Vũ Khí Hình Người
Chương 492: Phó Bản Ngàn Người (77)
Edit: Ry
... Hình như đây đâu phải là lỗi của anh?
Nhưng trước khi Nguyên Dục Tuyết kịp đưa ra vấn đề này, Giới Chu Diễn đã nhất trí với quản gia Tề.
Quản gia Tề thấy thái độ nhận lỗi (?) của Giới Chu Diễn rất thành khẩn nên không quá tức giận nữa. Khuôn mặt nghiêm nghị thả lỏng một chút, nếp nhăn không còn xếp chồng lên, cay nghiệt như trước. Ông ta nhìn chằm chằm Giới Chu Diễn, như người cha đang bảo vệ đứa con bé bỏng của mình, mãi sau mới tao nhã thu hồi ánh mắt, lễ độ nói: "Lần này cậu cả đã biết lỗi rồi, lần sau xin hãy chăm lo cho cậu út cẩn thận hơn, đây cũng là chuyện tốt."
Giới Chu Diễn không phản bác cách nói này, cũng "ừ" lại.
Hắn không phải người tinh ý, nhưng hễ là chuyện liên quan tới Nguyên Dục Tuyết thì luôn cực kì để ý. Mà sự để ý này theo một nghĩa nào đó cũng chính là tình cảm yêu thương, dốc lòng quan tâm một người.
Vấn đề lớn nhất của Giới Chu Diễn thật ra cũng không khác Nguyên Dục Tuyết lắm... Hắn không để ý tới việc Nguyên Dục Tuyết ở trong phó bản này có đặc điểm của con người, yếu ớt hơn nhiều. Cái này cũng một phần do bản chất của hắn.
Cho nên khi Nguyên Dục Tuyết nhắm mắt tựa vào mình, mặt mày tái nhợt vì cơn sốt mà ửng lên màu hồng, hắn cũng không thấy có gì sai. Không phải là không quan tâm người ta, đơn giản là gặp điểm mù tri thức ---
Nhưng giờ mặt yếu ớt này của Nguyên Dục Tuyết đã được Giới Chu Diễn chính thức ghi nhận.
Trái tim hắn chua xót --- Chắc đây là cảm giác của "đau lòng", Giới Chu Diễn càng thêm chú ý.
Hễ là chuyện dính tới Nguyên Dục Tuyết, hắn sẽ cực kì cực kì kiên nhẫn.
Hắn bắt đầu đi hỏi làm sao để chăm sóc bệnh nhân, làm sao để chăm sóc cậu chủ nhỏ người yếu nhiều bệnh.
Nhắc tới chuyện này là quản gia Tề có tinh thần ngay.
Dù gì đây cũng là sở trường của ông ta.
Theo thiết lập, quản gia Tề đã chăm sóc cậu chủ nhỏ mười mấy năm, có sẵn bí quyết tâm đắc làm sao để chăm lo cho Nguyên Dục Tuyết "yếu ớt lắm bệnh".
Ông hết sức tận tâm, cẩn thận nhắc tới từng chi tiết, vượt quá phạm vi nghề nghiệp của một quản gia tư nhân.
Những kinh nghiệm tổng kết ra từ sinh hoạt hàng ngày này thường chỉ được quản gia Tề giấu trong lòng. Giờ có Giới Chu Diễn hỏi, ông ta tất nhiên không giấu giếm, thậm chí còn vui. Một mặt là giao lưu kinh nghiệm kiểu này giúp ông ta thu hoạch giá trị cảm xúc và vui thú. Mặt khác thì có thêm người chăm lo cho cậu chủ nhỏ tất nhiên là tốt rồi.
Quản gia Tề thầm đánh giá. Tuy cậu cả có hơi lạnh lùng, khó tính, còn không để ý được cậu chủ nhỏ để cậu ấy bị bệnh, nhưng chỉ cần hắn thành tâm sửa đổi thì họ chính là đồng minh tốt của nhau!
Kinh nghiệm của quản gia Tề, nhiều cái phải nói là như lông rùa, Giới Chu Diễn lại nghe hết sức nghiêm túc, cẩn thận tiếp thu.
Trí nhớ của hắn tốt, chuyện gì cần nhớ là sẽ không bao giờ quên, nếu không chắc Giới Chu Diễn sẽ còn cầm giấy bút ghi lại đàng hoàng.
Hắn quá nghiêm túc, lúc suy tư thì con ngươi tối đen có vẻ lạnh lùng. Những gì quản gia Tề nói như thể là báo cáo nghiên cứu cao siêu nào đó, chốc chốc hắn lại gật gù đáp lại, còn rất biết gãi đúng chỗ ngứa, đưa ra vài câu hỏi. Quả thật là học sinh chăm ngoan mà giáo viên nào cũng mê, thỏa mãn ham muốn dạy học của quản gia.
Hai người một dạy một học, phối hợp ăn ý, chỉ có Nguyên Dục Tuyết nằm trên giường là ---
"...?"
Người quản gia đang nói... Hình như là cậu?
Nhưng mà cậu có yếu vậy đâu, cũng không cần dốc lòng tỉ mẩn chăm chút như vậy. Họ mô tả cậu cứ như một bông hồng tinh xảo được nuôi dưỡng trong nhà ấm, dính chút mưa cũng sẽ khô héo vậy. Mấy lần Nguyên Dục Tuyết muốn nói, nhưng lễ nghi cậu được học không cho phép cậu ngắt lời người khác.
Quản gia Tề đang tràn đầy hào hứng, nói không ngừng, cảm xúc lên tới đỉnh điểm. Nguyên Dục Tuyết thật sự không học được hành động "giội nước lạnh", với cả cậu cũng không biết nên bắt đầu phản bác từ đâu.
Nếu phản bác thì sẽ phải động tới bí mật cậu là người máy chiến tranh. Đây là số liệu có cấp bậc bảo mật cực cao của phòng thí nghiệm, trừ tình huống cần thiết còn không Nguyên Dục Tuyết sẽ không bại lộ cho ai khác.
Tóm lại là đủ loại nguyên nhân dẫn tới Nguyên Dục Tuyết hiện chỉ có thể suy nhược tựa vào đầu giường, luống cuống không biết phải làm gì.
Cậu giương khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt, hiếm hoi mà "biểu cảm phong phú". Nghe hết rất nhiều lời mô tả khoa trương của quản gia Tề, khoa trương tới độ sau một hồi khó hiểu, khuôn mặt xinh của cậu ấm dần ửng lên màu hồng nhạt.
Vẻ đẹp như tiên giáng trần càng thêm sinh động, hút hồn người.
Không tìm được cơ hội để chen vào, Nguyên Dục Tuyết lại nghĩ cách.
Cậu không nhất thiết phải cắt ngang hào hứng của quản gia Tề, chỉ cần Giới Chu Diễn không tin, họ phối hợp một chút thì quản gia Tề có nói nhiều cũng ---
Sau đó Nguyên Dục Tuyết thấy vẻ mặt của Giới Chu Diễn.
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Hình như anh ấy tin thật.
Lúc này thiếu niên người máy có cảm xúc nho nhỏ phức tạp chỉ thuộc về con người, tên là "xấu hổ".
Giới Chu Diễn nhạy cảm nhận ra ánh mắt của Nguyên Dục Tuyết. Có điều sự ăn ý lặng thầm của họ lại xuất hiện trục trặc, hắn không ý thức được vấn đề Nguyên Dục Tuyết đang xoắn xuýt, cho cậu một ánh mắt trấn an rồi quay sang bảo quản gia Tề: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Quản gia Tề không giận vì bị Giới Chu Diễn chen ngang, ông ta đã thuận theo tầm mắt hắn nhìn sang Nguyên Dục Tuyết. Không biết lại tưởng tượng cái gì, lộ vẻ bừng tỉnh, sau đó khen ngợi nhìn Giới Chu Diễn kiểu "trẻ nhỏ dễ dạy". Ông khom lưng chào Nguyên Dục Tuyết, nghiêm túc nói: "Cậu chủ nghỉ ngơi đi ạ, chúng tôi sẽ ở bên ngoài."
Nguyên Dục Tuyết: "."
Cậu không có ý đó mà.
Giới Chu Diễn lẳng lặng giơ tay chạm lên trán Nguyên Dục Tuyết, để một lúc rồi mới thu về. Vẻ mặt vẫn bình tĩnh, chỉ có màu mắt là đậm hơn chút, thể hiện nội tâm không hề bình tĩnh của hắn: "Vẫn chưa hạ sốt."
"Có muốn ngủ một giấc không?" Không đợi cậu trả lời hắn đã dỗ dành: "Em phải nghỉ ngơi cho khỏe."
Nguyên Dục Tuyết không buồn ngủ, nhưng trước khi cậu kịp nói gì thì người đàn ông đã hết sức tự nhiên rút cái gối cậu đang tựa vào, nghiêng người tới. Nguyên Dục Tuyết gần như không có cảm giác gì, lại cũng chưa từng đề phòng Giới Chu Diễn, giây lát đã được đỡ nằm thẳng.
Mái tóc đen như thác nước tản ra trên gối, góc nhìn của cậu thay đổi, thấy Giới Chu Diễn đang ém chăn cho mình.