Vũ Khí Hình Người
Chương 467: Phó Bản Ngàn Người (52)
Edit: Ry
Nguyên Dục Tuyết là người dời mắt trước.
Thái độ hết sức thờ ơ, đến độ vô tình. Khiến việc cậu dời mắt trước chẳng những không có vẻ yếu thế hay e ngại, mà như sau khi xác nhận đối phương không có uy hiếp thì rất thản nhiên... Bỏ qua.
Không phải khiêu khích, chỉ là không để ý nữa.
Thái độ bình tĩnh này hoặc ít hoặc nhiều cũng ảnh hưởng tới người xung quanh. Đám Tần Mông đang nghiến răng, run rẩy vì sự chênh lệch cảm xúc quá lớn... Không phải sợ, mà là tức giận.
Họ tức chứ, nhất là khi mình cực khổ chạy ra ngoài, tưởng là thoát ai ngờ lại rơi vào trong bẫy, cái cảm giác tức tối và tuyệt vọng này đương nhiên rất khó để tiêu hóa.
Đủ loại bi quan tiêu cực, không cam lòng càng lúc càng mãnh liệt, tưởng như như sắp thành ngọn lửa bùng cháy. Nhưng giây phút nhìn sang Nguyên Dục Tuyết, nó bỗng lụi tàn, có muốn châm thế nào cũng không cháy nổi.
... Đành vậy thôi chứ biết sao. Đằng nào cũng ở đây rồi, không phải cứ muốn là chạy ra được.
Nguyên Dục Tuyết không hoảng, vậy họ cũng không hoảng.
Kệ đi, tới đâu thì tới.
Bởi cuộc gọi quỷ dị kia mà bầu không khí tồi tệ một lần nữa vỡ tan.
Các người chơi đang tràn đầy bất an, kiểu một giây nữa sẽ phát điên, thái độ bỗng trở nên phối hợp vô cùng. Từng cặp mắt bình tĩnh đảo quanh, quan sát đám "người" mặc đồng phục nhân viên.
Tiểu A còn tiến lên, nghiêm túc thương lượng: "Anh thấy rồi đấy... Tóm lại chúng ta không quen biết gì nhau cả, anh chỉ đường cho tụi tôi ra ngoài là được."
"Nhân viên": "..."
Biểu cảm trên mặt nó lập tức vặn vẹo.
Câu hỏi này dường như đã kích hoạt cơ chế nào đó, khuôn mặt nọ vặn vẹo vài giây, màn hình sau lưng nó bắt đầu nhấp nháy.
Giống kiểu tín hiệu không tốt, bị nhiễu sóng... Từng đường vô tuyến đủ màu hỗn loạn, sau đó bỗng khôi phục bình thường, thống nhất biến thành một hình ảnh.
Cũng giống như ban nãy người chơi bị camera ẩn quay cận cảnh, lần này là quay "nhân viên".
Khuôn mặt của ông chú trung niên kia xuất hiện trên màn hình với vô số góc độ, từng chi tiết biểu cảm nhỏ xíu đều được thể hiện rõ ràng.
Mặt ông ta cứng ngắc, miệng lại kì dị nhếch lên, khiến nếp nhăn ở khóe miệng vừa sâu vừa rõ. Ánh mắt hung ác, rét lạnh, biểu cảm lại là nhiệt tình và kích động. Hai loại cảm xúc hoàn toàn trái ngược trộn lẫn trên bản mặt nhăn nheo quá thiếu hài hòa, càng khiến người ta khó chịu.
"Chào mừng các quý cô cậu đã tìm được đến đây, các bạn đã đưa ra yêu cầu muốn rời khỏi, tất nhiên chúng tôi sẽ không từ chối ----"
Không đợi người chơi lộ vẻ ngạc nhiên, ông ta mạnh mẽ cắt ngang, như thể sợ họ sẽ không nghe câu kế tiếp. Ông ta nhanh chóng đi vào nội dung trọng điểm: "Có điều, các bạn là kẻ ngoại lai xâm nhập nơi này, trước khi đi nhất định phải tuân theo quy tắc của chúng tôi."
"Chúng ta cùng chơi một trò chơi nhé. Người thắng có thể ra khỏi đây, kẻ thua..."
Ông ta đột nhiên cười "hì hì", âm điệu rợn cả người.
"Sẽ trở thành một trong số chúng tôi."
"Sẽ cùng chúng tôi vĩnh viễn vui vẻ, hạnh phúc, cùng nhau chung sống ở đây."
Ở lại đây... Vĩnh viễn, cùng với những "người" quái dị này?
Tất cả rùng mình, không rõ là sợ hay là chán ghét, nhưng đều vô thức kháng cự.
Thế là họ bắt đầu để ý tới quy tắc "trò chơi", và "người thắng kẻ thua".
Vì có muốn từ chối thì... E là họ không có tư cách đó.
Các người chơi ra vẻ bình tĩnh gật đầu, đối mặt với đám "nhân viên".
Một kẻ trong đó đứng dậy.
Căn phòng này vốn có rất nhiều cửa, dường như mỗi cửa dẫn tới một khu vực khác nhau ---
Tên kia mở ra một cánh cửa gỗ trông rất bình thường, bên trong ---
Rõ ràng căn phòng họ đang đứng sáng trưng, từ chỗ họ tới cánh cửa kia cũng chỉ vài bước chân, không có vật gì chắn tầm nhìn. Nhưng cảnh tượng bên trong mờ ảo, không thấy rõ.
Các người chơi cau mày, nhân viên bắt đầu công bố thông tin ---
"Tên trò chơi này gọi là 'giẫm bóng'."
Ông ta chỉ nói đúng một câu, không chịu giải thích thêm, nhưng cái tên đã đủ khái quát toàn bộ.
Trò "giẫm bóng" này là trò cho trẻ con, rất phổ biến. Đến cả đám thiếu gia nhà giàu như Tần Mông, từ nhỏ đã làm bạn với các loại máy chơi game, hồi bé cũng từng chơi trò ấu trĩ này. Quy tắc của nó rất đơn giản, ai cũng biết cách chơi.
Người không biết lại là người không có tuổi thơ, cũng chưa từng có "bạn bè" hay tham gia hoạt động giải trí, Nguyên Dục Tuyết. Nhưng cậu tìm kiếm trong kho dữ liệu cũng nắm được đại khái.
Sẽ có một người làm "quỷ", những người khác chạy loạn dưới ánh mặt trời, ai bị "quỷ" dẫm lên bóng sẽ thua. Cũng có mục "tiếp sức", người bị giẫm bóng thành "quỷ mới", có quyền đi giẫm bóng những người khác.
Nhưng suy cho cùng đây là trò chơi cho trẻ em, giờ biến thành thử thách tử vong, ai biết liệu có phải cùng một quy tắc không...
Thỏ ngẫm nghĩ rồi hỏi lại: "Không có quy tắc cụ thể à?"
Cô rất sợ là trong "trò chơi" – thứ quyết định họ có thể thuận lợi rời khỏi đây không, sẽ ẩn giấu cạm bẫy độc địa.
"Không khó đâu." Nhân viên nhìn Thỏ, lại toét miệng cười dị hợm: "Các người vào trong sẽ biết... Không hề khó."
Ông ta lại nhấn mạnh việc nó "không khó", càng khiến người ta sinh lòng cảnh giác, ngửi thấy mùi không ổn.
Các người chơi lúc này vẫn khá bình tĩnh, cho tới khi nhân viên yêu cầu: "Mời xếp thành một hàng, theo thứ tự tiến vào từng phòng, mỗi phòng chỉ cho phép một người vào. Người chơi sau nhất định phải vào sau người chơi trước 3 phút. Rồi, ai vào đầu tiên đây?"
Nghe được quy tắc này, vài người lộ vẻ suy sụp.
Họ không sợ phải tham gia trò chơi tử vong này, nhưng không ngờ là phải khiêu chiến một mình --- Đồng nghĩa với phải tách khỏi Nguyên Dục Tuyết.
Bị cưỡng chế tách ra như vậy mới khiến họ ý thức được sự yên tâm mà Nguyên Dục Tuyết mang lại. Dù cậu không làm gì hết, chỉ đứng đó thôi cũng đủ giữ cho họ bình tĩnh. Nghĩ tới tiếp theo buộc phải tách ra hành động, tất cả bắt đầu lo âu.
Nguyên Dục Tuyết nghe xong, nhìn vào căn phòng sau cánh cửa... Đang tiến hành rà quét... Cậu thu hồi ánh mắt, bình thản gật đầu, chấp nhận quy tắc này.
Không có vẻ gì là lo lắng.