Vũ Khí Hình Người
Chương 224: Thôn Vàng Bạc (3)
"Ai tới thôn Vàng Bạc thì xuống xe đi, tới trạm rồi!"
Edit: Ry
Nhịp tim tăng vọt tới độ có thể khiến mạch máu vỡ tung, có người phải bịt miệng mới kiềm chế được tiếng hét sắp thốt ra ngoài.
--- Không được nhìn!
Quay đi!
Dù vậy, ánh mắt họ vẫn không chịu khống chế dừng trên khuôn mặt quỷ đang dán vào lớp kính thủy tinh trong một giây, sau đó bị những con quỷ nhạy bén chết tiệt kia thành công bắt giữ.
Ánh mắt giao nhau, con ngươi của chúng phản chiếu khuôn mặt hoảng sợ của người chơi.
Con quỷ đang nhìn họ chằm chằm, khuôn mặt vặn vẹo ngoác ra một cái miệng cười dị hợm, từ bộ phận có lẽ là cái miệng đang mở, họ thấy được cả khối thịt cuồn cuộn ngọ ngoạy trong cổ họng chúng.
"Thấy mi rồi."
Chúng mấp máy, cười hì hì.
Người chơi có khả năng đọc hiểu khẩu hình đều khó khống chế được thần kinh co giật, cắn chặt răng.
Thật kinh tởm.
Bên ngoài xe giống như là Địa Ngục, chỉ một lớp thủy tinh mỏng ngăn cách hai thế giới.
Có người chơi xui xẻo ngồi ngay cạnh cửa sổ, bồn chồn sợ hãi, muốn kéo tấm màn tích góp vô số dơ bẩn xuống, che đi ánh mắt chòng chọc khiến người ta bất an của quỷ quái.
Lại phát hiện những cái rèm kia quá cũ, bị kẹt kéo mãi không nhúc nhích, còn có thứ gì đó nhơn nhớt đặc quánh dính vào tay cậu ta. Mặt người nọ trống rỗng trong một giây, tưởng rằng đó là máu, thần hồn nát thần tính bật dậy, cộc đầu vào trần xe, lại chỉ nhìn chằm chằm ngón tay mình.
Không có gì hết.
Người xung quanh kì quái nhìn cậu ta.
Thanh niên vẫn không yên tâm, lục ba lô mang theo người, lấy cái chai đổ chút nước sạch ra rửa tay. Chất lỏng mát lạnh rơi một ít xuống quần áo và giày cậu ta, chảy xuống sàn xe kim loại. Bởi vì sàn xe quá bẩn, nước chạm vào gần như biến thành màu đen, men theo đường viền trên sàn chảy ra ngoài.
Sàn bẩn như vậy, người bên cạnh cậu ta lại bắt đầu ngâm nga một điệu hát dân gian, không hề có ý kiến.
Đến cả dòng nước trong vắt kia cũng dần mang theo mùi hư thối rỉ sắt.
Cậu người chơi ngồi cạnh cửa sổ như người thần kinh không ngừng chà sát tay, dù có thế nào cũng không dám chạm vào tấm màn kia nữa. Nhưng con quỷ bên ngoài cửa sổ với ánh mắt oán độc thật sự làm cậu ta quá khó để bình tĩnh lại hay vờ như không thấy.
... Nếu như, nếu như lũ quỷ đó tràn vào, chỉ e những người ngồi cạnh cửa sổ như cậu ta sẽ bị cắn nuốt đầu tiên.
Thanh niên không còn thấy may mắn vì chỗ ngồi này rộng rãi hơn những chỗ khác nữa.
So ra thì việc chen lấn với người xung quanh, bị đè bẹp, lại thành biểu tượng an toàn, dù bị nhấn chìm trong đống mùi mồ hôi chua loét cũng không khó để chấp nhận.
Nghĩ vậy, cậu ta đứng lên, dưới ánh nhìn chằm chằm của lũ quỷ, kiên trì nói với người bên cạnh: "Xin lỗi, có thể dịch ra một chút không, tôi muốn ra ngoài?"
Bởi vì chỗ ngồi quá chật hẹp, người ở ngoài không đứng dậy thì người bên trong không thể nào đi ra.
Ngồi sau bọn họ là ghế của Nguyên Dục Tuyết.
Cậu cũng là một người chơi xui xẻo ngồi cạnh cửa sổ. Thiếu nữ ngồi cạnh cậu, cách cửa sổ một ghế, nhìn thấy mặt quỷ bên ngoài cũng lộ vẻ sợ hãi.
Cô nghe được đối thoại ở đằng trước, quan tâm hỏi thăm Nguyên Dục Tuyết: "Ờm... Cậu có muốn ra ngoài ngồi không?"
Dù sao thì dán sát mặt với quỷ quái như vậy hơi quá thử thách tâm lý.
Trong lúc nói vậy, cô đã tự động đứng dậy.
"...?"
Nguyên Dục Tuyết nghe được, trong mắt thoáng hiện chút hoang mang.
Cậu không có lí do gì để chuyển chỗ hết.
Thế là rất bình thản và lễ độ lắc đầu từ chối. Cậu định nói "không sao, tôi có thể ngồi đây", người đàn ông ngồi ở ghế đằng trước bỗng lớn tiếng một cách thái quá, gần như cả xe đều nghe thấy.
Giọng gã ta mang đậm khẩu âm của người địa phương, khó hiểu hỏi: "Chú em, chú ra ngoài làm gì? Trên xe chật như thế rồi, tôi còn không đứng lên nổi, ngoan ngoãn ngồi đó đi, bây giờ cũng không dừng xe đi đái được."
Người chơi nọ đã nghẹn tới nỗi đỏ hết mặt, không phải cậu ta muốn gây thêm phiền cho người xung quanh, nhưng con quỷ kia chỉ thiếu điều dán mặt vào đầu cậu ta, ai mà chịu được kích thích như vậy chứ. Cậu ta định tìm đại cái cớ nào đó để người đàn ông này mau nhường chỗ, nhưng bỗng kẹt lại, vì cậu ta thấy được nụ cười kì dị như có như không của gã, lập tức im lặng.
Những hành khách này có gì đó không đúng.
Từ đoạn họ vô cảm, máy móc cùng lặp lại một câu nói là có thể nhìn ra sự "bất bình thường", nhưng cái đó cũng cần một từ khóa làm chốt mở.
Khi ấy các người chơi đều im lặng không nói, vì họ mơ hồ cảm nhận được, trong tình huống kì lạ đó, khiến đám hành khách chú ý là một hành vi rất nguy hiểm.
... Nhưng đột nhiên im lặng là kì dị, vậy bây giờ không kì dị à?
Những tiếng chuyện trò quen thuộc đầy khói lửa nhân gian này lại đang diễn ra trong lúc bên ngoài xe bám đầy quỷ quái, như thể bọn họ không nhìn thấy, còn vui đùa ầm ĩ như thường, như thể lũ quỷ dữ tợn ngoài kia vốn không tồn tại.
Lúc này bình thường mới là bất thường nhất.
Đúng... Nó là "không nên tồn tại".
Giống như người chơi ban nãy không nên nói "mở cửa sổ", lúc này cậu ta cũng không nên phát hiện ra sự tồn tại của những con quỷ ngoài kia.
Cậu ta phải cư xử giống họ.
Nhưng biểu hiện vừa rồi của cậu ta quá rõ ràng. Thanh niên cắn môi ngồi xuống, nét mặt bình thường trở lại, chỉ có ngón tay đặt trên đùi là khe khẽ run.
"Không, không có gì." Cậu ta nói: "Chẳng qua là vừa rồi chán quá nên muốn ra buôn chuyện với bạn một chút. Nếu đông quá không tiện đi lại thì thôi... Đợi lát nữa xuống xe nói cũng được."
"Ồ."
Trên mặt người kia hiện vẻ tiếc nuối.
Ngay khi người chơi tưởng là đã an toàn, tên gã lại thình lình mở miệng: "Bạn nào vậy? Nếu gần thì tôi chen một chút cũng được."
Gã đứng lên, sau đó mấy vị khách đứng gần cũng tự động chen ra đằng sau, nhìn sang ---
Cái nhìn chòng chọc không khác nào ánh mắt thèm thuồng của lũ quỷ bên ngoài.
Người chơi luôn cảm thấy họ đang mỉm cười.
Họ đang đợi câu trả lời của cậu ta.
Đầu óc cậu ta như có tiếng vù vù, thần kinh căng cứng bị đẩy tới giới hạn.
Để làm tròn lời nói dối của mình, cậu ta phải tìm được "người bạn" kia.
Không thể là hành khách, chỉ có thể là người chơi.
Người đầu tiên cậu ta nghĩ tới là tên người chơi trước đó đã bại lộ. Nhưng sau nguy hiểm vừa rồi, đối phương đã che giấu bản thân. Hiện giờ người trên xe quá đông, đầu người lúc nhúc tụ lại một chỗ, cậu ta căn bản không thể tìm được vị trí của đối phương ngay. Mà sau một lần phạm lỗi, y càng thêm cảnh giác, chưa chắc đã chịu liều lĩnh phối hợp với một người lạ. Ai biết được trong mắt đối phương, mình có phải là "quỷ" không, có phải là một cái bẫy mới không.
Mồ hôi chảy ròng ròng, môi cậu ta tái nhợt, khi run rẩy định mở miệng, bỗng có âm thanh vang lên từ phía sau tựa tiếng trời.
"Anh đó." Thiếu nữ chầm chậm nói: "Vừa rồi chắc là tìm em đấy ạ."
Cậu ta ngẩng phắt lên.
Nữ sinh để tóc mái ngượng ngùng nở nụ cười, vẻ mặt vẫn nhẹ nhàng như không, mặt không đỏ tim không gấp phối hợp với cậu ta: "Nhưng nếu không tiện thì... Thôi ạ."
Hiển nhiên cô cũng nhìn ra được.
Cậu thanh niên thầm thở phào, không dám để lộ chi tiết gì, bí mật ném cho nữ sinh một ánh mắt cảm kích, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, không dám nhiều lời, sợ càng nói càng sai.
Nụ cười trên mặt vị đại ca kia lại giảm đi một chút. Gã có vẻ vẫn không cam tâm, ánh mắt săm soi qua lại giữa người chơi và nữ sinh, bỗng mở miệng: "Hai người có quen biết thật không vậy? Ngồi ngay đằng trước mà không thấy cả hai nói chuyện với nhau lần nào."
Biểu cảm trên mặt thiếu nữ hơi cứng lại.
Dù sao họ cũng mới được đưa vào trong phó bản, sao biết được biểu hiện trước đó của "mình", bị chất vấn mới chần chờ bắt đầu kiếm cớ. Sự ngập ngừng nhỏ bé này khiến vẻ quái dị trên mặt gã đàn ông càng đậm. Đúng lúc này, thiếu nữ nghe được tiếng nước lắc lư trong bình do ba lô được nhấc lên.
Nguyên Dục Tuyết mở ba lô, cầm bình nước, chầm chậm nhấp một ngụm.
Cánh môi vốn đã đỏ thắm nay ướt mọng, càng thêm bật lên sự xinh đẹp.
Thiếu nữ ngẩn ngơ mất nửa giây, sau đó kịp hiểu ra ---
Cô và người chơi kia một người ngồi trước, một người ngồi sau, cô không thấy được hành lý của đối phương, nhưng căn cứ vào vật phẩm của mình và Nguyên Dục Tuyết...
"Chúng em quen nhau mà? Anh không thấy tụi em dùng cùng một loại ba lô à."
Cô thoải mái nhấc ba lô lên, trôi chảy giải thích: "Nhưng mà em say xe quá, nên mới không nói chuyện được."
Lí do hợp lý, rất tự nhiên. Gã đàn ông săm soi một hồi mới lại không cam lòng ngồi về chỗ.
Người chơi kia thì tiếp tục ngoan ngoãn ngồi im một góc, sợ bị phát hiện nên cũng không dám quay đầu nói câu nào.
Mặt quỷ dán trên cửa sổ xe vẫn oán độc như cũ, cậu ta không chớp mắt ngồi ngay ngắn.
Chiếc xe buýt lắc lư như sắp vỡ ra thành từng mảnh chạy tiếp một đoạn đường dài, sau đó tiếng động cơ rầm rầm đột nhiên tắt ngúm.
Người đàn bà ngồi trên chiếc ghế đẩu đầu xe tiện tay cầm cái loa đeo trên cổ: "Ai tới thôn Vàng Bạc thì xuống xe đi, tới trạm rồi!"
Tiếng nhắc nhở của hệ thống cũng vang lên.
Bảng nhiệm vụ đồng thời xuất hiện trước mặt các người chơi.
[Kích hoạt phó bản Thôn Vàng Bạc
Các bạn là một nhóm khách du lịch có sự tò mò và yêu thích lạ thường với văn hóa phong tục mai táng của những thôn xóm cổ xưa. Vì có chung sở thích nên các bạn thành lập một câu lạc bộ, hẹn nhau tuần này cùng tới một thôn làng cổ tên là thôn Vàng Bạc mà cả nhóm mới tìm ra, đi khảo sát sưu tầm phong tục.
Trải qua con đường xóc nảy hiểm trở, cuối cùng các bạn cũng tìm được thôn làng được giấu kín ở nơi hoang vắng, gần như ngăn cách với thế giới này.
Các bạn phát hiện, hình như cư dân ở đây hơi lạ, nhưng vẫn quyết định nhập gia tùy tục.
Nhiệm vụ chính: Rời khỏi thôn sau khi khảo sát xong. (tiến độ khảo sát 0/100, tổng kết vào lúc 0 giờ hàng ngày)
Nhiệm vụ phụ: Tìm ra các tập tục của thôn Vàng Bạc.]
Chiếc xe dừng hẳn, lái xe bật loa, âm thanh chói tai hoàn toàn lấn át những tiếng động khác trong xe.
"Tới trạm rồi."
Giọng nói khản đặc, toát lên sự u ám đáng sợ.
Ông ta lặp lại.
Đến trạm rồi? Đùa hả?
Các người chơi nhăn nhó nhìn ra ngoài xe buýt, vẫn còn vô số quỷ quái, chúng lít nha lít nhít bám vào cửa xe, liều mạng thò cái mặt quỷ vào trong, như muốn nhét cả tròng mắt vào.