Tuổi Kết Hôn Hợp Pháp - Tô Nhị Lưỡng
Chương 71: Về Nhà
Editor: Gấu Gầy
Cuộc gọi không được kết nối, giọng nữ máy móc lặp đi lặp lại "Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy".
Cất điện thoại, Tống Thành Nam suy nghĩ một chút rồi đến "Trần Nhưỡng".
"Tiểu Tần hả? Không có đến." Một thanh niên lạ mặt đứng trong quầy bar, "Ông chủ cũng không có ở đây, mấy hôm nay cũng không thấy mặt mũi anh ấy."
Tống Thành Nam mặt mày u ám, ngón tay kẹp một điếu thuốc chưa châm lửa, ngón cái gạt gạt đầu lọc: "Con trai của thầy Phương dạo này có đến đây không?"
Thanh niên nghĩ một lúc, rồi nhớ ra: "Anh nói Phương Phi à? Hôm qua có đến, bị thầy giáo dạy toán của cậu ta lôi về."
Hôm qua? Vẫn còn tâm trạng đến quán bar, xem ra Phương Phi chắc không biết chuyện của Tần Kiến. Loại bỏ một lựa chọn trong đầu, Tống Thành Nam nhất thời không biết đi đâu tìm Tần Kiến.
Ra khỏi "Trần Nhưỡng", tuyết bắt đầu rơi. Những bông tuyết trắng bay lượn trong màn đêm mờ ảo như chiếc tivi đang bật lúc nửa đêm thời thơ ấu, không có hình ảnh, chỉ có màn hình đầy tuyết trắng xóa khiến người ta bực bội.
Tống Thành Nam ngồi trên yên sau xe máy, tay vẫn kẹp điếu thuốc chưa châm. Tuyết rơi dày đặc, người đi đường vội vã, anh bỗng cảm thấy cô đơn. Một người từng quen thuộc như vậy, bây giờ lại không biết đi đâu tìm?
Lấy điện thoại ra, Tống Thành Nam định thử gọi lại lần nữa. Ngón tay do dự hai giây trên ảnh đại diện có ghi chú "Kiến đại gia", anh đột nhiên sáng mắt, sau đó nhanh chóng cất điện thoại, sải bước dài lên xe máy, lao vun vút trong màn tuyết dày đặc.
Tuy đã qua Tết, bước vào mùa xuân, nhưng thành phố phương Bắc này vẫn giữ nguyên nhiệt độ của mùa đông. Tuyết rơi bất chợt giống như món đồ chơi luôn được cất trong túi áo khoác lạnh lẽo, có thể lấy ra chơi bất cứ lúc nào.
Tần Kiến kéo chặt áo khoác, lấy điện thoại ra xem giờ, 8 giờ 10 phút, còn 50 phút nữa nhà nghỉ nhỏ hẻo lánh kia mới mở cửa cho khách thuê giường qua đêm. Một giường 15 tệ, từ 9 giờ tối đến 6 giờ sáng, Tần Kiến đã ở đây ba ngày rồi.
Đột nhiên phía sau vang lên tiếng xe máy điện, mùa đông ở miền Bắc ít người đi xe máy điện, vì pin không chịu được nhiệt độ thấp, thường xuyên bị hết điện giữa đường.
Cậu theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người cao lớn bước xuống xe, chỉ cần nhìn bóng dáng thôi cậu cũng nhận ra đó là ai. Hai tay siết chặt, lưng thẳng tắp, cậu ngây người nhìn người đó vạt áo bay phấp phới, từng bước tiến về phía cậu trong màn mưa tuyết.
"Quả nhiên ở đây." Tống Thành Nam nhìn cái chòi nghỉ chân đổ nát, dường như còn tồi tàn hơn so với một năm trước, mặt bàn đá từ bị mẻ một góc đã nâng cấp thành hai góc. Anh tiện tay phủi lớp tuyết mỏng trên ghế đá, ngồi vào chỗ cũ, "Hôm nay tuyết rơi, đọc một bài thơ nào đó đi?"
Tần Kiến vẫn luôn nhìn anh, cố gắng phân biệt xem trên khuôn mặt người đàn ông dưới ánh sáng mờ ảo có sự chán ghét hay không.
Không có. Một chút cũng không. Giọng điệu quen thuộc, thái độ tùy ý, như thể không có gì thay đổi.
Đã lâu không nói chuyện, Tần Kiến hắng giọng: "Thơ thì có, đổi bằng cái gì?"
Khi Tần Kiến quay sang, Tống Thành Nam cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt cậu. Trên hàng mi thiếu niên đọng những giọt nước do tuyết tan ra, môi tái nhợt vì lạnh. Tim người đàn ông thắt lại, dáng vẻ tiều tụy của thiếu niên khiến anh nhớ đến cậu bé gầy gò lem luốc, tay đầy vết nứt nẻ mấy năm trước.
Anh đứng dậy, không cho phép phản bác: "Đi, về nhà."
Chiếc xe máy điện vẫn còn "tốt bụng", kiên trì đến tận căn nhà trọ mới hết điện. Tần Kiến theo Tống Thành Nam vào nhà, ánh mắt không khỏi nhìn quanh một vòng.
"Sắp đến mùa gieo trồng rồi, phải mua giống và phân bón, chị Thẩm Bình đưa bọn trẻ về quê rồi." Tống Thành Nam cởi áo khoác, ngồi xuống ghế sofa xoa xoa tai, anh nhìn Tần Kiến vẫn đang đứng ở cửa, nói, "Còn đứng đó làm gì, đi nấu cơm đi, đói chết rồi."
Tần Kiến khẽ đáp một tiếng, cởi áo rửa tay, đi vào bếp.
Khi máy hút mùi kêu lên, Tống Thành Nam nhìn thiếu niên cao lớn trong căn bếp nhỏ hẹp, tâm trạng u ám cả buổi tối bỗng nhiên tan biến.
Hai người dường như đã đạt được một thỏa thuận ngầm, trong lòng đều nhớ đến nụ hôn đó, nhưng không ai nhắc đến, như thể cảnh tượng ở góc phố kia chỉ là một giấc mơ tan vỡ, đã tan biến vào hư vô.
Không làm món gì cầu kỳ, chỉ là hai bát cơm rang trứng. Khi hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm, Tống Thành Nam mới có cơ hội quan sát Tần Kiến kỹ càng.
Gầy đi rất nhiều, đường nét trên khuôn mặt càng thêm sắc sảo; trên mặt không có chút thịt nào, khiến đôi mắt càng thêm lạnh lùng. Nhớ đến câu nói "dạo này ăn rất ít" của thầy giáo, Tống Thành Nam lại thấy xót xa, anh định múc một ít cơm trong bát mình sang bát cậu.
"Không ngon à? Hay là không thích ăn nữa?" Thiếu niên nhướng mắt.
"Không phải." Tống Thành Nam nhớ đến tính cách khó chiều của Tần Kiến, vội vàng phủ nhận, "Mấy hôm nay đang thèm món này, nhưng anh thấy cơm không nhiều, em đang tuổi ăn tuổi lớn, sợ em không đủ ăn."
Sắc mặt thiếu niên dịu lại, cậu xúc một miếng cơm, nói lí nhí: "Nhiều lời, ăn cơm đi."
Hai người ăn cơm xong, vẫn là Tần Kiến rửa bát. Tống Thành Nam dựa vào cửa nhà bếp hút thuốc, nhìn thấy thiếu niên đưa tay vào chậu nước đầy bọt xà phòng, vẻ ngang bướng trên người dường như cũng mềm mại đi nhiều.
"Tại sao lại đánh người?" Tống Thành Nam hỏi trong làn khói thuốc lượn lờ.
Câu hỏi không làm gián đoạn công việc của Tần Kiến, giữa tiếng va chạm của bát đĩa, cậu đáp: "Thằng đó đáng bị đánh."
"Cho anh một lý do, Kiến đại gia." Tống Thành Nam ngậm điếu thuốc, "Còn ba tháng nữa là thi đại học rồi, em không thể bị đuổi học."
Tiếng bát đĩa cọ xát vào nhau nghe chói tai, Tần Kiến dừng lại, nhìn chậu nước đầy bọt xà phòng, không nói gì.
"Là vì... anh, nên tâm trạng không tốt à?"
Cuối cùng cũng nhắc đến vấn đề này, hai người trốn tránh cả buổi, cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi.
"Không phải." Tần Kiến đổ bọt xà phòng đi, nhanh chóng trả lời, "Không phải vì ai cả, thằng đó đáng bị đánh!"
"Tần Kiến." Tống Thành Nam mất kiên nhẫn, "Em phải biết hậu quả, đây không phải chuyện đùa. Nói ra lý do đi, chỉ cần chúng ta đúng, anh sẽ giúp em giải quyết."
"Anh giúp em giải quyết?" Thiếu niên bình tĩnh cả buổi tối đột nhiên bùng nổ, mắt đỏ hoe nhìn người đàn ông, "Anh dựa vào đâu mà giúp em? Anh lấy tư cách gì giúp em? Chú? Anh? Hay là chủ nhiệm cộng đồng? Em chịu đủ rồi Tống Thành Nam, nếu anh không cần em thì đừng có đến trêu chọc em nữa!"
Cậu từng bước tiến lại gần Tống Thành Nam, lời nói nghiến răng nghiến lợi, vừa oán hận vừa yêu thương cuồng nhiệt: "Em chính là một tên biến thái, chỉ cần anh đối xử tốt với em một chút, em sẽ chuyển hoá thành rất nhiều rất nhiều sự yêu thích và tình yêu dành cho anh, muốn giữ anh bên cạnh em, không cho ai nhìn, chỉ được đối xử tốt với mình em! Tống Thành Nam anh không sợ sao?"
"Anh sợ!" Cậu thiếu niên cúi đầu cười khẩy, "Nên anh mới tìm bạn gái, xác định mối quan hệ nhanh như vậy là vì sợ em quấy rầy anh đúng không?"
Cậu thiếu niên cười một cách vặn vẹo: "Tống Thành Nam, chủ nhiệm Tống, anh có biết khi em nghe nói anh có bạn gái, trong lòng em đau đớn thế nào không? Tại sao, tại sao cô ta chưa từng làm gì cho anh lại có thể yêu đương với anh? Còn em, chăm sóc anh bốn năm, từng li từng tí, em mẹ nó muốn móc tim ra cho anh, nhưng em không thể! Chỉ vì em không phải là phụ nữ sao!"
Tần Kiến cởi găng tay cao su ra, thô bạo lau khóe mắt, những giọt nước long lanh quét qua, ẩn vào tóc mái: "Tống Thành Nam, nếu anh đã quyết định không cần em thì đừng làm phiền em nữa. Em đánh ai, có đi học hay không, có thi đại học hay không đều không liên quan đến anh, không hề liên quan!"
Thiếu niên gào lên, đẩy mạnh người đàn ông trước mặt rồi đi về phía cửa. Cậu muốn rời khỏi đây, rời khỏi nơi khiến cậu phát điên này.
Nhưng mà, tay còn chưa chạm vào áo khoác, cậu đã nghe thấy giọng nói trầm thấp và bình tĩnh phía sau.
"Tần Kiến, nếu hôm nay em bước ra khỏi cánh cửa này thì chúng ta sẽ đường ai nấy đi, thực sự cắt đứt." Tống Thành Nam dừng lại một chút, bổ sung, "Em suy nghĩ kỹ đi, muốn đi anh không cản, nhưng anh... hy vọng em ở lại."
—-----