Vũ Động Càn Khôn
Chương 1033: Sinh tử Tổ phù
Uỳnh!
Bốn tổ phù?
Ma La khựng người, vô cùng kinh ngạc nhìn Thanh Trĩ, rồi không kìm được kêu lên:
- Lẽ nào ngươi cũng có? Nhưng tại sao ta không có chút cảm ứng nào?
- Trong trời đất này có tám tổ phù, đâu có dỗ đổ có. Hơn nữa tổ phù nhận chủ cũng không dễ, không phải ai có được nó là thành chủ nhân. Ngươi tưởng ai cũng may mắn như ngươi hay Lâm Động sau?
Thanh Trĩ lắc đầu bất lực.
-Thế...
Ma La nhíu mày, vậy tấm tổ phù thứ tư trong tay ai?
Vút!
Lúc này phía dưới có hai đạo quang ảnh lướt tới, Mộ Lam và Xích Vân trưởng lão xuất hiện bên cạnh hai người Thanh Trì. Mộ Lam nhìn cái đĩa ánh sáng bao trùm đất trời, do dụ một chút rồi nói:
- Ngươi muốn dùng đến nó rồi?
- ừm, Dị Ma Vương là chiến lực mạnh nhất của chúng, hôm nay đã gặp thì nhất định phải trừ bỏ.
Thanh Trĩ nheo mắt, ánh mắt lóe lên sát y lạnh lẽo. Dị Ma Vương tương đương cường giả Luân Hồi Cảnh của con người, thiếu đi một tên chắc chắn là tổn thất rất lớn. Trước đó dị ma tiềm phục rất kỹ, không thể tìm dược. Nay đã có cơ hội thì đương nhiên không thể bỏ qua.
- Nhưng nghe nói Diệt Vương Thiên Bàn cần bốn tổ phù mới giết được Dị Ma Vương.
- Thứ thần vật này cũng do Phù Tổ đại nhân tạo ra. Trong đại kiếp năm đó, Phù Tổ đại nhân dã dùng tám tấm tổ phù dể duy trì Diệt Vương Thiên Bàn, từng một chiêu giết chết tám tên Dị Ma Vương.
Thanh Trĩ cười, rồi nhìn Mộ Lam:
- Còn tấm tổ phù thứ tư, phải hỏi Mộ Lam huynh.
Ma La và Xích Vân trường lão khựng người, cùng nhìn sang Mộ Lam. Mộ Lam vẻ mặt phức tạp thở dài, nhìn xuống thân ảnh nhỏ nhắn phía dưới.
- Bất Tử Thánh Kình tộc ta đúng là có một tấm tổ phù.
Nghe vậy cả hai người Ma La đều kinh ngạc.
- Không biết Bất Tử Thánh Kình tộc có tấm tổ phù nào trong Bát đại tổ phù?
Ma La trầm giọng hỏi.
Mộ Lam trầm mặc một lúc rồi khẽ nói:
- Sinh Từ Tổ Phù.
Đồng tử Ma La có lại, giọng nói có phần chấn động:
- Là Sinh Tù Tổ Phù được biết đến như thú giúp người có nó vĩnh hằng bất diệt?
- Thế gian này làm gì có gì là vĩnh hằng bất diệt thật sự? Như Phù Tổ đại nhân cuối cùng cũng về với cát bụi, huống hồ là một tấm tổ phù sinh ra từ trời đất.
Mộ Lam cười khổ.
- Sinh Tử Chỉ Chủ, một trong Bát Đại Chủ thời Viễn cổ chính là lão tổ tông của Bất Tủ Thánh Kình tộc ta. Năm đó Người bị trọng thương qua đời, tộc ta mai táng Người ở nơi sâu nhất trong Loạn Ma Hải. Nhưng trăm năm trước khi dọn mộ thỉ phát hiện trong mộ xuất hiện ánh sáng. Bọn ta vội vàng mở mổ ra thì phát hiện một quà trứng ánh sáng hai màu đen trắng, còn thi thể của lão tổ tông thì đã đem theo Sinh Tử Tổ Phù tan biến.
Ma La nhìn xuống thân hình nhỏ nhắn phía dưới:
- Rồi quả trứng đó sau khi được bọn ta chăm sóc thì cuối cùng nở ra một tiểu nha đầu..
, Ma La hít sâu một hơi:
) - Là Mộ Linh San?
- ừm.
Mộ Lam khẽ gật đầu.
- Điều này...
Xích Vân trưởng lão há mồm, lưỡng lự nói:
- Nha đầu đó rốt cuộc là lão tổ của Bất Tử Thánh Kình tộc, hay là... Sinh Tử Tổ Phù? Mộ Lam cười khổ, thần sắc khó hiểu.
- Có lẽ là Sinh Tử Tổ Phù.
Thanh Trĩ nói, hắn nhìn Mộ Lam:
- Sinh Tử Chỉ Tổ năm đó bị thương thế quá nặng, tuy Người định luân hồi chuyển thế nhưng thất bại. Vì thế có lẽ Sinh Tử Chỉ Tổ đã biến mất hoàn toàn, còn Mộ Linh San từ trong quả trứng ánh sáng kia, thật ra chính là... Sinh Tử Tổ Phù.
- Tổ phù... sao lại biến thành người dược?
Xích Vân trưởng lão có phần không thể tin nổi.
- Tổ phù đều có linh tính, nhưng đúng là chưa có tổ phù nào xuất hiện dưới dạng con người. Hơn nữa, ngay bản thân Mộ Linh San cũng không biết mình là Sinh Tử Tổ Phù. Lão tổ tuy đã mất nhưng rõ ràng cuối cùng dã dung hợp một phần vào Sáng Thế Phụ Thần. Chính vì cơ duyên đó mà Mộ Linh San ra đòi.
Mộ Lam nói.
- Linh San hiện tại có thân thể của Bất Tử Thánh Kình tộc, nhưng nha đầu đó cũng là Sinh Tử Tổ Phù, biến dị kiểu này dúng là lần đầu tiên thấy trong trời đất này.
Ma La sắc mặt kinh ngạc gật đầu, rồi xoa cằm nói:
- Nói vậy thì chả trách mà nha đầu lại thân thiết với Lâm Động như vậy, chắc là vì Thôn Phệ Tổ Phù.
Thanh Trĩ cười:
- Nghe nói ở thời Viễn cổ, Bát đại tổ phù sinh ra, Sinh Tử Tổ Phù là muộn nhất, cũng là yếu nhất. Thôn Phệ Tổ Phù nuốt nó vào trong để cung cấp năng lượng, đến khi Sinh Tử Tổ Phù thật sụ trưởng thành thì mới rời khôi Thôn Phệ Tổ Phù.
Xích Vân trưởng lão sắc mặt cổ quái, nói vậy thì là Thôn Phệ Tổ Phù sinh ra Sinh Tủ Tổ Phù sao? Vậy quan hệ giữa chúng là gì?
Mộ Lam cười khổ:
- ở thời Viễn Cổ, lão tổ của tộc ta cũng chính vì mối quan hệ này đau đầu. Thân là người mang tổ phù, ít nhiều cũng bị ảnh hưởng bởi tổ phù.
Ma La gật đầu, hắn cũng là người giữ tồ phù nên cũng hiểu điều này.
- Nhưng chuyện này không được truyền ra ngoài, Mộ Linh San tuy là Sinh Tử Tổ Phù nhưng sức mạnh của nó vẫn chưa tỉnh giấc, nếu bị dị ma phát hiện thì rất phiền phức.
Mộ Lam nhắc nhở.
- Yên tâm, thúc động Diệt Vương Thiên Bàn chỉ cần sự có mặt của bốn tổ phù chứ không cần động dùng đến sức mạnh của chúng. Hơn nữa ở đây ta sẽ dùng luân hồi lực gây nhiễu, ngoài chúng ta ra, sẽ không một ai biết nữa.
Nghe vậy Mộ Lam gật gù.
Giải thích xong, Thanh Trĩ vung tay, chiếc đĩa thanh quang bao trùm trời đất chầm chậm xoay chuyển, bên trong dần ngưng tụ một luồng năng lượng hủy thiên diệt địa.
ở chỗ khác trên bầu trời, Thiên Mình Vương và hai Dị Ma Tướng về mặt ngưng trọng nhìn cảnh tượng ấy. Hiển nhiên danh tiếng của Diệt Vương Thiên Bàn có sức uy hiếp không nhỏ với chúng.
- Hừ, Diệt Vương Thiên Bàn tuy mạnh nhưng cần tổ phù để duy trì. ở đây chỉ có mộtHỏa Diệm Tổ Phù, muốn giết bân vương sao? Nằm mơ!
Mắt Thiên Mình Vương tràn ngập ma khí, cuối cùng đôi cánh giang ra, hoa văn kim sắc trên đó lan tỏa ra cha khuất bầu trời.
Ở phía xa, Thanh Trĩ siết tay lại, cái đĩa thanh quang khổng lồ đột nhiên rung lên, ở giữa bắn lên một cột sáng cuối cùng biến thành cái đĩa ngọc to cỡ bàn tay trên bầu trời, tròn tựa trăng rằm, sáng lấp lánh.
- Ma La!
Cái đĩa ngọc cổ xưa vừa xuất hiện thì Thanh Trĩ lập tức nhìn sang Ma La. Ma La gật đầu, phù văn trên trán cháy rực, bắn ra một đạo hỏa diệm bay thẳng về phía chiếc đĩa ngọc.
Âm ầm!
Theo đó, chiếc đĩa ngọc hiện lên một đường hoa vãn huyền ảo.
- Chỉ có Hỏa Diệm Tổ Phù mà cũng dám gọi là Diệt Vương?
Thiên Mình Vương thấy vậy cười khảy.
Thanh Trĩ không hề bận tâm, hai mắt nhám lại, trên chiếc đĩa ngọc dần tỏa ra một thứ năng lượng vô hình.
Trong đống phế tích dưới thành, Lâm Động ngẩng lên nhìn chiếc đĩa ánh sáng thanh sắc bao phủ trời đất. Chẳng ai nhìn rõ dược bên trong đang xảy ra chuyện gò. Hon nữa không gian xung quanh cũng rất tối tăm, mọi tia sáng đều đã biến mất.
-Hừm?
Ngẩng lên nhìn, ánh mắt Lâm Động ngưng trọng, hắn cảm giác được một luồng năng lượng đặc biệt tỏa ra từ trên không trung rồi bao trùm lấy hắn. Trong sự bao trùm đó, hai tổ phù trong người hắn khẽ rung lên.
- Lâm Động, thả lòng, ta muốn mượn sức mạnh tổ phù để giết Thiên Mình Vương!
Khi Lâm Động đang thay đổi sắc mặt thì giọng của Thanh Trĩ vang lên bên tai. Lúc này hắn mới thở phào, sau đó thả lỗng sự áp chế tổ phù.
Uỳnh!
Sau khi Lâm Động không kháng cự nữa, hắc quang và lôi quang đột nhiên trào ra từ cơ thể hắn rồi biến mất.
-Thật lợi hại!
Lâm Động thấy vậy cũng cảm thán. Hắn cảm nhận được sức mạnh của Lôi Đình Tổ Phù và Thôn Phệ Tổ Phù dường như yếu đi không ít, hiển nhiên đã bị diều dộng sức mạnh đi.
Rồi hắn đột nhiên cảm thấy bên cạnh có thứ sức mạnh kỳ lạ. Vội ngoảnh sang thì nhìn thấy thân thể Mộ Linh San đột nhiên phát ra tia sáng có cả hắc quang và bạch quang.
- Lâm Động ca, Thanh Trĩ tiền bối nói muốn mượn sức mạnh của muội...
Lúc này mắt Mộ Linh San hiện lên sự mệt mỏi, thân hình loạng choạng, khi nói xong câu cuối cùng thì ngã về phía Lâm Động. Hắn vội vàng ôm lấy cô bé.
Thế nhưng khi hắn vừa vào thân thề Mộ Linh San thì sắc mặt hắn bỗng thay đổi. Vì hắn cảm nhận thấy một luồng năng lượng thuần túy dồi dào không thể tượng tượng nổi điên cuồng tràn vào cơ thể hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Luồng năn lượng đầy chứa đầy sinh tử khí tinh thuần, hai luồng năng lượng hoàn toàn khác biệt này lại dung hợp một cách hoàn hảo.
Lâm Động sững người nhìn Mộ Linh San. Nguyên lực khô cạn trước đó của hắn đã dần hồi phục, thứ sinh tử khi truyền ra từ cơ thể Mộ Linh San lại không hề bài xích gì hắn..
- Đây là...
Lâm Động không hiểu ra sào, hắn xúi nhìn gương mặt tinh xảo của cô bé. Một lúc sau đồng tử hắn có lại khi thấy giữa trán Mộ Linh San hiện lên hình phù văn hai màu đen trắng...
Hắn không hề xa lạ gì với thứ phù văn này... vì đó là một trong Bát đại tổ phù... Sinh Tử Tổ Phù!
Bốn tổ phù?
Ma La khựng người, vô cùng kinh ngạc nhìn Thanh Trĩ, rồi không kìm được kêu lên:
- Lẽ nào ngươi cũng có? Nhưng tại sao ta không có chút cảm ứng nào?
- Trong trời đất này có tám tổ phù, đâu có dỗ đổ có. Hơn nữa tổ phù nhận chủ cũng không dễ, không phải ai có được nó là thành chủ nhân. Ngươi tưởng ai cũng may mắn như ngươi hay Lâm Động sau?
Thanh Trĩ lắc đầu bất lực.
-Thế...
Ma La nhíu mày, vậy tấm tổ phù thứ tư trong tay ai?
Vút!
Lúc này phía dưới có hai đạo quang ảnh lướt tới, Mộ Lam và Xích Vân trưởng lão xuất hiện bên cạnh hai người Thanh Trì. Mộ Lam nhìn cái đĩa ánh sáng bao trùm đất trời, do dụ một chút rồi nói:
- Ngươi muốn dùng đến nó rồi?
- ừm, Dị Ma Vương là chiến lực mạnh nhất của chúng, hôm nay đã gặp thì nhất định phải trừ bỏ.
Thanh Trĩ nheo mắt, ánh mắt lóe lên sát y lạnh lẽo. Dị Ma Vương tương đương cường giả Luân Hồi Cảnh của con người, thiếu đi một tên chắc chắn là tổn thất rất lớn. Trước đó dị ma tiềm phục rất kỹ, không thể tìm dược. Nay đã có cơ hội thì đương nhiên không thể bỏ qua.
- Nhưng nghe nói Diệt Vương Thiên Bàn cần bốn tổ phù mới giết được Dị Ma Vương.
- Thứ thần vật này cũng do Phù Tổ đại nhân tạo ra. Trong đại kiếp năm đó, Phù Tổ đại nhân dã dùng tám tấm tổ phù dể duy trì Diệt Vương Thiên Bàn, từng một chiêu giết chết tám tên Dị Ma Vương.
Thanh Trĩ cười, rồi nhìn Mộ Lam:
- Còn tấm tổ phù thứ tư, phải hỏi Mộ Lam huynh.
Ma La và Xích Vân trường lão khựng người, cùng nhìn sang Mộ Lam. Mộ Lam vẻ mặt phức tạp thở dài, nhìn xuống thân ảnh nhỏ nhắn phía dưới.
- Bất Tử Thánh Kình tộc ta đúng là có một tấm tổ phù.
Nghe vậy cả hai người Ma La đều kinh ngạc.
- Không biết Bất Tử Thánh Kình tộc có tấm tổ phù nào trong Bát đại tổ phù?
Ma La trầm giọng hỏi.
Mộ Lam trầm mặc một lúc rồi khẽ nói:
- Sinh Từ Tổ Phù.
Đồng tử Ma La có lại, giọng nói có phần chấn động:
- Là Sinh Tù Tổ Phù được biết đến như thú giúp người có nó vĩnh hằng bất diệt?
- Thế gian này làm gì có gì là vĩnh hằng bất diệt thật sự? Như Phù Tổ đại nhân cuối cùng cũng về với cát bụi, huống hồ là một tấm tổ phù sinh ra từ trời đất.
Mộ Lam cười khổ.
- Sinh Tử Chỉ Chủ, một trong Bát Đại Chủ thời Viễn cổ chính là lão tổ tông của Bất Tủ Thánh Kình tộc ta. Năm đó Người bị trọng thương qua đời, tộc ta mai táng Người ở nơi sâu nhất trong Loạn Ma Hải. Nhưng trăm năm trước khi dọn mộ thỉ phát hiện trong mộ xuất hiện ánh sáng. Bọn ta vội vàng mở mổ ra thì phát hiện một quà trứng ánh sáng hai màu đen trắng, còn thi thể của lão tổ tông thì đã đem theo Sinh Tử Tổ Phù tan biến.
Ma La nhìn xuống thân hình nhỏ nhắn phía dưới:
- Rồi quả trứng đó sau khi được bọn ta chăm sóc thì cuối cùng nở ra một tiểu nha đầu..
, Ma La hít sâu một hơi:
) - Là Mộ Linh San?
- ừm.
Mộ Lam khẽ gật đầu.
- Điều này...
Xích Vân trưởng lão há mồm, lưỡng lự nói:
- Nha đầu đó rốt cuộc là lão tổ của Bất Tử Thánh Kình tộc, hay là... Sinh Tử Tổ Phù? Mộ Lam cười khổ, thần sắc khó hiểu.
- Có lẽ là Sinh Tử Tổ Phù.
Thanh Trĩ nói, hắn nhìn Mộ Lam:
- Sinh Tử Chỉ Tổ năm đó bị thương thế quá nặng, tuy Người định luân hồi chuyển thế nhưng thất bại. Vì thế có lẽ Sinh Tử Chỉ Tổ đã biến mất hoàn toàn, còn Mộ Linh San từ trong quả trứng ánh sáng kia, thật ra chính là... Sinh Tử Tổ Phù.
- Tổ phù... sao lại biến thành người dược?
Xích Vân trưởng lão có phần không thể tin nổi.
- Tổ phù đều có linh tính, nhưng đúng là chưa có tổ phù nào xuất hiện dưới dạng con người. Hơn nữa, ngay bản thân Mộ Linh San cũng không biết mình là Sinh Tử Tổ Phù. Lão tổ tuy đã mất nhưng rõ ràng cuối cùng dã dung hợp một phần vào Sáng Thế Phụ Thần. Chính vì cơ duyên đó mà Mộ Linh San ra đòi.
Mộ Lam nói.
- Linh San hiện tại có thân thể của Bất Tử Thánh Kình tộc, nhưng nha đầu đó cũng là Sinh Tử Tổ Phù, biến dị kiểu này dúng là lần đầu tiên thấy trong trời đất này.
Ma La sắc mặt kinh ngạc gật đầu, rồi xoa cằm nói:
- Nói vậy thì chả trách mà nha đầu lại thân thiết với Lâm Động như vậy, chắc là vì Thôn Phệ Tổ Phù.
Thanh Trĩ cười:
- Nghe nói ở thời Viễn cổ, Bát đại tổ phù sinh ra, Sinh Tử Tổ Phù là muộn nhất, cũng là yếu nhất. Thôn Phệ Tổ Phù nuốt nó vào trong để cung cấp năng lượng, đến khi Sinh Tử Tổ Phù thật sụ trưởng thành thì mới rời khôi Thôn Phệ Tổ Phù.
Xích Vân trưởng lão sắc mặt cổ quái, nói vậy thì là Thôn Phệ Tổ Phù sinh ra Sinh Tủ Tổ Phù sao? Vậy quan hệ giữa chúng là gì?
Mộ Lam cười khổ:
- ở thời Viễn Cổ, lão tổ của tộc ta cũng chính vì mối quan hệ này đau đầu. Thân là người mang tổ phù, ít nhiều cũng bị ảnh hưởng bởi tổ phù.
Ma La gật đầu, hắn cũng là người giữ tồ phù nên cũng hiểu điều này.
- Nhưng chuyện này không được truyền ra ngoài, Mộ Linh San tuy là Sinh Tử Tổ Phù nhưng sức mạnh của nó vẫn chưa tỉnh giấc, nếu bị dị ma phát hiện thì rất phiền phức.
Mộ Lam nhắc nhở.
- Yên tâm, thúc động Diệt Vương Thiên Bàn chỉ cần sự có mặt của bốn tổ phù chứ không cần động dùng đến sức mạnh của chúng. Hơn nữa ở đây ta sẽ dùng luân hồi lực gây nhiễu, ngoài chúng ta ra, sẽ không một ai biết nữa.
Nghe vậy Mộ Lam gật gù.
Giải thích xong, Thanh Trĩ vung tay, chiếc đĩa thanh quang bao trùm trời đất chầm chậm xoay chuyển, bên trong dần ngưng tụ một luồng năng lượng hủy thiên diệt địa.
ở chỗ khác trên bầu trời, Thiên Mình Vương và hai Dị Ma Tướng về mặt ngưng trọng nhìn cảnh tượng ấy. Hiển nhiên danh tiếng của Diệt Vương Thiên Bàn có sức uy hiếp không nhỏ với chúng.
- Hừ, Diệt Vương Thiên Bàn tuy mạnh nhưng cần tổ phù để duy trì. ở đây chỉ có mộtHỏa Diệm Tổ Phù, muốn giết bân vương sao? Nằm mơ!
Mắt Thiên Mình Vương tràn ngập ma khí, cuối cùng đôi cánh giang ra, hoa văn kim sắc trên đó lan tỏa ra cha khuất bầu trời.
Ở phía xa, Thanh Trĩ siết tay lại, cái đĩa thanh quang khổng lồ đột nhiên rung lên, ở giữa bắn lên một cột sáng cuối cùng biến thành cái đĩa ngọc to cỡ bàn tay trên bầu trời, tròn tựa trăng rằm, sáng lấp lánh.
- Ma La!
Cái đĩa ngọc cổ xưa vừa xuất hiện thì Thanh Trĩ lập tức nhìn sang Ma La. Ma La gật đầu, phù văn trên trán cháy rực, bắn ra một đạo hỏa diệm bay thẳng về phía chiếc đĩa ngọc.
Âm ầm!
Theo đó, chiếc đĩa ngọc hiện lên một đường hoa vãn huyền ảo.
- Chỉ có Hỏa Diệm Tổ Phù mà cũng dám gọi là Diệt Vương?
Thiên Mình Vương thấy vậy cười khảy.
Thanh Trĩ không hề bận tâm, hai mắt nhám lại, trên chiếc đĩa ngọc dần tỏa ra một thứ năng lượng vô hình.
Trong đống phế tích dưới thành, Lâm Động ngẩng lên nhìn chiếc đĩa ánh sáng thanh sắc bao phủ trời đất. Chẳng ai nhìn rõ dược bên trong đang xảy ra chuyện gò. Hon nữa không gian xung quanh cũng rất tối tăm, mọi tia sáng đều đã biến mất.
-Hừm?
Ngẩng lên nhìn, ánh mắt Lâm Động ngưng trọng, hắn cảm giác được một luồng năng lượng đặc biệt tỏa ra từ trên không trung rồi bao trùm lấy hắn. Trong sự bao trùm đó, hai tổ phù trong người hắn khẽ rung lên.
- Lâm Động, thả lòng, ta muốn mượn sức mạnh tổ phù để giết Thiên Mình Vương!
Khi Lâm Động đang thay đổi sắc mặt thì giọng của Thanh Trĩ vang lên bên tai. Lúc này hắn mới thở phào, sau đó thả lỗng sự áp chế tổ phù.
Uỳnh!
Sau khi Lâm Động không kháng cự nữa, hắc quang và lôi quang đột nhiên trào ra từ cơ thể hắn rồi biến mất.
-Thật lợi hại!
Lâm Động thấy vậy cũng cảm thán. Hắn cảm nhận được sức mạnh của Lôi Đình Tổ Phù và Thôn Phệ Tổ Phù dường như yếu đi không ít, hiển nhiên đã bị diều dộng sức mạnh đi.
Rồi hắn đột nhiên cảm thấy bên cạnh có thứ sức mạnh kỳ lạ. Vội ngoảnh sang thì nhìn thấy thân thể Mộ Linh San đột nhiên phát ra tia sáng có cả hắc quang và bạch quang.
- Lâm Động ca, Thanh Trĩ tiền bối nói muốn mượn sức mạnh của muội...
Lúc này mắt Mộ Linh San hiện lên sự mệt mỏi, thân hình loạng choạng, khi nói xong câu cuối cùng thì ngã về phía Lâm Động. Hắn vội vàng ôm lấy cô bé.
Thế nhưng khi hắn vừa vào thân thề Mộ Linh San thì sắc mặt hắn bỗng thay đổi. Vì hắn cảm nhận thấy một luồng năng lượng thuần túy dồi dào không thể tượng tượng nổi điên cuồng tràn vào cơ thể hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Luồng năn lượng đầy chứa đầy sinh tử khí tinh thuần, hai luồng năng lượng hoàn toàn khác biệt này lại dung hợp một cách hoàn hảo.
Lâm Động sững người nhìn Mộ Linh San. Nguyên lực khô cạn trước đó của hắn đã dần hồi phục, thứ sinh tử khi truyền ra từ cơ thể Mộ Linh San lại không hề bài xích gì hắn..
- Đây là...
Lâm Động không hiểu ra sào, hắn xúi nhìn gương mặt tinh xảo của cô bé. Một lúc sau đồng tử hắn có lại khi thấy giữa trán Mộ Linh San hiện lên hình phù văn hai màu đen trắng...
Hắn không hề xa lạ gì với thứ phù văn này... vì đó là một trong Bát đại tổ phù... Sinh Tử Tổ Phù!