Văn Võ Song Toàn - Trang 4
Chương 51
Trần Cẩn theo Chấn Võ ra khỏi khách sạn, tài xế đã dừng xe trước cửa. Trần Cẩn mở cửa xe, Chấn Võ nhẹ nhàng đặt Chấn Văn xuống ghế, Chấn Văn như không thở được, dùng sức túm chặt cổ áo của mình.
Sau khi lên xe, Chấn Võ vội vàng cởi cúc áo sơ mi giúp cậu, Chấn Văn không kéo áo mình nữa, nhưng vẫn không an ổn mà nhíu chặt lông mày.
Xe chạy, Trần Cẩn ngồi ở phía trước lo lắng quay đầu nhìn Chấn Văn.
“Con bé Hiểu Hiểu đùa hơi quá rồi! Vẫn còn là trẻ chưa thành niên, sao có thể uống rượu?”
Chấn Võ im lặng không lên tiếng, chỉ ôm vai Chấn Văn, để cậu dựa vào người mình. Thân nhiệt của Chấn Văn không ngừng tăng cao, vai anh có thể cảm nhận được rõ ràng mạch máu của Chấn Văn đang đập dữ dội. Vừa rồi anh nên bất chấp tất cả mà ngăn cậu lại mới phải. Anh đã hiểu Chấn Văn dễ kích động, tại sao lại còn không để mắt đến cậu như vậy?
Chiếc xe chạy nhanh trên đường, theo chuyển động, thân thể của Chấn Văn cũng lắc lư theo. Chấn Võ ngửa người ra sau, để Chấn Văn nằm trên đùi mình.
“Mẹ, chuyện vừa rồi ba không sao chứ?”
Mặc dù những người khác đều cho rằng vì hình phạt của trò chơi nên Chấn Văn mới nói thế, nhưng đương nhiên là Vương Tuần Dương sẽ không nghĩ như vậy. Vốn lần tham gia bữa tiệc này là muốn tạo cơ hội cho Chấn Văn tiếp xúc vời những bạn gái khác, bởi vì Vương Tuần Dương vẫn không muốn tin Chấn Văn thích người cùng giới.
“Ba con đương nhiên là rất ngại ngùng, cũng may, đây là nội dung của trò chơi. Trần phu nhân thấy dáng vẻ say khướt của Chấn Văn, có vẻ rất áy náy. Đám trẻ bây giờ chuyện gì cũng nghĩ ra được.”
“…”
Chấn Võ không muốn so đo tính cách bốc đồng của Trần Hiểu Hiểu, nhưng biểu hiện của Khương Vũ Thần lại khiến anh rất để ý.
Nhớ lại nửa sau của tài liệu có giới thiệu về cậu ta, lúc ấy nhìn thấy ảnh chụp anh còn tưởng là con gái, thậm chí còn phải xem cả phần giới tính bên dưới mới xác nhận đúng là nam, tuổi tác bằng Chấn Văn. Rốt cuộc giữa cậu ta và Chấn Văn có bí mật gì, lại khiến Chấn Văn phản ứng mãnh liệt như vậy.
Nhìn gương mặt say ngủ của Chấn Văn, nếu Chấn Văn xem tài liệu cùng anh, ít nhất Chấn Văn cũng sẽ có chuẩn bị tinh thần. Mà trước khi Chấn Văn nhìn thấy Khương Vũ Thần, tâm trạng em ấy đã bất an khác thường, không giống với những đứa nhỏ khác cùng tham gia bữa tiệc. Khương Vũ Thần nói lúc nhỏ hai người hay chơi cùng nhau, sau đó đã xảy ra chuyện gì mà khiến Chấn Văn đột nhiên trở nên bất thường như vậy?
Lòng hiếu kỳ dành cho cậu bé xinh xắn kia càng thêm mãnh liệt, anh nhìn Trần Cẩn đang ngồi trên ghế phụ, muốn mở miệng hỏi xem mẹ có biết không.
“Mẹ…” Chấn Võ gọi một tiếng thì ngừng lại.
“Hả? Sao thế?” Trần Cẩn nhìn khuôn mặt ngập tràn lo lắng của con trai, thở dài một tiếng. “Có chuyện gì con có thể nói với mẹ, đừng giấu trong lòng, bất cứ lúc nào mẹ cũng lắng nghe con.”
“Vâng, cảm ơn mẹ, con sẽ làm vậy.” Chấn Võ đè nèn lòng hiếu kỳ của mình xuống, đáp án vẫn nên nghe từ Chấn Văn thì hơn. Chấn Văn chưa từng nói, có lẽ đó là ký ức không vui trong lòng em ấy. Anh không muốn vụng trộm nhòm ngó vết sẹo của Chấn Văn, trừ khi Chấn Văn chủ động để anh nhìn thấy.
Chẳng mấy chốc xe đã lái vào khu nhà của bọn họ.
Xuống xe, Trần Cẩn chạy vào trước mở cửa, Chấn Võ bế Chấn Văn lên phòng. Vừa đặt Chấn Văn xuống giường, Chấn Văn đột nhiên ngồi bật dậy, nôn khan, dáng vẻ khổ sở.
Chấn Võ vỗ vỗ sau lưng Chấn Văn, hi vọng làm vậy có thể giúp cậu dễ chịu hơn một chút.
Chờ Chấn Văn không nôn nữa, Chấn Võ mới đỡ cậu nằm xuống, cởi giày, áo ngoài của Chấn Văn ra.
“Chấn Võ, hôm nay con ngủ lại đây trông chừng em con. Thằng bé đã say đến thế này, chớ để nó nửa đêm bị sặc vì nôn.”
“Vâng. Còn ba…”
“Đừng lo, mẹ sẽ nói chuyện với ba. Còn nữa, con cởi đồ giúp thằng bé, mặc thế này sẽ không thoải mái. Mẹ đã nấu canh giải rượu, nếu thằng bé tỉnh, con nhớ cho thằng bé uống.”
“Con biết rồi, cảm ơn mẹ!”
Chờ Trần Cẩn đi ra ngoài đóng cửa lại, Chấn Võ mới cởi hết quần áo trên người Chấn Văn ra, chỉ để lại mỗi chiếc quần ngắn.
Chấn Võ trở về phòng mình thay đồ, suy nghĩ một lúc, lại lấy một chiếc áo phông mặc vào cho Chấn Văn, rồi kéo một chiếc ghế tới bên giường, nắm bàn tay đặt bên ngoài chăn mềm của Chấn Văn, ngồi đó nhìn Chấn Văn ngủ mơ mà nhíu chặt lông mày.
Câu nói ‘Vương Chấn Võ, em yêu anh!’ của Chấn Văn không ngừng vẳng lại bên tai anh, cũng không ngừng nện vào lòng anh, khiến đau đớn trong lòng anh mỗi lúc một lan rộng, lan rộng, đến mức anh bắt đầu dao động về quyết định ban đầu của mình.
Chấn Văn luôn dũng cảm đối mặt với lựa chọn của mình, mặc dù có chút lỗ mãng, mặc dù suy nghĩ đơn giản, nhưng em ấy chưa từng trốn tránh. Thời gian tránh mặt trước khi tỏ tình cũng là bởi vì em ấy sợ mất đi anh, sợ khiến anh khó xử, nhưng khi đó Chấn Văn cũng đã dũng cảm đối mặt với sự cô độc và đau khổ của mình.
So với Chấn Văn dũng cảm đối mặt, anh lại chỉ nhu nhược, hèn nhát mà lặng lẽ nói: “Anh yêu em.”
Thậm chí ngay cả dũng khí lớn tiếng biểu đạt anh cũng không có. Mà những băn khoăn kia của anh dường như cũng không đặt cảm nhận của Chấn Văn lên đầu.
Chấn Văn ở trên giường khẽ giật giật, khó chịu mà cuộn mình lại, giống như muốn nôn lại không thể nôn ra được.
Nhìn Chấn Văn hơi hé mắt, Chấn Võ vội đỡ Chấn Văn ngồi dậy, để Chấn Văn dựa vào mình, cầm bát canh giải rượu lên, đưa tới bên miệng Chấn Văn.
Chấn Văn uống hai ngụm liền cau mày nghiêng đầu sang một bên.
“Ngoan, Chấn Văn, uống thêm chút nữa, uống xong sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Như là nghe được lời của Chấn Võ, Chấn Văn quay đầu cau mày uống hai ngụm nữa.
Chấn Võ buông đặt bát xuống, đang định đặt Chấn Văn nằm xuống giường, lại chợt nghe thấy tiếng khóc nỉ non của Chấn Văn.
Chấn Võ hoảng hốt, nhìn ánh mắt mơ màng của Chấn Văn, dáng vẻ nửa ngủ nửa tỉnh, nhưng đúng là cậu đang khóc, tiếng khóc mỗi lúc một lớn, y như một đứa con nít.
Chấn Võ lại kéo Chấn Văn vào lòng, nhẹ vỗ về lưng cậu. Chấn Văn ở trong lòng anh, vừa khóc vừa nói đứt quãng gì đó, nhưng tiếng bị ngực anh chặn lại nên không nghe rõ ràng.
Chấn Võ điều chỉnh tư thế, để Chấn Văn dựa vào lòng mình, lúc này mới nghe thấy hình như Chấn Văn đang nói: “Con không có. Không phải con làm.”
“Em không làm chuyện gì?” Đầu của Chấn Võ áp lên đầu Chấn Văn, nắm tay Chấn Văn, nhẹ giọng hỏi.
“Ngựa, con không đụng vào ngựa của cậu ta.” Chấn Văn uất ức nói.
“Anh biết em không đụng vào ngựa của cậu ta.”
“Nhưng… nhưng cậu ta nói là con. Con không đụng mà.”
“Ai nói?”
“Tiểu Vũ nói. Bọn họ cũng không tin con.” Chấn Văn càng khóc càng đau lòng, càng khóc càng lớn tiếng.
Cửa phòng bị đẩy ra, Trần Cẩn đứng ở ngưỡng cửa nhìn Chấn Văn khóc lóc đến đau lòng, đứng phía sau chính là Vương Tuần Dương không biết đã về từ khi nào.
Chấn Võ nhìn Vương Tuần Dương, không trốn tránh, cũng không buông Chấn Văn ra, mà đáp lại Chấn Văn, “Anh tin tưởng em, anh biết không phải là em.”
“Nhưng ba không tin, bọn họ đều không tin.”
“Anh tin, anh biết, Chấn Văn không làm gì cả. Anh biết mà.”
Sau đó Chấn Văn không ngừng lặp lại: “Ba không tin.”
Chấn Võ cũng vẫn luôn đáp lại: “Anh tin em.”
Mãi cho đến khi không nghe thấy tiếng của Chấn Văn nữa, Chấn Võ mới buông Chấn Văn ra, lau nước mắt trên mặt cậu.
Cửa phòng đã được đóng lại rồi, anh không biết ba mẹ rời đi từ lúc nào, anh cũng không cần biết chuyện đó.
Anh nằm xuống bên cạnh Chấn Văn, ôm lấy Chấn Văn. Chấn Văn rụt đầu vào trong ngực Chấn Võ, nặng nề ngủ.
Sáng hôm sau, Chấn Võ tỉnh giấc sớm, thấy Chấn Văn đang ngủ rất say, khẽ khàng đứng dậy.
Trần Cẩn đang bận rộn trong bếp, không thấy Vương Tuần Dương đâu cả, Chấn Võ thầm thở phào.
Trần Cẩn mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng tâm trạng nhìn có vẻ rất tốt.
“Chấn Võ, con đảo nồi giúp mẹ.”
Chấn Võ rửa sạch tay, thành thạo mà đảo thức ăn trong nồi, nhìn động tác nhẹ nhàng của Trần Cẩn.
“Mẹ, hôm nay trông mẹ có vẻ vui.”
Trần Cẩn cười: “Chờ một lát, nấu ăn xong, mẹ sẽ nói chuyện với con.”
Đến khi hai người ngồi xuống, Chấn Võ không nhịn được thúc giục: “Mẹ, có chuyện gì thế ạ? Là chuyện tốt sao?”
“Xem như thế đi. Hôm qua ba con lo lắng cho hai đứa mà trở về nhà sớm, ông ấy nhìn thấy dáng vẻ khóc đến đáng thương của Chấn Văn, trở lại phòng rất lâu không nói chuyện.”
“Vì sao ạ? Ba tức giận sao?” Chấn Võ lo lắng hỏi.
“Lúc đầu mẹ cũng lo lắng, nhưng sau đó mới biết là không phải. Hôm qua Chấn Văn luôn nói ba không tin thằng bé, hóa ra là vì câu chuyện lúc nhỏ của Chấn Văn.”
Chấn Võ chuyển ghế tới gần hơn, sốt ruột chờ đợi.
“Lúc nhỏ Chấn Văn thường xuyên cùng ba con tham gia những bữa tiệc như hôm qua. Có một lần, bọn họ dự tiệc trong một khu biệt thự, ở đó có một bãi ngựa. Mấy đứa nhỏ tự nhận ngựa của mình, hẹn nhau thi đấu.
Đến ngày thi đấu, ngựa của một đứa nhỏ trong số đó đột nhiên ngã bệnh, đứa bé đó nói là do Chấn Văn cho ngựa của nó ăn phải đồ bẩn thỉu nên con ngựa mới bị bệnh. Những đứa trẻ khác đều chỉ trích Chấn Văn, Chấn Văn tức giận ra tay đánh người.
Tuần Dương rất tức giận, nghiêm khắc phê bình thằng bé, bắt thằng bé nhận sai. Chấn Văn luôn nói không phải thằng bé làm, cũng quyết không chịu nhận sai. Hôm đó, khi về đến nhà, Tuần Dương nói nếu thằng bé không chịu nhận sai thì không được ăn cơm, rồi không để ý đến Chấn Văn nữa.
Ngày hôm sau, Tuần Dương đi công tác, đi liền bốn ngày. Lúc về đến nhà, Chấn Văn đã mệt lả đến hôn mê, người làm cũng không biết phải làm thế nào, nói đứa nhỏ này rất cố chấp, nhất định không chịu ăn cái gì.
Lúc đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói nếu như chậm thêm mấy giờ nữa, thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng rồi. Tuần Dương vô cùng tự trách, bởi vì trong lúc đi công tác, người trong nhà có gọi điện cho ông ấy hai lần, nói thằng nhỏ không chịu ăn cơm. Tuần Dương lại không cho là thật, nghĩ rằng trẻ con sao có thể nhịn đói được.
Ngày hôm qua dáng vẻ khóc lóc của Chấn Văn có lẽ là đã khiến Tuần Dương xúc động rồi, cộng thêm những lời Chấn Văn nói trong lúc say nữa.
Mặc dù Tuần Dương không nói gì, nhưng cũng không tiếp tục phản đối chuyện của các con nữa. Mẹ cảm thấy được, ba con đã bị ảnh hưởng rồi. Nếu như Chấn Văn nghiêm túc, mà ông ấy cứ nhất định ngăn cản, rất có thể Chấn Văn sẽ làm chuyện gì đó đáng sợ. Có lẽ ông ấy lo lắng như vậy đấy.”
Trái tim Chấn Võ như bị ai bóp nghẹt, khó trách Chấn Văn lại có phản ứng mạnh như vậy. Từ những lời đau lòng của Chấn Văn, lúc nhìn thấy Khương Vũ Thần, nếu như không phải bởi vì anh đã dặn không được xúc động, có lẽ Chấn Văn đã sớm phát tiết ra rồi, chứ không phải tránh né, kiếm chế, vì sợ chọc giận Vương Tuần Dương, vì sợ liên lụy đến mình.
Chấn Võ vùi mặt vào trong lòng bàn tay, đột nhiên có một suy nghĩ đáng sợ. Nếu như không biết những chuyện này, anh cứ tự cho mình là đúng thì Chấn Văn sẽ thế nào?
“Chấn Võ, anh làm sao vậy?” Chấn Văn ôm đầu, đứng trên bậc cầu thang, khàn giọng hỏi.
Chấn Võ ngẩng đầu, nhìn thấy Chấn Văn, lập tức chạy vọt tới chỗ cậu, ôm cậu rất chặt.
“Vương Chấn Văn, anh yêu em!”
Chấn Văn ngẩn ngơ, niềm vui đột ngột thế này khiến cậu không nhịn được mà bật cười, đặt tay lên lưng Chấn Võ, nhìn Trần Cẩn lặng lẽ đứng dậy trở về phòng.
Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?
Sau khi lên xe, Chấn Võ vội vàng cởi cúc áo sơ mi giúp cậu, Chấn Văn không kéo áo mình nữa, nhưng vẫn không an ổn mà nhíu chặt lông mày.
Xe chạy, Trần Cẩn ngồi ở phía trước lo lắng quay đầu nhìn Chấn Văn.
“Con bé Hiểu Hiểu đùa hơi quá rồi! Vẫn còn là trẻ chưa thành niên, sao có thể uống rượu?”
Chấn Võ im lặng không lên tiếng, chỉ ôm vai Chấn Văn, để cậu dựa vào người mình. Thân nhiệt của Chấn Văn không ngừng tăng cao, vai anh có thể cảm nhận được rõ ràng mạch máu của Chấn Văn đang đập dữ dội. Vừa rồi anh nên bất chấp tất cả mà ngăn cậu lại mới phải. Anh đã hiểu Chấn Văn dễ kích động, tại sao lại còn không để mắt đến cậu như vậy?
Chiếc xe chạy nhanh trên đường, theo chuyển động, thân thể của Chấn Văn cũng lắc lư theo. Chấn Võ ngửa người ra sau, để Chấn Văn nằm trên đùi mình.
“Mẹ, chuyện vừa rồi ba không sao chứ?”
Mặc dù những người khác đều cho rằng vì hình phạt của trò chơi nên Chấn Văn mới nói thế, nhưng đương nhiên là Vương Tuần Dương sẽ không nghĩ như vậy. Vốn lần tham gia bữa tiệc này là muốn tạo cơ hội cho Chấn Văn tiếp xúc vời những bạn gái khác, bởi vì Vương Tuần Dương vẫn không muốn tin Chấn Văn thích người cùng giới.
“Ba con đương nhiên là rất ngại ngùng, cũng may, đây là nội dung của trò chơi. Trần phu nhân thấy dáng vẻ say khướt của Chấn Văn, có vẻ rất áy náy. Đám trẻ bây giờ chuyện gì cũng nghĩ ra được.”
“…”
Chấn Võ không muốn so đo tính cách bốc đồng của Trần Hiểu Hiểu, nhưng biểu hiện của Khương Vũ Thần lại khiến anh rất để ý.
Nhớ lại nửa sau của tài liệu có giới thiệu về cậu ta, lúc ấy nhìn thấy ảnh chụp anh còn tưởng là con gái, thậm chí còn phải xem cả phần giới tính bên dưới mới xác nhận đúng là nam, tuổi tác bằng Chấn Văn. Rốt cuộc giữa cậu ta và Chấn Văn có bí mật gì, lại khiến Chấn Văn phản ứng mãnh liệt như vậy.
Nhìn gương mặt say ngủ của Chấn Văn, nếu Chấn Văn xem tài liệu cùng anh, ít nhất Chấn Văn cũng sẽ có chuẩn bị tinh thần. Mà trước khi Chấn Văn nhìn thấy Khương Vũ Thần, tâm trạng em ấy đã bất an khác thường, không giống với những đứa nhỏ khác cùng tham gia bữa tiệc. Khương Vũ Thần nói lúc nhỏ hai người hay chơi cùng nhau, sau đó đã xảy ra chuyện gì mà khiến Chấn Văn đột nhiên trở nên bất thường như vậy?
Lòng hiếu kỳ dành cho cậu bé xinh xắn kia càng thêm mãnh liệt, anh nhìn Trần Cẩn đang ngồi trên ghế phụ, muốn mở miệng hỏi xem mẹ có biết không.
“Mẹ…” Chấn Võ gọi một tiếng thì ngừng lại.
“Hả? Sao thế?” Trần Cẩn nhìn khuôn mặt ngập tràn lo lắng của con trai, thở dài một tiếng. “Có chuyện gì con có thể nói với mẹ, đừng giấu trong lòng, bất cứ lúc nào mẹ cũng lắng nghe con.”
“Vâng, cảm ơn mẹ, con sẽ làm vậy.” Chấn Võ đè nèn lòng hiếu kỳ của mình xuống, đáp án vẫn nên nghe từ Chấn Văn thì hơn. Chấn Văn chưa từng nói, có lẽ đó là ký ức không vui trong lòng em ấy. Anh không muốn vụng trộm nhòm ngó vết sẹo của Chấn Văn, trừ khi Chấn Văn chủ động để anh nhìn thấy.
Chẳng mấy chốc xe đã lái vào khu nhà của bọn họ.
Xuống xe, Trần Cẩn chạy vào trước mở cửa, Chấn Võ bế Chấn Văn lên phòng. Vừa đặt Chấn Văn xuống giường, Chấn Văn đột nhiên ngồi bật dậy, nôn khan, dáng vẻ khổ sở.
Chấn Võ vỗ vỗ sau lưng Chấn Văn, hi vọng làm vậy có thể giúp cậu dễ chịu hơn một chút.
Chờ Chấn Văn không nôn nữa, Chấn Võ mới đỡ cậu nằm xuống, cởi giày, áo ngoài của Chấn Văn ra.
“Chấn Võ, hôm nay con ngủ lại đây trông chừng em con. Thằng bé đã say đến thế này, chớ để nó nửa đêm bị sặc vì nôn.”
“Vâng. Còn ba…”
“Đừng lo, mẹ sẽ nói chuyện với ba. Còn nữa, con cởi đồ giúp thằng bé, mặc thế này sẽ không thoải mái. Mẹ đã nấu canh giải rượu, nếu thằng bé tỉnh, con nhớ cho thằng bé uống.”
“Con biết rồi, cảm ơn mẹ!”
Chờ Trần Cẩn đi ra ngoài đóng cửa lại, Chấn Võ mới cởi hết quần áo trên người Chấn Văn ra, chỉ để lại mỗi chiếc quần ngắn.
Chấn Võ trở về phòng mình thay đồ, suy nghĩ một lúc, lại lấy một chiếc áo phông mặc vào cho Chấn Văn, rồi kéo một chiếc ghế tới bên giường, nắm bàn tay đặt bên ngoài chăn mềm của Chấn Văn, ngồi đó nhìn Chấn Văn ngủ mơ mà nhíu chặt lông mày.
Câu nói ‘Vương Chấn Võ, em yêu anh!’ của Chấn Văn không ngừng vẳng lại bên tai anh, cũng không ngừng nện vào lòng anh, khiến đau đớn trong lòng anh mỗi lúc một lan rộng, lan rộng, đến mức anh bắt đầu dao động về quyết định ban đầu của mình.
Chấn Văn luôn dũng cảm đối mặt với lựa chọn của mình, mặc dù có chút lỗ mãng, mặc dù suy nghĩ đơn giản, nhưng em ấy chưa từng trốn tránh. Thời gian tránh mặt trước khi tỏ tình cũng là bởi vì em ấy sợ mất đi anh, sợ khiến anh khó xử, nhưng khi đó Chấn Văn cũng đã dũng cảm đối mặt với sự cô độc và đau khổ của mình.
So với Chấn Văn dũng cảm đối mặt, anh lại chỉ nhu nhược, hèn nhát mà lặng lẽ nói: “Anh yêu em.”
Thậm chí ngay cả dũng khí lớn tiếng biểu đạt anh cũng không có. Mà những băn khoăn kia của anh dường như cũng không đặt cảm nhận của Chấn Văn lên đầu.
Chấn Văn ở trên giường khẽ giật giật, khó chịu mà cuộn mình lại, giống như muốn nôn lại không thể nôn ra được.
Nhìn Chấn Văn hơi hé mắt, Chấn Võ vội đỡ Chấn Văn ngồi dậy, để Chấn Văn dựa vào mình, cầm bát canh giải rượu lên, đưa tới bên miệng Chấn Văn.
Chấn Văn uống hai ngụm liền cau mày nghiêng đầu sang một bên.
“Ngoan, Chấn Văn, uống thêm chút nữa, uống xong sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Như là nghe được lời của Chấn Võ, Chấn Văn quay đầu cau mày uống hai ngụm nữa.
Chấn Võ buông đặt bát xuống, đang định đặt Chấn Văn nằm xuống giường, lại chợt nghe thấy tiếng khóc nỉ non của Chấn Văn.
Chấn Võ hoảng hốt, nhìn ánh mắt mơ màng của Chấn Văn, dáng vẻ nửa ngủ nửa tỉnh, nhưng đúng là cậu đang khóc, tiếng khóc mỗi lúc một lớn, y như một đứa con nít.
Chấn Võ lại kéo Chấn Văn vào lòng, nhẹ vỗ về lưng cậu. Chấn Văn ở trong lòng anh, vừa khóc vừa nói đứt quãng gì đó, nhưng tiếng bị ngực anh chặn lại nên không nghe rõ ràng.
Chấn Võ điều chỉnh tư thế, để Chấn Văn dựa vào lòng mình, lúc này mới nghe thấy hình như Chấn Văn đang nói: “Con không có. Không phải con làm.”
“Em không làm chuyện gì?” Đầu của Chấn Võ áp lên đầu Chấn Văn, nắm tay Chấn Văn, nhẹ giọng hỏi.
“Ngựa, con không đụng vào ngựa của cậu ta.” Chấn Văn uất ức nói.
“Anh biết em không đụng vào ngựa của cậu ta.”
“Nhưng… nhưng cậu ta nói là con. Con không đụng mà.”
“Ai nói?”
“Tiểu Vũ nói. Bọn họ cũng không tin con.” Chấn Văn càng khóc càng đau lòng, càng khóc càng lớn tiếng.
Cửa phòng bị đẩy ra, Trần Cẩn đứng ở ngưỡng cửa nhìn Chấn Văn khóc lóc đến đau lòng, đứng phía sau chính là Vương Tuần Dương không biết đã về từ khi nào.
Chấn Võ nhìn Vương Tuần Dương, không trốn tránh, cũng không buông Chấn Văn ra, mà đáp lại Chấn Văn, “Anh tin tưởng em, anh biết không phải là em.”
“Nhưng ba không tin, bọn họ đều không tin.”
“Anh tin, anh biết, Chấn Văn không làm gì cả. Anh biết mà.”
Sau đó Chấn Văn không ngừng lặp lại: “Ba không tin.”
Chấn Võ cũng vẫn luôn đáp lại: “Anh tin em.”
Mãi cho đến khi không nghe thấy tiếng của Chấn Văn nữa, Chấn Võ mới buông Chấn Văn ra, lau nước mắt trên mặt cậu.
Cửa phòng đã được đóng lại rồi, anh không biết ba mẹ rời đi từ lúc nào, anh cũng không cần biết chuyện đó.
Anh nằm xuống bên cạnh Chấn Văn, ôm lấy Chấn Văn. Chấn Văn rụt đầu vào trong ngực Chấn Võ, nặng nề ngủ.
Sáng hôm sau, Chấn Võ tỉnh giấc sớm, thấy Chấn Văn đang ngủ rất say, khẽ khàng đứng dậy.
Trần Cẩn đang bận rộn trong bếp, không thấy Vương Tuần Dương đâu cả, Chấn Võ thầm thở phào.
Trần Cẩn mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng tâm trạng nhìn có vẻ rất tốt.
“Chấn Võ, con đảo nồi giúp mẹ.”
Chấn Võ rửa sạch tay, thành thạo mà đảo thức ăn trong nồi, nhìn động tác nhẹ nhàng của Trần Cẩn.
“Mẹ, hôm nay trông mẹ có vẻ vui.”
Trần Cẩn cười: “Chờ một lát, nấu ăn xong, mẹ sẽ nói chuyện với con.”
Đến khi hai người ngồi xuống, Chấn Võ không nhịn được thúc giục: “Mẹ, có chuyện gì thế ạ? Là chuyện tốt sao?”
“Xem như thế đi. Hôm qua ba con lo lắng cho hai đứa mà trở về nhà sớm, ông ấy nhìn thấy dáng vẻ khóc đến đáng thương của Chấn Văn, trở lại phòng rất lâu không nói chuyện.”
“Vì sao ạ? Ba tức giận sao?” Chấn Võ lo lắng hỏi.
“Lúc đầu mẹ cũng lo lắng, nhưng sau đó mới biết là không phải. Hôm qua Chấn Văn luôn nói ba không tin thằng bé, hóa ra là vì câu chuyện lúc nhỏ của Chấn Văn.”
Chấn Võ chuyển ghế tới gần hơn, sốt ruột chờ đợi.
“Lúc nhỏ Chấn Văn thường xuyên cùng ba con tham gia những bữa tiệc như hôm qua. Có một lần, bọn họ dự tiệc trong một khu biệt thự, ở đó có một bãi ngựa. Mấy đứa nhỏ tự nhận ngựa của mình, hẹn nhau thi đấu.
Đến ngày thi đấu, ngựa của một đứa nhỏ trong số đó đột nhiên ngã bệnh, đứa bé đó nói là do Chấn Văn cho ngựa của nó ăn phải đồ bẩn thỉu nên con ngựa mới bị bệnh. Những đứa trẻ khác đều chỉ trích Chấn Văn, Chấn Văn tức giận ra tay đánh người.
Tuần Dương rất tức giận, nghiêm khắc phê bình thằng bé, bắt thằng bé nhận sai. Chấn Văn luôn nói không phải thằng bé làm, cũng quyết không chịu nhận sai. Hôm đó, khi về đến nhà, Tuần Dương nói nếu thằng bé không chịu nhận sai thì không được ăn cơm, rồi không để ý đến Chấn Văn nữa.
Ngày hôm sau, Tuần Dương đi công tác, đi liền bốn ngày. Lúc về đến nhà, Chấn Văn đã mệt lả đến hôn mê, người làm cũng không biết phải làm thế nào, nói đứa nhỏ này rất cố chấp, nhất định không chịu ăn cái gì.
Lúc đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói nếu như chậm thêm mấy giờ nữa, thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng rồi. Tuần Dương vô cùng tự trách, bởi vì trong lúc đi công tác, người trong nhà có gọi điện cho ông ấy hai lần, nói thằng nhỏ không chịu ăn cơm. Tuần Dương lại không cho là thật, nghĩ rằng trẻ con sao có thể nhịn đói được.
Ngày hôm qua dáng vẻ khóc lóc của Chấn Văn có lẽ là đã khiến Tuần Dương xúc động rồi, cộng thêm những lời Chấn Văn nói trong lúc say nữa.
Mặc dù Tuần Dương không nói gì, nhưng cũng không tiếp tục phản đối chuyện của các con nữa. Mẹ cảm thấy được, ba con đã bị ảnh hưởng rồi. Nếu như Chấn Văn nghiêm túc, mà ông ấy cứ nhất định ngăn cản, rất có thể Chấn Văn sẽ làm chuyện gì đó đáng sợ. Có lẽ ông ấy lo lắng như vậy đấy.”
Trái tim Chấn Võ như bị ai bóp nghẹt, khó trách Chấn Văn lại có phản ứng mạnh như vậy. Từ những lời đau lòng của Chấn Văn, lúc nhìn thấy Khương Vũ Thần, nếu như không phải bởi vì anh đã dặn không được xúc động, có lẽ Chấn Văn đã sớm phát tiết ra rồi, chứ không phải tránh né, kiếm chế, vì sợ chọc giận Vương Tuần Dương, vì sợ liên lụy đến mình.
Chấn Võ vùi mặt vào trong lòng bàn tay, đột nhiên có một suy nghĩ đáng sợ. Nếu như không biết những chuyện này, anh cứ tự cho mình là đúng thì Chấn Văn sẽ thế nào?
“Chấn Võ, anh làm sao vậy?” Chấn Văn ôm đầu, đứng trên bậc cầu thang, khàn giọng hỏi.
Chấn Võ ngẩng đầu, nhìn thấy Chấn Văn, lập tức chạy vọt tới chỗ cậu, ôm cậu rất chặt.
“Vương Chấn Văn, anh yêu em!”
Chấn Văn ngẩn ngơ, niềm vui đột ngột thế này khiến cậu không nhịn được mà bật cười, đặt tay lên lưng Chấn Võ, nhìn Trần Cẩn lặng lẽ đứng dậy trở về phòng.
Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?