Vũ Động Càn Khôn
Chương 1032: Diệt Vương Thiên Bàn
Uỳnh!
Quang trụ từ trên bầu trời bắn xuống, Lang Ma Tướng bị sợi sắt hắc lôi quấn quanh, sợi xích xuyên qua người hắn, đến xương quai xanh của hắn cũng bị khóa chặt, vô số phù văn hắc lôi quang không ngừng tỏa ra từ sợi xích, cuối cùng chui vào cơ thể Lang Ma Tướng trấn áp hoàn toàn ma khí rong cơ thể hắn.
Vút!
Quang trụ trọc trời lúc này dần thu nhô lại cuối cùng biến thành quang trụ khoảng mười trượng, bốn bồ quang trụ là Tứ Tượng Chỉ Linh. Đồng thời sợi xích đên cũng dần lan rộng rồi liên kết trên quang trụ tạo thành vòng tròn hoàn hảo phong ấn Lang Ma Tướng bên trong.
Trên bầu trời, bọn Đường Tâm Liên thấy Lang Ma Tướng bị phong ấn, gương mặt có phần trắng bệch cuối cùng hiện lên nụ cười nhẹ nhõm trút được gánh nặng, rồi không thể gượng hơn được nữa, thân thể đều như muốn nhũn ra. Trận đại chiến vừa rồi đã tiêu hao hết năng lượng của họ.
Bốn đội quân của Viêm Thần Điện cũng đổ ập xuống, không ít đệ tử Viêm Thần Điện đều vì cạn nguyên lực mà khí tức trở nên yếu ớt hẳn.
Rầm rầm!
Bên trong cột quang trụ, Lang Ma Tướng vẫn đang điên cuồng giãy giụa, dường như hắn đang gầm rú, nhưng tiếng của hắn không thể truyền ra ngoài, ma khí bị phong ấn hiển nhiên hắn khó lòng có thể thoát dược.
Gương mặt Đường Tâm Liên cũng tái trắng, tuy rất vếu nhưng nàng vẫn cố gắng đứng dậy rồi lại phát mệnh lệnh điều phối bốn đội quân thay nhau nghỉ, còn những cường giả khác của Viêm Thần Điện cũng tranh thủ thời gian hồi phục nguyên lực.
Bên ngoài Hỏa Viêm Thành, vô số người nhìn đội quân Viêm Thần Điện bay qua với ánh mắt chấn dộng. Dù là những cường giả có danh tiếng trong Loạn Ma Hải, khi nhìn thấy thân ảnh kiều diễm kia ánh mắt cũng không khỏi khâm phục.
Thực lực Đường Tâm Liên có lẽ không phải lợi hại nhất Viêm Thần Điện, nhưng trong trận đại chiến vừa rồi, rõ ràng Đường Tâm Liên có công rất lớn trong việc phong ấn Lang Ma Tướng.
Viêm Thần Điện Hỏa Tiên Tử quả nhiên danh bất hư truyền.
Mọi người đều thầm cảm thán, tuy trong Tranh Bá Chiến, Lâm Động thể hiện uy lực, nhưng lúc này không còn nghi ngờ gì Đường Tâm Liên chính là người nổi trội nhất.
Viêm Thần Điện có người kế thừa như vậy thì còn phải lo sẽ không mạnh sao? Hơn nữa bản thần Đường Tâm Liên thiên phú rất cao, chỉ cần cho nàng đủ thời gian thì chắc chắn sẽ trở thành cường giả đỉnh cấp trong Viêm Thần Điện. Đến lúc đó, nếu mi truyền Hỏa Diệm Tổ Phù cho Đường Tâm Liên thì nàng nhất định sẽ trở thành nữ vương Viêm Thần Điện bá đạo ở Loạn Ma Hải mà không ai dám coi thường.
Trên không trung, Đường Tâm Liên tay cầm Phượng Hoàng Thương, nghe thấy tiếng hoan hô vang dậy bên ngoài Hỏa Viêm Thành thì khựng lại một chút rồi nhìn về hướng Lâm Động. Hắn lúc này đang lê tấm thân mệt nhoài ngồi lên đống đổ nát rồi ngẩng lên nhìn nàng. Gương mặt trẻ tuổi ấy hiện lên nụ cười rạng rõ, cuối cùng hắn bật ngón tay cái lên với nàng, mọi biểu hiện của nàng vừa rồi đều khiến hắn khâm phục.
Đường Tâm Liên nhìn nụ cười rạng rỡ ấy của Lâm Động, gương mặt thoáng ửng hồng. Nàng biết trong trận đại chiến vừa rồi Lâm Động cũng góp công không ít hơn nàng, nhưng hắn lại không đứng ra để nhận danh tiếng có thể vang dội khắp Loạn Ma Hải, mà chỉ ngồi trong bóng tối để mọi ánh hào quang chiếu lên nàng.
Hắn biết chiến tích này sẽ củng có được địa vị của nàng trong Viêm Thần Điện, thậm chí rất có lợi cho Đường Tâm Liên tiếp quàn Viêm Thần Điện sau này.
Nam nhân này quả thực rất đặc biệt.
Đường Tâm Liên cắn môi, trong lòng bỗng có cảm giác kỳ lạ, rồi gương mặt bỗng ửng đỏ, Hòa Tiên Tử trước nay luôn đầy phong độ lúc này lại dịu dàng quyến rũ.
Lâm Động nằm dựa vào đống đổ nát, ngực phập phòng lên xuống thở phì phò. Rõ ràng hắn lúc này không được tốt cho lắm, tuy trước đó hắn đã xung kích Tử Huyền Cảnh thành công, nhưng không hề có thời gian để củng cố. Như vậy hiến cảnh giới của hắn không dược bền vững, không cẩn thận là có thể bị lùi về Sinh Huyền Cảnh.
- Lâm Động ca không sao chứ?
Mộ Linh San xuất hiện ở bên cạnh Lâm Động lo lắng hỏi. Người khác không biết Lâm Động vừa làm gì, nhưng cô bé thì hiểu rõ.
Lâm Động lắc đầu cười, chỉ là gương mặt tái nhọt của hắn không có sức thuyết phục lắm. Mộ Linh San thấy vậy chu môi lên, nhưng cũng không nói gì.
- Không hổ là Dị Ma Tướng... đúng là rất khó đối phó.
Lâm Động nhìn về cột sáng phía xa, không kìm dược thở dài một tiếng, rồi trong lòng bỗng dâng lên hào khí sảng khoái. Dị Ma Tướng tương đương với siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh dó. Năm ấy ở Dị Ma Vực, Phần Thiên Lão Tổ dã dùng cả sinh mệnh mới phong ấn được một tên Dị Ma Tướng. Mà hiện giờ hắn đã làm được điều đó... Tuy phần lớn là nhờ Viêm Thần Điện dốc hết lực lượng, nhưng công của hắn không thể thiếu. Lâm Động cũng tin chắc sẽ có một ngày hắn dựa vào chính mình phong ấn được đối thủ đáng sợ đó!
Soạt!
Khi ấy, từ trên trời bay tới một thân ảnh rồi đáp bên cạnh hắn. Đôi mắt nhìn hắn có phần dịu dàng hiếm thấy.
- Thế nào, bận vậy cũng rút ra được sao?
Lâm Động nhìn Đường Tâm Liên cười.
- Giờ chiến lực của Viêm Thần Điện cũng cạn rồi, cũng không cần làm gì thêm nữa. Những việc đó có các trưởng lão là dược rồi.
Đường Tâm Liên hất tóc trước ngực ra, khẽ nói:
- Lần này đã tạ ngươi!
- Ta mang trong mình tổ phù, vốn dĩ là kẻ địch của dị ma.
Lâm Động lắc đầu, rồi cười:
- Hơn nữa giờ cảm ơn ta vẫn hơi sớm. Chúng ta chỉ phong ấn được một tên Dị Ma Thành mà thôi. Ở kia còn có hai tên nữa và một Dị Ma Vương khủng khiếp hơn.
- Việc đó thì chúng ta không làm được gì rồi.
Đường Tâm Liên bất lực nói. Chỉ đối phó một Dị Ma Tướng thôi đã dốc cạn sức lực. Hiện tại họ căn bản không còn sức để can thiệp vào chiến trường kia nữa.
Lâm Động gật đầu, sau trận đại chiến vừa rồi đúng là hắn cũng không còn chút chiến đấu lực nào nữa.
- Tình hình hiện tại phải giải quyết thế nào thì phải xem sư phụ và Thanh Trĩ rồi... Đường Tâm Liên ngẩng lên nhìn trời, nói.
- Ha ha, Thiên Mình Vương, xem ra kẻ thất bại trước tiên là các ngươi...
Thanh Trĩ liếc nhìn xuống dưới rồi cười, nói.
Nụ cười trên gương mặt Thiên Mình Vương cũng thu lại, chắc hẳn hắn không thể ngờ được Lang Ma Tướng lại bại trong tay Viêm Thần Điện.
- Xem ra bản vương đã coi thương Viêm Thần Điện các ngươi.
Ma La nhếch môi cười rồi nhìn Thiên Mình Vương, nói:
- Yên tâm, bắt được một Dị Ma Thành vẫn chưa thỏa mãn được bọn ta đâu.
- Đúng là bản vương không thể thắng được hai ngươi liên thủ, nhưng nếu bản vương muốn đi thì lẽ nào các ngươi ngăn được sao?
Thiên Mình Vương cười chế giễu.
- Hôm nay ngươi muốn đi không dễ đâu.
Thanh Trĩ cười.
Thiên Mình Vương nheo mắt, cười khảy:
- Thanh Trĩ, tuy ngươi đã là Luân Hồi Cảnh, nhưng ngươi tưởng mình là ai? Viễn cổ Bát Vương sao? Bọn chúng đã rồi vào luân hồi rồi.
Thanh Trĩ mỉm cười, mái tóc dài bay phấp phới, hai mắt bỗng lấp lánh, thanh long vạn trượng dưới chân bỗng gầm lên, thanh quang lan tỏa rồi biến thành cái dĩa thanh quang.
Cả trời đất dường như ngay lập tức tối sầm, nguyên lực trong trời đất như trở nên bạo động.
Trên bầu trời, Mộ Lam và Xích Vân trường lão đang giao chiến với hai Dị Ma Tướng khác cũng dừng lại, vì cái đĩa thanh quang kia cũng trùm lấy họ. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Đây là...
Xích Vân trường lão nhíu mày.
Mộ Lam nheo mắt, dường như nghĩ ra diều gì, ánh mắt có chút thay đổi.
Thanh Trĩ đứng trên chiếc đĩa thanh quang, nhìn Thiên Mình Vương ở phía xa, cười
- Thiên Mình Vương, không biết ngươi đã nghe thấy cái này chưa...
- Cái gì?
Thiên Mình Vương thản nhiên nói.
- Diệt Vương Thiên Bàn.
Đồng tử Thiên Mình Vương đột ngột có rút, không gian phía sau hắn cũng bùng nổ. Sự biến sắc này là lần dầu tiên xuất hiện trên gương mặt hắn. Rõ ràng cái gọi là Diệt Vương Thiên Bàn khiến hắn cũng cảm thấy nguy hiểm.
- Diệt Vương Thiên Bàn xếp thứ sáu trong bảng Viễn cổ Thần Vật?
Ma La cũng kinh ngạc.
- ừm, ta đã tìm trong suốt mấy năm qua, cuối cùng cũng phát hiện ở một chiến trường Viễn cổ.
Thanh Trĩ gật đầu, cười.
Ma La mừng rỡ, ngay cả ở thời Viễn cổ, Diệt Vương Thiên Bàn cũng là thứ thần vật đảng sợ, đã từng có Dị Ma Vương bỏ mạng vì nó
- Có điều...
Đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, Ma La chau mày:
- Theo ta biết, muốn Diệt Vương Thiên Bàn có thể giết Dị Ma Vương, phải cần bốn tổ phù...
Thanh Trĩ gật đầu.
- Nhưng chúng ta... cộng cả tiểu tử Lâm Động nữa cũng mới có ba.
Thanh Trĩ lắc đầu, nhìn Ma La cười:
- Không... chúng ta có bốn.
Quang trụ từ trên bầu trời bắn xuống, Lang Ma Tướng bị sợi sắt hắc lôi quấn quanh, sợi xích xuyên qua người hắn, đến xương quai xanh của hắn cũng bị khóa chặt, vô số phù văn hắc lôi quang không ngừng tỏa ra từ sợi xích, cuối cùng chui vào cơ thể Lang Ma Tướng trấn áp hoàn toàn ma khí rong cơ thể hắn.
Vút!
Quang trụ trọc trời lúc này dần thu nhô lại cuối cùng biến thành quang trụ khoảng mười trượng, bốn bồ quang trụ là Tứ Tượng Chỉ Linh. Đồng thời sợi xích đên cũng dần lan rộng rồi liên kết trên quang trụ tạo thành vòng tròn hoàn hảo phong ấn Lang Ma Tướng bên trong.
Trên bầu trời, bọn Đường Tâm Liên thấy Lang Ma Tướng bị phong ấn, gương mặt có phần trắng bệch cuối cùng hiện lên nụ cười nhẹ nhõm trút được gánh nặng, rồi không thể gượng hơn được nữa, thân thể đều như muốn nhũn ra. Trận đại chiến vừa rồi đã tiêu hao hết năng lượng của họ.
Bốn đội quân của Viêm Thần Điện cũng đổ ập xuống, không ít đệ tử Viêm Thần Điện đều vì cạn nguyên lực mà khí tức trở nên yếu ớt hẳn.
Rầm rầm!
Bên trong cột quang trụ, Lang Ma Tướng vẫn đang điên cuồng giãy giụa, dường như hắn đang gầm rú, nhưng tiếng của hắn không thể truyền ra ngoài, ma khí bị phong ấn hiển nhiên hắn khó lòng có thể thoát dược.
Gương mặt Đường Tâm Liên cũng tái trắng, tuy rất vếu nhưng nàng vẫn cố gắng đứng dậy rồi lại phát mệnh lệnh điều phối bốn đội quân thay nhau nghỉ, còn những cường giả khác của Viêm Thần Điện cũng tranh thủ thời gian hồi phục nguyên lực.
Bên ngoài Hỏa Viêm Thành, vô số người nhìn đội quân Viêm Thần Điện bay qua với ánh mắt chấn dộng. Dù là những cường giả có danh tiếng trong Loạn Ma Hải, khi nhìn thấy thân ảnh kiều diễm kia ánh mắt cũng không khỏi khâm phục.
Thực lực Đường Tâm Liên có lẽ không phải lợi hại nhất Viêm Thần Điện, nhưng trong trận đại chiến vừa rồi, rõ ràng Đường Tâm Liên có công rất lớn trong việc phong ấn Lang Ma Tướng.
Viêm Thần Điện Hỏa Tiên Tử quả nhiên danh bất hư truyền.
Mọi người đều thầm cảm thán, tuy trong Tranh Bá Chiến, Lâm Động thể hiện uy lực, nhưng lúc này không còn nghi ngờ gì Đường Tâm Liên chính là người nổi trội nhất.
Viêm Thần Điện có người kế thừa như vậy thì còn phải lo sẽ không mạnh sao? Hơn nữa bản thần Đường Tâm Liên thiên phú rất cao, chỉ cần cho nàng đủ thời gian thì chắc chắn sẽ trở thành cường giả đỉnh cấp trong Viêm Thần Điện. Đến lúc đó, nếu mi truyền Hỏa Diệm Tổ Phù cho Đường Tâm Liên thì nàng nhất định sẽ trở thành nữ vương Viêm Thần Điện bá đạo ở Loạn Ma Hải mà không ai dám coi thường.
Trên không trung, Đường Tâm Liên tay cầm Phượng Hoàng Thương, nghe thấy tiếng hoan hô vang dậy bên ngoài Hỏa Viêm Thành thì khựng lại một chút rồi nhìn về hướng Lâm Động. Hắn lúc này đang lê tấm thân mệt nhoài ngồi lên đống đổ nát rồi ngẩng lên nhìn nàng. Gương mặt trẻ tuổi ấy hiện lên nụ cười rạng rõ, cuối cùng hắn bật ngón tay cái lên với nàng, mọi biểu hiện của nàng vừa rồi đều khiến hắn khâm phục.
Đường Tâm Liên nhìn nụ cười rạng rỡ ấy của Lâm Động, gương mặt thoáng ửng hồng. Nàng biết trong trận đại chiến vừa rồi Lâm Động cũng góp công không ít hơn nàng, nhưng hắn lại không đứng ra để nhận danh tiếng có thể vang dội khắp Loạn Ma Hải, mà chỉ ngồi trong bóng tối để mọi ánh hào quang chiếu lên nàng.
Hắn biết chiến tích này sẽ củng có được địa vị của nàng trong Viêm Thần Điện, thậm chí rất có lợi cho Đường Tâm Liên tiếp quàn Viêm Thần Điện sau này.
Nam nhân này quả thực rất đặc biệt.
Đường Tâm Liên cắn môi, trong lòng bỗng có cảm giác kỳ lạ, rồi gương mặt bỗng ửng đỏ, Hòa Tiên Tử trước nay luôn đầy phong độ lúc này lại dịu dàng quyến rũ.
Lâm Động nằm dựa vào đống đổ nát, ngực phập phòng lên xuống thở phì phò. Rõ ràng hắn lúc này không được tốt cho lắm, tuy trước đó hắn đã xung kích Tử Huyền Cảnh thành công, nhưng không hề có thời gian để củng cố. Như vậy hiến cảnh giới của hắn không dược bền vững, không cẩn thận là có thể bị lùi về Sinh Huyền Cảnh.
- Lâm Động ca không sao chứ?
Mộ Linh San xuất hiện ở bên cạnh Lâm Động lo lắng hỏi. Người khác không biết Lâm Động vừa làm gì, nhưng cô bé thì hiểu rõ.
Lâm Động lắc đầu cười, chỉ là gương mặt tái nhọt của hắn không có sức thuyết phục lắm. Mộ Linh San thấy vậy chu môi lên, nhưng cũng không nói gì.
- Không hổ là Dị Ma Tướng... đúng là rất khó đối phó.
Lâm Động nhìn về cột sáng phía xa, không kìm dược thở dài một tiếng, rồi trong lòng bỗng dâng lên hào khí sảng khoái. Dị Ma Tướng tương đương với siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh dó. Năm ấy ở Dị Ma Vực, Phần Thiên Lão Tổ dã dùng cả sinh mệnh mới phong ấn được một tên Dị Ma Tướng. Mà hiện giờ hắn đã làm được điều đó... Tuy phần lớn là nhờ Viêm Thần Điện dốc hết lực lượng, nhưng công của hắn không thể thiếu. Lâm Động cũng tin chắc sẽ có một ngày hắn dựa vào chính mình phong ấn được đối thủ đáng sợ đó!
Soạt!
Khi ấy, từ trên trời bay tới một thân ảnh rồi đáp bên cạnh hắn. Đôi mắt nhìn hắn có phần dịu dàng hiếm thấy.
- Thế nào, bận vậy cũng rút ra được sao?
Lâm Động nhìn Đường Tâm Liên cười.
- Giờ chiến lực của Viêm Thần Điện cũng cạn rồi, cũng không cần làm gì thêm nữa. Những việc đó có các trưởng lão là dược rồi.
Đường Tâm Liên hất tóc trước ngực ra, khẽ nói:
- Lần này đã tạ ngươi!
- Ta mang trong mình tổ phù, vốn dĩ là kẻ địch của dị ma.
Lâm Động lắc đầu, rồi cười:
- Hơn nữa giờ cảm ơn ta vẫn hơi sớm. Chúng ta chỉ phong ấn được một tên Dị Ma Thành mà thôi. Ở kia còn có hai tên nữa và một Dị Ma Vương khủng khiếp hơn.
- Việc đó thì chúng ta không làm được gì rồi.
Đường Tâm Liên bất lực nói. Chỉ đối phó một Dị Ma Tướng thôi đã dốc cạn sức lực. Hiện tại họ căn bản không còn sức để can thiệp vào chiến trường kia nữa.
Lâm Động gật đầu, sau trận đại chiến vừa rồi đúng là hắn cũng không còn chút chiến đấu lực nào nữa.
- Tình hình hiện tại phải giải quyết thế nào thì phải xem sư phụ và Thanh Trĩ rồi... Đường Tâm Liên ngẩng lên nhìn trời, nói.
- Ha ha, Thiên Mình Vương, xem ra kẻ thất bại trước tiên là các ngươi...
Thanh Trĩ liếc nhìn xuống dưới rồi cười, nói.
Nụ cười trên gương mặt Thiên Mình Vương cũng thu lại, chắc hẳn hắn không thể ngờ được Lang Ma Tướng lại bại trong tay Viêm Thần Điện.
- Xem ra bản vương đã coi thương Viêm Thần Điện các ngươi.
Ma La nhếch môi cười rồi nhìn Thiên Mình Vương, nói:
- Yên tâm, bắt được một Dị Ma Thành vẫn chưa thỏa mãn được bọn ta đâu.
- Đúng là bản vương không thể thắng được hai ngươi liên thủ, nhưng nếu bản vương muốn đi thì lẽ nào các ngươi ngăn được sao?
Thiên Mình Vương cười chế giễu.
- Hôm nay ngươi muốn đi không dễ đâu.
Thanh Trĩ cười.
Thiên Mình Vương nheo mắt, cười khảy:
- Thanh Trĩ, tuy ngươi đã là Luân Hồi Cảnh, nhưng ngươi tưởng mình là ai? Viễn cổ Bát Vương sao? Bọn chúng đã rồi vào luân hồi rồi.
Thanh Trĩ mỉm cười, mái tóc dài bay phấp phới, hai mắt bỗng lấp lánh, thanh long vạn trượng dưới chân bỗng gầm lên, thanh quang lan tỏa rồi biến thành cái dĩa thanh quang.
Cả trời đất dường như ngay lập tức tối sầm, nguyên lực trong trời đất như trở nên bạo động.
Trên bầu trời, Mộ Lam và Xích Vân trường lão đang giao chiến với hai Dị Ma Tướng khác cũng dừng lại, vì cái đĩa thanh quang kia cũng trùm lấy họ. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Đây là...
Xích Vân trường lão nhíu mày.
Mộ Lam nheo mắt, dường như nghĩ ra diều gì, ánh mắt có chút thay đổi.
Thanh Trĩ đứng trên chiếc đĩa thanh quang, nhìn Thiên Mình Vương ở phía xa, cười
- Thiên Mình Vương, không biết ngươi đã nghe thấy cái này chưa...
- Cái gì?
Thiên Mình Vương thản nhiên nói.
- Diệt Vương Thiên Bàn.
Đồng tử Thiên Mình Vương đột ngột có rút, không gian phía sau hắn cũng bùng nổ. Sự biến sắc này là lần dầu tiên xuất hiện trên gương mặt hắn. Rõ ràng cái gọi là Diệt Vương Thiên Bàn khiến hắn cũng cảm thấy nguy hiểm.
- Diệt Vương Thiên Bàn xếp thứ sáu trong bảng Viễn cổ Thần Vật?
Ma La cũng kinh ngạc.
- ừm, ta đã tìm trong suốt mấy năm qua, cuối cùng cũng phát hiện ở một chiến trường Viễn cổ.
Thanh Trĩ gật đầu, cười.
Ma La mừng rỡ, ngay cả ở thời Viễn cổ, Diệt Vương Thiên Bàn cũng là thứ thần vật đảng sợ, đã từng có Dị Ma Vương bỏ mạng vì nó
- Có điều...
Đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, Ma La chau mày:
- Theo ta biết, muốn Diệt Vương Thiên Bàn có thể giết Dị Ma Vương, phải cần bốn tổ phù...
Thanh Trĩ gật đầu.
- Nhưng chúng ta... cộng cả tiểu tử Lâm Động nữa cũng mới có ba.
Thanh Trĩ lắc đầu, nhìn Ma La cười:
- Không... chúng ta có bốn.