Vũ Khí Hình Người
Chương 493: Phó Bản Ngàn Người (78)
Edit: Ry
"Ngủ ngon."
Hơi thở của người đàn ông lướt qua như bông tuyết chạm mặt đất tan chảy, lành lạnh, rất dễ nhận ra.
Hắn cùng quản gia ra ngoài nói chuyện, nhẹ nhàng khép cửa, còn kéo rèm để căn phòng chìm vào bóng tối.
Nguyên Dục Tuyết vẫn ngơ ngác.
Thính lực của cậu rất tốt, nhưng có lẽ là do người ngoài cửa cố tình nói thật khẽ, thì thầm với nhau, lại có thứ gì ngăn cách. Nguyên Dục Tuyết không cố gắng thám thính, càng không biết họ đang nói cái gì. Mà thiếu niên thì chẳng bao giờ muốn nghe trộm, bình thường cũng sẽ không mất lịch sự nghe lỏm hội thoại của người khác.
Cậu biết Giới Chu Diễn và quản gia đang ở bên ngoài, không hề cảm thấy ồn. Những tiếng thì thầm giống như là tạp âm trắng, rất thích hợp làm tiếng bối cảnh, khiến người ta dần chìm vào giấc ngủ.
Nguyên Dục Tuyết là ngoại lệ, cậu không cần ngủ, có nhắm mắt cũng chỉ là bắt chước trạng thái ngủ của nhân loại. Ngủ không có tác dụng bổ sung sức lực cho cậu, cách duy nhất chỉ có sạc năng lượng. Nhưng nghĩ đến lời Giới Chu Diễn nói, cậu vẫn gối đầu lên chiếc gối nhồi lông ngỗng mềm mại, nhắm mắt.
Ý thức luôn tỉnh táo, làm vậy chỉ là bắt chước con người. Nhưng lúc này đây, Nguyên Dục Tuyết lại cảm nhận được một sự tồn tại kì diệu, rất đặc biệt, đứng im bên cạnh. "Nó" nhẹ nhàng ém lại góc chăn, để cho chăn không bị hở gió, sau đó đứng bên cạnh giường không làm gì hết, như con rồng to xác im lìm bảo vệ kho báu của mình. Bản thân "nó" là thứ cực kì nguy hiểm, nhưng ở thời khắc này lại khiến Nguyên Dục Tuyết yên tâm vô cùng.
Cậu không mở mắt, mơ màng nghĩ, đây là mùi của Giới Chu Diễn.
Nhưng mà Giới Chu Diễn vẫn đang ở ngoài cửa thì thầm với quản gia.
Cái này giống như ảo tưởng hoang đường không thể xảy ra trong hiện thực. Giới Chu Diễn sao có thể vừa ở bên ngoài vừa ở bên cạnh cậu? Nhưng Nguyên Dục Tuyết không thấy có gì lạ hết, rất tự nhiên chấp nhận sự dị dạng này, thậm chí còn không tò mò mở mắt nhìn thứ bên cạnh mình.
Hành mi cong khép lại, ý thức dần trở nên mơ hồ, tiếng trò chuyện cũng dần biến mất, cậu chìm vào giấc mộng ngọt lành. Một trải nghiệm hết sức mới lạ.
Cậu đã từng ngủ đông, nếu mà nguồn năng lượng thấp quá sẽ kích hoạt hình thức ngủ đông. Sau đó bị người ta nhét vào cái kén chật hẹp, khóa lại, để cậu chìm trong bóng tối tưởng như vĩnh hằng.
Nguyên Dục Tuyết không thể nói là ghét, nhưng cậu cũng không thích như vậy.
Nó có nghĩa là mất khống chế, là nguy hiểm, là hủy diệt, và rất có thể là vĩnh viễn biến mất.
Nhưng cảm giác lúc mơ lại rất diệu kì, nó không nguy hiểm như vậy, giống như là đang bước trên tầng mây trôi nổi, có rất nhiều tình tiết mĩ lệ không hợp với lẽ thường.
Khi Nguyên Dục Tuyết tỉnh lại, cậu đã quên mình "mơ" thấy cái gì, chỉ nhớ hình như mơ thấy Giới Chu Diễn.
Sau đó thiếu niên bối rối ---
Vừa rồi cậu thật sự ngủ thiếp đi, giống một con người.
Không phải Nguyên Dục Tuyết không có chức năng ngủ, chẳng qua mất ý thức là hành vi rất nguy hiểm. Tuy cậu có thể tỉnh lại ở giây đầu tiên cảm ứng được nguy cơ, nhưng không cần phải gia tăng độ khó như vậy.
Mà cậu cũng không có nhu cầu với chức năng vô dụng này.
Nhưng vừa rồi, hình như cậu đã "mất khống chế"...
Nguyên Dục Tuyết chìm trong suy tư.
Mặc dù sự thay đổi này không mang lại hậu quả xấu, nhưng Nguyên Dục Tuyết vẫn quyết định về sau phải cẩn thận hơn.
Có lẽ là vì sinh bệnh, cơ thể cần giấc ngủ hơn bình thường. Dù không có tác dụng bổ sung năng lượng, Nguyên Dục Tuyết vẫn thấy tinh thần khá hơn nhiều. Cậu vừa ngồi dậy, cửa cũng mở ra.
Giới Chu Diễn đứng ngoài, người đàn ông cao lớn chiếm hơn nửa diện tích, một chút ánh sáng cũng không lọt vào.
Vẻ mặt hắn lạnh tanh, nhưng ánh mắt rơi trên người thiếu niên có gợn sóng.
"Mới nửa tiếng thôi." Giới Chu Diễn nói: "Ngủ thêm chút nhé?"
"Ngủ thêm nữa thì cậu chủ sẽ đau đầu." Quản gia Tề không đồng ý, nhưng nhìn Nguyên Dục Tuyết mặc áo bệnh nhân ngồi trên giường, mắt vẫn còn ánh nước chưa tỉnh hẳn thì khựng lại, sửa lời: "Nhưng ngủ thêm chút cũng không sao, bệnh nhân cần nghỉ ngơi nhiều..."
"Không cần." Nguyên Dục Tuyết lịch sự từ chối.
Cậu muốn dậy đi lại một chút.
Lúc ngồi trên giường, Nguyên Dục Tuyết tự nhiên nhớ tới một chuyện ---
Cậu nhìn Giới Chu Diễn.
"Lúc em ngủ, anh canh giữ ở bên giường à?" Cậu hỏi.
"Ừ." Giới Chu Diễn gật đầu.
Vậy là tốt rồi, xem ra khả năng phán đoán của cậu vẫn chưa thụt lùi.
Nếu có Giới Chu Diễn bên cạnh thì thỉnh thoảng "mất ý thức" như vậy cũng không phải vấn đề to tát, mà độ nhạy bén của cậu với môi trường xung quanh cũng không bị suy giảm, Nguyên Dục Tuyết nghĩ vậy.
Quản gia Tề: "..."
Ông ta ngỡ ngàng nhìn Giới Chu Diễn trơ trẽn thừa nhận như thật, trách móc nhìn hắn. Cái gì mà canh giữ ở bên giường, căn bản không có chuyện như thế.
Có muốn lấy lòng cậu chủ thì cũng không được dối trá!
Còn là ngay trước mặt ông nữa.
Nhưng quản gia Tề có trợn mắt cỡ nào thì Giới Chu Diễn cũng không thèm nhìn ông ta, cũng không định nhận lỗi. Quản gia nghĩ, mặc dù vừa rồi đã trở thành đồng minh, nhưng ông nhất quyết không dung túng cho Giới Chu Diễn lừa cậu chủ nhỏ của mình. Thấy Giới Chu Diễn không chịu nhận lỗi, quản gia Tề tự tạo cơ hội, cố ý nhắc: "Vừa rồi tôi với cậu cả vẫn luôn ở bên ngoài thảo luận làm sao để chăm sóc cho cậu. Cậu cả rất hiếu học, không hề rời khỏi."
Đây là vạch trần Giới Chu Diễn.
Tiếc là Nguyên Dục Tuyết chẳng có phản ứng gì.
Quản gia Tề lại ho một tiếng, hàm súc nhắc nhở: "Cậu chủ."
Nguyên Dục Tuyết bị ông nhắc cho nhớ tới những chuyện nghe được trước khi ngủ, im lặng vài giây, cảm xúc "xấu hổ" của con người lại vọt lên. Cuối cùng chỉ biết "ừm" một tiếng bé xíu, biểu thị có nghe.
Quản gia Tề: "..."
Hức hức.
Mặc dù Nguyên Dục Tuyết muốn ra ngoài đi dạo, nhưng người còn yếu nên cậu không được phép đi xa, còn bị bắt khoác thêm mấy lớp áo dày sụ bên ngoài bộ đồ bệnh nhân, đi loanh quanh trong nhà kính. Thấy hơi bức bối, cậu quyết định ra vườn hoa đi dạo.
Tới chạng vạng khám lại, nhiệt độ cơ thể đã ổn định, chắc là sẽ không sốt nữa. Nhưng đêm vẫn phải có người chăm sóc, lỡ mà sốt cao thì phải truyền nước.