Vô Tận Đan Điền
Chương 2670: Tinh khí thần của dược liệu (2)
- Mấy gốc dược liệu này mặc dù đất đai, cây, hoàn cảnh đều không có bất cứ vấn đề gì. Thế nhưng nếu cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện ra. Căn bản không phải là dáng vẻ khỏe mạnh, kỳ thực, dược liệu cũng giống như con người vậy. Cũng có tinh, khí, thần. Hoàn cảnh không sao cũng không có nghĩa là tinh khí thần hoàn hảo. Nếu như ta đoán không sai, mấy gốc dược liệu này tinh khí thần tất có thua thiệt, nếu không cũng sẽ không xuất hiện bộ dáng này được.
Vân Phi truyền âm nói.
- Dược vật mà cũng có tinh khí thần sao?
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Vân nghe lý luận như vậy, quả thực là có chút mới lạ.
Trước đố hắn thấy, mặc dù dược vật có được trí tuệ, thế nhưng cũng chỉ là thực vật, không có vấn đề gì quá lớn. Thế nhưng nếu như có tinh khí thần nà nói, chẳng phải sẽ giống như con người sao?
Trong lòng có chút cổ quái, lần nữa lại nhìn về phía gốc dược liệu trước mắt, có Vân Phi nhắc nhở. Lần này nhìn, quả nhiên hắn đã phát hiện ra được một tia khác biệt.
Nếu như coi những cái cây này là một con người, cói nó là một loại sinh mạng khác. Lần này cẩn thận quan sát, quả thực không có một chút tinh thần nào.
Đối với con người mà nói, tinh khí thần đều rất quan trọng, dù là thân thể hoàn hảo không tổn hao gì. Thế nhưng chỉ cần tinh khí thần mất đi cũng sẽ giống như chết vậy.
- Quả thực là có chuyện như vậy a.
Trong lòng rung động một cái, càng nghĩ càng cảm thấy Vân Phi nói không sai. Hắn không nhịn được truyền âm qua:
- Có biện pháp gì trị liệu hay không?
- Chuyện này... Mặc dù ta đã nhìn thấu ra chỗ mấu chốt. Thế nhưng cũng không biết nên trị liệu như thế nào.
Vân Phi gãi đầu, có chút lúng túng.
Nhiếp Vân cười một tiếng.
Khó trách người này lại nói với hắn những chuyện này. Thứ nhất là lấy lòng, thứ hai, chỉ sợ đối phương cũng không nghĩ ra được biện pháp gì. Nói ra với hắn là để thương lượng với hắn một chút.
- Con người nếu như tinh khí thần có tổn hại, tinh thần sẽ không phấn chấn, có thể khiến để cho người ta làm chuyện mình thích. Hoặc là dùng thủ đoạn khác kích thích linh hồn, cưỡng ép đề cao tinh thần, như vậy dược vật thì phải làm sao bây giờ?
Nhiếp Vân có chút trầm tư.
Nếu như quả thực coi những dược liệu này là từng con người. Như vậy nhất định phải dùng phương pháp trị liệu của con người để đối phó.
Người không có tinh thần, có thể để cho hắn làm chuyện mình thích và chuyện mình am hiểu. Làm như vậy sẽ khiến cho tâm tình của hắn buông lỏng, cho dù không dùng thuốc thì cũng sẽ có thể chậm rãi đề cao tinh thần, dược vật... Chẳng qua chỉ là thực vật bình thường, không có cách nào di chuyển. Cũng không thể để cho bọn chúng làm chuyện chúng thích a!
- Thật ra thì... Ta đã nghĩ ra được một biện pháp, không biết có thể làm được hay không.
Vân Phi do dự một lát, sau đó mới nhìn về phía hắn.
- Ồ? Nói ta nghe một chút xem.
Nghe thấy hắn nói có biện pháp, hai mắt Nhiếp Vân sáng lên.
- Mặc dù những dược liệu này là thực vật bình thường. Thế nhưng ta cảm thấy nó có thể nghe được lời nói hoặc là tiếng nhạc tấu vang a. Liệu có thể có hiệu quả đối với tình huống dược vật uể oải này hay không?
Vân Phi nói ra ý nghĩ của mình.
Vừa nói thì trên mặt hắn lập tức lộ ra vẻ lúng túng. Dù sao chuyện hắn nói lại có chút như ban ngày nói chuyện ban đêm. Khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Cho thực vật nghe nhạc... Nói ra chuyện này tuyệt đối có thể khiến cho người ta chê cười.
- Ồ? Biện pháp tốt, rất tốt!
Vốn là Vân Phi cho rằn đối phương sẽ trực tiếp bác bỏ, thuận tiện cười nhạo hắn một phen. Ai ngờ hắn lại nhìn thấy Đồng Vân trước mắt, hai mắt sáng lên, dường như đã nắm bắt được cái gì đó, hưng phấn tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
- Thật sự có thể được hay sao?
Nhìn thấy hắn có bộ dáng này, Vân Phi sửng sốt một chút.
- Ha ha, chẳng những có thể được, mà còn là hoàn toàn có thể được! Đây tuyệt đối là một biện pháp tốt!
Nhiếp Vân cười ha hả một tiếng.
Đối với người khác mà nói, chuyện như vậy quá mức kinh thế hãi tục, nhưng mà đối với hắn mà nói, cũng là chỉ điểm cực lớn. Có lẽ, chuyện đối với người khác mà nói là không thể. Thế nhưng đối với những dược liệu này lại thật sự có thể dùng được!
- Có thể được? Ngươi không cười nhạo ta đó chứ?
Vân Phi không nghĩ tới thiếu niên trước mắt này lại có thể tiếp nhận ý kiến của hắn nhanh như vậy, hai hắn mắt không khỏi lập lòe.
- Ngươi nói rất đúng, sao ta lại đi cười nhạo ngươi chứ? Hơn nữa ta cũng đã nghĩ tới phương pháp trị liệu, có thể thử qua một lần!
Nhiếp Vân gật đầu một cái.
- Ồ? Thật quá tốt, phương pháp gì vậy?
Vân Phi sửng sốt một chút.
Hắn đã nghiên cứu rất lâu về tinh khí thần của dược liệu, nhưng chỉ là một ít lý luận mà thôi. Chưa bao giờ chân chính thực hành qua. Cho nên cũng không biết hiệu quả thế nào. Thế nhưng Tiêu Lăng trước mắt này lại trực tiếp đồng ý, hơn nữa còn nói đã nghĩ ra được phương pháp. Chuyện này khiến cho hắn không nhịn được hai mắt sáng rực lên.
- Không biết các vị có nhìn ra điểm mấu chốt của những dược liệu này hay không. Lại từ đó tìm được phương pháp trị liệu hay không?
Trong lúc Nhiếp Vân và Vân Phi đang truyền âm thảo luận thì Bích Dao cung chủ ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn về phía mọi người.
- Gốc dược liệu này, nhìn hoàn hảo không tổn hao gì, đất đai, không khí cũng không có vấn đề gì cả. Thứ cho tại hạ tài học thô thiển. Quả thực không nhìn ra được.
- Cung chủ chớ trách, gốc dược liệu này có tình huống vô cùng kỳ quái, để cho chúng ta nhìn thêm một chút nữa a.
- Nói thật, tình huống như vậy ta cũng chưa từng thấy qua. Bất quá tin rằng chỉ cần cho ta thời gian thì nhất định ta có thể tìm ra được điểm mấu chốt. Đồng thời còn trả cho cung chủ một gốc dược liệu hoàn hảo không hao tổn gì.
- Ta đã có suy đoán, chỉ bất quá chưa được xác nhận, không dám nói bừa, để cho ta suy nghĩ thêm một lát nữa.
Nghe thấy vị cung chủ này hỏi như vậy, sắc mặt mọi người đều có chút lúng túng. Bất quá, người dám nói mình không nhìn ra một cái gì cũng chỉ là số ít, phần lớn đều đang nói điêu, hy vọng có thể nhìn lâu thêm một chút, lại có người nói đã nhìn ra, chỉ là không dám xác nhận.
Nghe thấy lời nói của mọi người, nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, trong mắt Bích Dao cung chủ hiện lên vẻ thất vọng.
Vân Phi truyền âm nói.
- Dược vật mà cũng có tinh khí thần sao?
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Vân nghe lý luận như vậy, quả thực là có chút mới lạ.
Trước đố hắn thấy, mặc dù dược vật có được trí tuệ, thế nhưng cũng chỉ là thực vật, không có vấn đề gì quá lớn. Thế nhưng nếu như có tinh khí thần nà nói, chẳng phải sẽ giống như con người sao?
Trong lòng có chút cổ quái, lần nữa lại nhìn về phía gốc dược liệu trước mắt, có Vân Phi nhắc nhở. Lần này nhìn, quả nhiên hắn đã phát hiện ra được một tia khác biệt.
Nếu như coi những cái cây này là một con người, cói nó là một loại sinh mạng khác. Lần này cẩn thận quan sát, quả thực không có một chút tinh thần nào.
Đối với con người mà nói, tinh khí thần đều rất quan trọng, dù là thân thể hoàn hảo không tổn hao gì. Thế nhưng chỉ cần tinh khí thần mất đi cũng sẽ giống như chết vậy.
- Quả thực là có chuyện như vậy a.
Trong lòng rung động một cái, càng nghĩ càng cảm thấy Vân Phi nói không sai. Hắn không nhịn được truyền âm qua:
- Có biện pháp gì trị liệu hay không?
- Chuyện này... Mặc dù ta đã nhìn thấu ra chỗ mấu chốt. Thế nhưng cũng không biết nên trị liệu như thế nào.
Vân Phi gãi đầu, có chút lúng túng.
Nhiếp Vân cười một tiếng.
Khó trách người này lại nói với hắn những chuyện này. Thứ nhất là lấy lòng, thứ hai, chỉ sợ đối phương cũng không nghĩ ra được biện pháp gì. Nói ra với hắn là để thương lượng với hắn một chút.
- Con người nếu như tinh khí thần có tổn hại, tinh thần sẽ không phấn chấn, có thể khiến để cho người ta làm chuyện mình thích. Hoặc là dùng thủ đoạn khác kích thích linh hồn, cưỡng ép đề cao tinh thần, như vậy dược vật thì phải làm sao bây giờ?
Nhiếp Vân có chút trầm tư.
Nếu như quả thực coi những dược liệu này là từng con người. Như vậy nhất định phải dùng phương pháp trị liệu của con người để đối phó.
Người không có tinh thần, có thể để cho hắn làm chuyện mình thích và chuyện mình am hiểu. Làm như vậy sẽ khiến cho tâm tình của hắn buông lỏng, cho dù không dùng thuốc thì cũng sẽ có thể chậm rãi đề cao tinh thần, dược vật... Chẳng qua chỉ là thực vật bình thường, không có cách nào di chuyển. Cũng không thể để cho bọn chúng làm chuyện chúng thích a!
- Thật ra thì... Ta đã nghĩ ra được một biện pháp, không biết có thể làm được hay không.
Vân Phi do dự một lát, sau đó mới nhìn về phía hắn.
- Ồ? Nói ta nghe một chút xem.
Nghe thấy hắn nói có biện pháp, hai mắt Nhiếp Vân sáng lên.
- Mặc dù những dược liệu này là thực vật bình thường. Thế nhưng ta cảm thấy nó có thể nghe được lời nói hoặc là tiếng nhạc tấu vang a. Liệu có thể có hiệu quả đối với tình huống dược vật uể oải này hay không?
Vân Phi nói ra ý nghĩ của mình.
Vừa nói thì trên mặt hắn lập tức lộ ra vẻ lúng túng. Dù sao chuyện hắn nói lại có chút như ban ngày nói chuyện ban đêm. Khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Cho thực vật nghe nhạc... Nói ra chuyện này tuyệt đối có thể khiến cho người ta chê cười.
- Ồ? Biện pháp tốt, rất tốt!
Vốn là Vân Phi cho rằn đối phương sẽ trực tiếp bác bỏ, thuận tiện cười nhạo hắn một phen. Ai ngờ hắn lại nhìn thấy Đồng Vân trước mắt, hai mắt sáng lên, dường như đã nắm bắt được cái gì đó, hưng phấn tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
- Thật sự có thể được hay sao?
Nhìn thấy hắn có bộ dáng này, Vân Phi sửng sốt một chút.
- Ha ha, chẳng những có thể được, mà còn là hoàn toàn có thể được! Đây tuyệt đối là một biện pháp tốt!
Nhiếp Vân cười ha hả một tiếng.
Đối với người khác mà nói, chuyện như vậy quá mức kinh thế hãi tục, nhưng mà đối với hắn mà nói, cũng là chỉ điểm cực lớn. Có lẽ, chuyện đối với người khác mà nói là không thể. Thế nhưng đối với những dược liệu này lại thật sự có thể dùng được!
- Có thể được? Ngươi không cười nhạo ta đó chứ?
Vân Phi không nghĩ tới thiếu niên trước mắt này lại có thể tiếp nhận ý kiến của hắn nhanh như vậy, hai hắn mắt không khỏi lập lòe.
- Ngươi nói rất đúng, sao ta lại đi cười nhạo ngươi chứ? Hơn nữa ta cũng đã nghĩ tới phương pháp trị liệu, có thể thử qua một lần!
Nhiếp Vân gật đầu một cái.
- Ồ? Thật quá tốt, phương pháp gì vậy?
Vân Phi sửng sốt một chút.
Hắn đã nghiên cứu rất lâu về tinh khí thần của dược liệu, nhưng chỉ là một ít lý luận mà thôi. Chưa bao giờ chân chính thực hành qua. Cho nên cũng không biết hiệu quả thế nào. Thế nhưng Tiêu Lăng trước mắt này lại trực tiếp đồng ý, hơn nữa còn nói đã nghĩ ra được phương pháp. Chuyện này khiến cho hắn không nhịn được hai mắt sáng rực lên.
- Không biết các vị có nhìn ra điểm mấu chốt của những dược liệu này hay không. Lại từ đó tìm được phương pháp trị liệu hay không?
Trong lúc Nhiếp Vân và Vân Phi đang truyền âm thảo luận thì Bích Dao cung chủ ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn về phía mọi người.
- Gốc dược liệu này, nhìn hoàn hảo không tổn hao gì, đất đai, không khí cũng không có vấn đề gì cả. Thứ cho tại hạ tài học thô thiển. Quả thực không nhìn ra được.
- Cung chủ chớ trách, gốc dược liệu này có tình huống vô cùng kỳ quái, để cho chúng ta nhìn thêm một chút nữa a.
- Nói thật, tình huống như vậy ta cũng chưa từng thấy qua. Bất quá tin rằng chỉ cần cho ta thời gian thì nhất định ta có thể tìm ra được điểm mấu chốt. Đồng thời còn trả cho cung chủ một gốc dược liệu hoàn hảo không hao tổn gì.
- Ta đã có suy đoán, chỉ bất quá chưa được xác nhận, không dám nói bừa, để cho ta suy nghĩ thêm một lát nữa.
Nghe thấy vị cung chủ này hỏi như vậy, sắc mặt mọi người đều có chút lúng túng. Bất quá, người dám nói mình không nhìn ra một cái gì cũng chỉ là số ít, phần lớn đều đang nói điêu, hy vọng có thể nhìn lâu thêm một chút, lại có người nói đã nhìn ra, chỉ là không dám xác nhận.
Nghe thấy lời nói của mọi người, nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, trong mắt Bích Dao cung chủ hiện lên vẻ thất vọng.