Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1629
Chương 1629
Mắt phương của anh thầm thủy, ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, rõ ràng nhìn rất sáng sủa, thể nhưng cô lại không nhìn thấu về u ám ở đáy mắt của anh.
Đôi mắt phượng cụp xuống thật sâu, hàng mi dài cong vút phủ xuống nặng nề, ẩn hiện vẻ sâu thẳm bên trong.
Anh đang suy nghĩ cái gì? Một chút mình cũng không nhìn thấu.
“Cố Gia Huy ”
Cô thận trọng đọc tên của anh, anh nhếch miệng, không khí ngột ngạt lúc trước lập tức biến mất sạch sành sanh.
Anh cười cười, sờ lên đầu của cô: “Không cần em tán thành, anh chỉ hi vọng em hiểu cho Thanh Vân, cô ấy thật sự không dễ dàng gì. Mà Ôn Mạc Ngôn đã quên Bạch Thư Hân rồi.”
“Cái gì?” Cô kinh ngạc hô lên: “Tại sao có thể như vậy? Ai đã làm, thật không công bằng với Thư Hân…”
“Bạch Thư Hân biết, Christie đã đi tìm cô ấy, cô ấy cũng không từ chối. Ôn Mạc Ngôn quên cô ấy đi, cho nên mới đồng ý kết hôn với Christie. Tình cảm của bọn họ rất tốt, một tháng trước đính hôn, hiện tại sẽ kết hôn ”
Hứa Minh Tâm nghe nói như thế, trong lòng không biết là cảm giác gì. Vậy mà Bạch Thư Hân đã biết Ôn Mạc Ngôn quên mất cô ấy. Vậy mà cô ấy cũng không ngăn cản.
Cô ấy bằng lòng đẩy người mình yêu cho người khác
Lòng của Bạch Thư Hân không đau sao?
Nếu bảo cô chắp tay nhường Cố Gia Huy cho người khác, tất nhiên là sẽ đau đớn thấu tim gan.
Thời điểm Thư Hân rời đi có khóc hay không?
Một mình cô ấy chống đỡ chịu đựng được sao?
Cô rất muốn gọi điện thoại hỏi cô ấy một chút, có ồn hay không, có đau lòng hay không.
Nhưng cô lại không thể liên lạc với Bạch Thư Hân.
“Em có thể đi cùng anh, nhưng em sợ em không có cách nào chúc phúc cho bọn họ.”
“Em đi cùng anh là được rồi, anh cũng không yên lòng để một mình em ở lại Đà Nẵng.”
Hứa Minh Tâm bất lực gật đầu, tâm trạng nặng nề. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trở về chuẩn bị một chút, ngồi hơn bốn tiếng rất cuộc cũng đã tới London.
Cố Gia Huy dẫn cô đến nhà họ Ôn một chuyển, cô nhìn thấy Christie.
Hai người bọn họ vừa mới dạo phố trở về, mua rất nhiều thứ.
Christie nhìn thấy cô đến, mang một cái túi giấy ra nói: “Nghe Ôn Mạc Ngôn nói hôm nay cô sẽ đến, cho nên tôi đã mua quà cho cô đó, nhìn xem có thích hay không.”
Cô mở ra xem, lại là một bộ quần áo cưỡi ngựa.
“Hôm nào đi cưỡi ngựa nhé.”
Cô ta hoạt bát nháy mắt mấy cái.
Cô gật gật đầu, miễn cưỡng nở nụ cười, cũng không cho người ta sắc mặt tốt.
Cô nhìn Ôn Mạc Ngôn, Ôn Mạc Ngôn đeo kính, mặc áo sơ mi màu trắng, quần bút chì màu xám tro nhạt, cả người sạch sẽ và tỏa nắng.
Anh ta nhìn về phía cô ngại ngùng nở nụ cười, nói chuyện có chút ngượng nghịu nắm lấy tóc.