Vũ Khí Hình Người
Chương 466: Phó Bản Ngàn Người (51)
Edit: Ry
Rõ ràng là chuyện rất trái với thường thức, nhưng vì điệu bộ thản nhiên của Nguyên Dục Tuyết, đám thanh niên bắt đầu nghi ngờ bản thân --- Chắc mình bị ngáo rồi?
Chẳng lẽ là nhận biết về thế giới hai mươi mấy năm qua của họ có vấn đề, dấu tay máu xuất hiện chằng chịt trên trần là... Bình thường?
Đúng là ếch ngồi đáy giếng.
Trong sự tĩnh lặng kì lạ này, nỗi sợ cũng tan đi ít nhiều.
Nguyên Dục Tuyết còn rảnh rỗi quan sát trần nhà, xác nhận kết quả phân tích.
Căn cứ vào hướng di chuyển của bàn tay --- Cổ tay ở hướng Bắc, đầu ngón tay ở hướng Nam, cậu nhanh chóng xác định tuyến đường, nhắc nhở mọi người một câu rồi đi vào trong hành lang.
Không ai nghi ngờ gì, nhao nhao đuổi theo. Trong đầu họ hiện lên ý nghĩ "cứ đi như vậy liệu có gặp phải quái vật không", nhưng rồi mau chóng cam chịu thành "gặp thì gặp đi, dù sao cũng có phải lần đầu tiên đâu", rất là cuốn theo chiều gió. Kệ hết mọi thứ, đi theo Nguyên Dục Tuyết là được rồi.
Đèn pin siêu sáng có phạm vi chiếu sáng rất rộng. Đám thanh niên bám dính lấy nhau, tay chạm tay vai sóng vai, không dám tách ra, cũng may không ai bị trượt chân hay vấp phải thứ gì, thuận lợi đi tới cuối đường.
Ở cuối hành lang là một căn phòng... So với những căn phòng chật hẹp mờ tối, hay là cái nhà kho lạnh lẽo như nhà chứa xác thì căn phòng này bình thường hơn rất nhiều.
Cánh cửa với lớp sơn mới hé mở, ánh đèn bên trong hắt ra sáng ngời. Nhìn qua thì thấy khá ấm áp và thoáng đãng, giống như căn phòng nhỏ sáng đèn giữa rừng sâu tăm tối, rất không phù hợp với hành lang âm u.
Dấu tay máu trên trần đã biến mất từ nãy.
Dường như họ thật sự đã trở lại thế giới bình thường.
Nhưng chính vì nó quá bình thường, trong tình trạng tinh thần căng cứng cao độ, mọi người lại lưỡng lự không dám tiến lên, cảm giác như đây là một cái bẫy.
Không ai dám vào phòng.
Yếu tố quan trọng nhất tất nhiên là vì Nguyên Dục Tuyết cũng đứng lại.
Thiếu niên tóc đen mảnh mai, mỗi đường nét đều hoàn hảo mềm mại, dường như có ngọn gió thổi qua là có thể đẩy cậu bước đi. Nhưng ai cũng biết, cơ thể nho nhã như cành liễu kia ẩn chứa sức mạnh lớn nhường nào. Cảm giác yên tâm mà cậu mang tới rất khó để dùng ngôn ngữ miêu tả.
Nguyên Dục Tuyết đứng tại chỗ, đôi mắt đen nhánh im lặng quan sát căn phòng có ánh sáng. Cậu không nói gì, không bảo là có nguy hiểm hay vấn đề, cứ đứng đó khiến những người khác nâng mức cảnh giác lên tối đa, bắt đầu lo lắng... Chẳng lẽ bên trong, thật sự có quái vật?
Thật dễ khiến người ta suy sụp.
Họ căng mắt nhìn chằm chằm căn phòng kia, cánh cửa gỗ chỉ hơi hé mở bỗng được người kéo ra, kêu những tiếng "kẹt kẹt" rất vang.
Cửa mở ra hơn nửa, có thứ gì xuất hiện đằng sau. Vừa nhác thấy bóng đen, đã có người "á" một tiếng, rụt về sau, còn kéo cả Nguyên Dục Tuyết theo.
Nguyên Dục Tuyết tự dưng bị kéo lại, suýt thì không đứng vững: "..."
Cậu ổn định lại.
Thứ xuất hiện không phải quái vật, mà là một người đàn ông trung niên mặc đồ lao động.
Ông ta khá lùn, mặt mày chất phác, cảm giác rất vô hại hiền hòa. Chủ yếu là bộ đồ lao động được may từ sợi tổng hợp cực dày kia có logo của escape room... Mặc dù họ chưa từng gặp người này, nhưng ông ta hiển nhiên là nhân viên của tiệm.
Thấy đám thanh niên sau cửa, ông ta rất ngạc nhiên, lộ vẻ vừa mừng vừa ngỡ ngàng, không tiến lên chào hỏi ngay mà quay vào trong phòng.
Họ nghe được tiếng người kêu lên, hình như là giọng ông chú trung niên kia: "Tìm được rồi, tìm được rồi, người ở đây hết này!"
Các người chơi nao nao, theo bản năng thò đầu ra ngó, thấp thỏm chờ mong.
Cửa mở rộng, tầm mắt họ cũng đi thẳng vào, thấy rõ bài trí trong phòng.
Đèn điện sáng trưng, phòng không quá rộng, còn có mấy cánh cửa không biết là dẫn đi đâu. Trong phòng có mấy người khác cũng mặc bộ đồng phục. Những người đó kích động đứng dậy nhìn ra ngoài, đối mặt với nhóm thanh niên.
Đối diện những người này là một dãy màn hình rõ nét, hình ảnh không ngừng thay đổi, có vẻ như là giám sát của từng phòng.
Nơi này là phòng giám sát?
Các người chơi sửng sốt, nhân viên đã kích động chạy ra, ra hiệu cho bọn họ vào trong, miệng còn không ngừng phàn nàn: "Các bạn đi đâu vậy? Dọa chết bọn tôi rồi, xem giám sát chẳng thấy ai hết. Tất cả nhân viên phải chạy đi các phòng tìm mà chẳng thấy ai, tụi tôi chuẩn bị báo cảnh sát đây..."
Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh nhìn đám nhân viên này, thấy những người khác đi vào cũng không ngăn cản, im lặng vào theo.
Các người chơi nghe nhân viên phàn nàn cũng đầy bụng khổ sở. Nhất là đám Tần Mông, bọn họ là khách quen của escape room, hôm nay nghe nói có kịch bản mới nên tới chơi, ai mà biết sẽ gặp phải chuyện ma quái như vậy. Nhưng giờ không phải lúc để oán trách, họ chỉ muốn mau chóng ra khỏi đây rồi tính tiếp.
Tần Mông bắt đầu giở bệnh thái tử, nhăn nhó lầm bầm gì đó, sau đó hỏi: "Có điện thoại không? Đưa tôi mượn tôi gọi một cuộc."
Nhân viên vội vàng nói: "Có có."
Bạn của Tần Mông thì thầm thảo luận. Họ sợ sẽ dọa những nhân viên này nên phải cố nén lại, trao đổi với nhau bằng ám hiệu, đợi ra ngoài an toàn rồi lại làm rõ chuyện vừa xảy ra. Có người nửa đùa nửa thật bảo Tần Mông: "Tần Mông, lát nữa ra ngoài ông cho người phong tỏa chỗ này đi, không nên để người khác vào đâu, nguy hiểm lắm..."
Thái Tử kiêu căng tất nhiên là mặc kệ y, gã còn đang bận gọi điện thoại, hống hách nói với người ở đầu bên kia: "... Tôi không sao. Bảo người mời mấy vị đó tới đi, đất chỗ này không ổn..."
Chưa nói dứt câu, điện thoại đột nhiên rít lên một tiếng bén nhọn, âm tần cao vút như chọc thủng màng nhĩ. Tần Mông run tay, rõ ràng gã không mở loa ngoài, nhưng âm thanh này lớn tới độ tất cả đều nghe được, ai cũng quay sang nhìn.
Tần Mông bị ù tai, mặt tái nhợt. Gã bĩu môi, tưởng là tín hiệu có vấn đề, giơ điện thoại lên nhìn thử, rồi chợt nhận ra ---
Cái điện thoại này không có tín hiệu.
Đúng hơn là nó vốn không có sim.
Tay nhân viên cho gã mượn điện thoại vẫn niềm nở tươi cười, thấy Tần Mông tự dưng đờ ra thì vươn tay lấy lại điện thoại. Hắn toe toét đặt chiếc điện thoại vẫn không ngừng vang lên tiếng rít lên tai: "À, vừa rồi cho cái cậu kia mượn điện thoại, có chuyện gì à ---"
Hắn nói được một nửa bỗng ngừng lại.
Các người chơi thấy rõ khóe môi đang cong lên đột nhiên bị kéo xuống, chớp mắt đã trở thành vô cảm, cứng đờ như con rối bị xóa bỏ cảm xúc.
Mà không chỉ hắn, giây phút đó, những nhân viên hoặc đang kích động hoặc đang lo lắng, kẻ đứng người ngồi phân bổ xung quanh họ, biểu cảm cũng thống nhất trở nên chết lặng.
Giống như là có một sợi dây vô hình nối tất cả họ lại với nhau, cùng một biểu cảm, cùng một động tác.
"À à..." Hắn nhìn nhóm thanh niên, sắc mặt trở nên đáng sợ: "Chúng mày đều là người gốc à?"
Những lời này khiến họ liên tưởng ngay tới chuyện ở nhà kho. Đám thanh niên lập tức xanh mặt, tóc gáy dựng đứng, có vài người còn chưa kịp tỉnh, ngơ ngác hỏi: "Mấy người ..."
Cánh cửa gỗ luôn đong đưa với cái bản lề thiếu dầu đột nhiên đóng sầm lại.
Ánh đèn chói lòa trong phòng bỗng trở nên lạnh lẽo, mà cũng chính vì có đèn nên tất cả có thể thấy dấu tay máu lít nha lít nhít trên trần... Trông như có thứ gì đang bò bên trên.
Mấy cái màn hình đột nhiên thay đổi hình ảnh.
Ban đầu là cảnh quay các phòng khác nhau, đột nhiên đổi thành bên trong căn phòng hiện tại, hình ảnh hiện rõ từng người chơi.
Máy quay được giấu ở những góc hết sức kì lạ, hình ảnh hiển thị đều có góc độ không cái nào giống cái nào, nhưng điểm chung là ai cũng được đặc tả... Có người thấy mặt mình hiện trên màn hình, theo bản năng dịch sang bên tránh khỏi ống kính. Nhưng y có cố gắng thế nào thì vẫn bị khóa chết trong khung hình, quay rõ đến mức thấy được cả mồ hôi trên trán.
Trong đó, tất nhiên cũng có mặt của Nguyên Dục Tuyết.
Thiếu niên rất bình tĩnh, phần da không bị che bởi khẩu trang trắng sáng, bờ mi cong hơi rủ tạo cái bóng mờ.
Cậu đột nhiên giương mắt nhìn lên --- Hình ảnh trên màn hình cũng chuyển thành thiếu niên nhìn thẳng vào ống kính.
Cậu đang đối mặt với thứ gì đó.
Tác giả có lời muốn nói:
Đùa đấy à, nhan sắc 360 độ không một góc chết.