Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1943
Chương 1943
Mấy chiếc xe việt dã nhanh chóng đuổi theo dấu vết bánh xe, Phó Minh Tước tính toán thời gian, phải mất ít nhất mười phút thì đám người đó mới có thể đuổi kịp chiếc xe, chắc chẳn cú nổ mạnh sẽ gây ra thương vong.
Trong mười phút này, với tốc độ xe khủng khiếp như vậy thì xe đã đi được một quãng đường rất dài, nếu muốn truy tìm vết tích, chờ đến khi tìm được đến đây có lẽ phải mất vài tiếng.
Bọn họ có một tiếng để trốn thoát, vậy là đủ rồi Phó Minh Tước bất chấp vết thương trên người, kéo tay Hứa Minh Tâm chạy như điên.
Chưa có một giây một phút nào mà anh ta có dục vọng sống mãnh liệt đến thế. Anh ta không muốn chết, anh ta nhất định phải sống để gặp được Dao Dao!
Cuối cùng bọn họ cũng †ìm được một hang núi tối tăm và để nghỉ chân, nơi này rất hẻo lánh, xung quanh được bao phủ bởi những lùm cây lớn.
Độ dốc này rất tốt để ẩn núp, không sợ có người đi xuống, mà cũng khó để phát hiện ra nơi này còn một ngách nhỏ đi vào để trốn.
Nhịp tìm Hứa Minh Tâm vẫn còn chưa trở lại bình thường, cũng không biết vì chạy quá nhanh hay là vì hoảng sợ.
Tim đập thình thịch thình thịch giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể nhảy vọt ra khỏi cổ họng.
Cô không biết làm cách nào mà cô có thể lê thân mình đến chỗ này trong vòng một tiếng, từ đầu đến cuối Phó Minh Tước luôn nửa kéo nửa túm lôi cô đến đây.
Sau khi cô dừng lại đã ngồi phịch xuống đất thở hồng hộc.
Phó Minh Tước cũng không tốt hơn bao nhiêu, anh ta ngồi ở một bên, dùng tay che miệng vết thương lại.
Chờ đến khi cô dần ổn định thì mới nhớ đến vết thương của Phó Minh Tước.
“Vết thương thế nào rồi?”
“Không chết được”
Anh ta cố hết sức nói.
“Sắc mặt anh tệ quá!”
Hứa Minh Tâm kéo mạnh tay anh ta ra, không ngờ rằng anh ta cũng không có sức chống cự.
Máu tươi thấm đỏ cả lòng bàn tay.
‘Vận động mạnh như vậy làm sao có thể không ảnh hướng đến miệng vết thương được, cho dù có là người sắt cũng không chịu được nữa là.
Cô nhanh chóng mở hòm thuốc ra, cố nhớ lại quá trình cầm máu của bác sĩ.
Cuối cùng bây giờ cũng đã có tác dụng “Tay… Tay nghề tôi không tốt. Chỉ mới nhìn qua một lần, chỉ nhớ được mấy loại thuốc thôi. Bây giờ tôi điều trị cho anh, nếu… Xảy ra cái gì anh đừng có tránh tôi. Anh thế này rồi nếu không kịp điều trị có lẽ sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu. Tôi… tôi cũng hết cách rồi…”
“Đừng nói lảm nhảm nữa, cô mà nói thêm.
là tôi chết thật đấy” Giọng điệu Phó Minh Tước đầy vẻ bất đắc dĩ.
Hứa Minh Tâm cũng nhận ra mình có hơi nói nhảm.
Cô run rẩy cầm cây kéo, ngón tay hơi giật giật: “Vậy… Anh cố chịu”
“Tôi tin tưởng cô, bắt đầu đi”
Bốn chữ ngắn ngủn… Tôi tin tưởng cô, tựa như đã tiếp thêm sức mạnh và lòng can đảm vô cùng mạnh mẽ cho cô.