Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Từ Yếm Đeo Cổ Đến Áo Cưới - Trang 2

Chương 23: Cho tớ mượn bố dùng một chút



Lớp chuyên ngành sáng thứ sáu, thừa dịp mọi người khá đông đủ, Trương Linh Lợi nhắc tới chuyện liên hoan, hiện tại tạm thời chọn cuối tuần đầu tiên sau khi kỳ nghỉ Quốc Khánh kết thúc, đã chọn ra ba chỗ, một chỗ trong đó đúng lúc là thị trấn nghỉ dưỡng do Trần Hiểu Đan mãnh liệt đề cử.
Sau khi tập thể cán bộ lớp thương lượng xong quyết định để lớp trưởng dẫn đầu, cùng với mấy cán bộ lớp khác tới đó tìm hiểu thực tế trước, cuối cùng sẽ xác định địa điểm tụ tập. Quyết định địa điểm xong thì đặt chỗ, sau đó mỗi bạn hoc phải chia đều chi phí mới có chương trình sơ bộ, có thể chuyển chi phí của mỗi người cho lớp phó đời sống chịu trách nhiệm về mặt này trước, sau khi liên hoan kết thúc dư sẽ trả lại thiếu thì bổ sung thêm.
Mọi người đều tỏ vẻ tán thành.
Chuyện lớp thông báo xong cũng gần đến thời gian vào học.
Trương Linh Lợi ngồi chung vói bạn cùng phòng ở dãy ngay phía trước Trì Tiêu.
Hôm nay phòng ngủ của Trì Tiêu xem như đông đủ, Lâm Gia đã báo trước cho ông chủ của công ti để trống thời gian buổi sáng mỗi thứ sáu.  Môn chuyên ngành nhất định phải có mặt, Trần Hiểu Đan cũng hiếm khi không vì lười biếng mà vắng mặt. Dạo gần đây ở phòng 522 chỉ không thấy mỗi Cát Viện.
Lâm Gia đang nhỏ giọng kể chuyện bản thân thuê phòng cùng Trì Tiêu, cô ấy và một nữ sinh thực tập cùng đợt trong công ti đã hẹn sẽ thuê chung, gần đây bọn họ đều đang xem thử gần công công ti có chỗ phù hợp không.
Lớp phó đời sống là bạn cùng phòng của Trương Linh Lợi một lát sau bỗng xoay đầu lại hỏi bọn họ: “Cát Viện có tham gia hay không?”
Ba người đều vẻ mặt mờ mịt, Lâm Gia lắc đầu nói: “Không rõ ắm, gần đây hình như cô ấy thực tập rất bận, không hay liên lạc với bọn tớ.”
Cát Viện rất đẹp, vòng quan hệ rộng, bình thường hay ra ngoài chơi hoặc tham gia một vài hoạt động, còn rất thích đăng vòng bạn bè,  thời gian gần đây quả thực không thấy cô ta cập nhật trạng thái.
“Nếu không mọi người gọi điện hoặc gửi wechat hỏi cô ấy được không? Tớ phải thống kê nhân số trước, có thể dẫn người nhà theo, có điều phải chia tiền.”
“Dẫn người nhà theo…” Lâm Gia dùng vai đẩy Trì Tiêu, nháy mắt cười với cô: “Phòng bọn tớ chỉ có Trì Tiêu không phải độc thân, cậu có muốn dẫn người nhà theo không?”
Trì Tiêu nhẹ nhàng liếc cô ấy một cái, vừa định lắc đầu bảo không, nhưng cô lại không chắc Từ Thư Thừa có muốn đi với mình hay không nên tạm giữ lại, nói với lớp phó đời sống: “Ghi lại cho tớ trước đã, tớ… về nhà hỏi xem.”
Trương Linh Lợi nghe mà kinh ngạc trong lòng. Cô ấy biết Trì Tiêu đã kết hôn,  lúc đó còn nhận được thiệp mời,  chỉ là lúc ấy đang ở quê nên không tiện đến tham gia, chỉ gửi tiền mừng qua, chẳng bao lâu sau ở quê đã nhận được quà từ đôi vợ chồng mới cưới gửi qua bưu điện.
Từ món quà đáp lễ được gói rất đẹp đẽ  bên trong phong phú lại tinh xảo kia có thể thấy nhà Trì Tiêu rất giàu, nhất định chồng cô cũng không kém hơn bao nhiêu.
Trừ việc đó ra Trương Linh Lợi còn nhìn thấy ảnh cưới của Trì Tiêu từ album ảnh điện tử, quả thực chú rể rất đẹp trai, giá trị nhan sắc chỉ có hơn chứ không có kém so với rất nhiều thần tượng thịt tươi trong giới giải trí.
Gạt thân phận bối cảnh sang một ben, nếu đôi vợ chồng này cùng xuất hiện ở buổi họp lớp, cả lớp còn ai có tâm trí để chơi nữa, thưởng thức giá trị nhan sắc của đôi vợ chồng thần tiên kia còn không kịp nữa là.
Trương Linh Lợi còn chưa kịp hỏi Trì Tiêu cho rõ đã thấy cô cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, gương mặt luôn luôn bình thản của cô bỗng nhăn nhó.
Người đẹp khẽ nhíu mày vẫn đẹp đến không thể bắt bẻ.
Cô vừa định cất điện thoại chuẩn bị học thì bỗng nhiên điện thoại rung mấy cái. Trì Tiêu mở màn hình, thanh thông báo nhăc có tin nhắn wechat, vì đã đặt quyền riêng tư nên không hiện tên.
Cô nhấn vào wechat, hàng đầu tiên bên dưới khung chat được đính trên đầu của Từ Thư Thừa chính là một cái icon khóc thút thít do Triệu Yểu gửi vào nhóm chat, có mấy tin nhắn chưa đọc.
[Tiên nữ Yểu: Nhân Nhân… tớ có một tin xấu muốn nói với cậu…]
[Tiên nữ Yểu: Cậu tuyệt đối đừng tức giận, nhất định phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, đều là lỗi của tớ, đến lúc đó cậu muốn đánh tớ thế nào cũng được!!!]
[Tiên nữ Yểu: [Khóc] [Khóc] [Khóc][Khóc] [Khóc] [Khóc] [Khóc][Khóc]]
[Tiên nữ Yểu: [Ảnh]]
[Tiên nữ Yểu: Túi hoàng hậu cậu cho tớ mượn… bị xước… Tớ sai rồi.jpg]
[Tiên nữ Yểu: Quỳ xuống.jpg]
Tấm ảnh Triệu Yểu gưi tới là chụp túi hoàng hậu Trì Tiêu cho cô ấy mượn chụp hình, ở giữa thân túi có một vết xước mảnh dài chừng ngón trỏ, cực kỳ dễ thấy trên bề mặt da tinh xao.
Chiếc xe hạng sang hàng chục hàng trăm triệu bị xước một cái cũng phải bồi thường không ít tiền, huống chi là đồ da xa xỉ cao cấp giá cả trên trời.
Trì Tiêu nhíu mày không phải vì tiếc cái túi bị xước mà là nhớ rằng đây là cái mẹ tặng cho cô nhưng cô đã không giữ gìn cho tốt.
Giảng viên đã tiến vào lớp mở máy chuẩn bị giảng bài, Trì Tiêu vội vàng trả lời Triệu Yểu —
[Một con cá muối: Không sao, tớ phải học rồi, lát nữa tan học nói tiếp. Sờ đầu môt cái.jpg]
Sa đó cô tắt mạng điện thoại.
Sau khi tan học Trì Tiêu lại mở điện thoại, thấy những tin nhắn Triệu Yểu trả lời mìn đều là tự trách điên cuồng và nhắc tới phương pháp cứu vãn, đợi cô trả lời, Triệu Yểu lập tức gọi tới.
“Nhân Nhân, tớ đã hỏi chuyên gia của Daya rồi, họ bảo tình huống này có thể sửa được nhưng tốt nhất là thay da, nhưng phải gửi tới trụ sở chính, hơn nữa vì là bản đặc biệt số lương có hạn nên tớ không tụ đưa được, phải là chủ sở hữu đưa, cậu cứ đưa đi, bao nhiêu tiền tớ cũng trả!”
“Không sao, vấn đề không lớn, cậu đừng sốt ruột.” Trì Tiêu vừa xuống lầu vừa nói chuyện, đang là giờ cao điểm giữa trưa, rất nhiều người rời khỏi tòa nhà dạy học, xung quanh hôi hả nhốn nháo, bước chân cũng khá chậm.
“A a a a tớ không sốt ruột mà là tức! Cậu cho tớ mượn dứt khoát như vậy mà tớ lại không bảo vệ nó cho tốt! Tớ đúng là phế vật!”
Trì Tiêu bình tĩnh an ủi cô ấy: “Không đến mức đó đâu chị Yê, thật đó.”
Triệu Yểu ở bên kia phát điên trong chốc lát mới giải thích đầu đuôi chuyện túi xách bị xước với Trì Tiêu.
Không bảo quản được là thứ yếu, chủ yếu vẫn là có người cố ý.
Thương hiệu Triệu Yểu tự thành lập vẫn còn rất mới, hiện tại nền tảng không ổn, còn kém những thương hiệu quốc tế rấ xa, chụp ảnh bìa hiển nhiên khong mời được nhân vật lớn kiểu siêu mẫu hàng đầu nên tạp chí đã chọn vài người mẫu dưới trướng mình.
Người mẫu là do đích thân Triệu Yểu lựa chọn, ngoài tiếng tăm ra thì các phương diện khác đều rất phù hợp với yêu cầu của cô ấy nên đã quyết định ra.
Sáng nay chụp được một nửa thì bỗng nhiên hai người mẫu trong đó đã cãi nhau trong phòng trang điểm, lúc ấy nhân viên công tác đã kịp thời khuyên can nên mọi người cũng không để ý tới tình huống nhỏ đó.
Ai ngờ nửa buổi chụp sau người mẫu đứng ở vị trí trung tâm cần dùng tới túi hoàng hậu, đúng lúc người này chính là một trong những nhân vật chính của vụ cãi vả vừa nãy, đang chụp giữa chừng không biết sao cô ta lại va chạm với người khác. Trong lúc xoay người hai người va vào nhau một phát, túi xách liền bị đạo cụ bằng thủy tinh bên cạnh cào ra một vết xước dài.
Vị trí đó không có máy quay, sau khi xem lại lịch camera cũng không chụp được chi tiết tình hình lúc đó, là người thứ ba đứng gần nười mẫu đó nói là vị ở vị trí tủng tâm bị người khác cố ý đụng phải.
Sự thật được phơi bà, người mẫu kia lại rất dứt khoát nói bằng lòng chịu trách nhiệm. Cô ta đứng nói chuyện không đau eo, đau lòng đến nhỏ máu chính là Triệu Yểu.
Triệu Yểu thậm chí muốn thay người tại chỗ, nhưng buổi chụp ảnh đã sắp kết thúc, đổi người chụp lại sẽ rất tốn kém.
Mặc dù số tiền đó có lẽ so ra còn kém một lần sửa túi.
Việc chụp ảnh bị gián đoạn, túi xách hàng hiệu bị hỏng, cả hai kết hợp lại, thảo nào Triệu Yểu muốn phát điên.
Buổi chiều Triệu Yểu và trợ lý cùng nhau tới Đào Hoa Nguyên trả túi cho Trì Tiêu. Sau khi cô ấy bước vào ngồi xuống lập tức điên cuồng uống mấy ngụm nước dẹp yên lửa giận trong lòng, dẹp cả buổi vẫn tức gần chết.
“Tức chết bà đây rồi! Các cậu biết giọng điệu cô ta thế nào không? Cái người cố ý đụng người ta trong lúc chụp hình bảo là xước thì xước, cùng lắm cô ta bỏ tiền sửa? Tớ nghĩ cô ta ăn hẹ hay ăn tỏi mà khẩu khí lại lớn như vậy! Ha! Giỏi thật, tớ cho người điều tra về cô ta, không ngờ sau lưng lại có đùi vàng làm chỗ dựa, hèn gì không thèm quan tâm chút tiền đó!”
Việt Loan Loan gần như đã nghe được toàn bộ câu chuyện, nghe Triệu Yểu nói vậy thì lòng hóng hớt bắt đầu cháy hừng hực: “Đùi vàng của cô ta là ai? Có thể vàng bằng bố đường của chúng ta không?”
Nói xong cô ấy gác tay lên vai Trì Tiêu, tỏ vẻ đây chính là “bố đường” của bọn họ.
Đúng lúc này điện thoại của Triệu Yểu vang lên, cô ấy cúi đầu xem tin nhắn, trợ lý của cô ấy liền nói tiếp: “Trọng điểm là ở đây, chúng tôi chỉ điều tra được sau lưng cô ta có chỗ dựa nhưng không tra ra được là ai, cũng không đơn giản.”
Dựa vào vòng quan hệ của Triệu Yểu cũng không điều tra được, ít nhất có thể kết luận người phía sau người mẫu kia lợi hại hơn nhà họ Triệu một chút.
“Đệch! Cái thứ ngu xuẩn này thật sự tự đề cao bản thân hả!” Triệu Yểu hung hăng ném điện thoại lên bàn: “Cô ta chuyển tiền cho tớ, một trăm ngàn! cô ta xem thường mình hay là xem thường tớ vậy?”
Thấy thái độ chống đối của đối phuong, cả Trì Tiêu cũng nhíu mày: “Tại sao cô ta lại làm như vậy?”
“Tại sao, ai biết tại sao chứ? Chỉ trách lúc trước tớ bị mù chọn trúng cô ta, nào ngờ đó là một tôn đại phật không chọc nổi!” Triệu Yểu lại uống một miếng nước, vuốt ngực thuận khí cho mình: “Không nên tức giận không nên tức giận, giận tới bệnh thì không có người thay…”
Trợ lý tiếp tục giải thích: “Sau này tôi có nghe được vốn dĩ cô Irene này đã bất hòa với Vivi – người ở vị trí trung tâm mà chúng tôi chọn, hình như không phục cô ấy được đứng ở vị trí đó, đồng thời bất mãn với sự thiên vị của công ti. Có lẽ tìm được chỗ dựa nên hành động có chút bất chấp, bên phía tạp chí đã xin lỗi, bảo à bằng lòng chọn lại người tiếp tục chụp hình, có điều…”
“Có điều cơn tức này mẹ nó tớ nuốt không trôi!” Triệu Yểu tức giận nói.
“Tớ đã gọi điện cho Daya, lát nữa bọn họ sẽ cử người tới lấy túi, chuyện chi phí cậu đừng động vào, giải quyết chuyện bên phía cậu trước đã.” Trì Tiêu liếc hộp đựng túi bên cạnh, bổ sung thêm: “Cô ta có thể không cần bồi thường nhưng phải xin lỗi cậu.”
Mang cảm xúc cá nhân vào công việc, thiếu chuyên nghiệp làm việc chụp ảnh bị gián đoạn, trong lòng lại không hề cảm tháy áy náy vì lỗi lầm của bản thân, ngược lại ỷ vào phía sau có chỗ dựa mà không phân biệt tình hình lấy tiền đập người.
Hành động của loại người này đúng là đáng ghét.
Triệu Yểu gật đàu: “Tớ sẽ tìm người tiếp tục điều tra cô ta, tớ không tin dựa vào tính tình đó của cô ta lại tìm được núi dựa lớn gì!”
“Cô ta tên Irene đúng không? Thuộc công Triệu Yểu nào, tớ kêu chị Dieu Thi hỗ trợ điều tra thêm.”
Việt Loan Loan lập tức nói tiếp: “Bộ dạng tiểu nhân đắc chí của cô ta quá khó coi! Đặc biệt là còn dám bắt nạt Yểu Yểu Tử của chúng ta! Đào ra! Đào tận gốc rễ của cô ta!”
Trì Tiêu quay đầu sâu kín nhìn cô ấy: “Hình như cậu hơi kích động.”
Triệu Yểu cũng nhìn sang: “Cậu biế bây giờ  Yểu Yểu Tử của cậu tức giận bao nhiêu không! Nghe giọng điệu này của cậu lại còn rất chờ mogn nhỉ?!”
Việt Loan Loan vội vàng xua tay: “Tớ không có tớ không có hai cậu đừng có nói lung tung! Rõ ràng là tớ mong đọ tình tiết vả mặt phía sau mà!”
Cô ấy nghiêm túc phân tích: “Hai cậu ngẫm lại đi, đưa mắt nhìn khắp Ninh thành, thậm chí là cả nước, có mấy người hơn được bố Nhân Nhân của chúng ta, huống hồ Nhân Nhân trừ bố ruột ra còn có chồng và bố của chồng nữa! Thế này ai mà chịu nổi chứ? Vả mặt không phải sẽ vang bôm bốp hay sao!”
Nghe hình như cũng hơi có lý.
Dường như Triệu Yểu đã bị thuyết phục, cô ấy túm lấy tay Trì Tiêu: “Chị em! Bọn họ dám bắt nạt tớ! Đến lúc cần thiết nhớ cho tớ mượn bố dùng một chút!”
Trì Tiêu: “…”
Chương trước Chương tiếp
Loading...