[Vô Hạn Lưu] Tôi Bói Bài Tarot Để Sống Sót
Chương 23: 23: Tình Trạng Bệnh 5
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng thứ chói lóa "Vô tư ý xấu" này khiến anb ta chỉ có thể từ quan hệ của hai người để suy xét.
Trực tiếp can thiệp vào mối quan hệ của họ là không thể, anh ta chỉ có thể tìm cách dẫn dắt và bảo vệ Sở Ngọc.
Nhìn cô gái trẻ cô độc bước ra khỏi phòng, lại lặng lẽ đứng trong một góc tiếp tục luyện phép, Phương Tư Niên âm thầm đưa ra quyết định.
Dù thế nào, anh ta cũng tuyệt đối sẽ không để bi kịch năm đó xảy ra với Sở Ngọc...
Trải qua một ngày, trước trời tối cả nhóm đã đến căn cứ của những người sống sót.
Đinh Túc đã nói không sai, đây thực sư là một thành phố lớn của những người sống sót.
Toàn bộ biên giới của căn cứ được bao quanh bởi những bức tường thép cao lớn, thoạt nhìn cao ít nhất hơn mười mét.
Trên mặt tường được phủ một loại vật chất đặc biệt sáng lóa, dường như là để chống lại ma ngủ.
"Chị ơi!"
Đô Đô kéo một góc áo của Sở Ngọc, chỉ vào bức tường thép kiên cố kia và nói: "Chủ thể tận thế đang ở bên trong."
Nghe được lời này, Sở Ngọc và Phương Tư Niên lập tức phấn chấn tinh thần, muốn tiến vào căn cứ để tìm kiếm rõ ràng.
Thế nhưng ——
Dòng người ở lối vào căn cứ chen chúc xô đẩy, hàng nghìn hàng vạn người sống sót xô đẩy nhau bên ngoài, thậm chí có người còn dựng lều ở hai bên.
Mọi người đều chen chúc nhau muốn vào căn cứ, muốn hoàn toàn thoát khỏi thế giới tận thế kinh khủng này.
Trong tình cảnh náo nhiệt này, trong thời gian ngắn, họ muốn vào là điều không thể.
Nhìn thấy cảnh tượng trước cửa, Đinh Túc ưỡn ngực đắc ý nhìn về cả ba người, sải bước đi thẳng tới cửa —— Sau đó, hắn bị một lực đẩy ra mạnh mẽ.
Nhận ra mình có chút mất mặt, Đinh Túc hắng giọng, hất lại mái tóc đang bù xù, lần nữa hướng về phía đám đông.
"Nhường đường, mọi người nhường đường nào." Hắn ngẩng cổ lên hét lớn.
"Tôi là cấp cao của Ánh Sáng Cứu Rỗi, bọn họ nhìn thấy tôi thì sẽ mở cửa.
Như vậy, các người mới có thể vào được."
Mọi người trước cửa hồ nghi đánh giá Đinh Túc, cuối cùng vẫn nhường ra một lối đi.
Thấy vậy, hắn lấy lại sự tự tin ngày nào, vênh váo đi đến trước mặt lính gác, vẩy tay với phong thái rất có phong phạm lãnh đạo “Ta đã về rồi.
Mau nhanh mở cửa, cho ta đi vào.”
Lính canh là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, hắn chẳng đoán được thân phận của Đinh Túc là gì, trong đầu nhớ đi nhớ lại những người cấp cao của căn cứ, cuối cùng vẫn không đối chiếu được với người đàn ông trước mặt.
Vì vậy, hắn rất khiêm tốn và thành khẩn hỏi lại.
"Xin hỏi —— Ngài là ai vậy?"
Nhưng thứ chói lóa "Vô tư ý xấu" này khiến anb ta chỉ có thể từ quan hệ của hai người để suy xét.
Trực tiếp can thiệp vào mối quan hệ của họ là không thể, anh ta chỉ có thể tìm cách dẫn dắt và bảo vệ Sở Ngọc.
Nhìn cô gái trẻ cô độc bước ra khỏi phòng, lại lặng lẽ đứng trong một góc tiếp tục luyện phép, Phương Tư Niên âm thầm đưa ra quyết định.
Dù thế nào, anh ta cũng tuyệt đối sẽ không để bi kịch năm đó xảy ra với Sở Ngọc...
Trải qua một ngày, trước trời tối cả nhóm đã đến căn cứ của những người sống sót.
Đinh Túc đã nói không sai, đây thực sư là một thành phố lớn của những người sống sót.
Toàn bộ biên giới của căn cứ được bao quanh bởi những bức tường thép cao lớn, thoạt nhìn cao ít nhất hơn mười mét.
Trên mặt tường được phủ một loại vật chất đặc biệt sáng lóa, dường như là để chống lại ma ngủ.
"Chị ơi!"
Đô Đô kéo một góc áo của Sở Ngọc, chỉ vào bức tường thép kiên cố kia và nói: "Chủ thể tận thế đang ở bên trong."
Nghe được lời này, Sở Ngọc và Phương Tư Niên lập tức phấn chấn tinh thần, muốn tiến vào căn cứ để tìm kiếm rõ ràng.
Thế nhưng ——
Dòng người ở lối vào căn cứ chen chúc xô đẩy, hàng nghìn hàng vạn người sống sót xô đẩy nhau bên ngoài, thậm chí có người còn dựng lều ở hai bên.
Mọi người đều chen chúc nhau muốn vào căn cứ, muốn hoàn toàn thoát khỏi thế giới tận thế kinh khủng này.
Trong tình cảnh náo nhiệt này, trong thời gian ngắn, họ muốn vào là điều không thể.
Nhìn thấy cảnh tượng trước cửa, Đinh Túc ưỡn ngực đắc ý nhìn về cả ba người, sải bước đi thẳng tới cửa —— Sau đó, hắn bị một lực đẩy ra mạnh mẽ.
Nhận ra mình có chút mất mặt, Đinh Túc hắng giọng, hất lại mái tóc đang bù xù, lần nữa hướng về phía đám đông.
"Nhường đường, mọi người nhường đường nào." Hắn ngẩng cổ lên hét lớn.
"Tôi là cấp cao của Ánh Sáng Cứu Rỗi, bọn họ nhìn thấy tôi thì sẽ mở cửa.
Như vậy, các người mới có thể vào được."
Mọi người trước cửa hồ nghi đánh giá Đinh Túc, cuối cùng vẫn nhường ra một lối đi.
Thấy vậy, hắn lấy lại sự tự tin ngày nào, vênh váo đi đến trước mặt lính gác, vẩy tay với phong thái rất có phong phạm lãnh đạo “Ta đã về rồi.
Mau nhanh mở cửa, cho ta đi vào.”
Lính canh là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, hắn chẳng đoán được thân phận của Đinh Túc là gì, trong đầu nhớ đi nhớ lại những người cấp cao của căn cứ, cuối cùng vẫn không đối chiếu được với người đàn ông trước mặt.
Vì vậy, hắn rất khiêm tốn và thành khẩn hỏi lại.
"Xin hỏi —— Ngài là ai vậy?"