Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu
Chương 97: Thế Giới Thứ Tư (12)
LIỀU THUỐC CỦA BOSS
Tô Đoạn nhìn từng loại thuốc một, đặc biệt chú ý đến phản ứng không tốt trên hướng dẫn, cuối cùng vẻ mặt không vui đi rửa mặt.
Đến khi cậu rửa mặt xong ra khỏi phòng tắm, bóng dáng Nghiêm Thâm không biết đã xuất hiện giữa phòng ngủ tự lúc nào, mặc một bộ quần áo ở nhà tối màu.
Thân trên mặc áo thun màu xanh xám cổ chữ V, thân dưới là quần dài màu xanh biển, mềm mại ôm sát cơ thể. Mái tóc đen chải chuốt tỉ mỉ đêm qua rũ xuống, rơi xuống gò má và thái dương, che một chút mặt mày quá đỗi lạnh nhạt.
Không còn dáng vẻ lạnh lùng và xa cách vào lần đầu gặp nhau, thế mà có cảm giác hơi giống anh lớn nhà bên.
Tô Đoạn nhìn bộ quần áo nhàn hạ hắn đang mặc, lại cúi đầu nhìn bộ quần áo mà mình đang mặc, ngoại trừ nhỏ hơn thì còn lại trông giống hệt của hắn, chẳng hiểu sao tâm trạng bỗng tốt hơn chút xíu.
Thấy cậu bước ra, Nghiêm Thâm lại gần, vươn tay sờ gò má ươn ướt nước của cậu, hỏi: "Đói không em?"
Tô Đoạn nghĩ rồi gật đầu tỏ vẻ đói.
Nghiêm Thâm không hỏi thì cậu cũng chẳng nhận ra, sau khi hỏi, cảm giác trống trơn bỗng dâng lên trong dạ dày không thể làm ngơ.
Còn kêu "ọt ọt", âm thanh không lớn nhưng lại rõ ràng trong phòng ngủ chỉ có hai người.
Tô Đoạn theo bản năng muốn trốn cho rồi: "..."
Đã mười mấy tiếng không ăn uống nên đói là chuyện rất bình thường, nhưng phát ra tiếng ọt ọt lớn như thế làm cậu có vẻ ham ăn lắm ấy.
Nghiêm Thâm mím môi như đang cười khẽ, hắn chìa tay, lòng bàn tay cách lớp áo mềm mại bọc lấy phần bụng thấp hơn tim của Tô Đoạn, xoa xoa cho cậu, cảm nhận được làn da mềm mụp của chàng trai dưới lòng bàn tay, yết hầu lăn một chút, nơi hôm qua được thanh niên xoa cho giờ lại dựng sào thấy bóng* không an phận.
*Dựng sào thấy bóng: Nhanh chóng.
Vừa uống thuốc nên không thể nào có tác dụng nhanh được.
Quần áo ở nhà đúng là quá mềm, chẳng che được gì cả-
Thân thể căng cứng trong chớp mắt, Nghiêm Thâm lấy lại bình tĩnh, bĩnh tĩnh rút tay về, nói: "Đi xuống thôi, bữa tr - bữa sáng chắc đã chuẩn bị xong rồi."
Hắn đã ăn sáng sáu giờ trước, theo thời gian thì bữa ăn này lẽ ra là bữa trưa. Tuy nhiên, đối với một chàng trai trẻ đã ngủ đến gần mười hai giờ thì đó là "bữa sáng".
Song hắn chưa kịp rút hết tay về, Tô Đoạn lại nắm cổ tay hắn, ngước đôi mắt đen bóng lên nhìn hắn, hơi âu lo hỏi: "Anh... Có đau đầu không?"
Đau đầu?
Không hiểu sao thanh niên lại hỏi như thế, nhưng giám đốc Nghiêm vẫn lắc đầu, nắm ngược lại tay cậu, hỏi: "Không đau, sao thế?"
Tô Đoạn không trả lời mà lại hỏi hắn: "Có buồn nôn không anh?"
"Cũng không." Nghiêm Thâm đáp.
Tô Đoạn như trở thành một bác sĩ nhỏ, cẩn thận hỏi từng câu một như đang hỏi han bệnh nhân không nghe lời: "Trên người có nổi mẩn đỏ không?"
Nghiêm Thâm: "..."
Bị hỏi một loạt câu hỏi, cuối cùng giám đốc Nghiêm đã hiểu ra. Cậu muốn biết liệu rằng hắn có bị tác dụng phụ nào khi uống thuốc hay chăng.
Sao vẫn còn nhớ vậy chứ.
Rõ là thoạt nhìn ngốc ngốc, nhưng lại nhớ rất rõ nhưng điều này, chẳng biết đầu nhỏ này đang nghĩ gì nữa.
Im lặng một lúc, Nghiêm Thâm khẽ siết đầu ngón tay mảnh khảnh trong tay, rũ mắt nhìn đôi mắt đen trong veo như đã được nước rửa sạch, thấp giọng như thở dài nói: "Không có gì hết, bây giờ tôi rất ổn, đâu có nhanh như thế..."
Hầu hết các triệu chứng không tốt của thuốc chống hưng cảm đều xuất hiện sau khi sử dụng thuốc lâu dài, hắn chỉ mới uống cách đây vài giờ nên hiệu quả vẫn chưa rõ ràng đâu, tác dụng phụ không thể nào mạnh vô lý như vậy.
Nghe Nghiêm Thâm giải thích, Tô Đoạn chớp mắt, chậm rì "Ò" một tiếng.
Cậu muốn nói Nghiêm Thâm đừng uống những thuốc có tác dụng phụ đó nữa, ăn cậu là được, ăn nhiều sẽ khỏe thôi, nhưng hệ thống quy định cậu không thể tiết lộ rằng mình không phải dân bản địa, cho nên nếu Nghiêm Thâm muốn biết lý do thì cậu cũng chẳng giải thích được.
Do dự một hồi, Tô Đoạn vẫn không nói ra lời trong lòng, cảm thấy hơi rầu rĩ, được Nghiêm Thâm dẫn xuống lầu dùng bữa.
Dùng bữa chưa được bao lâu thì có một vị khách không mời mà đến.
- Tất nhiên, "vị khách không mời mà đến" này chỉ áp dụng với Tô Đoạn không biết gì, Nghiêm Thâm thì đã có chuẩn bị.
Đó là quản lý kim bài* của công ty giải trí SQ - Một trong những công ty hàng đầu trong giới, mang theo một bản hợp đồng ưu đãi đã ký sẵn đặt trước mặt hai người.
*Kim bài: huy chương vàng, kiểu giỏi giang đồ ý, ai có từ hay hơn để thay khum ạ 🥺
Nghiêm Thâm im lặng cẩn thận đọc qua các điều khoản trong hợp đồng, xác nhận không có vấn đề gì bèn đưa đến bên Tô Đoạn, "Nào, ký tên đi em."
Giải trí SQ là sản nghiệp của nhà họ Hách, tuy rằng Hách Hữu hiện đang mở một công ty riêng, không làm việc cho SQ, nhưng là người thừa kế tương lai của giải trí SQ, giúp Tô Đoạn đàm phán một hợp đồng cấp cao nhất cũng chỉ cần một câu.
Đây là cách mà hợp đồng này ra đời.
Theo lý thì Hách Hữu sẽ không chơi xỏ hắn, khả năng hợp đồng có vấn đề rất nhỏ, nhưng liên quan đến Tô Đoạn, Nghiêm Thâm không khỏi muốn cẩn thận hơn.
Trong khi Nghiêm Thâm đang đọc hợp đồng, Tô Đoạn đã hoàn hồn lại từ lúc trố mắt, một cây bút ký tên bị nhét vào tay cậu, một bản hợp đồng thoạt trông đã toan tính trước đặt trước mặt cậu. Thấy vậy, ánh mắt cậu giấu chút tủi thân nhìn Nghiêm Thâm: "... Chẳng phải đã hứa không diễn sao?"
Đã hứa sẽ dẫn cậu về nhà, thế mà thoắt cái đã muốn đuổi cậu đi diễn phim.
Không phải cậu không muốn kiếm tiền nuôi gia đình, thích dựa dẫm người nhà, nhưng bây giờ Nghiêm Thâm đang bệnh, cậu thật sự không yên tâm cách hắn quá xa.
Nghiêm Thâm chột dạ khi bị đôi mắt ướt át của cậu nhìn, nhưng dù sao hắn cũng là tên cáo già nên không lộ ra mặt, vẫn trầm ổn điềm tĩnh, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan nào em, bên trên không viết phải cho em đi diễn, nếu không tin em lật xem nhé? Chỉ là ký trước hợp đồng quản lý, quyết định với công ty thôi, mai sau vẫn còn dài."
Bé khoai tây tinh hết sức dễ lừa nghe vậy thì ngây người, ngẫm nghĩ, thế mà dần dần cảm thấy Nghiêm Thâm nói vậy cũng không sai, trong lòng nhanh chóng dâng lên áy náy vì đã trách oan người đàn ông.
Sau đó ngoan ngoãn ký tên.
Nhất thời anh ta không biết nên phàn nàn người mới tên Tô Đoạn này không có chí tiến thủ hay phàn nàn tính tình dễ bị lừa gạt của cậu đây.
Nhưng anh ta không nên nói những lời như thế, còn về Tô Đoạn có chí tiến thủ hay không thì cũng không phải là chuyện anh ta có thể can thiệp.
Anh ta biết bản hợp đồng này là do giám đốc Nghiêm dùng để dỗ dành minh tinh nhỏ của mình vui vẻ, anh ta chỉ cần làm xong công việc của mình thôi, không cần xen vào quyết định của Tô Đoạn làm gì.
Dẫu sao lúc đầu anh ta dự định vài năm nữa sẽ rời khỏi ngành này, anh ta đã không còn háo thắng như thuở còn trẻ, dẫn dắt một bạn nhỏ không có lòng chăm lo sự nghiệp cũng vui vẻ nhẹ nhàng hẳn.
Quản lý nở một nụ cười tiêu chuẩn và nói: "Cậu Tô, hợp tác vui vẻ."
Tô Đoạn cũng mỉm cười đáp lại anh ta: "Hợp tác vui vẻ ạ."
Trong lòng lại nói thầm, chắc phải đợi vài tháng nữa mới hợp tác được, không cần vui sớm như thế.
♦♦♦
Thế nhưng Tô Đoạn vẫn yên tâm quá sớm rồi.
Chưa được mấy ngày cậu đã nhận được kịch bản.
Nghiêm Thâm bảo: "Xem xem."
Hôm đó hai người đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ, lúc Nghiêm Thâm đưa kịch bản sang, ban đầu Tô Đoạn không hiểu văn kiện bí ẩn và không có tiêu đề này dùng để làm gì, mới đọc được mấy trang còn ngỡ là tiểu thuyết nên đọc rất thích thú.
Mãi đến khi đọc hơn mười phút mới muộn màng nhận ra đây là cốt truyện của "Thành Ma".
Là kịch bản.
Tô Đoạn coi kịch bản như diễn xuất trong đầu, tự hỏi một giây, bèn đóng kịch bản lại rồi nhét xuống dưới gối, vờ như nó chưa bao giờ xuất hiện.
Nghiêm Thâm: "..." Chẳng hiểu sao nhìn dáng vẻ tự lừa mình dối người của Tô Đoạn, hắn bỗng muốn cười.
Rút kịch bản bị giấu dưới gối ra, Nghiêm Thâm hơi nghiêng người, mu bàn tay và đốt ngón tay xoa gò má cậu, hỏi: "Không muốn đọc thật hả? Hồi nãy chẳng phải thích lắm luôn à?"
Tô Đoạn rũ mắt, nói: "Không đọc, buồn ngủ rồi."
Ngón tay Nghiêm Thâm khẽ động, xoa thịt mềm trên má cậu, nói: "Chỉ là một nhân vật diễn mấy tập thôi, diễn chơi em nhé? Ở mãi trong nhà sợ em bức bối nhàm chán."
Thỉnh thoảng hắn sẽ đến công ty xử lý một số sự vụ. Sau khi Tô Đoạn dọn đồ cũ từ căn hộ nhỏ về đây, cậu hoàn toàn ở trong nhà.
Trong nhà không có gì thú vị, hắn thấy thương cậu mỗi khi tưởng tượng đến cảnh Tô Đoạn chỉ có thể ở nhà mỏi mắt trông mong chờ hắn về mỗi ngày.
Với lại... Hắn vẫn đang bệnh, ở bên nhau mãi không phải là cách, hắn hoàn toàn chẳng dám bảo đảm mỗi giây mỗi phút đều giữ lý trí.
Mặc dù mức độ phát bệnh lần này của hắn có vẻ nhẹ đến không ngờ, ngoại trừ ngày đầu tiên thì cảm xúc luôn ổn định, nhưng đôi khi bệnh sẽ chuyển xấu chỉ trong nháy mắt, Nghiêm Thâm không dám đánh cược.
Giọng Tô Đoạn lớn hơn, hợp lý lẽ nói: "Không chán."
Rõ là cậu rất bận bịu mà, phải làm việc suốt đấy, bận chữa bệnh cho Nghiêm Thâm để hắn mau ngừng uống những loại thuốc Tây có tác dụng phụ này.
Bằng nỗ lực mấy ngày nay của cậu, điểm chữa bệnh của Nghiêm Thâm đã tăng lên 12, triệu chứng cũng không rõ ràng lắm, nếu trạng thái ổn định thì để bác sĩ xác nhận, sớm ngừng thuốc.
Nếu giờ cậu đi đóng phim, chẳng phải mọi nỗ lực trước đó đều vô ích ư?
Vậy bao giờ hắn mới có thể vứt bỏ những loại thuốc Tây khiến cậu cảm thấy xanh mượt khi ở nhà đây?
Nghĩ đến đây, hàm răng trắng nhỏ nhắn của Tô Đoạn cắn vào ngón tay đang nựng má mình, hung dữ, nóng tính nói: "Bảo em đi đóng phim một mình, đừng hòng nhá."
___8/6/2024.09:53:56.