Từ Yếm Đeo Cổ Đến Áo Cưới - Trang 2
Chương 24: Có một loại ấm ức gọi là chồng bạn cảm thấy bạn ấm ức...
Sáng thứ bảy, lúc Trì Tiêu mơ màng tỉnh lại, Từ Thư Thừa đã tập thể dục xong và đang giải quyết một số công việc văn kiện. Thấy đã sắp đến giờ, nah liền vào phòng ngủ gọi cô dậy ăn sáng.
Trong phòng ăn, ai người ngồi quanh bàn tròn, cách nhau rất gần, một người cầm máy tính bảng xem văn kiện, một người chậm chạp ăn sáng, bầu không khí cực kỳ nhàn hạ.
Từ Thư Thừa dứt khỏi công việc, nói: “Chiều nay công ti anh có cuộc họp, có lẽ tối không thể về ăn cơm.”
Trì Tiêu chậm rãi nuốt đồ trong miệng xuống, “Tối qua mẹ gửi wechat cho em, bọn em hẹn chiều này ra ngoài dạo phố, mua chút quà cho ông bà.”
“Được.” Trì Tiêu nhìn Trì Tiêu, thấy cô đưa một lá rau cuốn thịt xông khói vào miệng, đồ ăn căng đầy hai bên má, động tác nhai nuốt cực kỳ chậm chạp, giống như một chút sóc con vậy, rất đáng yêu.
Anh không nhịn được lại gần một chút: “Ngon không?”
Trì Tiêu nhìn sang, nhẹ gật đầu, động tác nhai nuốt không ngừng lại.
Từ Thư Thừa tiếp tục sấn tới: “Chia cho anh một miếng nhé?”
Cô cũng không keo kiệt, đưa nửa còn lại tới bên miệng anh, nhìn anh mặt mày vui vẻ há miệng cắn.
Ăn sáng xong Trì Tiêu không dịnh trở về ngủ tiếp, bị Từ Thư Thừa kéo đi tản bô trong vườn hoa. Hai người cùng tới thư phòng ở tầng hai, một người làm việc, một người thì ngồi trên sô pha bên cạnh đọc sách của mình.
Bầu không khí tĩnh lặng, chỉ có tiếng động rất nhỏ thỉnh thoảng vang lên, đôi lúc bọn họ lơ đãng ngước mắt đối phương một cách chăm chú đã cảm thấy thời gian yên bình tốt đẹp.
Lúc sắp giữa trưa, bỗng nhiên Trì Tiêu nhận được môt cú điện thoại, trên màn hình là số của Ninh thành, nhưng là một dãy số xa lạ.
Trì Tiêu tưởng là tiếp thị nên không để ý, muốn đợi nó tự tắt. Nó kêu một hồi thì tắt, nhưng chẳng bao lâu dãy số này lại nhắn tin tới. Trì Tiêu mở ra xem, hai mắt vì kinh ngạc mà hơi trợn tròn.
[Nhân Nhân! Anh là Từ Thư Ngạn, nhận điện thoại của anh được không?!]
Từ Thư Ngạn?
Trì Tiêu lập tức nhìn về phía Từ Thư Thừa đang cực kỳ chăm chú nhìn chằm chằm vào máy tính phía sau bàn làm việc. Từ Thư Ngạn không phải anh họ của chồng cô sao?
Nếu Từ Thư Thừa chính là tài liệu giảng dạy tích cực số một ưu tú xuất sắc nhất cho thế hệ thanh niên của nhà họ Từ thì Từ Thư Ngạn chính là tài liệu giảng dạy tiêu cực số một.
Từ Thư Ngạn lớn hơn Từ Thư Thừa mười tuổi, sinh ra đã ngậm thìa vàng, lại là cháu trai đầu tiên trong thế hệ này của nhà họ Từ nên từ nhỏ đã nhận hết mọi yêu thương, dần dần bị người lớn làm hư, trở nên không học vấn không nghề nghiệp làm xằng làm bậy, sau khi lớn lên cũng là tính tình cà lơ phất phơ không làm việc đàng hoàng.
Mấy năm nay Từ Thư Ngạn dựa vào nhà họ Từ mà xuôi chèo mát mái trong hội nhà giàu ở Ninh thành, người bình thường gặp đều nịnh bợ, càng nuôi dưỡng tính tình không sợ trời không sợ đất của anh ta. Anh ta không sợ thứ gì khác, chỉ sợ có mỗi chú và em họ.
Hồi trung học Từ Thư Ngạn đã là bậy bên ngoài, khiến một cô gái lớn bụng. Con gái người ta cũng không phải người đơn gản, biết nhà họ Từ giàu có quyền thế, lòng tham không đáy thì thôi, còn muốn sinh đứa trẻ ra làm thẻ cược uy hiếp cả thế hệ nhà họ Từ.
Sau khi bố Từ Thư Ngạn biết chuyện này đã dùng thủ đoạn như sấm chớp giải quyết gọn gàng, sau đó dứt khoát đưa Từ Thư Ngạn ra nước ngoại, tìm người trông chừng, đồng thời kiểm soát chi tiêu mỗi tháng, khiến Từ Thư Ngạn chịu khổ một phen, cho đến khi thành niên mới “có lại được tự do”.
Cả nhà họ Từ đều dựa vào ông nội của Từ Thư Thừa, ông nội Từ lại giao quyền hành cho con trai từ sớm. Khi đó nhà họ Từ gần như do cha Từ định đoạt, không ai dám nói nửa câu không phải.
Đó là lý do Từ Thư Ngạn sợ cha Tù, về phần tại sao anh ta cũng sợ Từ Thư Thừa thì Trì Tiêu không rõ lắm.
Có điều Trì Tiêu có khí tràng khiến mọi người sợ hãi mà khuất phục bẩm sinh, rất giống với cha Từ, có thể là do điều này cũng không chừng.
Sau khi nhớ ra người tên Từ Thư Ngạn này, Trì Tiêu lại nhìn thoáng qua Từ Thư Thừa, thấy anh đang bận làm việc thì ra ngoài ban công nhẹ nhàng kéo cửa, nhận cú điện thoại Từ Thư Ngạn gọi tới lần nữa.
“Nhân Nhân! Em nhận điện thoại rồi!”
Tuy rằng Trì Tiêu biết Từ Thư Ngạn nhưng ngời kia lại rất ít khi lộ mặt trước mặt Từ Thư Thừa, lúc ấy tha gia hôn lễ của bọn họ cũng tỏ ra rất đàng hoàng, vì vậy hai người không tính là quen thuộc cho lắm, chỉ là đều biết đối phương mà thôi.
“Anh họ, anh gọi em có chuyện gì không?” Trì Tiêu không quen thuộc với đối phương lắm nên gọi theo bối phận của Từ Thư Thừa, không xưng hô quá thân thiết như mấy người anh bình thường có quan hệ không tệ kia.
Giọng của Từ Thư Ngạn nghe cực kỳ sốt ruột: “Nhân Nhân, thật xin lỗi! Anh không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy! Em đại nhân đại lượng đừng so đo với anh họ nhé!”
Trì Tiêu nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì?”
“Người mẫu nhỏ kia tên gì nhỉ… À đúng! Eva! Chính là cô ta! Thật xin lỗi Nhân Nhân, anh không ngờ cô ta lại vì quan hệ với anh mà làm bậy bên ngoài, anh ỏ đây bồi thường cho em được không! Chúng ta là người một nhà cả mà, em tuyệt đối đừng trách tội anh họ nhé!”
“… Hình như cô ta tên Irene mà nhỉ?” Trì Tiêu suy nghĩ một chút liền nhớ tới tên “người mẫu nhỏ” có liên quan với cô.
“A? …Vậy à, haiz xem trí nhớ của anh này! Ôi trời mặc kệ là ai, tóm là đều do anh không biết dạy dỗ, Nhân Nhân, anh đặc biệt gọi cho em để xin lỗi! Em nhất định phải th thứ cho anh! Em nhớ kêu Thư Thừa cũng tuyệt đối đừng so đo với anh đó!”
“Chuyện này đều tại anh! Chúng ta là người nhà vô tình hại người nhà, em tuyệt đối đừng ghi thù anh nhé!”
“Có phải cô ta làm xước chiếc túi số lương có hạn của em không? Em ên tâ, bao nhiêu tiền anh cũng sẽ đền cho em! Chỉ cần em đừng so đo với anh!”
Trì Tiêu mặc kệ Từ Thư Ngạn ở bên kia bla blo sám hối xin lỗi một trận, đầ óc lại nhanh chóng xoay chuyển, từ từ làm rõ đầu đuôi ngọn ngành cả câu chuyện —
Cái đùi vàng không dễ chọc sau lưng người mẫu Irene kia chính là Từ Thư Ngạn. Từ Thư Ngạn biết Irene đắc tội người khác ỏ ngoài, còn biết quan hệ của người đó với Trì Tiêu không cạn thì lập tức gọi cho Trì Tiêu nhận lỗi, còn nhắc tới Từ Thư Thừa.
Trì Tiêu lặng lẽ liếc người đàn ông trong thư phòng. Cô chỉ kêu Diêu Thi điều tra chi tiết về Irene giúp, nếu chuyện này chọc tới trước mặt Từ Thư Ngạn, cũng không phải là không có khả năng.
Sư huynh của Diêu Thi hiện đang là tổng giám đốc chi nhánh châu Âu của tập đoàn Trung Thành, đồng thời là trợ lý hàng đầu của Từ Thư Thừa ở nước ngoài lúc trước, Diêu Thi đúng lúc là người Từ Thư Thừa sắp xếp giới thiệu cho Trì Tiêu.
Kỳ thật mât độ giao nhau của mạng lưới quan hệ của hai người rất dày, Trì Tiêu muốn điều tra cái gì, bên phía Từ Thư Thừa không khó nhận được tin tức, sau đó giống như mọi lần trước, không đợi cô tốn công tốn sức đã giải quyết sạch sẽ cho cô.
“Anh họ.” Trì Tiêu ngắt lời Từ Thư Ngạn nói đang tràng giang đại hải, giọng điệu trầm tĩnh trả lời: “Em hiểu ý anh, có lẽ đầu đuôi ngọn ngành anh cũng rõ, đến lúc đó em sẽ gửi anh hóa đơn sửa chữa. Nhưng anh không cần nhận lỗi với em, là cô Irene kia nên xin lỗi bạn của em mới đúng.”
Từ Thư Ngạn lập tức đáp: “Không thành vấn đề không thành vấn đề! Anh nhất định sẽ kêu Eva gì đó, à không là Irene! Kêu Irene đích thân tới cửa xin lỗi bạn em! Thật lòng thật dạ mà xin lỗi! Cho nên…”
“Hửm?”
“Cho nên em có thể nói với Từ Thư Thừa một chút, khoản đầu tư đã đồng ý cho anh lúc trước…”
Trì Tiêu còn chưa nghe rõ câu kế tiếp thì điện thoại đột nhiên biến mất, không biết từ khi nào Từ Thư Thừa đã đi tới phía sau cô, đồng thời rút điện thoại của cô áp lên tai mình, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Xin lỗi xong chưa?”
Không biết bên kia nói gì, anh lạnh lùng lại dứt khoác trả lời một câu: Xong là được, đầu tư thì miễn đi.”
Nói xong anh liền cúp điện thoại.
Trì Tiêu nhìn mà ngơ ngác, đợi người này ôm mình vào trong phòng mới kém nhạy bén mà hỏi một câu: “Sao anh đi đường mở cửa lại không có tiếng?”
Từ Thư Thừa thay đổi thái độ lạnh nhạt vừa rồi, cười đến ôn hòa: “Có lẽ anh ta quá om sòm phân tán sự chú ý của em.”
Trì Tiêu bỗng dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh: “Em nhớ người anh họ này của anh đã kết hôn lâu rồi.”
Từ Thư Thừa ừm một tiếng.
Mấy năm trước Từ Thư Ngạn đã kết hôn, còn lấy một thiên kim nhà giàu môn đăng hộ đối, cả con trai cũng đã có.
Nhưng đôi vợ chồng này không có tình cảm gì, cứ mỗi người chơi phần mình, không ai ảnh hưởng tới ai, cũng xem như một hình thức hòa thuận khác giữa vợ chồng.
Trì Tiêu trầm ngâm gật đầu, vui mừng nói: “May mà anh không giống anh ta.”
Kết hôn rồi còn mờ ám với người mẫu, hơn nữa nghe những lời anh ta nói, cả tên của đối phương mà anh ta còn không nhớ, không biết cuối cùng mờ ám với bao nhiêu người.
Từ Thư Thừa đưa tay véo nhẹ chóp mũi cô, bật cười bảo: “Anh có giống anh ta hay không chẳng phải em rõ nhất sao?”
Trì Tiêu nhăn nhăn mũi, túm tay anh lại: “Anh Từ Thư Thừa, em chỉ kêu chị Diêu Thi giúp em điều tra thôn tin cá nhân, sao anh đã biết tất cả mọi chuyện còn không nói với em?”
“Giải quyết xong mới tiện tranh công với em.” Từ Thư Thừa rút tay về vòng qua em cô kéo người ra ngoài: “Anh giải quyết thế nào? Có đúng ý em hay không?”
Trì Tiêu gật đầu rồi chần chờ hỏi: “Thật ra anh họ của anh tìm em nhanh như vậy chủ yếu là sợ anh tìm anh ta gây sự, em lại không chịu ấm ức, đáng lẽ bọn họ nên xin lỗi Yểu Yểu mới đúng.”
Từ Thư Thừa đứng lại, mặt đối mặt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Đồ của vợ anh bị làm xước, thế mà không gọi là chịu ấm ức sao?”
Lại tới nữa lại tới nữa!
Anh lại gọi cô là “vợ”, còn là cảnh tượng mạt đối mạt mắt đối mắt. Cảm giác căng tràn kỳ lạ trong lòng Trì Tiêu lại kéo tới, cô hơi bối rối né ánh nhìn chăm chú của anh, giả bộ điềm nhiên như không có việc gì nói: “Vậy không có gì…”
“Nhân Nhân!” Bỗng nhiên anh gọi tên mụ của cô, không bao dung dịu dàng như lúc trước, chẳng hiểu sao giọng điệu lại nặng hơn.
Trì Tiêu bất đắc dĩ ngước mắt nhìn anh, trầm giọng bảo: “Em không cảm thấy ấm ức mà.”
Từ Thư Thừa ại hiếm khi nghiêm túc bình tĩnh mà nói với cô: “Không ai được phép khiến em ấm ức, hiểu chưa?”
“À…”
Có một loại ấm ức gọi là chồng bạn cảm thấy bạn ấm ức.
Buổi chiều lúc Trì Tiêu đang điên cuồng quẹt thẻ ở cửa hàng với mẹ Từ thì bỗng nhiên Triệu Yểu xuất hiện trong nhóm chat, giọng điệu cực kỳ kích động, khiến Việt Loan Loan cũng kích động theo.
[Tiên nữ Yểu: Các chị em! Tuyệt tuyệt! Hay lắm cmn thật sự hay lắm!]
[Tiên nữ Yểu: Irene kia đến phòng làm việc của tớ! Giám đốc và tổng biên tập tạp chí của bọn họ cùng nhau tới, bảo phải đích thân xin lỗi tớ!]
[Tiên nữ Yểu: Vả mặt tới quá nhanh như vòi rồng!]
[Tiên nữ Loan: Lại đến phân đoạn vẩ mặt mà tớ thích nhất rồi! Wifi đầy vạch, pin 100%, mời cậu trình bày!]
[Tiên nữ Yểu: [Thờ ơ lạnh nhạt.jpg] Haiz, thật ra cũng không có gì, cô bé này còn nhỏ chưa trải sự đợi, xem thường Yểu Yểu Tử của tớ, nào biết bên trên Yểu Yểu Tử của tớ có người, còn lợi hại hơn người phía trên cô ta!]
[Tiên nữ Loan: Chẳng lẽ cậu thật sự dọn @Một con cá muối tới hả??? Kích thích.jpg]
[Tiên nữ Yểu: Vốn dĩ tớ còn đang thấy lạ, trọng điểm tới rồi đây! Irene kia liên tục nhắc đến “Cô Trì” với tớ, thái độ thực sự một trời một vực vói hôm qua! Nhưng lúc trước cô ta căn bản không biết túi hoàng hậu kia là của Nhân Nhân, có phải lúc Nhân Nhân điều tra chi tiết về cô ta đã để lộ phong thanh gì, bị đùi vàng sau lưng cô ta biết không dễ chọc hay không?]
[Tiên nữ Loan: @Một con cá muối, cho mời đùi vàng thực thụ uất hiện giải thích!]
[Tiên nữ Yểu: @Một con cá muối, cho mời đùi vàng thực thụ uất hiện giải thích!]
[Một con cá cuối: (Meme thờ ơ lạnh nhạt) Kỳ thật cũng không có gì, lúc tớ nhờ chị Diêu Thi điều tra vô tình để anh Thư Thừa biết, chuyện sau đó hai cậu cũng đoán được rồi…]
[Tiên nữ Loan: …]
[Tiên nữ Yểu:!!!!!!]
[Tiên nữ Loan: Ngài Từ trâu bò! Mời ngài Từ uống Cocacola lạnh.jpg]
[Tiên nữ Yểu: Ngài Từ trâu bò! Mời ngài Từ uống Cocacola lạnh.jpg]
Trong phòng ăn, ai người ngồi quanh bàn tròn, cách nhau rất gần, một người cầm máy tính bảng xem văn kiện, một người chậm chạp ăn sáng, bầu không khí cực kỳ nhàn hạ.
Từ Thư Thừa dứt khỏi công việc, nói: “Chiều nay công ti anh có cuộc họp, có lẽ tối không thể về ăn cơm.”
Trì Tiêu chậm rãi nuốt đồ trong miệng xuống, “Tối qua mẹ gửi wechat cho em, bọn em hẹn chiều này ra ngoài dạo phố, mua chút quà cho ông bà.”
“Được.” Trì Tiêu nhìn Trì Tiêu, thấy cô đưa một lá rau cuốn thịt xông khói vào miệng, đồ ăn căng đầy hai bên má, động tác nhai nuốt cực kỳ chậm chạp, giống như một chút sóc con vậy, rất đáng yêu.
Anh không nhịn được lại gần một chút: “Ngon không?”
Trì Tiêu nhìn sang, nhẹ gật đầu, động tác nhai nuốt không ngừng lại.
Từ Thư Thừa tiếp tục sấn tới: “Chia cho anh một miếng nhé?”
Cô cũng không keo kiệt, đưa nửa còn lại tới bên miệng anh, nhìn anh mặt mày vui vẻ há miệng cắn.
Ăn sáng xong Trì Tiêu không dịnh trở về ngủ tiếp, bị Từ Thư Thừa kéo đi tản bô trong vườn hoa. Hai người cùng tới thư phòng ở tầng hai, một người làm việc, một người thì ngồi trên sô pha bên cạnh đọc sách của mình.
Bầu không khí tĩnh lặng, chỉ có tiếng động rất nhỏ thỉnh thoảng vang lên, đôi lúc bọn họ lơ đãng ngước mắt đối phương một cách chăm chú đã cảm thấy thời gian yên bình tốt đẹp.
Lúc sắp giữa trưa, bỗng nhiên Trì Tiêu nhận được môt cú điện thoại, trên màn hình là số của Ninh thành, nhưng là một dãy số xa lạ.
Trì Tiêu tưởng là tiếp thị nên không để ý, muốn đợi nó tự tắt. Nó kêu một hồi thì tắt, nhưng chẳng bao lâu dãy số này lại nhắn tin tới. Trì Tiêu mở ra xem, hai mắt vì kinh ngạc mà hơi trợn tròn.
[Nhân Nhân! Anh là Từ Thư Ngạn, nhận điện thoại của anh được không?!]
Từ Thư Ngạn?
Trì Tiêu lập tức nhìn về phía Từ Thư Thừa đang cực kỳ chăm chú nhìn chằm chằm vào máy tính phía sau bàn làm việc. Từ Thư Ngạn không phải anh họ của chồng cô sao?
Nếu Từ Thư Thừa chính là tài liệu giảng dạy tích cực số một ưu tú xuất sắc nhất cho thế hệ thanh niên của nhà họ Từ thì Từ Thư Ngạn chính là tài liệu giảng dạy tiêu cực số một.
Từ Thư Ngạn lớn hơn Từ Thư Thừa mười tuổi, sinh ra đã ngậm thìa vàng, lại là cháu trai đầu tiên trong thế hệ này của nhà họ Từ nên từ nhỏ đã nhận hết mọi yêu thương, dần dần bị người lớn làm hư, trở nên không học vấn không nghề nghiệp làm xằng làm bậy, sau khi lớn lên cũng là tính tình cà lơ phất phơ không làm việc đàng hoàng.
Mấy năm nay Từ Thư Ngạn dựa vào nhà họ Từ mà xuôi chèo mát mái trong hội nhà giàu ở Ninh thành, người bình thường gặp đều nịnh bợ, càng nuôi dưỡng tính tình không sợ trời không sợ đất của anh ta. Anh ta không sợ thứ gì khác, chỉ sợ có mỗi chú và em họ.
Hồi trung học Từ Thư Ngạn đã là bậy bên ngoài, khiến một cô gái lớn bụng. Con gái người ta cũng không phải người đơn gản, biết nhà họ Từ giàu có quyền thế, lòng tham không đáy thì thôi, còn muốn sinh đứa trẻ ra làm thẻ cược uy hiếp cả thế hệ nhà họ Từ.
Sau khi bố Từ Thư Ngạn biết chuyện này đã dùng thủ đoạn như sấm chớp giải quyết gọn gàng, sau đó dứt khoát đưa Từ Thư Ngạn ra nước ngoại, tìm người trông chừng, đồng thời kiểm soát chi tiêu mỗi tháng, khiến Từ Thư Ngạn chịu khổ một phen, cho đến khi thành niên mới “có lại được tự do”.
Cả nhà họ Từ đều dựa vào ông nội của Từ Thư Thừa, ông nội Từ lại giao quyền hành cho con trai từ sớm. Khi đó nhà họ Từ gần như do cha Từ định đoạt, không ai dám nói nửa câu không phải.
Đó là lý do Từ Thư Ngạn sợ cha Tù, về phần tại sao anh ta cũng sợ Từ Thư Thừa thì Trì Tiêu không rõ lắm.
Có điều Trì Tiêu có khí tràng khiến mọi người sợ hãi mà khuất phục bẩm sinh, rất giống với cha Từ, có thể là do điều này cũng không chừng.
Sau khi nhớ ra người tên Từ Thư Ngạn này, Trì Tiêu lại nhìn thoáng qua Từ Thư Thừa, thấy anh đang bận làm việc thì ra ngoài ban công nhẹ nhàng kéo cửa, nhận cú điện thoại Từ Thư Ngạn gọi tới lần nữa.
“Nhân Nhân! Em nhận điện thoại rồi!”
Tuy rằng Trì Tiêu biết Từ Thư Ngạn nhưng ngời kia lại rất ít khi lộ mặt trước mặt Từ Thư Thừa, lúc ấy tha gia hôn lễ của bọn họ cũng tỏ ra rất đàng hoàng, vì vậy hai người không tính là quen thuộc cho lắm, chỉ là đều biết đối phương mà thôi.
“Anh họ, anh gọi em có chuyện gì không?” Trì Tiêu không quen thuộc với đối phương lắm nên gọi theo bối phận của Từ Thư Thừa, không xưng hô quá thân thiết như mấy người anh bình thường có quan hệ không tệ kia.
Giọng của Từ Thư Ngạn nghe cực kỳ sốt ruột: “Nhân Nhân, thật xin lỗi! Anh không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy! Em đại nhân đại lượng đừng so đo với anh họ nhé!”
Trì Tiêu nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì?”
“Người mẫu nhỏ kia tên gì nhỉ… À đúng! Eva! Chính là cô ta! Thật xin lỗi Nhân Nhân, anh không ngờ cô ta lại vì quan hệ với anh mà làm bậy bên ngoài, anh ỏ đây bồi thường cho em được không! Chúng ta là người một nhà cả mà, em tuyệt đối đừng trách tội anh họ nhé!”
“… Hình như cô ta tên Irene mà nhỉ?” Trì Tiêu suy nghĩ một chút liền nhớ tới tên “người mẫu nhỏ” có liên quan với cô.
“A? …Vậy à, haiz xem trí nhớ của anh này! Ôi trời mặc kệ là ai, tóm là đều do anh không biết dạy dỗ, Nhân Nhân, anh đặc biệt gọi cho em để xin lỗi! Em nhất định phải th thứ cho anh! Em nhớ kêu Thư Thừa cũng tuyệt đối đừng so đo với anh đó!”
“Chuyện này đều tại anh! Chúng ta là người nhà vô tình hại người nhà, em tuyệt đối đừng ghi thù anh nhé!”
“Có phải cô ta làm xước chiếc túi số lương có hạn của em không? Em ên tâ, bao nhiêu tiền anh cũng sẽ đền cho em! Chỉ cần em đừng so đo với anh!”
Trì Tiêu mặc kệ Từ Thư Ngạn ở bên kia bla blo sám hối xin lỗi một trận, đầ óc lại nhanh chóng xoay chuyển, từ từ làm rõ đầu đuôi ngọn ngành cả câu chuyện —
Cái đùi vàng không dễ chọc sau lưng người mẫu Irene kia chính là Từ Thư Ngạn. Từ Thư Ngạn biết Irene đắc tội người khác ỏ ngoài, còn biết quan hệ của người đó với Trì Tiêu không cạn thì lập tức gọi cho Trì Tiêu nhận lỗi, còn nhắc tới Từ Thư Thừa.
Trì Tiêu lặng lẽ liếc người đàn ông trong thư phòng. Cô chỉ kêu Diêu Thi điều tra chi tiết về Irene giúp, nếu chuyện này chọc tới trước mặt Từ Thư Ngạn, cũng không phải là không có khả năng.
Sư huynh của Diêu Thi hiện đang là tổng giám đốc chi nhánh châu Âu của tập đoàn Trung Thành, đồng thời là trợ lý hàng đầu của Từ Thư Thừa ở nước ngoài lúc trước, Diêu Thi đúng lúc là người Từ Thư Thừa sắp xếp giới thiệu cho Trì Tiêu.
Kỳ thật mât độ giao nhau của mạng lưới quan hệ của hai người rất dày, Trì Tiêu muốn điều tra cái gì, bên phía Từ Thư Thừa không khó nhận được tin tức, sau đó giống như mọi lần trước, không đợi cô tốn công tốn sức đã giải quyết sạch sẽ cho cô.
“Anh họ.” Trì Tiêu ngắt lời Từ Thư Ngạn nói đang tràng giang đại hải, giọng điệu trầm tĩnh trả lời: “Em hiểu ý anh, có lẽ đầu đuôi ngọn ngành anh cũng rõ, đến lúc đó em sẽ gửi anh hóa đơn sửa chữa. Nhưng anh không cần nhận lỗi với em, là cô Irene kia nên xin lỗi bạn của em mới đúng.”
Từ Thư Ngạn lập tức đáp: “Không thành vấn đề không thành vấn đề! Anh nhất định sẽ kêu Eva gì đó, à không là Irene! Kêu Irene đích thân tới cửa xin lỗi bạn em! Thật lòng thật dạ mà xin lỗi! Cho nên…”
“Hửm?”
“Cho nên em có thể nói với Từ Thư Thừa một chút, khoản đầu tư đã đồng ý cho anh lúc trước…”
Trì Tiêu còn chưa nghe rõ câu kế tiếp thì điện thoại đột nhiên biến mất, không biết từ khi nào Từ Thư Thừa đã đi tới phía sau cô, đồng thời rút điện thoại của cô áp lên tai mình, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Xin lỗi xong chưa?”
Không biết bên kia nói gì, anh lạnh lùng lại dứt khoác trả lời một câu: Xong là được, đầu tư thì miễn đi.”
Nói xong anh liền cúp điện thoại.
Trì Tiêu nhìn mà ngơ ngác, đợi người này ôm mình vào trong phòng mới kém nhạy bén mà hỏi một câu: “Sao anh đi đường mở cửa lại không có tiếng?”
Từ Thư Thừa thay đổi thái độ lạnh nhạt vừa rồi, cười đến ôn hòa: “Có lẽ anh ta quá om sòm phân tán sự chú ý của em.”
Trì Tiêu bỗng dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh: “Em nhớ người anh họ này của anh đã kết hôn lâu rồi.”
Từ Thư Thừa ừm một tiếng.
Mấy năm trước Từ Thư Ngạn đã kết hôn, còn lấy một thiên kim nhà giàu môn đăng hộ đối, cả con trai cũng đã có.
Nhưng đôi vợ chồng này không có tình cảm gì, cứ mỗi người chơi phần mình, không ai ảnh hưởng tới ai, cũng xem như một hình thức hòa thuận khác giữa vợ chồng.
Trì Tiêu trầm ngâm gật đầu, vui mừng nói: “May mà anh không giống anh ta.”
Kết hôn rồi còn mờ ám với người mẫu, hơn nữa nghe những lời anh ta nói, cả tên của đối phương mà anh ta còn không nhớ, không biết cuối cùng mờ ám với bao nhiêu người.
Từ Thư Thừa đưa tay véo nhẹ chóp mũi cô, bật cười bảo: “Anh có giống anh ta hay không chẳng phải em rõ nhất sao?”
Trì Tiêu nhăn nhăn mũi, túm tay anh lại: “Anh Từ Thư Thừa, em chỉ kêu chị Diêu Thi giúp em điều tra thôn tin cá nhân, sao anh đã biết tất cả mọi chuyện còn không nói với em?”
“Giải quyết xong mới tiện tranh công với em.” Từ Thư Thừa rút tay về vòng qua em cô kéo người ra ngoài: “Anh giải quyết thế nào? Có đúng ý em hay không?”
Trì Tiêu gật đầu rồi chần chờ hỏi: “Thật ra anh họ của anh tìm em nhanh như vậy chủ yếu là sợ anh tìm anh ta gây sự, em lại không chịu ấm ức, đáng lẽ bọn họ nên xin lỗi Yểu Yểu mới đúng.”
Từ Thư Thừa đứng lại, mặt đối mặt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Đồ của vợ anh bị làm xước, thế mà không gọi là chịu ấm ức sao?”
Lại tới nữa lại tới nữa!
Anh lại gọi cô là “vợ”, còn là cảnh tượng mạt đối mạt mắt đối mắt. Cảm giác căng tràn kỳ lạ trong lòng Trì Tiêu lại kéo tới, cô hơi bối rối né ánh nhìn chăm chú của anh, giả bộ điềm nhiên như không có việc gì nói: “Vậy không có gì…”
“Nhân Nhân!” Bỗng nhiên anh gọi tên mụ của cô, không bao dung dịu dàng như lúc trước, chẳng hiểu sao giọng điệu lại nặng hơn.
Trì Tiêu bất đắc dĩ ngước mắt nhìn anh, trầm giọng bảo: “Em không cảm thấy ấm ức mà.”
Từ Thư Thừa ại hiếm khi nghiêm túc bình tĩnh mà nói với cô: “Không ai được phép khiến em ấm ức, hiểu chưa?”
“À…”
Có một loại ấm ức gọi là chồng bạn cảm thấy bạn ấm ức.
Buổi chiều lúc Trì Tiêu đang điên cuồng quẹt thẻ ở cửa hàng với mẹ Từ thì bỗng nhiên Triệu Yểu xuất hiện trong nhóm chat, giọng điệu cực kỳ kích động, khiến Việt Loan Loan cũng kích động theo.
[Tiên nữ Yểu: Các chị em! Tuyệt tuyệt! Hay lắm cmn thật sự hay lắm!]
[Tiên nữ Yểu: Irene kia đến phòng làm việc của tớ! Giám đốc và tổng biên tập tạp chí của bọn họ cùng nhau tới, bảo phải đích thân xin lỗi tớ!]
[Tiên nữ Yểu: Vả mặt tới quá nhanh như vòi rồng!]
[Tiên nữ Loan: Lại đến phân đoạn vẩ mặt mà tớ thích nhất rồi! Wifi đầy vạch, pin 100%, mời cậu trình bày!]
[Tiên nữ Yểu: [Thờ ơ lạnh nhạt.jpg] Haiz, thật ra cũng không có gì, cô bé này còn nhỏ chưa trải sự đợi, xem thường Yểu Yểu Tử của tớ, nào biết bên trên Yểu Yểu Tử của tớ có người, còn lợi hại hơn người phía trên cô ta!]
[Tiên nữ Loan: Chẳng lẽ cậu thật sự dọn @Một con cá muối tới hả??? Kích thích.jpg]
[Tiên nữ Yểu: Vốn dĩ tớ còn đang thấy lạ, trọng điểm tới rồi đây! Irene kia liên tục nhắc đến “Cô Trì” với tớ, thái độ thực sự một trời một vực vói hôm qua! Nhưng lúc trước cô ta căn bản không biết túi hoàng hậu kia là của Nhân Nhân, có phải lúc Nhân Nhân điều tra chi tiết về cô ta đã để lộ phong thanh gì, bị đùi vàng sau lưng cô ta biết không dễ chọc hay không?]
[Tiên nữ Loan: @Một con cá muối, cho mời đùi vàng thực thụ uất hiện giải thích!]
[Tiên nữ Yểu: @Một con cá muối, cho mời đùi vàng thực thụ uất hiện giải thích!]
[Một con cá cuối: (Meme thờ ơ lạnh nhạt) Kỳ thật cũng không có gì, lúc tớ nhờ chị Diêu Thi điều tra vô tình để anh Thư Thừa biết, chuyện sau đó hai cậu cũng đoán được rồi…]
[Tiên nữ Loan: …]
[Tiên nữ Yểu:!!!!!!]
[Tiên nữ Loan: Ngài Từ trâu bò! Mời ngài Từ uống Cocacola lạnh.jpg]
[Tiên nữ Yểu: Ngài Từ trâu bò! Mời ngài Từ uống Cocacola lạnh.jpg]