Vũ Khí Hình Người
Chương 225: Thôn Vàng Bạc (4): "Trạm cuối cùng."
Edit: Ry
--- Họ sẽ chết.
Cửa xe mở ra, người đàn bà cầm loa gào lên.
Thùng xe chất đầy các loại mùi được thông gió, nhưng truyền vào lại không phải là không khí mát lành, mà là thứ mùi hôi hám nồng nặc, còn thoang thoảng mùi thịt thối.
Như thể đang đứng ở bãi tha ma.
Lũ quỷ muốn chui vào trong lập tức tụ tập ở cửa xe đang mở, muốn tràn vào, lại bị thứ gì ngăn cản, dán cái mặt dẹp lép ở đó.
Mặt chúng dính vào bức tường không khí, đầu lưỡi thèm thuồng thè ra, rất rất dài. Con ngươi lăn qua lăn lại, xuyên qua cánh cửa, nhìn các người chơi.
Có người đã vô thức lùi về sau một bước.
Rõ ràng hiện giờ chỉ có trong xe là an toàn.
Nhưng bọn họ phải ra ngoài... Chẳng lẽ phó bản này mới mở đầu đã là cuộc chiến đẫm máu với quỷ quái?
Dù là phó bản A+ thì độ khó cũng không khỏi quá lớn, gần như là từ vòng thứ nhất đã căn cứ vào giá trị vũ lực, hà khắc sàng lọc người chơi.
Nếu chạy thì... Bọn họ cũng không biết phải chạy đi đâu.
Chỉ do dự có một lúc, người đàn bà soát vé đã bắt đầu bực bội phàn nàn. Bà ta giơ tay quạt mát, cái cổ bị không khí nóng bức hun cho đỏ bừng, còn có hai sợi dây vắt trên sổ, siết thành hai đường: "Không xuống hả? Mấy người thành phố lúc nãy bảo muốn tới thôn Vàng Bạc cơ mà, sao tới trạm rồi lại không xuống?"
Vài người chơi im lặng đứng dậy, ngập ngừng bước ra, nhìn ánh mắt mơ ước của bầy quỷ, chỉ thấy da đầu tê dại.
Có người do dự nghĩ không biết có nên xuống xe không, một người đàn ông mặc âu phục bỗng đứng dậy từ trong góc.
Trước đó gã đội mũ đen, che mặt, rất kín đáo, nên không ai để ý tới sự tồn tại của gã. Nhưng khi gã đứng dậy thì như sao trời xuất hiện trong đêm, rất thu hút sự chú ý, khiến người ta vô thức tập trung quan sát gã.
Còn có bộ âu phục tinh xảo làm bật lên hình thể thon dài, hoàn toàn không hợp với tình cảnh trong xe. Cái mớ vải kín như bưng đó, nhìn thôi đã thấy nóng.
Gã lấy mũ xuống, để lộ khuôn mặt điển trai, sắc mặt lại trắng nhởn như quỷ hút máu, ngũ quan rõ nét, có đặc thù của con lai dòng máu châu Âu.
Gã nhìn ra ngoài cửa sổ, đối mặt với cảnh tượng như Địa Ngục cũng không tỏ vẻ gì, bình tĩnh hỏi: "Chỗ này là thôn Vàng Bạc? Sao lại hoang vắng thế, trước không thôn sau không tiệm, chỉ có đất đá với núi hoang ---"
Giọng gã uể oải, vừa hỏi lại vừa như trêu đùa: "Chị không lừa chúng tôi chứ?"
Giọng điệu cực tùy ý, như thể chỉ đang tán gẫu đôi câu với người soát vé, nhưng nội dung lại đang cảnh báo cho tất cả người chơi.
--- Quá vô lý.
Mới đầu phó bản đã có màn đuổi giết độ khó cao như vậy thì rất có thể lần xuống xe này là một cái bẫy.
Chẳng lẽ bà ta nói đến trạm là đến trạm thật à?
Vậy sao những người khác không xuống xe?
Nếu không phải tới thôn Vàng Bạc, vậy họ muốn đi đâu?
Những hành khách này tuy rất bất thường, nhưng hiển nhiên đi theo họ vẫn an toàn hơn.
Không có manh mối gì từ nét mặt người đàn bà soát vé, bà ta còn lộ vẻ khó hiểu, sau đó trào phúng cười khẩy: "Cậu ấm từ nơi nào tới đây. Cậu ấm à, xe này không lái thẳng tới cổng thôn được, lái thế thì bọn tôi làm ăn kiểu gì. Đương nhiên là chỉ đưa tới trạm gần nhất thôi, sau đó các người tự đi bộ tới thôn, đi có một đoạn là tới rồi. Trạm tiếp theo là trạm cuối."
Một ông lão đứng gần bà ta cũng phụ họa: "Đúng rồi, bọn tôi cũng tới trạm cuối."
Tất cả NPC đều thống nhất xuống trạm cuối? Chỉ có người chơi phải xuống xe sớm?
Thiếu nữ để mái ngồi cạnh Nguyên Dục Tuyết hơi mím môi, hỏi thử: "Vậy đợi tới trạm cuối rồi chúng tôi xuống, đằng nào cũng chỉ đi có một đoạn thôi mà."
Khuôn mặt người đàn bà bán vẻ lại hiện vẻ khó hiểu.
Bà ta không vui lườm họ: "Vậy các người phải mua vé bổ sung."
Lúc tới phó bản này, tất cả người chơi được tự động trang bị một cái ba lô đựng hành lý. Thiếu nữ vội vàng lục túi, phát hiện phó bản còn hiểu chuyện chuẩn bị chút tiền mặt, không thảm tới nỗi không mua nổi vé xe.
Cô nhẹ nhàng thở ra, đang định đồng ý, lại thấy thiếu niên tuấn tú bên cạnh mình, không nói gì đi về phía trước mấy bước, thoải mái mở cửa xe ra.
Cậu ấy định xuống xe à?
Thiếu nữ ngạc nhiên nghĩ.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết lại không bước ra ngay.
Cậu đứng trước mặt người đàn bà soát vé.
Tầm mắt cậu ngang với bà ta, lúc này trong mắt bà ta cũng hiện vẻ hoang mang, dường như không hiểu cậu sinh viên thành phố này nhìn chằm chằm mình làm gì.
Nguyên Dục Tuyết lẳng lặng lấy ra một cái vé xe từ chiếc ba lô to bự mình đang xách.
Trước đó cậu đã rà quét ba lô, nên không cần mở ra kiểm tra vật phẩm cũng biết rõ vị trí của từng thứ, chính xác lại nhanh chóng rút ra vé xe. Cái vé nhăn nhúm màu xanh lục, nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện tất cả hành khách trên xe này đều có thứ tương tự.
Bà thím ôm con để vé xe trong áo sơ mi hoa.
Ông lão hút thuốc lá, cái tay kẹp điếu thuốc cũng nắm một tờ giấy nhăn nhúm giống vậy.
Đứa nhỏ đang chui loạn trong xe kia, phần gót giày cũng lộ ra một mẩu giấy màu xanh.
Bây giờ Nguyên Dục Tuyết tìm được trong ba lô một cái vé tương tự.
Trên cổ người đàn bà kia đeo hai thứ, một là cái loa bà ta dùng để báo trạm, cái còn lại là một sợi dây đỏ rất mảnh. Nhưng ở cuối sợi dây đó không phải là mặt dây chuyền hay miếng ngọc nào, mà là một thứ rất giống dụng cụ cắt giấy.
Lúc này bà ta nhìn chằm chằm chiếc vé trong tay Nguyên Dục Tuyết, không cảm xúc cúi xuống lấy vé của cậu, dùng thứ đeo trên cổ nhấn một "cạch" một cái, cắt đi phần rìa vé, đồng thời để lại một dấu ấn mờ nhạt. Sau đó mới trả lại vé cho cậu, xua tay như thể cậu là thứ gì rất phiền phức.
Cậu im lặng thu tay về, cầm theo chiếc vé có dấu ấn, rất nhanh, thậm chí thiếu nữ để mái kia còn chưa kịp có phản ứng thì Nguyên Dục Tuyết đã xuống xe.
Cô gần như là hoảng loạn nhìn ra ngoài, lại kinh ngạc phát hiện, Nguyên Dục Tuyết nguyên vẹn đứng dưới ánh mặt trời, không một vết xước. Có gió xoáy cuốn lá khô tới cạnh giày cậu, cậu hơi ngẩng lên, nước da như được ánh nắng tô điểm càng thêm trắng sáng.
Lũ quỷ đang bám trên xe không hề tấn công cậu!
Ý thức được điểm này, thiếu nữ vội lục lọi ba lô... Cô cũng có vé xe giống vậy.
Trong quá trình cô tìm kiếm, lại có một người chơi lẳng lặng đứng dậy.
Người này rất cao, gần 2 mét, hắn đứng trong xe phải cúi đầu mới không đụng vào trần.
Hắn vẫn luôn cúi đầu, cộng thêm phần tóc mái rất dài, che gần nửa khuôn mặt.
Trông có vẻ là một người rất u ám.
Trừ những đặc điểm đó thì thứ dễ gây chú ý nhất là hắn đang đeo một món vũ khí lạnh giống đao hoặc kiếm, được quấn trong vải trắng nên không dễ phân biệt lắm.
Hắn im lặng đưa vé cho bà ta.
Hiển nhiên là chuẩn bị sẵn từ nãy.
Nhận về vé xe có con dấu, hắn vẫn không nói một lời xuống xe.
Gã đàn ông mặc âu phục đầy hứng thú nhìn ra ngoài, cũng đi tới cửa xe, rất thích tìm đường chết thử vươn một chân. Bầy quỷ đói khát lập tức vồ tới, một sức kéo cực mạnh nháy mắt truyền tới, như thể sắp kéo đứt chân gã, có khi là lôi cả người gã ra ngoài.
Bàn tay đang nắm lan can vội siết chặt, khớp xương nhô lên, trắng bệch.
Khuôn mặt gã lại chẳng có vẻ gì, cứ thế rút chân về, chỉ có chiếc giày da sáng bóng dính chút chất dịch tanh hôi.
"Ầy." Gã nheo mắt, lấy từ trong túi áo ra một cái vé xe giơ lên trước mặt người đàn bà, nhún vai: "Phiền chị cũng bấm cho tôi một cái đi."
Nữ sinh để tóc mái: "..."
Hóa ra anh cũng có vé à?
Sau đó có liên tục mấy người chơi khác xuống xe, sắc mặt của người đàn bà soát vé đã rất khó coi. Bà ta liếc thùng xe, gay gắt hỏi: "Còn ai xuống nữa không? Đừng có lề mề!"
Thiếu nữ chạy ra cửa xe: "Tôi xuống nữa."
"Không xuống thì để tôi đóng ---"
"Chờ chút!" Thiếu nữ rùng mình, rất cẩn thận dùng chân chặn cửa. Bầy quỷ đói khát thèm thuồng nhìn cô chằm chằm, thậm chí đã nhào tới chực cắn chân cô, thiếu nữ chỉ có thể tinh tế điều chỉnh góc độ chặn cửa, cuối cùng cũng tìm được vé.
Cô nắm chặt chiếc vé dúm dó, đưa tới: "Đây ạ, ấn cho cháu với."
Vẻ mặt bà ta đã không còn che giấu vẻ oán độc.
Bà ta hung tợn giật chiếc vé, rồi không cam lòng trả lại.
Thiếu nữ tóc mái bước xuống xe, theo sát sau cô là người chơi cuối cùng. Khi cửa xe chưa đóng hẳn, chiếc xe đã khởi động, lắc lư kịch liệt chạy mất.
Mùi tanh hôi như ẩn như hiện nơi đầu mũi cũng biến mất.
Rời khỏi thùng xe nóng bức, không khí bên ngoài cực kì thoáng mát khoan khoái, mùi gió núi luồn qua cỏ cây bùn đất cũng dễ ngửi, chỉ là ánh mặt trời hơi gay gắt. May là họ đang đứng ở dốc núi, thảm thực vật rậm rạp, bóng râm che đi ít nhiều cái nắng.
Dưới ánh nắng sáng rỡ, các người chơi nhìn theo chiếc xe đã chạy xa.
Không biết có phải là nắng chói khiến thị giác bị ảnh hưởng không, chiếc xe kia như mất đi màu sắc, biến thành hình ảnh trắng xám.
Thiếu nữ tóc mái rùng mình, thu hồi ánh nhìn, không hiểu sao lại cảm thấy bất an.
Nếu họ không xuống xe... Vậy "trạm cuối cùng" mà người bán vé nói sẽ là nơi như thế nào?