Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

[Vô Hạn Lưu] Tôi Bói Bài Tarot Để Sống Sót

Chương 24: 24: Ánh Sáng Cứu Rỗi 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Cậu không biết ta à, tôi là Đinh Túc."
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, mặt Đinh Túc đỏ bừng, lớn tiếng ồn ào.
“Tôi chính là nhà khoa học quan trọng nhất trong căn cứ này, nếu không có tôi, Cứu Rỗi Ánh Sáng liệu có thể trở thành căn cứ lớn nhất cho người sống sót không? Các cậu vậy mà lại không cho ta vào.”
“Xin lỗi ngài, làm phiền đưa ra thẻ căn cước của ngài ạ.” Người gác cổng làm việc theo đúng nguyên tắc, không chút lưu tình ngăn hắn lại ở ngoài cửa.
“——”
Đinh Túc có chút bối rối cúi đầu xuống, ngay sau đó lại dùng giọng điệu lớn hơn nữa quát lên.
“Ngươi cậu lại không biết tôi chứ.

Gọi Dương Viễn Sơn ra đây gặp tôi ngay."
Dương Viễn Sơn là thủ lĩnh căn cứ, đương nhiên không phải ai muốn gặp là có thể gặp được.
Còn người gác cổng thì hiển nhiên chưa từng nghe đến danh hiệu của Đinh Túc, thế là hai người cứ giằng co ở ngoài cửa như vậy.
“Cháu nhìn xem kìa, chú đã nói là Đinh Túc không đáng tin mà.”
Quan sát một lúc lâu ở phía sau, Phương Tư Niên nói với Sở Ngọc.
“Đành vậy” Sở Ngọc thở dài.
“Ít nhất thì căn cứ này cũng có liên quan đến chủ thể tận thế.”

Nói rồi, cô bế Đô Đô lên, đi tới trước mặt Đinh Túc.
Lúc này Đinh Túc đang tranh cãi với người gác cổng đến mặt đỏ tía tai, nhìn thấy Sở Ngọc, hắn có chút bối rối cúi đầu, trong miệng còn lẩm bẩm người gác cổng không có ánh mắt.
“Xin chào, xin hỏi những người có năng lực đặc biệt có đủ tư cách vào căn cứ không?” Cô lịch sự hỏi.
Người gác cổng lúc đầu sửng sốt, dường như không ngờ người đồng hành với Đinh Túc lại là người lễ phép như vậy, ngay sau đó lập tức thay đổi sang gương mặt tươi cười.
“Tất nhiên rồi, người có năng lực đặc biệt còn có thể mang theo một người bạn hoặc người thân vào cùng.”
Nói rồi, hắn còn cố ý liếc mắt về phía Đinh Túc, như thể ám chỉ điều gì đó.
“Nhìn gì mà nhìn.” Đinh Túc không chịu yếu thế mà gầm lên.
“Tôi sẽ nói Dương Viễn Sơn đuổi việc cậu.
Tôi nói này……”

Chương trước Chương tiếp
Loading...