Tuổi Kết Hôn Hợp Pháp - Tô Nhị Lưỡng
Chương 72: Định tét mông nữa à?
Editor: Gấu Gầy
Tần Kiến đứng trước cửa, bóng lưng cứng đờ như một đoạn văn sầu thảm, từng câu từng chữ đều toát lên nỗi cô đơn và lạc lõng đến tận xương tủy.
Tống Thành Nam lại mềm lòng, dường như anh chưa bao giờ cứng rắn được với Tần Kiến. Anh bước tới, như thường lệ vòng tay ôm lấy cổ thiếu niên, cảm nhận được cơ bắp căng cứng trong chốc lát nhưng vẫn không buông ra, cứ thế dẫn cậu đến ghế sô pha rồi ấn cậu ngồi xuống.
"Anh thấy dạo này em giỏi lắm rồi đấy, dám lớn tiếng với anh, đúng là cần phải dạy dỗ lại." Tống Thành Nam ngồi xuống ghế đối diện Tần Kiến, thoải mái vắt chéo chân.
Miệng thì nói muốn dạy dỗ người ta, nhưng tay lại lục lọi trong giỏ đồ ăn vặt của Trụ Tử, tìm được một cây kẹo mút vị dâu, bóc vỏ rồi nhét vào miệng Tần Kiến.
"Ăn nói khó nghe quá, ăn kẹo cho ngọt miệng đi, nếu còn làm loạn thì anh sẽ dạy dỗ em đấy." Tống Thành Nam lấy một điếu thuốc từ trong bao ngậm vào miệng, "Nói đi, tại sao lại đánh người?"
Tần Kiến cắn nát cây kẹo mút, tiếng kẹo vỡ vụn khiến người ta lo lắng cho hàm răng của cậu. Nuốt những mảnh vụn kẹo xuống, Tần Kiến "phụt" một tiếng nhổ que kẹo vào thùng rác, sau đó nằm dài ra ghế sô pha, nói bừa: "Không có lý do gì cả, chỉ là nhìn không vừa mắt thôi."
Tống Thành Nam lấy điếu thuốc ra khỏi miệng: "Tần Kiến, em là người thế nào anh hiểu rõ nhất, với tính cách của em tuyệt đối sẽ không vô cớ ra tay tàn nhẫn. Bây giờ học sinh bị em đánh vẫn đang nằm viện, nếu không phải nhà trường can thiệp thì gia đình cậu ta đã báo cảnh sát rồi. Chuyện này không phải chỉ bồi thường tiền là xong đâu, em có hiểu không?"
Gác tay lên mắt, Tần Kiến không trả lời.
Tống Thành Nam bực mình, anh kéo ghế lại gần sô pha: "Tần Kiến, những năm qua em đã sống như thế nào trong lòng em rõ nhất. Em đã đi bao nhiêu đường vòng, chịu bao nhiêu khổ cực mới có được ngày hôm nay, chẳng lẽ lại để một tên khốn nạn hủy hoại sao?"
Thiếu niên vẫn giữ nguyên tư thế, giọng nói khàn khàn: "Sao anh biết tên khốn nạn đó không phải là em?"
"Mẹ kiếp!" Vị chủ nhiệm cộng đồng luôn điềm tĩnh và lịch sự bỗng dưng chửi thề, anh đứng dậy, nhìn xuống Tần Kiến, "Em vẫn không chịu nói đúng không?"
Tần Kiến cảm nhận được sự nguy hiểm, cậu hé tay ra một khe hở, thận trọng nhìn người đàn ông cao lớn đang cúi đầu đứng trước mặt mình.
Giọng nói của thiếu niên có chút ngập ngừng: "Anh muốn làm gì?"
"Kiến đại gia, anh đã nói rồi, nếu em còn làm loạn thì đừng trách anh không khách khí." Người đàn ông đột nhiên cúi xuống, một tay túm lấy cổ áo thiếu niên, một tay nắm lấy thắt lưng quần cậu.
Lúc này Tần Kiến mới giật mình nhận ra Tống Thành Nam định làm thật, cậu vùng vẫy nhưng không thoát ra được. Dù bây giờ cậu đã cao bằng Tống Thành Nam nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự khống chế của anh.
"Tống Thành Nam, anh muốn làm gì!" Giọng nói của thiếu niên lộ rõ sự hoảng loạn và tức giận, "Nếu anh còn dám đánh mông em, em sẽ liều mạng với anh!"
Nhưng mặc cho thiếu niên vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi số phận bị khống chế. Tống Thành Nam lật người cậu lại trên sô pha, một tay anh ấn đầu cậu, một chân đè lên lưng cậu, còn tay kia đã đặt lên thắt lưng quần cậu.
Tần Kiến cực kỳ khoẻ, không dễ dàng bị khống chế như hồi nhỏ. Lúc này Tống Thành Nam cũng đổ mồ hôi, anh kéo quần thiếu niên xuống một chút, để lộ ra mép quần lót hình SpongeBob bên trong.
Màu vàng tươi suýt chút nữa khiến Tống Thành Nam không nhịn được cười. Cái quần lót này là anh mua cho Tần Kiến vào dịp Tết, vốn chỉ định đùa vui thôi, không ngờ thằng nhóc này lại thật sự mặc nó.
Anh cố nhịn cười, ra vẻ nghiêm khắc: "Vậy bây giờ em nói đi, tại sao lại đánh người?"
Vừa dứt lời, thiếu niên đang vùng vẫy bên dưới bỗng nhiên bất động. Vùi đầu vào gối tựa như đà điểu, một lúc lâu sau mới vang lên giọng nói thẹn quá hoá giận: "Tống Thành Nam, anh đánh đi! Hôm nay anh đánh em, em sẽ bám lấy anh cả đời! Cung Đình Đình, Mẫu Đình Đình gì đó, em sẽ đuổi hết đi!"
Tống Thành Nam tức đến nghiến răng, cách lớp quần đánh mạnh vào mông thiếu niên, hung dữ nói: "Tần Kiến, em định giở trò lưu manh với anh à? Lúc anh huấn luyện tân binh thì em còn đang tè dầm đấy! Được, bám lấy anh cả đời đúng không? Anh muốn xem em có bao nhiêu bản lĩnh! Có bám chặt được hay không!"
Anh kéo áo Tần Kiến lên, để lộ ra vòng eo thon gọn săn chắc, vòng eo không quá to cũng không quá nhỏ, phủ một lớp da thịt mỏng manh, cân đối khỏe mạnh. Làn da quá trắng, dưới ánh đèn sợi đốt, giống như đồ sứ toát lên vẻ đẹp thanh tao.
Tống Thành Nam không hiểu sao lại quay mặt đi, nhưng Tần Kiến vẫn cứng đầu khiến anh không thể do dự. Tay luồn vào trong cái quần lót màu vàng tươi, anh vừa định kéo xuống thì trong phòng bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại.
"Nghe máy đi, chủ nhiệm Tống, điện thoại của anh kêu kìa!" Nhân lúc Tống Thành Nam phân tâm, Tần Kiến đã nhanh tay với lấy chiếc điện thoại trên bàn trà, không chút do dự nhấn phím nghe máy.
Điện thoại đời cũ không có cài đặt riêng tư, giọng nói sang sảng truyền ra: "Chủ nhiệm Tống à, Tần Kiến có ở chỗ anh không? Có một bạn học của cậu ấy đến nhà tìm, nói là nhất định phải gặp Tần Kiến."
Người gọi điện là người phụ nữ thuê nhà của Tần Kiến để mở nhà dưỡng lão. Tần Kiến cầm điện thoại vừa định nói "không có" thì thấy bên ngoài cửa sổ phòng khách có một bóng người đen sì đang nhìn vào trong.
"Chủ nhiệm Tống, anh ở nhà đúng không, tôi thấy nhà anh sáng đèn, hình như có người ở nhà." Giọng nói sang sảng của người phụ nữ vang lên từ điện thoại và bên ngoài cửa sổ cùng một lúc. Mặc dù bị lớp băng dày che khuất không nhìn rõ, nhưng mặt Tần Kiến vẫn đỏ bừng. Cậu xấu hổ vùng vẫy, nhân lúc Tống Thành Nam cố ý buông lỏng lật người ngồi dậy.
Kéo quần lên, chỉnh lại áo, cậu phát hiện điện thoại đã đổi chủ.
"Tần Kiến ở đây, cô bảo bạn học đó qua đây đi." Tống Thành Nam cúp điện thoại rồi đi mở cửa.
Mười giờ đêm, bầu trời tối đen như một con quái vật hung dữ, một thiếu niên dáng người mảnh khảnh bước vào nhà từ cái miệng rộng của nó, được ánh đèn ấm áp bao bọc.
Không phủi tuyết trên người, vừa vào nhà, thiếu niên đã nhìn chằm chằm Tần Kiến đang ngồi trên sô pha.
Tống Thành Nam quan sát, phát hiện khi nhìn thấy Tần Kiến, ánh mắt cậu ta hoảng loạn, hai tay nắm chặt lấy vải quần.
Đó là phản ứng vô thức của sự xấu hổ và căng thẳng.
"Tần Kiến..." Thiếu niên rụt rè.
Tần Kiến ngồi chễm chệ trên sô pha, hai tay đặt trên đùi, không còn vẻ lúng túng như lúc nãy. Cậu liếc mắt nhìn thiếu niên kia, lạnh lùng hỏi: "Cậu tìm tôi còn có việc gì?"
"Tôi..." Cậu ta do dự nhìn Tống Thành Nam.
"Nói nhanh lên, ông đây không rảnh dây dưa với cậu." Vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Tần Kiến cực kỳ khó chịu.
Thiếu niên vội vàng bước lên vài bước, ấp úng nói: "Tần Kiến, tôi có thể đến trường làm chứng cho cậu."
Tần Kiến nhướng mày nhìn cậu ta, cười nhạt một tiếng: "Sao? Không sợ thân bại danh liệt, không có tương lai nữa à?"
Khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên ửng đỏ, cậu ta cúi đầu nói nhỏ: "Tôi sắp rời khỏi đây rồi. Người phụ nữ đó lại tìm đến cửa, tôi và mẹ tôi phải chuyển nhà rồi."
"Tôi đã suy nghĩ rất lâu, người như tôi, nếu lần này không làm chứng cho cậu, có lẽ cả đời cũng không thể sống một cách đường hoàng." Lời nói của thiếu niên nhẹ nhàng, giống như con người cậu ta.
Ánh mắt Tần Kiến dần dần dừng lại trên người thiếu niên, trong mắt cậu không còn vẻ chế giễu mà thay vào đó là sự không đành lòng.
......