hông. Một con quái tương đối thông minh vẫn luôn ẩn núp đột nhiên xuất hiện, tấn công cậu!
Nó không to như mấy con khác, nhưng cũng chính lực lượng nhỏ yếu, không có ưu thế về thể hình mà nó lại nhanh nhẹn hơn hẳn.
Hai tay Nguyên Dục Tuyết vẫn còn đang kéo khăn, hình như là muốn thắt cho chặt hơn, tránh cho miếng vải tuột khỏi tóc đen mềm mượt.
Tư thế này bộc lộ rất nhiều sơ hở, cậu không còn ở trong khu vực an toàn nữa. Dù quái vật xung quanh đã bị cậu dọn sạch, nhưng chúng nó biết di chuyển, tất nhiên sẽ có vài con cá lọt lưới. Bây giờ phòng thủ có vẻ sẽ không kịp.
Đây là nhận thức cơ bản của mỗi người chơi, khi ở trong phó bản nguy hiểm, tuyệt đối không được rời tay khỏi vũ khí của mình.
Một giây sau, Nguyên Dục Tuyết vẫn đứng im, nghiêm túc dùng miếng vải đấu tranh với mái tóc trơn tuột của mình. Nhưng trong mắt lóe lên sát khí. Nháy mắt sau, quái vật đã bị ánh đao chẻ thành bột mịn, rồi Lam Diễm lập tức bùng lên giữa không trung. Không thấy gì nữa, tưởng như con quái vật kia chưa từng xuất hiện.
Cuối cùng cậu cũng buộc xong tóc, không sợ nó tuột ra vì vận động mạnh nữa.
Người chơi rơi vào cảnh hoạn nạn sẽ luôn ý thức để vũ khí của mình không rời tay, Nguyên Dục Tuyết lại khác.
Bản thân cậu chính là vũ khí.
Buộc tóc lên, chút mềm mại cuối cùng của thiếu niên cũng bị che giấu.
Cậu thản nhiên cắt cổ tay mình, máu đỏ tí tách chảy xuống.
Một giọt hai giọt, rực rỡ vô cùng.
Nguyên Dục Tuyết không phải muốn tự hại mình, cậu có kĩ xảo, máu chảy nhiều những sẽ không ảnh hưởng tới khả năng chiến đấu của cậu.
Nhưng mùi máu thoang thoảng trong không gian giống như pháo hoa nổ tung, nhanh chóng chiếu rọi mọi ngóc ngách. Gần như tất cả quái vật, dù là đang quẩn quanh ở đằng xa, cũng trở nên điên cuồng.