Vô Tận Đan Điền
Chương 1893: Nam nhân thiên hạ đều là kẻ phụ lòng
Đồ vật trong đó mặc dù khác với thiên địa lục đạo nhưng cũng không lớn, cũng có rượu ngon món ngon, đều là tu luyện giả nhưng rất biết hưởng thụ.
- Nơi này giao dịch không phải là linh thạch, mà là hỗn độn dương thạch, đây là vật gì?
Sau khi xem thực đơn một lần, Nhiếp Vân cau mày.
Tiền giao dịch ở nơi này cũng không phải linh thạch như thiên địa lục đạo hay Thuần Linh Đan, mà là thứ gọi là hỗn độn dương thạch, loại vật này chưa từng nghe qua, hai người cũng chưa thấy bao giờ.
Việc này không thể làm khó hai người, Nhiếp Vân nhìn một cái, bàn tay điểm nhẹ và một viên hỗn độn dương thạch đã nằm trong tay hắn.
Xem một hồi hắn cười lên.
Thứ này và linh thạch có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, chỉ là linh khí dồi dào mang theo lực lượng hỗn độn mà thôi.
- Luyện chế thứ này không khó.
Trả hỗn độn dương thạch cho người vừa lấy, tinh thần Nhiếp Vân hơi động vào trong lòng bàn tay có khí lưu hỗn độn xuất hiện, chỉ trong nháy mắt một khối dương thạch xuất hiện trong tay, phẩm chất còn tinh thuần hơn lúc trước.
Hỗn độn dương thạch, có lẽ đây là khoáng thạch đặc thù của thế giới này, cần trải qua trăm triệu năm mới có thể hình thành nhưng đối với Nhiếp Vân mà nói chỉ cần nắm lấy khí lưu hỗn độn là có thể làm ra.
Thời gian ba vạn năm, thiên phú luyện bảo sư đã sớm tấn cấp tới hình thái thứ năm, cũng đã luyện ra bảo vật siêu việt tạo hóa tiên khí, đừng nói một viên khoáng thạch nho nhỏ.
- Vị đại nhân này, mua đóa hoa đi.
Tiện tay luyện chế một đống hỗn độn dương thạch, vừa ném vào đan điền liền nhìn thấy một thiếu nữ bán hoa đi vào trong quán rượu, vẻ mặt tro bụi, trên người vô cùng bẩn, trong ngực cầm một đống hoa, gương mặt khẩn thiết mời mọi người mua hoa.
- Cút ngay, không nhìn thấy lão tử dùng cơm sao? Cút ra ngoài!
Một trung niên nhân hình thể to béo khoát tay.
Liên tục rao bán mấy bàn nhưng không ai mua, nữ hài đi tới trước mặt hai người Nhiếp Vân.
- Hai vị đại nhân, mua chút hoa tươi đi, ta vài ngày qua không có ăn cơm...
Nữ hài khóe mắt ướt át thập phần đáng thương.
- Cút ra ngoài, người tới nơi này là ai chứ? Nhanh đi ra ngoài, ra ngoài!
Điếm tiểu nhị đã chạy tới xua đuổi nàng ra ngoài.
- Đại nhân...
- Được rồi, ngươi đi xuống trước đi!
Khoát tay với điếm tiểu nhị, Nhiếp Vân tiện tay ném một viên hỗn độn dương thạch.
- Vâng!
Tuy không biết vì sao hai vị đại nhân này lại lưu nữ hài ăn mày ở đây, có người trả tiền thì điếm tiểu nhị cũng đi trở về.
- Đại nhân, mua một đóa hoa đi, hoa không bao nhiêu tiền...
Đôi mắt nữ hài sáng ngời, đưa đóa hoa trong ngực về phía trước.
- Bao nhiêu tiền một đóa?
Ngón tay điểm vào chén rượu, Nhiếp Vân nhìn nữ hài.
- Hoa này... Một viên hỗn độn dương thạch hạ phẩm một đóa, còn rất tươi, cam đoan rất thơm, không tin ngươi ngửi đi.
Nữ hài vội rút ra một đóa, cánh hoa trắng noãn mà ướt át, phát trên còn có vài giọt sương, rất thơm.
Một viên hỗn độn dương thạch hạ phẩm có thể mua sắm không ít đồ vật, giá của đóa hoa này rất aco.
- Đây!
Nhiếp Vân cũng không mặc cả, tiện tay ném một viên hỗn độn dương thạch vừa luyện chế cho nàng.
- Hỗn độn dương thạch thượng phẩm... Ah, ta không mang nhiều hoa như vậy, ta đi lấy cho ngươi.
Nữ hài không nghĩ tới thiếu niên trước mắt hào phóng như vậy nên giật mình.
- Không cần, còn lại tặng cho ngươi, ngươi đi đi.
Nhiếp Vân khoát tay.
- Đa tạ! Đa tạ!
Nữ hài cảm kích nhìn hắn sau đó đi ra ngoài, thần thái vội vàng.
Nàng đi rồi, Túy Tiên Cư lại khôi phục huyên náo lớn, Nhiếp Vân chậm chạp uống rượu và ăn mỹ thực của thế giới này.
Không thể không nói rượu ngon thế giới này còn kém xa hầu tâm tửu nhưng cũng không tệ, cam thuần tuý liệt, uống một chén bay thẳng trong óc.
- Ca ca...
Nhiếp Đồng nhìn qua.
- Ha ha, ngươi cũng nhìn ra!
Thấy biểu lộ của đệ đệ biết rõ hắn cũng nhìn ra chuyện gì, Nhiếp Vân cười nói.
- Nữ hài bán hoa thực lực La Tiên Cảnh đỉnh phong, cường giả như thế đi nơi nào cũng có thể sống rất tốt, lại giả vờ như thế khẳng định có mục đích.
Nhiếp Đồng truyền âm.
- Tuy năng lực ngụy trang của nàng rất mạnh, mặc dù cường giả Vương Tiên cũng có thể giấu diếm nhưng muốn che mắt chúng ta quá khó khăn.
Ngón tay Nhiếp Vân điểm lên mặt bàn, lập tức hắn lạnh nhạt, bộ dáng nước chảy mây trôi.
- Không cần xen vào, dù sao muốn làm gì cũng được, không quan hệ với chúng ta, ăn xong đi ra ngoài dạo và nghe ngóng chút chuyện.
- Ân!
Nhiếp Đồng gật đầu.
Dùng thực lực của hai người, mặc dù thế giới này cường đại nhưng cũng là tồn tại đỉnh phong, chuyện lông gà vỏ tỏi không cần quản tới, bằng không thì căn bản không có tinh lực làm gì.
Nhiếp Vân ăn không nhiều lắm, rượu lại uống không ít, tuy uống càng nhiều nhưng lạnh lùng trong mắt càng mạnh, mang theo thần sắc chớ tới gần.
Từ khi Đạm Thai Lăng Nguyệt rời đi, hắn vẫn phong tỏa nội tâm, loại thần sắc và thái độ như vậy, trải qua mấy vạn năm cải biến đã hình thành tự nhiên, cũng hoàn toàn khác biệt với cử chỉ lúc trẻ.
Hắn trước kia tuy không hung hăng càn quấy, trong cử chỉ mang theo tự nhiên nhưng không mất hào hùng, tinh thần phấn chấn phồn vinh mạnh mẽ.
Hiện tại cử chỉ thâm trầm ổn trọng, đã là một dạng khí độ.
Trong gian phòng lầu hai Túy Tiên Cư, xuyên thấu qua khe cửa vừa vặn có thể nhìn thấy tình cảnh toàn bộ lầu một vào trong mắt.
Lúc này hai người đang ngồi đều là nữ tử, đứng phía trước là thiếu nữ bán hoa.
Nữ tử còn lại chừng hai mươi tuổi, gương mặt thanh tú lạnh lùng, tuy không nói chuyện nhưng làm người ta sinh ra cảm giác chớ tới gần.
- Sư tỷ, hai tiểu tử này ra tay hào phóng, xem ra không phải quần là áo lượt, ta thấy thôi đi.
Thiếu nữ bán hoa cẩn thận đi tới trước mặt nữ tử.
- Không phải quần là áo lượt?
Nữ tử mở to mắt, hai mắt bắn ra hàn quang.
- Nam tử trong thiên hạ không có ai là đồ tốt, ra tay hào phóng... Hừ, đó là muốn cho ngươi thấy mình giàu có mà thôi.
- Ngươi nhìn bộ dạng của hắn, tuổi không lớn lắm ra vẻ thâm trầm, xem xét không phải đồ tốt.
- Làm việc theo kế hoạch!
- Loại người này chết một, các tỷ muội chúng ta an toàn một phần.
- Nhưng mà.. Ta cảm thấy hắn không nhìn ta cái nào...
Thiếu nữ bán hoa do dự.
- Được rồi, Niệm Hoa, ta biết rõ ngươi tâm địa mềm, không đành lòng nhìn thấy những chuyện này, ngươi nghĩ lại tao ngộ của sư phụ và đại sư tỷ đi, nam nhân đều là có mới nới cũ, nào có một thứ tốt!
- Nơi này giao dịch không phải là linh thạch, mà là hỗn độn dương thạch, đây là vật gì?
Sau khi xem thực đơn một lần, Nhiếp Vân cau mày.
Tiền giao dịch ở nơi này cũng không phải linh thạch như thiên địa lục đạo hay Thuần Linh Đan, mà là thứ gọi là hỗn độn dương thạch, loại vật này chưa từng nghe qua, hai người cũng chưa thấy bao giờ.
Việc này không thể làm khó hai người, Nhiếp Vân nhìn một cái, bàn tay điểm nhẹ và một viên hỗn độn dương thạch đã nằm trong tay hắn.
Xem một hồi hắn cười lên.
Thứ này và linh thạch có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, chỉ là linh khí dồi dào mang theo lực lượng hỗn độn mà thôi.
- Luyện chế thứ này không khó.
Trả hỗn độn dương thạch cho người vừa lấy, tinh thần Nhiếp Vân hơi động vào trong lòng bàn tay có khí lưu hỗn độn xuất hiện, chỉ trong nháy mắt một khối dương thạch xuất hiện trong tay, phẩm chất còn tinh thuần hơn lúc trước.
Hỗn độn dương thạch, có lẽ đây là khoáng thạch đặc thù của thế giới này, cần trải qua trăm triệu năm mới có thể hình thành nhưng đối với Nhiếp Vân mà nói chỉ cần nắm lấy khí lưu hỗn độn là có thể làm ra.
Thời gian ba vạn năm, thiên phú luyện bảo sư đã sớm tấn cấp tới hình thái thứ năm, cũng đã luyện ra bảo vật siêu việt tạo hóa tiên khí, đừng nói một viên khoáng thạch nho nhỏ.
- Vị đại nhân này, mua đóa hoa đi.
Tiện tay luyện chế một đống hỗn độn dương thạch, vừa ném vào đan điền liền nhìn thấy một thiếu nữ bán hoa đi vào trong quán rượu, vẻ mặt tro bụi, trên người vô cùng bẩn, trong ngực cầm một đống hoa, gương mặt khẩn thiết mời mọi người mua hoa.
- Cút ngay, không nhìn thấy lão tử dùng cơm sao? Cút ra ngoài!
Một trung niên nhân hình thể to béo khoát tay.
Liên tục rao bán mấy bàn nhưng không ai mua, nữ hài đi tới trước mặt hai người Nhiếp Vân.
- Hai vị đại nhân, mua chút hoa tươi đi, ta vài ngày qua không có ăn cơm...
Nữ hài khóe mắt ướt át thập phần đáng thương.
- Cút ra ngoài, người tới nơi này là ai chứ? Nhanh đi ra ngoài, ra ngoài!
Điếm tiểu nhị đã chạy tới xua đuổi nàng ra ngoài.
- Đại nhân...
- Được rồi, ngươi đi xuống trước đi!
Khoát tay với điếm tiểu nhị, Nhiếp Vân tiện tay ném một viên hỗn độn dương thạch.
- Vâng!
Tuy không biết vì sao hai vị đại nhân này lại lưu nữ hài ăn mày ở đây, có người trả tiền thì điếm tiểu nhị cũng đi trở về.
- Đại nhân, mua một đóa hoa đi, hoa không bao nhiêu tiền...
Đôi mắt nữ hài sáng ngời, đưa đóa hoa trong ngực về phía trước.
- Bao nhiêu tiền một đóa?
Ngón tay điểm vào chén rượu, Nhiếp Vân nhìn nữ hài.
- Hoa này... Một viên hỗn độn dương thạch hạ phẩm một đóa, còn rất tươi, cam đoan rất thơm, không tin ngươi ngửi đi.
Nữ hài vội rút ra một đóa, cánh hoa trắng noãn mà ướt át, phát trên còn có vài giọt sương, rất thơm.
Một viên hỗn độn dương thạch hạ phẩm có thể mua sắm không ít đồ vật, giá của đóa hoa này rất aco.
- Đây!
Nhiếp Vân cũng không mặc cả, tiện tay ném một viên hỗn độn dương thạch vừa luyện chế cho nàng.
- Hỗn độn dương thạch thượng phẩm... Ah, ta không mang nhiều hoa như vậy, ta đi lấy cho ngươi.
Nữ hài không nghĩ tới thiếu niên trước mắt hào phóng như vậy nên giật mình.
- Không cần, còn lại tặng cho ngươi, ngươi đi đi.
Nhiếp Vân khoát tay.
- Đa tạ! Đa tạ!
Nữ hài cảm kích nhìn hắn sau đó đi ra ngoài, thần thái vội vàng.
Nàng đi rồi, Túy Tiên Cư lại khôi phục huyên náo lớn, Nhiếp Vân chậm chạp uống rượu và ăn mỹ thực của thế giới này.
Không thể không nói rượu ngon thế giới này còn kém xa hầu tâm tửu nhưng cũng không tệ, cam thuần tuý liệt, uống một chén bay thẳng trong óc.
- Ca ca...
Nhiếp Đồng nhìn qua.
- Ha ha, ngươi cũng nhìn ra!
Thấy biểu lộ của đệ đệ biết rõ hắn cũng nhìn ra chuyện gì, Nhiếp Vân cười nói.
- Nữ hài bán hoa thực lực La Tiên Cảnh đỉnh phong, cường giả như thế đi nơi nào cũng có thể sống rất tốt, lại giả vờ như thế khẳng định có mục đích.
Nhiếp Đồng truyền âm.
- Tuy năng lực ngụy trang của nàng rất mạnh, mặc dù cường giả Vương Tiên cũng có thể giấu diếm nhưng muốn che mắt chúng ta quá khó khăn.
Ngón tay Nhiếp Vân điểm lên mặt bàn, lập tức hắn lạnh nhạt, bộ dáng nước chảy mây trôi.
- Không cần xen vào, dù sao muốn làm gì cũng được, không quan hệ với chúng ta, ăn xong đi ra ngoài dạo và nghe ngóng chút chuyện.
- Ân!
Nhiếp Đồng gật đầu.
Dùng thực lực của hai người, mặc dù thế giới này cường đại nhưng cũng là tồn tại đỉnh phong, chuyện lông gà vỏ tỏi không cần quản tới, bằng không thì căn bản không có tinh lực làm gì.
Nhiếp Vân ăn không nhiều lắm, rượu lại uống không ít, tuy uống càng nhiều nhưng lạnh lùng trong mắt càng mạnh, mang theo thần sắc chớ tới gần.
Từ khi Đạm Thai Lăng Nguyệt rời đi, hắn vẫn phong tỏa nội tâm, loại thần sắc và thái độ như vậy, trải qua mấy vạn năm cải biến đã hình thành tự nhiên, cũng hoàn toàn khác biệt với cử chỉ lúc trẻ.
Hắn trước kia tuy không hung hăng càn quấy, trong cử chỉ mang theo tự nhiên nhưng không mất hào hùng, tinh thần phấn chấn phồn vinh mạnh mẽ.
Hiện tại cử chỉ thâm trầm ổn trọng, đã là một dạng khí độ.
Trong gian phòng lầu hai Túy Tiên Cư, xuyên thấu qua khe cửa vừa vặn có thể nhìn thấy tình cảnh toàn bộ lầu một vào trong mắt.
Lúc này hai người đang ngồi đều là nữ tử, đứng phía trước là thiếu nữ bán hoa.
Nữ tử còn lại chừng hai mươi tuổi, gương mặt thanh tú lạnh lùng, tuy không nói chuyện nhưng làm người ta sinh ra cảm giác chớ tới gần.
- Sư tỷ, hai tiểu tử này ra tay hào phóng, xem ra không phải quần là áo lượt, ta thấy thôi đi.
Thiếu nữ bán hoa cẩn thận đi tới trước mặt nữ tử.
- Không phải quần là áo lượt?
Nữ tử mở to mắt, hai mắt bắn ra hàn quang.
- Nam tử trong thiên hạ không có ai là đồ tốt, ra tay hào phóng... Hừ, đó là muốn cho ngươi thấy mình giàu có mà thôi.
- Ngươi nhìn bộ dạng của hắn, tuổi không lớn lắm ra vẻ thâm trầm, xem xét không phải đồ tốt.
- Làm việc theo kế hoạch!
- Loại người này chết một, các tỷ muội chúng ta an toàn một phần.
- Nhưng mà.. Ta cảm thấy hắn không nhìn ta cái nào...
Thiếu nữ bán hoa do dự.
- Được rồi, Niệm Hoa, ta biết rõ ngươi tâm địa mềm, không đành lòng nhìn thấy những chuyện này, ngươi nghĩ lại tao ngộ của sư phụ và đại sư tỷ đi, nam nhân đều là có mới nới cũ, nào có một thứ tốt!