Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Văn Võ Song Toàn - Trang 4

Chương 50



Cậu không thích tên kia gần Chấn Võ như vậy, nhìn bàn tay tên đó duỗi ra, ánh mắt chán ghét, mà khi thấy Chấn Võ vươn tay ra, cậu liền nhét ly nước trái cây trong tay mình vào tay anh, “Em không muốn uống nữa, anh uống đi.”
Nếu không phải trước khi đến đây Chấn Võ luôn miệng dặn cậu không được làm chuyện gì kích động, kiềm chế tính khí nóng nảy, thì lúc này Chấn Văn đã tạt ly nước trái cây lên gương mặt đáng ghét kia, nhân tiện cho cậu ta một đấm.
Chấn Võ bị chặn lại động tác mà quay đầu nhìn khuôn mặt đầy tức giận của Chấn Văn, nụ cười được công thức hóa xuất phát từ phép lịch sự lúc này cũng thu về. Khương Vũ Thần lại không chút để ý, thu cánh tay đang khoác trên vai Trần Hiểu Hiểu về.
“Quà của các cậu là tôi chọn giúp Hiểu Hiểu đó. Vương Chấn Văn, cậu thích không?”
Chấn Văn vô cùng mừng vì ban nãy đã không mở hộp quà ra, lúc này cậu càng không muốn mở.
“Chấn Võ, em đói rồi, chúng ta ăn chút gì đi.” Chấn Văn không nhiều lời, kéo cánh tay Chấn Võ rời khỏi. Chấn Võ chỉ gật đầu với Trần Hiểu Hiểu một cái đã bị Chấn Văn kéo tới khu bày đồ ăn. Ở phía sau vọng tới tiếng Trần Hiểu Hiểu trách cứ Khương Vũ Thần cùng tiếng cười làm lành của thanh niên.
Chấn Võ nhìn bàn bày đồ ăn, đều là những thứ Chấn Văn thích, nhưng cậu lại chẳng may mảy để ý, đứng một chỗ nhìn chằm chằm những món ăn trên bàn, tựa như chúng có thù gì với cậu vậy.
Chấn Võ gắp hai miếng bánh ngọt đặt lên đĩa, đưa cho Chấn Văn: “Em không thích Khương Vũ Thần kia?”
“Đừng nhắc tên của cậu ta trước mặt em.” Chấn Văn ngắt lời Chấn Võ, nghiêm nghị nhìn anh, “Còn nữa, quà mà cậu ta chọn, anh không được nhận.”
“Được, anh không nhận.”
“Cách cậu ta xa ra một chút.”
“Chúng ta bây giờ đã cách đủ xa rồi chứ?”
Chấn Văn quay đầu nhìn, thấy tên kia đang cúi đầu nói gì đó với Trần Hiểu Hiểu. Cậu lập tức quay đầu đi, không muốn nhìn thêm dù chỉ một giây.
Chấn Võ nhìn dáng vẻ tức giận của Chấn Văn, cười hỏi: “Còn dặn dò gì nữa không?”
Chấn Văn lắc đầu, lúc này mới nhận lấy đĩa bánh Chấn Võ đưa tới, há miệng ăn.
Thái độ bài trừ của Chấn Văn dành cho Khương Vũ Thần tương đương rõ ràng, nếu là người bình thường, nhất định sẽ không tới gần cậu nữa. Nhưng hiển nhiên tên Khương Vũ Thần này không phải là người bình thường.
Một lát sau cậu ta kéo Trần Hiểu Hiểu, không đúng, là dắt tay Trần Hiểu Hiểu đi đến bàn bày đồ ăn.
“Cậu muốn ăn gì?” Khương Vũ Thần hỏi Trần Hiểu Hiểu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Chấn Văn.
“Không ăn, tôi đang giảm béo, không ăn bữa tối.”
Trần Hiểu Hiểu vẫn không ngừng giãy khỏi tay cậu ta. Nhưng có lẽ là lễ phục cô nàng mặc bó sát, không thể làm động tác quá mạnh, cho nên giãy mãi vẫn uổng công vô ích.
Chấn Võ thấy cậu ta đi tới liền bước qua người Chấn Văn, che chắn Chấn Văn khỏi cái nhìn chằm chằm của Khương Vũ Thần, đứng giữa hai người.
Khương Vũ Thần nhìn Chấn Võ ngăn cách ở giữa, cười khanh khách nói: “Có anh trai thật tốt, lúc nào cũng săn sóc em trai.”
Chấn Võ như không nghe thấy lời của cậu ta, lại gắp thêm một miếng bánh chocolate: “Chấn Văn, thử món này đi.”
Thái độ không để ý của hai anh em hết sức rõ ràng, Trần Hiểu Hiểu ngây người nhìn, quên mất cả giãy dụa. Nhưng Khương Vũ Thần lại như hoàn toàn không nhận ra, ngang nhiên xông tới, vỗ vai Chấn Võ.
“Anh trai, có thể nhường chỗ không? Tôi muốn ôn chuyện với bạn mình.”
“Cậu quen Chấn Văn sao?” Chấn Võ phủi phần vai vừa bị chạm vào như phủi bụi bẩn, lãnh đạm hỏi.
“Đúng vậy, hai người quen nhau sao? Sao tôi không biết?” Hiểu Hiểu cũng tò mò hỏi.
“Có quen. Lúc nhỏ chúng tôi hay chơi cùng nhau. Hiểu Hiểu, lúc đó cậu còn nhỏ lắm.” Khương Vũ Thần dùng giọng điệu trêu tức trả lời Hiểu Hiểu.
“Nhưng tôi không thấy hai người có quan hệ tốt. Người không biết còn tưởng hai người có thù oán gì với nhau ấy.” Hiểu Hiểu bật cười thành tiếng, tựa hồ đã quen với cách nói chuyện của người này.
“Cũng có thể nói như vậy. Chấn Văn chưa từng nói với anh sao?” Nửa câu đầu của Khương Vũ Thần là trả lời Hiểu Hiểu, nửa câu sau là hỏi Chấn Võ, ánh mắt lại vượt qua Chấn Võ nhìn Chấn Văn.
Chấn Văn đã không ăn nữa mà cứng người đứng đó.
Vẻ mặt Chấn Võ đã chuyển sang khó chịu, anh không thích điệu bộ ra vẻ có bí mật gì với Chấn Văn của thanh niên này, “Chấn Văn nói hay không là việc của em ấy, không liên quan gì đến cậu. Chúng tôi đói rồi, muốn ăn một chút gì đó, mong cậu không làm ảnh hưởng đến khẩu vị của chúng tôi.”
“Nhưng tôi cũng muốn ăn mà.” Khương Vũ Thần vẫn như không nhận ra thái độ phản cảm của Chấn Võ.
“Vậy cậu cứ từ từ ăn.”
Chấn Võ cầm ly nước trái cây Chấn Văn không uống hết, ôm vai Chấn Văn, hoàn toàn quên mất lời dặn dò chớ làm hành động gì đó quá thân mật mà trước khi đến đây anh đã nói với cậu.
Hai người đi đến một góc của hội trường. Mặc dù nói là góc, nhưng chung quanh vẫn có mấy người đang túm lại trò chuyện.
Nhìn dáng vẻ đè nén của Chấn Văn, Chấn Võ nhìn quanh, rồi đưa tay nắm lấy tay cậu: “Nếu em thấy không thích, vậy mình về trước nhé?”
“Vừa tới đã về, ba nhất định sẽ rất tức giận. Thôi, ở lại thêm chút nữa vậy.” Chấn Văn ngẩng đầu nhìn Vương Tuần Dương vẫn đang trò chuyện với Trần tổng, vừa rồi ông còn liếc sang chỗ cậu mấy lần. Thấy vậy, Chấn Văn yên lặng rút tay mình ra.
“Được. Nhưng em đừng quá miễn cưỡng bản thân.”
Chấn Văn cười gượng, không chút khẩu vị mà ăn một miếng bánh.
Nhạc nền trong hội trường vừa mới rồi còn chậm rãi, du dương đột ngột chuyển thành trầm lắng rồi cao vút lên. Ánh sáng chuyển tối, nguồn sáng chuyển tới trung tâm hội trường. Một nữ MC mặc lễ phục dạ hội màu đỏ sậm bước tới giữa sân khấu, âm nhạc dừng lại, ánh mắt của mọi người đều đổ về đây.
“Các vị khách quý, chào buổi tối. Đầu tiên, tôi đại diện cho chủ trì của bữa tiệc hôm nay, tập đoàn Nghĩa Hợp hoan nghênh tất cả các vị khách quý đã đến tham dự, cũng thay mặt tất cả vị khách quý cảm ơn tập đoàn Nghĩa Hợp đã tạo cho chúng ta cơ hội và không gian để làm quen, trò chuyện. Sau đây, xin kính mời Tổng giám đốc tập đoàn Nghĩa Hợp, ngài Trần Gia Đống có đôi lời phát biểu.”
Chấn Văn vốn tưởng rằng Trần tổng sẽ thao thao bất tuyệt, không ngờ xem ra ông rất nhiều tâm lý người trẻ tuổi, chỉ nói ngắn gọn mấy câu biểu đạt mong muốn của mình khi tổ chức bữa tiệc này rồi thôi.
Trần phu nhân cũng nói ngắn gọn mấy câu, cuối cùng giao toàn bộ hoạt động trong bữa tiệc cho con gái mình chủ trì.
Trần Hiểu Hiểu hưng phấn chạy lên giữa sân khấu, nhận micro trong tay mẹ, ánh đèn trong hội trường sáng rực trở lại.
“Hoạt động trong bữa tiệc hôm nay của chúng ta khác với mọi khi, chính là bạn nhảy không do bản thân quyết định mà do máy vi tính lựa chọn ngẫu nhiên. Trên món quà quý vị nhận được đều có đánh số, máy vi tính sẽ căn cứ theo số thứ tự trên đó mà ghép cặp ngẫu nhiên. Sau khi ghép cặp, bất kể người được chọn là ai, các vị đều phải khiêu vũ với người đó. Sau mỗi điệu nhảy sẽ đổi bạn nhảy một lần, nhạc cũng phát bất kỳ. Nếu như quý vị từ chối khiêu vũ hoặc không tham gia, đều phải lựa chọn một hình phạt mà tiếp nhận trừng phạt. Trò chơi này sẽ không bắt các cô chú chơi cùng, mọi người ở bên ngoài xem náo nhiệt là được rồi. Toàn bộ quá trình khiêu vũ của chúng ta đều được chiếu lên màn hình lớn, cuối cùng sẽ thông qua phiếu bầu để chọn ra cặp đôi khiêu vũ đẹp mắt nhất, nhận được phần thưởng bí mật của chúng ta. Cuối cùng tôi muốn nói một câu, đừng mong có thể thoát khỏi trò chơi này, tôi sẽ không cho mọi người cơ hội đó đâu! Bây giờ, mời các bạn trẻ tập hợp trên sân khấu.”
Từ trước khi Trần Hiểu Hiểu bắt đầu gọi tên, đám người tuổi trẻ đã lục tục đi ra giữa sân khấu, mà nhóm người lớn tuổi thì lui về sang hai bên.
Chấn Văn và Chấn Võ vẫn ngồi tại chỗ, chỉ là không biết từ lúc nào đã đổi từ ngồi đối diện thành ngồi sóng vai, vẻ mặt của Chấn Văn hòa hoãn hơn rất nhiều.
Nhưng sau khi nghe quy tắc trò chơi, cả hai đều lúng túng quay sang nhìn nhau, hai người đều không biết khiêu vũ!
Một nhịp trống vang lên, các con số trên màn hình bắt đầu chuyển động, Trần Hiểu Hiểu nhấn một cái, các con số ghép thành từng cặp mà dừng lại, dưới mỗi con số đều đi kèm một bức ảnh.
Bức ảnh của Chấn Văn thì xếp cùng một bạn gái có mái tóc cắt bằng, còn Chấn Võ thì cùng Trần Hiểu Hiểu.
Chấn Văn có chút hối hận vì ban nãy không chuồn êm. Cậu nhìn ra cửa vào hội trường, tính toán từ chỗ này đi ra sẽ mất bao lâu.
Đám nam thanh nữ tú trong hội trường bắt đầu giúp nhau tìm kiếm bạn nhảy, rất nhanh các cặp đôi đã tìm thấy nhau, chỉ trừ ra bạn nhảy của hai người.
Trần Hiểu Hiểu không đợi Chấn Văn tính toán xong đường trốn đã phát hiện ra chỗ bọn cậu đang ngồi, vui mừng chạy tới, còn kéo theo cả bạn nữ tóc cắt bằng nhìn có vẻ điềm tĩnh kia.
“Vương Chấn Văn, Vương Chấn Võ, làm bạn nhảy của chúng tôi đi.” Nói xong đã cầm lấy tay Chấn Văn đưa cho cô bạn tóc cắt bằng kia, còn mình thì nắm tay Chấn Võ.
“Nhưng chúng tôi không biết khiêu vũ.” Chấn Văn, Chấn Võ gần như đồng thanh đáp.
Trần Hiểu Hiểu khựng lại, kinh ngạc nhìn hai người: “Không thể nào, các cậu chưa từng học khiêu vũ sao?”
Thấy hai người gật đầu, Hiểu Hiểu trầm mặc một giây, lại lập tức vui vẻ nói: “Không sao, khiêu vũ rất đơn giản, di chuyển theo âm nhạc là được, nếu như không được thì còn có chúng mình mà, chúng mình sẽ dạy các cậu, có đúng không?” Trần Hiểu Hiểu quay sang hỏi bạn gái bên cạnh. Bạn gái nọ hơi chần chừ, hoài nghi trước sự lạc quan của Trần Hiểu Hiểu.
Chấn Văn, Chấn Võ lắc đầu như trống bỏi: “Thật sự không được đâu.”
Trần Hiểu Hiểu khoanh tay, hơi giận nói: “Vậy các cậu chấp nhận chịu phạt?”
Hai người lại ăn ý gật đầu.
“Nhưng mà mình không muốn, dù có trừng phạt cũng phải nhảy một điệu đã.” Nói xong đã kéo Chấn Võ đi vào giữa sân khấu. Hai cậu con trai không thể đẩy bạn gái ra được, đành ngoan ngoãn đi theo.
Khúc nhạc đầu tiên vang lên, là điệu Waltz.
Các cặp đôi khác đã bắt đầu nhảy, xem ra bọn họ ít nhiều đã từng tiếp xúc.
Nhưng Chấn Văn, Chấn Võ thì lại đờ người đứng đó, hoàn toàn không biết nên di chuyển thế nào.
Hai bạn gái thử hướng dẫn, nhưng hai người không những không thể bước theo nhạc mà còn nhiều lần giẫm lên chân bạn nhảy. Bạn gái tóc cắt bằng kia không chịu nổi nữa, chủ động dừng lại, vẻ mặt nén giận mà xoa chân. Bên này Trần Hiểu Hiểu cũng cố thêm mười giây nữa rồi đành phải từ bỏ.
Hai cô gái nhìn nhau, dứt khoát kết cặp mà nhảy, Chấn Văn, Chấn Võ thì đứng bên cạnh nhìn.
Khúc nhạc vừa dứt, tất cả mọi người dừng lại, quay sang nhìn hai anh em. Dáng vẻ vụng về của hai người vừa rồi bọn họ đều nhìn thấy cả.
Trần Hiểu Hiểu không mấy vui vẻ, thậm chí còn có chút tức giận mà đi lên sân khấu vời Chấn Văn, Chấn Võ bên dưới. Hai người không tình nguyện mà đi lên.
“Hai cậu không nhảy hết một điệu, giờ thì chọn đi, các cậu muốn trừng phạt thế nào?”
Chấn Văn thầm muốn mau mau kết thúc trò chơi này, cậu cũng không dám tưởng tượng Vương Tuần Dương phía dưới đang có vẻ mặt gì, vì vậy mà chọn bừa một con số.
Giọng nói của Trần Hiểu Hiểu hưng phấn trở lại: “Hình phạt của cậu là uống ba ly rượu, xoay mười vòng, sau đó tỏ tình với người đầu tiên mà cậu nhìn thấy!”
Chấn Văn, Chấn Võ kinh ngạc nhìn nội dung hình phạt đang hiển thị trên màn hình lớn. Ba ly rượu, với tửu lượng của Chấn Văn chỉ cần một ngụm đã hoàn toàn mất kiểm soát, uống ba ly cậu sẽ thế nào?
Chấn Võ vội nhỏ giọng thương lượng với Trần Hiểu Hiểu: “Tửu lượng của em ấy rất kém, ba ly nhiều lắm, có thể bớt một chút không.”
Không dễ gì mới tìm được cách hả giận, Trần Hiểu Hiểu nào chịu bỏ qua. Đám nam nữ phía dưới cũng phụ họa mà hô hào theo: “Ba ly! Ba ly! Ba ly!” Trong lúc này đã có nhân viên phục vụ bưng ba ly rượu tới, đứng chờ dưới sân khấu.
Cảnh tượng thế này, Chấn Văn không chịu đựng thêm được nữa. Trong lúc Chấn Võ đang lo lắng mà thương lượng với Trần Hiểu Hiểu, cậu đã lao xuống sân khấu, cầm một ly rượu lên uống sạch, rồi một hơi uống hết cả ba ly. Mặt Chấn Văn dần đỏ lựng lên, mạch máu nổi rõ trên trán.
Đến khi cậu xoay vòng tại chỗ, mới được ba vòng đã lảo đảo chực ngã. Chấn Võ từ lúc cậu uống rượu đã luôn đứng bên cạnh, thấy cậu lảo đảo vội kéo cậu lại. Chấn Văn chớp chớp mắt, vươn tay ôm lấy khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện của Chấn Võ, cười khúc khích.
“Vương Chấn Võ, em yêu anh!” Nói xong ghé mặt tới.
Trước khi cậu kịp hôn lên mặt mình, Chấn Võ đã kịp thời quay mặt đi, Chấn Văn hôn hụt, đầu rơi xuống vai anh, cả người xụi lơ, trượt xuống.
Đám thanh niên xung quanh ha ha cười vang, tiếng cười đó vào lúc này nghe rất chói tai. Trần Hiểu Hiểu đứng trên sân khấu, lúc mới đầu còn hưng phấn xem náo nhiệt, giờ thấy dáng vẻ này Chấn Văn, le lưỡi, lúc này mới tin tửu lượng của cậu thật sự rất tệ, nhận ra mình đã đùa quá trớn.
Chấn Võ ôm lấy Chấn Văn đã mất đi ý thức, đau lòng đến sống mũi cay xè.
Anh không để ý đến việc Vương Tuần Dương cũng đang ở đây nữa, không để ý đến ánh mắt của những người khác đang nhìn mình, nhẹ giọng nói bên tai Chấn Văn một câu, rồi bế Chấn Văn lên, xuyên qua đám người, rời khỏi bữa tiệc.
Chương trước Chương tiếp
Loading...