Vô Tận Đan Điền
Chương 1894: Hiếm thấy (1)
Nữ tử khoát khoát tay:
- Được rồi, chuyện này ta tự mình đi làm, ngươi lặng lẽ đi theo là được, ta sẽ cho ngươi thấy kẻ mà ngươi nhận là thứ tốt có bộ mặt thế nào, ta sẽ cho ngươi biết nam nhân, chỉ cần có nữ nhân tới, tuyệt đối không cự tuyệt ai cả.
- Ách... Vâng, Thanh Vũ sư tỷ!
Thiếu nữ bán hoa Niệm Hoa do dự một chút nhưng cắn răng gật đầu.
- Được rồi, bọn chúng ăn xong chuẩn bị đi, hiện tại ta theo sau, ngươi lặng lẽ đi cùng, không nên bị phát hiện.
Thanh Vũ sư tỷ đứng dậy, thân thể bước nhanh ra khỏi gian phòng.
- Vâng!
Thiếu nữ bán hoa Niệm Hoa cũng đi theo, xem tốc độ hoàn toàn khác với bộ dạng chán nản lúc nãy.
- Không muốn gây phiền toái, vẫn có phiền toái!
Hai người đi ra khỏi Túy Tiên Cư, Nhiếp Đồng lắc đầu.
- Phiền toái? Có lẽ phiền toái là chuyện tốt!
Nhiếp Vân cười.
Hai sư tỷ muội thiếu nữ bán hoa nói chuyện với nhau nhưng với thực lực như hai người làm sao có thể che giấu được.
- Chuyện tốt?
Nhiếp Đồng nghi hoặc.
- Chờ xem đi, chắc hẳn sẽ biết nhanh thôi.
Nhiếp Vân cũng không giải thích, hắn tươi cười đi về phía trước.
Còn chưa đi xa đã bị sư tỷ chào đón.
- Có phải hai vị đại nhân cho muội muội ta một viên hỗn độn dương thạch thượng phẩm hay không?
Thanh Vũ sư tỷ cảm kích đi tới, trên làn da trắng nõn đỏ hồng, xem ra bộ dạng sốt ruột chạy nhanh tới đây.
- Muội muội ta trước giờ bán hoa trong Túy Tiên Cư...
- Chuyện gì?
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
- Một viên hỗn độn dương thạch thượng phẩm thật sự quá trân quý, hai vị đại nhân mời đi theo ta, ta trả tiền lẻ cho các vị...
Thanh Vũ sư tỷ nói.
Xem nàng diễn phi thường cao hứng, Nhiếp Vân cười nói:
- Không cần!
- Khó mà làm được!
Thanh Vũ sư tỷ cắn môi, trong mắt mang theo kiên định.
- Tuy tỷ muội chúng ta nghèo nhưng sẽ không tham một hào nào của người khác, nói trả tiền cho ngươi tuyệt đối sẽ trả.
Nói xong thân thể mềm mại nhéo một cái, lúc này đi vào trong phố nhỏ.
Không thể không nói dung mạo của Thanh Vũ trước mặt cực kỳ xinh đẹp, dáng người cũng vô cùng tốt, mỗi cái cau mày mỗi nụ cười mang theo mị hoặc khó tả, mùi thơm ngát xông vào mũi, đổi lại người bình thường chỉ sợ sớm bị nàng làm động tâm tư nhưng hai người Nhiếp Vân bất vi sở động, lúc này nhìn nhau và theo sau.
Phố nhỏ không có người nào, xem có chút hoang vu suy bại, đi về phía trước một hồi, đột nhiên Thanh Vũ sư dừng lại và chỉ về phía trước.
- Ta và muội muội ở nơi này...
Lúc nói chuyện không có dấu vết đi tới trước mặt Nhiếp Vân, trong lúc tiến lên bước chân lảo đảo, lúc này ống tay áo bị tảng đá trên mặt đất cứa rách, lộ ra bờ vai trắng noãn bóng loáng và cái yếm nhỏ màu hồng che ngực.
Cái yếm của nàng không lớn, vừa vặn che khuất bộ phận trọng yếu, còn lộ ra đường cong mượt mà bày ra bộ ngực hoàn mỹ trước mặt, làm cho người ta mơ màng.
- Ta...
Thanh Vũ sư tỷ vội vàng che ngực.
Không hoảng hốt còn không sao, hoảng hốt làm cái yếm hồng vén lên, da thịt thuần khiết xuất hiện liền biến mất, sắc mặt nàng đỏ bừng, vội vàng ngồi xổm xuống, vẻ mặt hoảng sợ...
- Các ngươi đừng tới đây... Ta, ta...
Trong mắt hoảng sợ giả như thật, liên tiếp lui về phía sau, điềm đạm đáng yêu, tự nhiên làm cho người ta muốn sinh ra tâm tư bảo hộ.
Nếu như hai người Nhiếp Vân không sớm biết thực lực của nàng, chỉ sợ thật bị hồ lộng.
- Đừng diễn nữa, không nói ngươi hành động thế nào, bộ dạng xấu như thế, chúng ta không có hứng thú!
Nếu biết nàng biểu diễn, Nhiếp Vân lăc đầu thở dài.
- Ngươi...
Thanh Vũ sư tỷ đang tiếp tục diễn kịch, nghe nói như thế suýt nữa phun một ngụm máu tươi...
Cái gì xấu như vậy? Nàng chính là mỹ nhân nổi danh xinh đẹp bại hoại đấy.
Chỉ cần là nam nhân nhìn thấy hành động của nàng vừa rồi đều có ý muốn bảo hộ, tại sao hai người này không có chút phản ứng nào.
- PHỐC!
Suýt nữa nàng ngất đi, sư muội Niệm Hoa đang ẩn nấp gần đó cũng không nhịn được trực tiếp bật cười.
- Đi ra cho ta!
Thanh Vũ vốn tức giận, bị người phát hiện cũng không hề ngụy trang, thở phì phì hét lớn một tiếng.
- Vâng!
Niệm Hoa đi tới, ngón tay xoa xoa góc áo, vẻ mặt xấu hổ.
- Thấy không, nam nhân không có một thứ tốt!
Thấy nàng đi tới, Thanh Vũ khẽ nói.
- Ah? Nhưng bọn họ phản đối ngươi...
Niệm Hoa không nghĩ tới sư tỷ còn có thể nói như vậy, nhịn không được sững sờ.
- Hừ, phản đối ta thì thế nào, chính là người tốt sao? Bọn chúng nghĩ trong lòng, hơn nữa ngươi xem, hai người này vừa nhìn đã biết không phải đồ tốt, loại người này nhất định phải giết chết!
Lấy ra một bộ y phục, khoác lên vai của mình, Thanh Vũ hung ác nói.
- Này...
Dường như Niệm Hoa cũng không có biết rõ chuyện của sư phụ và sư tỷ, có chút sờ không rõ ý nghĩ.
PHỐC!
Lần này là Nhiếp Đồng nhịn không được cười lên, nói thật, sống lớn như vậy nhưng chưa gặp qua cực phẩm thế này.
- Cười cái gì cười? Nam nhân vô sỉ, bạc tình phụ lòng phụ bạc, vừa nhìn đã thấy bộ dạng các ngươi không phải người tốt, sư tỷ muội chúng ta hôm nay phải trừ hại cho nữ tử khác!
Cánh tay chấn động, Thanh Vũ cũng không che dấu, đồng thời lòng bàn tay xuất hiện một thanh trường kiếm, mũi kiếm ngóc lên giống như giao long.
- Niệm Hoa, còn sững sờ cái gì? Còn không mau động thủ?
Bảo kiếm của Thanh Vũ sinh ra hàn quang, khí thế hết sức căng thẳng, nàng nhìn sang Niệm Hoa vẫn e lệ nhút nhát đứng nguyên tại chỗ, nàng tức giận hét lớn.
- Sư tỷ, hai người bọn họ dường như... Không phải người xấu, là người tốt, chúng ta có thể buông tha cho bọn họ...
Do dự thoáng một lúc, Niệm Hoa cắn răng nói.
Xem ra nàng phản bác sư tỷ cũng suy nghĩ rất lâu.
- Người tốt? Tặng tiền cho ngươi là người tốt? Là người tốt thì không híp mắt theo tới đây.
Thanh Vũ sư tỷ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
- Nhanh động thủ, ngươi nên cân nhắc tốt, sẽ giúp ngươi hoàn thành thí luyện, một khi kết thúc không thành, sư phụ sẽ bị trừng phạt, ngươi nên biết rõ hơn ta đấy.
- Việc này...
Hình như nhớ tới cái gì, Niệm Hoa run rẩy một chút, một lần nữa ngẩng đầu nhìn hai người Nhiếp Vân, cuối cùng lại lắc đầu:
- Hay là thôi đi, chúng ta tìm tới nơi này, ta xem hai người này không quá giống nam nhân phụ lòng...
- Ngươi biết cái gì? Càng không giống thì càng như thế, nếu nam nhân phụ lòng chỉ nhìn là nhận ra, người khác làm sao mắc lừa?
Thanh Vũ sư tỷ khí thế hùng hồn.
- Vậy được rồi!
Do dự cả buổi, Niệm Hoa đi tới nhìn hai người.
- Được rồi, chuyện này ta tự mình đi làm, ngươi lặng lẽ đi theo là được, ta sẽ cho ngươi thấy kẻ mà ngươi nhận là thứ tốt có bộ mặt thế nào, ta sẽ cho ngươi biết nam nhân, chỉ cần có nữ nhân tới, tuyệt đối không cự tuyệt ai cả.
- Ách... Vâng, Thanh Vũ sư tỷ!
Thiếu nữ bán hoa Niệm Hoa do dự một chút nhưng cắn răng gật đầu.
- Được rồi, bọn chúng ăn xong chuẩn bị đi, hiện tại ta theo sau, ngươi lặng lẽ đi cùng, không nên bị phát hiện.
Thanh Vũ sư tỷ đứng dậy, thân thể bước nhanh ra khỏi gian phòng.
- Vâng!
Thiếu nữ bán hoa Niệm Hoa cũng đi theo, xem tốc độ hoàn toàn khác với bộ dạng chán nản lúc nãy.
- Không muốn gây phiền toái, vẫn có phiền toái!
Hai người đi ra khỏi Túy Tiên Cư, Nhiếp Đồng lắc đầu.
- Phiền toái? Có lẽ phiền toái là chuyện tốt!
Nhiếp Vân cười.
Hai sư tỷ muội thiếu nữ bán hoa nói chuyện với nhau nhưng với thực lực như hai người làm sao có thể che giấu được.
- Chuyện tốt?
Nhiếp Đồng nghi hoặc.
- Chờ xem đi, chắc hẳn sẽ biết nhanh thôi.
Nhiếp Vân cũng không giải thích, hắn tươi cười đi về phía trước.
Còn chưa đi xa đã bị sư tỷ chào đón.
- Có phải hai vị đại nhân cho muội muội ta một viên hỗn độn dương thạch thượng phẩm hay không?
Thanh Vũ sư tỷ cảm kích đi tới, trên làn da trắng nõn đỏ hồng, xem ra bộ dạng sốt ruột chạy nhanh tới đây.
- Muội muội ta trước giờ bán hoa trong Túy Tiên Cư...
- Chuyện gì?
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
- Một viên hỗn độn dương thạch thượng phẩm thật sự quá trân quý, hai vị đại nhân mời đi theo ta, ta trả tiền lẻ cho các vị...
Thanh Vũ sư tỷ nói.
Xem nàng diễn phi thường cao hứng, Nhiếp Vân cười nói:
- Không cần!
- Khó mà làm được!
Thanh Vũ sư tỷ cắn môi, trong mắt mang theo kiên định.
- Tuy tỷ muội chúng ta nghèo nhưng sẽ không tham một hào nào của người khác, nói trả tiền cho ngươi tuyệt đối sẽ trả.
Nói xong thân thể mềm mại nhéo một cái, lúc này đi vào trong phố nhỏ.
Không thể không nói dung mạo của Thanh Vũ trước mặt cực kỳ xinh đẹp, dáng người cũng vô cùng tốt, mỗi cái cau mày mỗi nụ cười mang theo mị hoặc khó tả, mùi thơm ngát xông vào mũi, đổi lại người bình thường chỉ sợ sớm bị nàng làm động tâm tư nhưng hai người Nhiếp Vân bất vi sở động, lúc này nhìn nhau và theo sau.
Phố nhỏ không có người nào, xem có chút hoang vu suy bại, đi về phía trước một hồi, đột nhiên Thanh Vũ sư dừng lại và chỉ về phía trước.
- Ta và muội muội ở nơi này...
Lúc nói chuyện không có dấu vết đi tới trước mặt Nhiếp Vân, trong lúc tiến lên bước chân lảo đảo, lúc này ống tay áo bị tảng đá trên mặt đất cứa rách, lộ ra bờ vai trắng noãn bóng loáng và cái yếm nhỏ màu hồng che ngực.
Cái yếm của nàng không lớn, vừa vặn che khuất bộ phận trọng yếu, còn lộ ra đường cong mượt mà bày ra bộ ngực hoàn mỹ trước mặt, làm cho người ta mơ màng.
- Ta...
Thanh Vũ sư tỷ vội vàng che ngực.
Không hoảng hốt còn không sao, hoảng hốt làm cái yếm hồng vén lên, da thịt thuần khiết xuất hiện liền biến mất, sắc mặt nàng đỏ bừng, vội vàng ngồi xổm xuống, vẻ mặt hoảng sợ...
- Các ngươi đừng tới đây... Ta, ta...
Trong mắt hoảng sợ giả như thật, liên tiếp lui về phía sau, điềm đạm đáng yêu, tự nhiên làm cho người ta muốn sinh ra tâm tư bảo hộ.
Nếu như hai người Nhiếp Vân không sớm biết thực lực của nàng, chỉ sợ thật bị hồ lộng.
- Đừng diễn nữa, không nói ngươi hành động thế nào, bộ dạng xấu như thế, chúng ta không có hứng thú!
Nếu biết nàng biểu diễn, Nhiếp Vân lăc đầu thở dài.
- Ngươi...
Thanh Vũ sư tỷ đang tiếp tục diễn kịch, nghe nói như thế suýt nữa phun một ngụm máu tươi...
Cái gì xấu như vậy? Nàng chính là mỹ nhân nổi danh xinh đẹp bại hoại đấy.
Chỉ cần là nam nhân nhìn thấy hành động của nàng vừa rồi đều có ý muốn bảo hộ, tại sao hai người này không có chút phản ứng nào.
- PHỐC!
Suýt nữa nàng ngất đi, sư muội Niệm Hoa đang ẩn nấp gần đó cũng không nhịn được trực tiếp bật cười.
- Đi ra cho ta!
Thanh Vũ vốn tức giận, bị người phát hiện cũng không hề ngụy trang, thở phì phì hét lớn một tiếng.
- Vâng!
Niệm Hoa đi tới, ngón tay xoa xoa góc áo, vẻ mặt xấu hổ.
- Thấy không, nam nhân không có một thứ tốt!
Thấy nàng đi tới, Thanh Vũ khẽ nói.
- Ah? Nhưng bọn họ phản đối ngươi...
Niệm Hoa không nghĩ tới sư tỷ còn có thể nói như vậy, nhịn không được sững sờ.
- Hừ, phản đối ta thì thế nào, chính là người tốt sao? Bọn chúng nghĩ trong lòng, hơn nữa ngươi xem, hai người này vừa nhìn đã biết không phải đồ tốt, loại người này nhất định phải giết chết!
Lấy ra một bộ y phục, khoác lên vai của mình, Thanh Vũ hung ác nói.
- Này...
Dường như Niệm Hoa cũng không có biết rõ chuyện của sư phụ và sư tỷ, có chút sờ không rõ ý nghĩ.
PHỐC!
Lần này là Nhiếp Đồng nhịn không được cười lên, nói thật, sống lớn như vậy nhưng chưa gặp qua cực phẩm thế này.
- Cười cái gì cười? Nam nhân vô sỉ, bạc tình phụ lòng phụ bạc, vừa nhìn đã thấy bộ dạng các ngươi không phải người tốt, sư tỷ muội chúng ta hôm nay phải trừ hại cho nữ tử khác!
Cánh tay chấn động, Thanh Vũ cũng không che dấu, đồng thời lòng bàn tay xuất hiện một thanh trường kiếm, mũi kiếm ngóc lên giống như giao long.
- Niệm Hoa, còn sững sờ cái gì? Còn không mau động thủ?
Bảo kiếm của Thanh Vũ sinh ra hàn quang, khí thế hết sức căng thẳng, nàng nhìn sang Niệm Hoa vẫn e lệ nhút nhát đứng nguyên tại chỗ, nàng tức giận hét lớn.
- Sư tỷ, hai người bọn họ dường như... Không phải người xấu, là người tốt, chúng ta có thể buông tha cho bọn họ...
Do dự thoáng một lúc, Niệm Hoa cắn răng nói.
Xem ra nàng phản bác sư tỷ cũng suy nghĩ rất lâu.
- Người tốt? Tặng tiền cho ngươi là người tốt? Là người tốt thì không híp mắt theo tới đây.
Thanh Vũ sư tỷ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
- Nhanh động thủ, ngươi nên cân nhắc tốt, sẽ giúp ngươi hoàn thành thí luyện, một khi kết thúc không thành, sư phụ sẽ bị trừng phạt, ngươi nên biết rõ hơn ta đấy.
- Việc này...
Hình như nhớ tới cái gì, Niệm Hoa run rẩy một chút, một lần nữa ngẩng đầu nhìn hai người Nhiếp Vân, cuối cùng lại lắc đầu:
- Hay là thôi đi, chúng ta tìm tới nơi này, ta xem hai người này không quá giống nam nhân phụ lòng...
- Ngươi biết cái gì? Càng không giống thì càng như thế, nếu nam nhân phụ lòng chỉ nhìn là nhận ra, người khác làm sao mắc lừa?
Thanh Vũ sư tỷ khí thế hùng hồn.
- Vậy được rồi!
Do dự cả buổi, Niệm Hoa đi tới nhìn hai người.