Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu
Chương 96: Thế Giới Thứ Tư (11)
LIỀU THUỐC CỦA BOSS
Mái tóc mềm mượt của chàng trai sau lưng xẹt qua vành tai hắn khi cậu tiến lại gần, cảm giác ngưa ngứa mà có lẽ lúc bình thường sẽ không gây ra gợn sóng gì giờ lại tăng lên gấp bội, như có thể khiến người ta đánh mất lý trí.
Dán lưng với thanh niên đã khiến hắn cứng đờ, các cơ bắp gồng lên, không thể động đậy.
"... Không lạnh."
Chẳng biết qua bao lâu, Nghiêm Thâm mới nghe thấy hai chữ hắn vắt ra từ cổ họng, chẳng qua nghe có vẻ khàn khàn đáng sợ.
Nghe giọng nói khàn khàn sắp mất cả giọng của hắn, Tô Đoạn lập tức cảnh giác. Cậu chìa tay từ sau lưng hắn chạm vào mặt hắn, sờ lên trán hỏi: "Anh bị cảm rồi ư?"
Cơ thể hắn lạnh quá, chắc hắn vừa mới tắm nước lạnh, dẫu cho lúc này được cậu ôm đã hơi ấm lên, nhưng tắm lâu trong phòng tắm chắc vẫn ảnh hưởng.
Tô Đoạn hơi sốt ruột, tắm nước lạnh rất dễ bị cảm phát sốt, nhất là bây giờ Nghiêm Thâm vốn đang bị bệnh, lại thêm bệnh thì sẽ rất phiền phức.
Đầu ngón tay đã sờ được vầng trán của Nghiêm Thâm, cảm thấy trán nong nóng đến lạ, Tô Đoạn nhíu mày, nói: "Trán anh nóng quá, chắc sốt rồi, khám bác sĩ thôi."
"... Không sốt."
Vẫn giống như khó khăn lắm mới thốt ra được, Nghiêm Thâm cảm thấy mình không thể kìm nén được nữa.
Tô Đoạn lại sờ cổ và cánh tay đang buông bên người của hắn, phát hiện tất cả đều nóng bất thường thì không khỏi trở nên nghiêm túc hơn.
"Anh thật sự sốt rồi, anh nghe lời đi mà." Giọng nói luôn mềm mại của thanh niên hiếm khi lộ ra chút mạnh mẽ, nghiêm túc nói lý lẽ với hắn.
Nghiêm Thâm thật sự không bị bệnh: "..."
Tô Đoạn nhích người ra, năm ngón tay gầy gò nắm cổ tay hắn, kéo thân thể hắn đi, điệu bộ như sắp đứng dậy: "Đi khám bác sĩ."
Nghiêm Thâm theo phản xạ trở tay nắm cổ tay Tô Đoạn, không cho cậu đứng dậy khỏi giường.
Đồ ngủ quá rộng không thể che nơi đang nổi lên phản ứng, chỉ cần Tô Đoạn bước đến sẽ trông thấy "bằng chứng" của hắn. "... Rốt cuộc anh bị sao thế?" Giọng của thanh niên bị kéo nhẹ lại ngồi trên giường nghe có vẻ tức giận, hình như cậu rất ý kiến với hành vi bị bệnh mà còn cố chấp không chịu khám bác sĩ.
Giận rồi à-
Nghiêm Thâm vốn đang căng thẳng càng trở nên nặng nề hơn, khi chàng trai muốn giãy khỏi bàn tay hắn, một sợi dây trong đầu hắn dường như đã bị đứt đoạn.
Chẳng biết khoảnh khắc ấy hắn đang nghĩ gì, Nghiêm Thâm nắm cổ tay mảnh khảnh trong tay rồi nhấn xuống dưới người hắn.
Tô Đoạn: "..."
Phòng ngủ nhất thời rơi vào sự im ắng kỳ cục.
Kỳ thực Tô Đoạn hơi ngơ ngác, sau khi bị đè tay một lúc lâu cậu mới hiểu ra vì sao người Nghiêm Thâm lại nóng đến vậy.
Có lẽ vì quá trình được người yêu ở thế giới trước thụ phấn rất đỗi tự nhiên, nên đến nay trong ý thức của Tô Đoạn, hoạt động thụ phấn không có gì phải ngại ngùng cả.
Hóa ra đây mới là lý do giận dỗi-
Vậy bây giờ lấy tay cậu xuống là vì muốn cậu giúp lấy phấn hoa ra ư?
Tô Đoạn chớp mắt, bắt đầu nhớ lại kinh nghiệm tuốt cho hắn trước đây của mình.
Không khó để cậu nhớ lại.
♡♡♡
Lỡ nhấn xuống rồi, có lẽ đến từ tâm lý vò đã mẻ lại sứt*, lúc này Nghiêm Thâm không còn căng thẳng mấy.
*Vò đã mẻ lại sứt: Dù sao thì đã tệ rồi nên có tệ hơn nữa cũng chả sao.
Trong đầu lâng lâng sự hưng phấn và sung sướng đến hoang đường, ngón cái của Nghiêm Thâm vuốt ve mu bàn tay mảnh khảnh của thanh niên, ánh mắt nhìn đốt ngón tay cong lại của thanh niên. Hắn khẽ cong khóe môi, khàn giọng hỏi: "Sao im lìm thế?"
Chẳng phải vừa nãy dám nạt cả hắn cơ à? Sao chạm một cái lại ngoan ghê nơi?
Tô Đoạn hoàn hồn lại từ trong hồi ức: "..."
Tô Đoạn phối hợp: "... Chít."
"..." Nghiêm Thâm bị tiếng kêu ngọt ngào hồn nhiên như trẻ con của bé hamster kích thích đến nỗi căng cổ họng, suýt mất kiểm soát, bàn tay đang nắm cổ tay thanh niên không kiềm được siết chặt hơn, tay thanh niên mất kiểm soát nhấn xuống.
Đột nhiên, Nghiêm Thâm vội vàng buông tay ra, hít một hơi: "..."
*Ẻm lỡ đè mạnh lên chân thứ ba của ảnh á.
Dưới tác dụng gián tiếp của lực, giám đốc Nghiêm đau đớn sâu sắc một lúc.
Tô Đoạn cũng hoảng sợ, tay được buông ra thì đứng ngơ ngác đực ra thoáng chốc, rồi lưỡng lự chạm vào, dừng ở bắp đùi Nghiêm Thâm, nhỏ giọng hỏi: "... Anh có sao không?"
Đoạn, tay còn lại định cởi quần ngủ của Nghiêm Thâm ra, lo lắng bồn chồn muốn kiểm tra.
Dù sao hoa rất yếu ớt, không thụ phấn được cũng không sao, cậu lo hoa của Nghiêm Thâm sẽ bị gì thôi.
Nhưng có vẻ Nghiêm Thâm đã nhận ra ý định của cậu, Tô Đoạn vừa chạm vào quần ngủ thì tay đã bị chủ của quần ngủ kéo ra.
"Em làm anh đau ạ?" Tô Đoạn càng nhỏ giọng hỏi, móng vuốt của cậu đã bị bắt biết bao nhiêu lần rồi.
Trong đầu Nghiêm Thâm toàn là: "..."
Tất nhiên là đau, nhưng hắn chẳng biết là đau trong người một chút hay đau trong đầu nhiều chút.
Đợi một lát, Nghiêm Thâm bình tĩnh nói: "Không đau."
Thực tế thì đau chỉ trong một khoảnh khắc, thân thể hắn vẫn rất kiên cường, sau khi một trận hết hồn kia thì không đến nỗi khó lòng chịu đựng.
... Thậm chí còn vì Tô Đoạn gác tay lên đùi hắn mà lại bắt đầu xao động.
Tô Đoạn áy náy lắm, bàn tay để trên đùi hắn khẽ động.
Dẫu là do Nghiêm Thâm cầm tay cậu ấn xuống, nhưng dẫu sao thì cậu mới là người trực tiếp làm hại hoa của Nghiêm Thâm.
Đầu gối leo hai bước lên giường, Tô Đoạn bước đến cạnh Nghiêm Thâm, ghé sát lại rũ mắt nhìn mãi một lúc, chỉ thấy một chỗ hơi phồng lên, cách một lớp quần ngủ tối màu nên cũng chả nhìn ra rốt cuộc thế nào rồi, hỏi kỳ lạ: "Em xoa cho anh nhé?"
Hồi trước lúc cậu bị đau, người đàn ông giúp cậu xoa thì sẽ dễ chịu hơn hẳn, cậu giúp người đàn ông xoa chắc cũng sẽ dễ chịu hơn.
Nghiêm Thâm: "..."
Dù thế nào đi nữa, với giám đốc Nghiêm, đây có lẽ là một đêm đầy thăng trầm.
Điều duy nhất đáng mừng có lẽ là vì hắn đã chịu những tổn thương khó quên, nên ngay cả trong lúc bị bệnh, giám đốc Nghiêm vẫn tìm được chút bình tĩnh, kiềm chế bản thân, chỉ nhờ bé hamster xoa cho hắn, rồi ôm người khiến lòng hắn lặng như nước* ngủ.
*Tâm lặng như nước: lòng tĩnh như mặt nước lặng, không bị tác động bởi các yếu tố bên ngoài (Có bài hát tâm lặng như nước nghe cũng hay lắm í).
❀❀❀
Đêm qua cứ dùng dằng đến tận nửa đêm, lúc ngủ đã trễ rồi, thế nên sáng hôm sau chẳng có gì bất ngờ khi Tô Đoạn ngủ quên.
Lúc mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ đã kéo rèm, Phục Linh nhỏ vốn thích bóng râm mơ màng lăn sang bên cạnh hai vòng đến nơi mà ánh mặt trời không thể chiếu tới, rồi mới từ từ ngồi dậy.
Đã 11 giờ, Nghiêm Thâm không ở đây, nhưng một bộ quần áo vừa cỡ cậu đã được đặt cẩn thận ở góc giường.
Tô Đoạn hỏi hệ thống mới biết người đàn ông đang làm việc trong phòng sách. Thế là cậu tự mặc quần áo mà người đàn ông đã chuẩn bị sẵn cho mình, ngáp một cái xuống giường.
Chậm rì rì xỏ dép vào, khóe mắt Tô Đoạn lướt thấy mấy lọ thuốc nhỏ trên đầu giường.
Hửm-?
Tô Đoạn ngây người, đứng dậy cầm lấy một lọ thuốc lên nhìn xem, phát hiện ra đó là thuốc mà bác sĩ ở phòng khám hôm qua kê cho Nghiêm Thâm.
Mà rõ ràng những lọ thuốc này đã bị mở ra.
___7/6/2024.12:14:40.___Tâm sự: Kể mọi người nghe chuyện buồn, hôm nay mình mua thẻ cào đt onl, ban đầu sợ web lừa đảo nên mình mua thử 10k thôi, xong 40 phút sau nó gửi mail mã thẻ cho mình thật, thấy vậy cái mình mua 50k, xong mua 3 tiếng 30 trước tới giờ nó vẫn chưa gửi mã cho mình lun, giao dịch 3 tiếng trước vẫn thấy giờ nó mất tiêu, nhắn tin shop thì shop ko rep, ôi vãi thật, 50k của mị!!! Đã nghèo còn mắc cái eo 😢