Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc
Chương 17: Hơi phiền
Quý Minh Xuyên cũng chẳng có vẻ gì là xấu hổ, y thong thả rút tay về: “Thường nghe Khương Hi nhắc đến cậu.”
Những lời này thoạt nghe có hơi giống như đang công khai chủ quyền.
Mạch cảm xúc của Yến Vi Sí phẳng lặng bao năm, không lên cũng không xuống, dạo này mới bắt đầu xuất hiện những gợn sóng hiếm hoi. Hiện tại hắn quay trở về dáng vẻ bình thường như lúc trước, chán chường hút trà sữa, chẳng buồn đáp lại lấy một từ.
“Tôi và Khương Hi chuẩn bị tới phố điện tử, các cậu có muốn đi cùng không?” Cử chỉ và lời nói của Quý Minh Xuyên cực kỳ tự nhiên.
Y và Yến Vi Sí đều từ vùng khác đến học ở Xuân Quế, nhưng gia cảnh và môi trường trưởng thành lại như trời với đất.
Song, lúc này bọn họ đứng chung một chỗ, người qua đường khó mà nhìn ra sự khác nhau.
Trước đề nghị của Quý Minh Xuyên, Hoàng Ngộ tỏ vẻ “còn đang cân nhắc”, dứt khoát bỏ lơ cái nháy mắt ra hiệu bảo gã từ chối của Khương Hi. Ngược lại, Yến Vi Sí chỉ cúi đầu xem điện thoại vờ như không nghe thấy. Khi phát hiện tin nhắn gửi đến là thông báo khuyến mãi nạp phí data, hắn tắt điện thoại đi, sau đó bật lại rồi nhấp vào wechat kiểm tra một lượt.
Người ở vị trí đầu tiên trong danh sách liên lạc chẳng có động tĩnh gì, tin nhắn mới nhất vẫn dừng ở emoji “mỉm cười” gửi từ ngày hôm trước.
Cuối cùng, bốn người vẫn quyết định đi phố điện tử.
Gọi là phố điện tử song thật ra nơi này khá nhỏ. Có điều chim sẻ tuy nhỏ nhưng vẫn có đủ nội tạng, nếu muốn đi thăm thú cẩn thận cũng phải tốn hết nửa ngày.
Yến Vi Sí vừa đi vừa lướt điện thoại, ngay sát là Hoàng Ngộ đang theo chân.
Khương Hi chiếm nốt vị trí còn lại kề bên Yến Vi Sí, còn Quý Minh Xuyên thì đi bên cạnh cô bé.
Đường đi không rộng lắm, bốn người đi song song không được bao lâu đã bị dòng người vội vã chen qua chia thành hai nửa.
Yến Vi Si và Hoàng Ngộ tụt lại phía sau. Hoàng Ngộ phát hiện đồ Khương Hi mua đều do Quý Minh Xuyên cầm hộ, mà Khương Hi có vẻ vẫn chưa ý thức được điều này. Bóng dáng hai người đi cùng nhau ấy vậy mà còn trông rất đẹp đôi.
“Anh Sí, thấy thế nào?” Hoàng Ngộ huých tay Yến Vi Sí.
Yến Vi Sí cất điện thoại: “Cái gì?”
“Người ấy.” Hoàng Ngộ ra hiệu bảo hắn nhìn đôi học sinh ngoan đi đằng trước.
Yến Vi Sí còn chẳng buồn liếc: “Không quan tâm, đừng hỏi tao”.
Dù Khương Hi đi cùng người hay heo đi chăng nữa thì hắn cũng chỉ có một câu trả lời như thế.
“Đoá hoa lạnh lùng xa cách trong truyền thuyết giờ đây đóng vai kẻ vô hình.” Hoàng Ngộ xuýt xoa, “Cũng là một kẻ theo đuổi đủ tư cách, khá được đấy chứ.”
Bỗng nhiên Yến Vi Sí chửi thề: “Chết tiệt”.
Hắn xoay người tách khỏi đội ngũ, ngay tức khắc gọi điện thoại.
Hoàng Ngộ đần cả mặt, chuyện gì vừa xảy ra vậy, sao anh Sí tự dưng nổi cáu rồi? Đang gọi điện thoại cho ai thế, bên ấy làm ổng không thoải mái à?
Tám chín phần mười là như thế.
Hoàng Ngộ cũng buột miệng bật ra vài câu thô tục, có hơi phiền muộn xen lẫn bất lực vì niên thiếu vô năng. Gã lau gương mặt anh tuấn của mình, chuyển dời sự chú ý sang Quý Minh Xuyên, đứng trên cương vị nhà mẹ đẻ mà quan sát kỹ một lượt.
Nhìn y có vẻ rất cao, thậm chí trông còn cao hơn gã.
Hoàng Ngộ đi lên đằng trước: “Quý Minh Xuyên này, cậu cao bao nhiêu thế?”
Quý Minh Xuyên trả lời: “Một mét tám bảy”.
Hoàng Ngộ tức đến vẹo cả mũi, đệt, thật sự cao hơn gã hai centimet.
Cao bằng anh Sí.
Cảm nhận được ánh mắt của Khương Hi, Hoàng Ngộ đi tới cạnh cô bé.
Khương Hi nóng nảy hỏi: “Anh Sí đâu rồi?”
“Đằng kia đây.” Hoàng Ngộ chỉ cô bé nhìn về một phía, sau đó ghé sát tai cô nhóc, “Tiểu Hi, anh mách anh mày”.
Khương Hi trợn to mắt gào lên: “Anh bị điên à, mách anh em làm gì?!”
Hoàng Ngộ cười cười né sang một bên với vẻ mặt ngứa đòn.
Sao lại chơi trò mách phụ huynh ấy hả? Đại khái là bởi vì cái tên Quý Minh Xuyên kia có bề ngoài có thể đi vào cửa chính nhà họ Khương chứ sao.
Hơn tám giờ tối, Khương Lương Chiêu vốn đang đi thăm quan ở nơi khác vội vã chạy về, cả nhóm ăn cơm tối ở “Đinh Gia Nhân”.
Không có rượu, chỉ có nước trái cây.
Khương Lương Chiêu là người chủ trì bữa tiệc đột xuất này, phong thái văn nhã điềm đạm, cũng chẳng gây khó dễ gì cho Quý Minh Xuyên.
Ngược lại, hắn ta còn lấy máy ảnh chuyên nghiệp ra chụp cho cả bọn một tấm ảnh chung.
Cốt truyện phim thần tượng mà Khương Hi tưởng tượng không xảy ra, cô bé thò chân dưới bàn định đá Quý Minh Xuyên.
Kết quả là đá trúng chân anh mình.
Khương Lương Chiêu tỏ vẻ như không có chuyện gì mà ăn tiếp, nhìn cô nhóc bằng một ánh mắt nghiêm khắc. Khương Hi biết anh trai tức giận rồi nên cũng chẳng dám giở thói tuỳ hứng nữa.
Sau khi ăn xong, Yến Vi Sí và Khương Lương Chiếu đến chỗ của Hoàng Ngộ, còn Quý Minh Xuyên thì đưa Khương Hi về nhà.
Khương Hi mang sự bực tức vì không được như ý muốn trút giận lên người Quý Minh Xuyên: “Cậu lại nói linh tinh cái gì rồi?”
Quý Minh Xuyên bình tĩnh nhìn cô nhóc: “Tớ không để lộ quan hệ của chúng ta mà.”
“Quan hệ cái gì mà quan hệ.” Khương Hi đứng trên bậc thang chống nạnh chất vấn, “Chúng ta có mối quan hệ gì à?”
Quý Minh Xuyên không nói năng gì.
“Cậu biết tôi có người trong lòng, tôi cũng không giấu giếm cậu, còn hay nhờ cậu nghĩ cách để theo đuổi ảnh.” Khương Hi nói rất nhanh, đến mức hụt cả hơi, cô nhóc hít sâu mấy cái, “Quý Minh Xuyên, cậu đừng áp đặt ảo tưởng của mình lên người tôi, chúng ta không có khả năng, mãi mãi không có.”
Quý Minh Xuyên im lặng hồi lâu, sau đó mở miệng nói: “Rất xin lỗi.”
Chán nản và cay đắng.
Phối hợp với gương mặt đẹp đến ngây người này của y, có tính sát thương cực mạnh.
Khương Hi sửng sốt một lúc, giậm chân: “Phiền chết đi được! Tuần sau cậu đi tìm giáo viên chủ nhiệm nói cậu muốn đổi chỗ đi, tôi không ngồi cùng cậu nữa!”
Cô bé thở phì phò đầy tức tối đi mất.
Quý Minh Xuyên kéo chiếc khăn quàng trên cổ mình, đứng đó không đi.
Cô gái nhỏ vừa tức giận rời đi đã quay lại, đứng cách đó cỡ năm ba bước, chẳng chịu thừa nhận bản thân không dám bắt taxi một mình, mất tự nhiên gọi tên y, “Quý Minh Xuyên, cậu đưa tôi về đi.”
Quý Minh Xuyên đứng ngược sáng, ngước mắt nhìn cô bé. Đôi mắt sâu thẳm, trìu mến ẩn trong bóng tối, nuông chiều và dung túng hằng ngày cũng bị che khuất đi.
Khương Hi đột nhiên cảm thấy có chút e dè, cô bé ngẩng cao cổ như một con thiên nga kiên cường mà xinh đẹp: “Cậu không muốn à?”
“Muốn chứ.” Quý Minh Xuyên đi về phía cô nhóc.
Khương Lương Chiêu không nhắc gì về Quý Minh Xuyên, nhưng Hoàng Ngộ uống nhiều cà phê, hưng phấn không ngủ được lại ngồi phân tích một hồi. Nửa đêm gã sang giường Khương Lương Chiêu, dựng người dậy nói chuyện phiếm.
“Mặc dù đồ cậu ta mặc không phải thương hiệu quen thuộc với chúng ta nhưng trông chất lượng không tệ, phong cách cũng rất giống với chúng ta.” Hoàng Ngộ ngồi bật dậy, “Sẽ không phải là tiêu tiền của Tiểu Hi đấy chứ?”
Khương Lương Chiêu ngáp một cái, “Không quan trọng.”
Đấy là tiền tiêu vặt của em gái, do chính nó quản lý.
Hoàng Ngộ ngã xuống giường, định nói xấu Quý Minh Xuyên song lại phát hiện không có gì để phàn nàn, thế quái nào cứ như không tìm được khuyết điểm ấy nhỉ?
Được đấy, đúng là một tên nguỵ quân tử.
Bởi vì cơ bản trên đời không có người hoàn hảo, chỉ có mặt nạ hoàn hảo.
Hoàng Ngộ rung đùi hỏi, “Có muốn điều tra một chút không?”
“Không cần.” Khương Lương Chiêu bật điều hoà, sau đó tắt đèn bàn, Quý Minh Xuyên chỉ là một nhân vật tầm thường ở trường Trung học Số 1 của Xuân Quế, liếc một cái là thấu tương lai của y.
Tiểu Hi cũng chẳng mấy quan tâm tới Quý Minh Xuyên. Quý Minh Xuyên ấy à, thậm chí không thể được gọi là vai phụ có bao nhiêu phần diễn trong cuộc đời Tiểu Hi, cùng lắm chỉ là một người qua đường Giáp.
Để cô bé giết thời gian trước khi về nhà, dỗ dành cô bé vui vẻ, cho cô bé chút ngọt ngào, vậy thôi.
Quen biết ở Xuân Quế, cũng giới hạn trong Xuân Quế.
Rạng sáng, Khương Lương Chiêu nóng đến tỉnh cả ngủ, đẩy đống tay chân gác trên người mình ra, sửa sang lại áo ngủ bằng lụa đang nhăn nhúm rồi đi ra ngoài rót nước uống.
Phòng khách không bật đèn, Yến Vi Sí đang ngồi trên sofa hút thuốc lá, Khương Lương Chiêu sửng sốt hỏi: “Anh Sí, mày dậy sớm hay thức trắng đêm không ngủ thế?”
“A Ngộ ngáy to quá, khiến tao đau cả đầu.” Giọng Yến Vi Sí bị khói hun trở nên hơi khàn.
Khương Lương Chiêu vốn đang định đi vào phòng bếp nghe vậy thì ngừng bước, ba người bọn họ chơi với nhau mười mấy năm đâu thiếu lần ngủ chung, A Ngộ cũng không phải đêm nay mới bắt đầu ngáy.
Lát sau, Khương Lương Chiêu cầm hai cốc nước trở lại phòng khách, đưa cho Yến Vi Sí một cốc.
“Hơi phiền.” Yến Vi Sí dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, nhấp vài ngụm nước.
Đáy mắt Khương Lương Chiêu thoáng hiện vẻ suy tư, không thấy cha mình nói rằng nói phía Thủ Thành bên kia có động tĩnh gì mới mà nhỉ…
Yến Vi Sí thở ra một hơi trầm nặng: “Nghĩ không ra”.
Khương Lương Chiêu nhướng mày: “Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.”
Hai người không cùng tần số não.
Tâm sự, mà dường như không phải tâm sự.
Trời gần sáng, Yến Vi Sí rời khỏi nhà Hoàng Ngộ, hắn lái motor xuyên qua hồ nước, cả người vương hơi lạnh trở về.
Trong ánh ban mai mờ ảo, một bóng người giặt quần áo ở bên bồn rửa mặt.
Trần Vụ không phải người hay ngủ nướng, anh có thói quen dậy sớm, đồng hồ sinh học nền nếp duy trì không đổi.
Cho dù là vào những ngày cuối tuần rảnh rỗi.
Vào giờ này, Trần Vụ phấn chấn tỉnh táo, tiếng motor thu hút sự chú ý của anh, anh vừa quay đầu nhìn vừa tạo bọt xà phòng, “Bạn học Yến, sao cậu về sớm thế?”
Như thể bị quấy rầy.
Motor của Yến Vi Sí còn chưa tắt máy mà hắn đã thở không thông.
“Hôm qua cậu gọi cho tôi đúng lúc tôi đang ở trên xe đạp điện của bên môi giới nhà nên không nghe được, sau đó tôi gọi cho cậu lại không thấy cậu nghe máy.” Trần Vụ rửa sạch bọt xà phòng trên tay, tuỳ tiện cầm cái khăn vắt trên vòi nước để lau tay, “Tôi nhắn cho cậu mấy tin, cậu cũng không trả lời.”
Yến Vi Sí không giải thích gì với Trần Vụ. Lúc hắn tới gần liền thấy rõ thứ ở trong bể.
Một chiếc túi du lịch kẻ ca-rô màu tím.
Lúc đến Trần Vụ đã xách cái này, lúc đi cũng thế.
“Đúng rồi, đây là bánh tổ mà ông cụ đưa à?” Trần Vụ cũng không nhắc đi nhắc lại chuyện gọi điện và tin nhắn mà chuyển sang chủ đề khác, “Tôi nấu với một ít cháo, múc cho cậu một bát nhé?”
Yến Vi Sí đi vào phòng, nhìn thấy đống quần áo trên chiếc giường gỗ nhỏ, bóp trán ngồi xuống ghế, “Ông bảo anh tới gặp ông, nói là có nhà trống rồi.”
“Tôi đã tìm được rồi”, giọng nói nhẹ nhàng của Trần Vụ tràn đầy phấn khởi, “Tôi đang muốn nói với cậu đây, nhà đó tôi ưng lắm.”
Yến Vi Sí: “…” Hắn bình tĩnh hỏi, “Ở đâu?”
Trần Vụ đọc địa chỉ.
Yến Vi Sí suy tư một lát liền xác định được vị trí đại khái. Hắn đã từng giao đồ ăn ở chỗ đó, nơi này khá xa hồ chứa nước.
Khi hắn hoàn hồn, trước mặt đã có thêm một bát cháo, thơm ngào ngạt mùi gạo.
Bên trên còn rắc thêm một lớp đường trắng.
Yến Vi Sí bảo mình đi mua đường trắng, cuối cùng lại quên mất.
Đây là đường do Trần Vụ mua.
Yến Vi Sí nhìn ngăn tủ, trong đó để bốn túi đường trắng chất thành đống. Hắn cầm thìa múc một ít cháo lẫn đường trắng lên ăn.
Vẫn ấm áp như mọi khi.
“Bạn Yến, nếu cậu không nấu ăn thì tôi mang những thứ này đi nhé?” Thanh âm của Trần Vụ vang lên bên tai Yến Vi Sí.
—— giống như tiếng ve kêu mùa hè, vô cùng ồn ào, đồng thời cuốn theo cảm giác khô nóng.
Yến Vi Sí nhìn thứ Trần Vụ đang nói đến, là đống nồi bát muôi linh tinh này nọ.
“Cá chép nhỏ nữa, cậu muốn không? Nếu muốn thì tôi để lại cho cậu, cả hai chậu trầu bà vàng cũng để lại cho cậu nhé, dễ chăm lắm.” Trần Vụ đi tới đi lui trong phòng, bóng dáng bận rộn, tràn ngập cảm giác sắp giã biệt.
Yến Vi Sí lúc này đến cháo cũng không ăn nổi nữa: “Giờ đi luôn à?”
Trần Vụ lắc đầu: “Không phải, đến hai mươi tám tôi mới đi.”
Yến Vi Sí ném cái thìa vào trong bát: “Thế anh đã nói xong chưa vậy?”
“…”
Trần Vụ phát hiện vừa rồi có vài giọt cháo bắn trên tay Yến Vi Sí, anh lặng lẽ rút tờ giấy ăn để lên trên.
Bị Yến Vi Sí gỡ xuống.
Yến Vi Sí nổi cáu, ngâm trà hoa cúc kim ngân để uống cũng không có tác dụng gì.
Đây là lửa giận trong lòng, mịa nó có độc.
Yến Vi Sí ăn chẳng được mấy miếng cơm tối liền đi ra ngoài rửa xe máy.
Lát sau, Trần Vụ cầm bát đũa vội vàng chạy ra.
“Bạn Yến,” Gương mặt Trần Vụ lộ vẻ gấp gáp hốt hoảng, “Gia đình đang ở căn nhà mà tôi muốn thuê bây giờ có việc, phải qua năm mới rồi mới đi. Tôi có thể ở nhờ chỗ cậu thêm vài ngày được không?”
Yến Vi Sí nghe thế, mặt không biểu cảm ném vòi nước đi, không rửa xe nữa, bước vào phòng với vẻ mặt thoải mái, sau đó ngồi vào bàn lấy quyển truyện tranh lên lật xem.
Đây là lần đầu tiên hắn đọc truyện trong suốt mấy ngày nay.
Trần Vụ theo vào, đứng sau ghế của hắn nhỏ giọng hỏi: “Không được à, nếu không tôi tự nghĩ cách vậy.”
Bất chợt Yến Vi Sí mở miệng: “Nhét chiếc túi của anh xuống dưới giường cho tôi.”
Trần Vụ mù mờ: “Túi nào cơ?” Anh vô thức nhìn chiếc túi du lịch mới giặt sạch đang phơi trên tường, “Cậu nói nó hả? Tôi để túi ở đó đã, chờ bao giờ đi tôi trực tiếp…”
Yến Vi Sí có chút cáu kỉnh: “Cất lại đi, nhìn phiền.”
Trần Vụ không hiểu: “Cái túi làm phiền gì cậu?”
Yến Vi Sí đọc lướt một quyển truyện tranh xong, đổi sang một quyển khác, không kiên nhẫn nói: “Quá quê mùa.”
Trần Vụ: “Cũng không đến mức làm cậu…”
Yến Vi Sí chợt đứng dậy, ghế dựa ngã rầm xuống đất, hai ngón tay nhéo má Trần Vụ: “Anh lại dài dòng nữa à?”
Trần Vụ ú ớ lắc đầu.
Một ngày trước tết ông Công ông Táo, đèn trong phòng bật sáng trưng.
Trần Vụ bận rộn gói sủi cảo, Yến Vi Sí xoi mói khoa tay múa chân, bản thân lại gói trông như mặt giặc.
Tiếng gõ cửa bất ngờ ngoài dự liệu.
“Ai vậy?”
Trần Vụ bỏ vỏ sủi cảo trong tay xuống đi ra mở cửa.
Sau đó choáng váng.
Khương Lương Chiêu xách theo cá đứng trước cửa, đi cùng là Hoàng Ngộ vác một túi lớn đồ ăn vặt và bia: “…”
Những lời này thoạt nghe có hơi giống như đang công khai chủ quyền.
Mạch cảm xúc của Yến Vi Sí phẳng lặng bao năm, không lên cũng không xuống, dạo này mới bắt đầu xuất hiện những gợn sóng hiếm hoi. Hiện tại hắn quay trở về dáng vẻ bình thường như lúc trước, chán chường hút trà sữa, chẳng buồn đáp lại lấy một từ.
“Tôi và Khương Hi chuẩn bị tới phố điện tử, các cậu có muốn đi cùng không?” Cử chỉ và lời nói của Quý Minh Xuyên cực kỳ tự nhiên.
Y và Yến Vi Sí đều từ vùng khác đến học ở Xuân Quế, nhưng gia cảnh và môi trường trưởng thành lại như trời với đất.
Song, lúc này bọn họ đứng chung một chỗ, người qua đường khó mà nhìn ra sự khác nhau.
Trước đề nghị của Quý Minh Xuyên, Hoàng Ngộ tỏ vẻ “còn đang cân nhắc”, dứt khoát bỏ lơ cái nháy mắt ra hiệu bảo gã từ chối của Khương Hi. Ngược lại, Yến Vi Sí chỉ cúi đầu xem điện thoại vờ như không nghe thấy. Khi phát hiện tin nhắn gửi đến là thông báo khuyến mãi nạp phí data, hắn tắt điện thoại đi, sau đó bật lại rồi nhấp vào wechat kiểm tra một lượt.
Người ở vị trí đầu tiên trong danh sách liên lạc chẳng có động tĩnh gì, tin nhắn mới nhất vẫn dừng ở emoji “mỉm cười” gửi từ ngày hôm trước.
Cuối cùng, bốn người vẫn quyết định đi phố điện tử.
Gọi là phố điện tử song thật ra nơi này khá nhỏ. Có điều chim sẻ tuy nhỏ nhưng vẫn có đủ nội tạng, nếu muốn đi thăm thú cẩn thận cũng phải tốn hết nửa ngày.
Yến Vi Sí vừa đi vừa lướt điện thoại, ngay sát là Hoàng Ngộ đang theo chân.
Khương Hi chiếm nốt vị trí còn lại kề bên Yến Vi Sí, còn Quý Minh Xuyên thì đi bên cạnh cô bé.
Đường đi không rộng lắm, bốn người đi song song không được bao lâu đã bị dòng người vội vã chen qua chia thành hai nửa.
Yến Vi Si và Hoàng Ngộ tụt lại phía sau. Hoàng Ngộ phát hiện đồ Khương Hi mua đều do Quý Minh Xuyên cầm hộ, mà Khương Hi có vẻ vẫn chưa ý thức được điều này. Bóng dáng hai người đi cùng nhau ấy vậy mà còn trông rất đẹp đôi.
“Anh Sí, thấy thế nào?” Hoàng Ngộ huých tay Yến Vi Sí.
Yến Vi Sí cất điện thoại: “Cái gì?”
“Người ấy.” Hoàng Ngộ ra hiệu bảo hắn nhìn đôi học sinh ngoan đi đằng trước.
Yến Vi Sí còn chẳng buồn liếc: “Không quan tâm, đừng hỏi tao”.
Dù Khương Hi đi cùng người hay heo đi chăng nữa thì hắn cũng chỉ có một câu trả lời như thế.
“Đoá hoa lạnh lùng xa cách trong truyền thuyết giờ đây đóng vai kẻ vô hình.” Hoàng Ngộ xuýt xoa, “Cũng là một kẻ theo đuổi đủ tư cách, khá được đấy chứ.”
Bỗng nhiên Yến Vi Sí chửi thề: “Chết tiệt”.
Hắn xoay người tách khỏi đội ngũ, ngay tức khắc gọi điện thoại.
Hoàng Ngộ đần cả mặt, chuyện gì vừa xảy ra vậy, sao anh Sí tự dưng nổi cáu rồi? Đang gọi điện thoại cho ai thế, bên ấy làm ổng không thoải mái à?
Tám chín phần mười là như thế.
Hoàng Ngộ cũng buột miệng bật ra vài câu thô tục, có hơi phiền muộn xen lẫn bất lực vì niên thiếu vô năng. Gã lau gương mặt anh tuấn của mình, chuyển dời sự chú ý sang Quý Minh Xuyên, đứng trên cương vị nhà mẹ đẻ mà quan sát kỹ một lượt.
Nhìn y có vẻ rất cao, thậm chí trông còn cao hơn gã.
Hoàng Ngộ đi lên đằng trước: “Quý Minh Xuyên này, cậu cao bao nhiêu thế?”
Quý Minh Xuyên trả lời: “Một mét tám bảy”.
Hoàng Ngộ tức đến vẹo cả mũi, đệt, thật sự cao hơn gã hai centimet.
Cao bằng anh Sí.
Cảm nhận được ánh mắt của Khương Hi, Hoàng Ngộ đi tới cạnh cô bé.
Khương Hi nóng nảy hỏi: “Anh Sí đâu rồi?”
“Đằng kia đây.” Hoàng Ngộ chỉ cô bé nhìn về một phía, sau đó ghé sát tai cô nhóc, “Tiểu Hi, anh mách anh mày”.
Khương Hi trợn to mắt gào lên: “Anh bị điên à, mách anh em làm gì?!”
Hoàng Ngộ cười cười né sang một bên với vẻ mặt ngứa đòn.
Sao lại chơi trò mách phụ huynh ấy hả? Đại khái là bởi vì cái tên Quý Minh Xuyên kia có bề ngoài có thể đi vào cửa chính nhà họ Khương chứ sao.
Hơn tám giờ tối, Khương Lương Chiêu vốn đang đi thăm quan ở nơi khác vội vã chạy về, cả nhóm ăn cơm tối ở “Đinh Gia Nhân”.
Không có rượu, chỉ có nước trái cây.
Khương Lương Chiêu là người chủ trì bữa tiệc đột xuất này, phong thái văn nhã điềm đạm, cũng chẳng gây khó dễ gì cho Quý Minh Xuyên.
Ngược lại, hắn ta còn lấy máy ảnh chuyên nghiệp ra chụp cho cả bọn một tấm ảnh chung.
Cốt truyện phim thần tượng mà Khương Hi tưởng tượng không xảy ra, cô bé thò chân dưới bàn định đá Quý Minh Xuyên.
Kết quả là đá trúng chân anh mình.
Khương Lương Chiêu tỏ vẻ như không có chuyện gì mà ăn tiếp, nhìn cô nhóc bằng một ánh mắt nghiêm khắc. Khương Hi biết anh trai tức giận rồi nên cũng chẳng dám giở thói tuỳ hứng nữa.
Sau khi ăn xong, Yến Vi Sí và Khương Lương Chiếu đến chỗ của Hoàng Ngộ, còn Quý Minh Xuyên thì đưa Khương Hi về nhà.
Khương Hi mang sự bực tức vì không được như ý muốn trút giận lên người Quý Minh Xuyên: “Cậu lại nói linh tinh cái gì rồi?”
Quý Minh Xuyên bình tĩnh nhìn cô nhóc: “Tớ không để lộ quan hệ của chúng ta mà.”
“Quan hệ cái gì mà quan hệ.” Khương Hi đứng trên bậc thang chống nạnh chất vấn, “Chúng ta có mối quan hệ gì à?”
Quý Minh Xuyên không nói năng gì.
“Cậu biết tôi có người trong lòng, tôi cũng không giấu giếm cậu, còn hay nhờ cậu nghĩ cách để theo đuổi ảnh.” Khương Hi nói rất nhanh, đến mức hụt cả hơi, cô nhóc hít sâu mấy cái, “Quý Minh Xuyên, cậu đừng áp đặt ảo tưởng của mình lên người tôi, chúng ta không có khả năng, mãi mãi không có.”
Quý Minh Xuyên im lặng hồi lâu, sau đó mở miệng nói: “Rất xin lỗi.”
Chán nản và cay đắng.
Phối hợp với gương mặt đẹp đến ngây người này của y, có tính sát thương cực mạnh.
Khương Hi sửng sốt một lúc, giậm chân: “Phiền chết đi được! Tuần sau cậu đi tìm giáo viên chủ nhiệm nói cậu muốn đổi chỗ đi, tôi không ngồi cùng cậu nữa!”
Cô bé thở phì phò đầy tức tối đi mất.
Quý Minh Xuyên kéo chiếc khăn quàng trên cổ mình, đứng đó không đi.
Cô gái nhỏ vừa tức giận rời đi đã quay lại, đứng cách đó cỡ năm ba bước, chẳng chịu thừa nhận bản thân không dám bắt taxi một mình, mất tự nhiên gọi tên y, “Quý Minh Xuyên, cậu đưa tôi về đi.”
Quý Minh Xuyên đứng ngược sáng, ngước mắt nhìn cô bé. Đôi mắt sâu thẳm, trìu mến ẩn trong bóng tối, nuông chiều và dung túng hằng ngày cũng bị che khuất đi.
Khương Hi đột nhiên cảm thấy có chút e dè, cô bé ngẩng cao cổ như một con thiên nga kiên cường mà xinh đẹp: “Cậu không muốn à?”
“Muốn chứ.” Quý Minh Xuyên đi về phía cô nhóc.
Khương Lương Chiêu không nhắc gì về Quý Minh Xuyên, nhưng Hoàng Ngộ uống nhiều cà phê, hưng phấn không ngủ được lại ngồi phân tích một hồi. Nửa đêm gã sang giường Khương Lương Chiêu, dựng người dậy nói chuyện phiếm.
“Mặc dù đồ cậu ta mặc không phải thương hiệu quen thuộc với chúng ta nhưng trông chất lượng không tệ, phong cách cũng rất giống với chúng ta.” Hoàng Ngộ ngồi bật dậy, “Sẽ không phải là tiêu tiền của Tiểu Hi đấy chứ?”
Khương Lương Chiêu ngáp một cái, “Không quan trọng.”
Đấy là tiền tiêu vặt của em gái, do chính nó quản lý.
Hoàng Ngộ ngã xuống giường, định nói xấu Quý Minh Xuyên song lại phát hiện không có gì để phàn nàn, thế quái nào cứ như không tìm được khuyết điểm ấy nhỉ?
Được đấy, đúng là một tên nguỵ quân tử.
Bởi vì cơ bản trên đời không có người hoàn hảo, chỉ có mặt nạ hoàn hảo.
Hoàng Ngộ rung đùi hỏi, “Có muốn điều tra một chút không?”
“Không cần.” Khương Lương Chiêu bật điều hoà, sau đó tắt đèn bàn, Quý Minh Xuyên chỉ là một nhân vật tầm thường ở trường Trung học Số 1 của Xuân Quế, liếc một cái là thấu tương lai của y.
Tiểu Hi cũng chẳng mấy quan tâm tới Quý Minh Xuyên. Quý Minh Xuyên ấy à, thậm chí không thể được gọi là vai phụ có bao nhiêu phần diễn trong cuộc đời Tiểu Hi, cùng lắm chỉ là một người qua đường Giáp.
Để cô bé giết thời gian trước khi về nhà, dỗ dành cô bé vui vẻ, cho cô bé chút ngọt ngào, vậy thôi.
Quen biết ở Xuân Quế, cũng giới hạn trong Xuân Quế.
Rạng sáng, Khương Lương Chiêu nóng đến tỉnh cả ngủ, đẩy đống tay chân gác trên người mình ra, sửa sang lại áo ngủ bằng lụa đang nhăn nhúm rồi đi ra ngoài rót nước uống.
Phòng khách không bật đèn, Yến Vi Sí đang ngồi trên sofa hút thuốc lá, Khương Lương Chiêu sửng sốt hỏi: “Anh Sí, mày dậy sớm hay thức trắng đêm không ngủ thế?”
“A Ngộ ngáy to quá, khiến tao đau cả đầu.” Giọng Yến Vi Sí bị khói hun trở nên hơi khàn.
Khương Lương Chiêu vốn đang định đi vào phòng bếp nghe vậy thì ngừng bước, ba người bọn họ chơi với nhau mười mấy năm đâu thiếu lần ngủ chung, A Ngộ cũng không phải đêm nay mới bắt đầu ngáy.
Lát sau, Khương Lương Chiêu cầm hai cốc nước trở lại phòng khách, đưa cho Yến Vi Sí một cốc.
“Hơi phiền.” Yến Vi Sí dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, nhấp vài ngụm nước.
Đáy mắt Khương Lương Chiêu thoáng hiện vẻ suy tư, không thấy cha mình nói rằng nói phía Thủ Thành bên kia có động tĩnh gì mới mà nhỉ…
Yến Vi Sí thở ra một hơi trầm nặng: “Nghĩ không ra”.
Khương Lương Chiêu nhướng mày: “Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.”
Hai người không cùng tần số não.
Tâm sự, mà dường như không phải tâm sự.
Trời gần sáng, Yến Vi Sí rời khỏi nhà Hoàng Ngộ, hắn lái motor xuyên qua hồ nước, cả người vương hơi lạnh trở về.
Trong ánh ban mai mờ ảo, một bóng người giặt quần áo ở bên bồn rửa mặt.
Trần Vụ không phải người hay ngủ nướng, anh có thói quen dậy sớm, đồng hồ sinh học nền nếp duy trì không đổi.
Cho dù là vào những ngày cuối tuần rảnh rỗi.
Vào giờ này, Trần Vụ phấn chấn tỉnh táo, tiếng motor thu hút sự chú ý của anh, anh vừa quay đầu nhìn vừa tạo bọt xà phòng, “Bạn học Yến, sao cậu về sớm thế?”
Như thể bị quấy rầy.
Motor của Yến Vi Sí còn chưa tắt máy mà hắn đã thở không thông.
“Hôm qua cậu gọi cho tôi đúng lúc tôi đang ở trên xe đạp điện của bên môi giới nhà nên không nghe được, sau đó tôi gọi cho cậu lại không thấy cậu nghe máy.” Trần Vụ rửa sạch bọt xà phòng trên tay, tuỳ tiện cầm cái khăn vắt trên vòi nước để lau tay, “Tôi nhắn cho cậu mấy tin, cậu cũng không trả lời.”
Yến Vi Sí không giải thích gì với Trần Vụ. Lúc hắn tới gần liền thấy rõ thứ ở trong bể.
Một chiếc túi du lịch kẻ ca-rô màu tím.
Lúc đến Trần Vụ đã xách cái này, lúc đi cũng thế.
“Đúng rồi, đây là bánh tổ mà ông cụ đưa à?” Trần Vụ cũng không nhắc đi nhắc lại chuyện gọi điện và tin nhắn mà chuyển sang chủ đề khác, “Tôi nấu với một ít cháo, múc cho cậu một bát nhé?”
Yến Vi Sí đi vào phòng, nhìn thấy đống quần áo trên chiếc giường gỗ nhỏ, bóp trán ngồi xuống ghế, “Ông bảo anh tới gặp ông, nói là có nhà trống rồi.”
“Tôi đã tìm được rồi”, giọng nói nhẹ nhàng của Trần Vụ tràn đầy phấn khởi, “Tôi đang muốn nói với cậu đây, nhà đó tôi ưng lắm.”
Yến Vi Sí: “…” Hắn bình tĩnh hỏi, “Ở đâu?”
Trần Vụ đọc địa chỉ.
Yến Vi Sí suy tư một lát liền xác định được vị trí đại khái. Hắn đã từng giao đồ ăn ở chỗ đó, nơi này khá xa hồ chứa nước.
Khi hắn hoàn hồn, trước mặt đã có thêm một bát cháo, thơm ngào ngạt mùi gạo.
Bên trên còn rắc thêm một lớp đường trắng.
Yến Vi Sí bảo mình đi mua đường trắng, cuối cùng lại quên mất.
Đây là đường do Trần Vụ mua.
Yến Vi Sí nhìn ngăn tủ, trong đó để bốn túi đường trắng chất thành đống. Hắn cầm thìa múc một ít cháo lẫn đường trắng lên ăn.
Vẫn ấm áp như mọi khi.
“Bạn Yến, nếu cậu không nấu ăn thì tôi mang những thứ này đi nhé?” Thanh âm của Trần Vụ vang lên bên tai Yến Vi Sí.
—— giống như tiếng ve kêu mùa hè, vô cùng ồn ào, đồng thời cuốn theo cảm giác khô nóng.
Yến Vi Sí nhìn thứ Trần Vụ đang nói đến, là đống nồi bát muôi linh tinh này nọ.
“Cá chép nhỏ nữa, cậu muốn không? Nếu muốn thì tôi để lại cho cậu, cả hai chậu trầu bà vàng cũng để lại cho cậu nhé, dễ chăm lắm.” Trần Vụ đi tới đi lui trong phòng, bóng dáng bận rộn, tràn ngập cảm giác sắp giã biệt.
Yến Vi Sí lúc này đến cháo cũng không ăn nổi nữa: “Giờ đi luôn à?”
Trần Vụ lắc đầu: “Không phải, đến hai mươi tám tôi mới đi.”
Yến Vi Sí ném cái thìa vào trong bát: “Thế anh đã nói xong chưa vậy?”
“…”
Trần Vụ phát hiện vừa rồi có vài giọt cháo bắn trên tay Yến Vi Sí, anh lặng lẽ rút tờ giấy ăn để lên trên.
Bị Yến Vi Sí gỡ xuống.
Yến Vi Sí nổi cáu, ngâm trà hoa cúc kim ngân để uống cũng không có tác dụng gì.
Đây là lửa giận trong lòng, mịa nó có độc.
Yến Vi Sí ăn chẳng được mấy miếng cơm tối liền đi ra ngoài rửa xe máy.
Lát sau, Trần Vụ cầm bát đũa vội vàng chạy ra.
“Bạn Yến,” Gương mặt Trần Vụ lộ vẻ gấp gáp hốt hoảng, “Gia đình đang ở căn nhà mà tôi muốn thuê bây giờ có việc, phải qua năm mới rồi mới đi. Tôi có thể ở nhờ chỗ cậu thêm vài ngày được không?”
Yến Vi Sí nghe thế, mặt không biểu cảm ném vòi nước đi, không rửa xe nữa, bước vào phòng với vẻ mặt thoải mái, sau đó ngồi vào bàn lấy quyển truyện tranh lên lật xem.
Đây là lần đầu tiên hắn đọc truyện trong suốt mấy ngày nay.
Trần Vụ theo vào, đứng sau ghế của hắn nhỏ giọng hỏi: “Không được à, nếu không tôi tự nghĩ cách vậy.”
Bất chợt Yến Vi Sí mở miệng: “Nhét chiếc túi của anh xuống dưới giường cho tôi.”
Trần Vụ mù mờ: “Túi nào cơ?” Anh vô thức nhìn chiếc túi du lịch mới giặt sạch đang phơi trên tường, “Cậu nói nó hả? Tôi để túi ở đó đã, chờ bao giờ đi tôi trực tiếp…”
Yến Vi Sí có chút cáu kỉnh: “Cất lại đi, nhìn phiền.”
Trần Vụ không hiểu: “Cái túi làm phiền gì cậu?”
Yến Vi Sí đọc lướt một quyển truyện tranh xong, đổi sang một quyển khác, không kiên nhẫn nói: “Quá quê mùa.”
Trần Vụ: “Cũng không đến mức làm cậu…”
Yến Vi Sí chợt đứng dậy, ghế dựa ngã rầm xuống đất, hai ngón tay nhéo má Trần Vụ: “Anh lại dài dòng nữa à?”
Trần Vụ ú ớ lắc đầu.
Một ngày trước tết ông Công ông Táo, đèn trong phòng bật sáng trưng.
Trần Vụ bận rộn gói sủi cảo, Yến Vi Sí xoi mói khoa tay múa chân, bản thân lại gói trông như mặt giặc.
Tiếng gõ cửa bất ngờ ngoài dự liệu.
“Ai vậy?”
Trần Vụ bỏ vỏ sủi cảo trong tay xuống đi ra mở cửa.
Sau đó choáng váng.
Khương Lương Chiêu xách theo cá đứng trước cửa, đi cùng là Hoàng Ngộ vác một túi lớn đồ ăn vặt và bia: “…”