Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 816
Chương 816
“Anh… Anh cũng rất cao… có được không?”
Ôn Mạc Ngôn lắp bắp nói.
“Cậu ngốc nghếch lại không nói chuyện tử tế rồi.”
Cố Cố bất đắc dĩ nói.
Bạch Thư Hân nghe vậy nhịn không được nở nụ cười. Mà Ôn Mạc Ngôn bên cạnh đã đỏ bừng mặt không nói lên lời.
Một bữa cơm này cũng xem như hòa thuận vui vẻ.
Buổi tối Bạch Thư Hân ngồi trong phòng khách.
Cố Cố tắm rửa sạch sẽ liền lên sàn. Cô bé tựa vào lòng Bạch Thư Hân cùng nhau đọc tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung.
“Tiểu Bạch, cô có người trong lòng rồi à?”
“Sao tự nhiên lại hỏi cái này?”
“Cô cứ nói cho cháu biết cô có hay không là được.”
“Coi như là… có đi.”
Quan hệ giữa cô và Lý Hải Long phát triển cũng khá thuận lợi, tuy rằng chưa có gì rõ ràng nhưng cũng đã gặp nhau vài lần.
Chú vẫn cứ hỏi ý cô thế nào, bảo cô không cần phải miễn cưỡng, chú hoàn toàn có thể từ chối nhà họ Quý.
Chỉ là cô vẫn chưa suy nghĩ kĩ càng, trước mắt cứ làm bạn trước đã.
Cố Cố nghe thấy vậy có hơi khó chịu một chút.
“Có vẻ như cậu sẽ tiếp tục độc thân rồi. Mẹ cháu nói rằng cậu sẽ trở thành một gã độc thân già nếu không tìm được đối tượng.”
“Sao mà khoa trương như vậy được. Cậu của cháu vừa đẹp trai lại có gia thế tốt, không phải nên có rất nhiều người mang lễ đến tận cửa hay sao? Còn sợ không tìm được bạn gái?”
“Nhưng cậu không thích thì làm thế nào. Vừa thấy con gái nhà người ta đã tự động trốn tránh, chẳng bao giờ chủ động nói chuyện cùng. Những người chị em tốt mà mẹ giới thiệu cho cậu đều nói xấu cậu trước mặt mẹ thôi. Nói cậu xem mắt hơn một tiếng đồng hồ, mà không nói được nổi năm câu, nói cậu cháu rất nhàm chán, EQ lại thấp. Sau này tìm bạn trai nhất định không thể tìm kiểu người như cậu được..”
“Cậu, thật sự tệ như thế à? Thật lo lắng không biết bao giờ mới có thể gả cậu ra ngoài đây..”
“Đứa nhóc như cháu thì lo lắng cái gì hả?”
“Cháu sợ cậu cứ mãi mãi ở một mình. Mẹ có cháu rồi, cha Cố có Minh Tâm, Tiểu Bạch cũng có đối tượng rồi, vậy cậu phải làm sao đây? Cậu không cảm thấy mình rất cô đơn, rất đáng thương sao? Cố Cố cháu nhìn mà đau lòng vô cùng…”
“Cậu của cháu không kém cỏi như vậy đâu.”
Bạch Thư Hân vừa nghĩ tới phong thái trên bàn rượu của anh ấy, một mình cân hết cho cô.
Lúc mà cô được anh đỡ rượu, rất có cảm giác an toàn.
Có lẽ bản thân cô sợ mình uống say khướt không về được, chỉ cần có anh ấy bên cạnh liền yên tâm. Đây cũng là một loại cảm giác an toàn hiếm thấy.