Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc
Chương 16: Cái này có tính là ỷ lại không
Nhà của bác tài xế ở bên này, ông bảo Yến Vi Sí lái xe tải về, đỡ phải bắt xe.
Xe đạp nằm trong thùng xe, Trần Vụ đang ngủ gà ngủ gật trên ghế phụ.
Di động Yến Vi Sí vừa reo là Trần Vụ tỉnh, anh đẩy kính lên rồi thò tay vào dụi mắt, lẩm bẩm mơ màng: “Không thể nhận điện thoại trong lúc lái xe.”
“Tại sao không thể?” Yến Vi Sí cắn một điếu thuốc không cháy để nâng cao tinh thần, cà lơ phất phơ trêu chọc anh.
Trần Vụ lập tức ngồi dậy, quay đầu nghiêm túc nhìn Yến Vi Sí: “Sẽ bị trừ điểm, còn sẽ bị phạt tiền.”
Yến Vi Sí không nhanh không chậm nói: “Thế à, Xuân Quế không xét cái này.”
“Nhưng không an toàn.” Trần Vụ mở to đôi mắt sau tròng kính, suy nghĩ phút chốc rồi nói, “Nếu không tôi mua cho cậu tai nghe bluetooth nhé.”
Yến Vi Sí rút điếu thuốc khỏi môi, kẹp nó giữa các ngón tay, sau đó xoay vô lăng rẽ vào cây cầu nhỏ: “Tiền nhiều không có chỗ tiêu à? Bồ Tát sống tại thế?”
Trần Vụ mím môi: “Lần trước tôi va vỡ bát của người nước ngoài kia, cậu đã trả tiền thay tôi, vừa lúc tôi trả lại cho cậu.”
Yến Vi Sí cười cười: “Bình thường tôi bảo anh mua trà sữa, có phải là cũng nên chuyển khoản cho anh không? Còn có những thứ củi gạo mắm muối, ghi sổ chưa? Để chia đôi.”
“Không cần không cần.” Trần Vụ xua tay.
“Sao lại không cần, anh đã thanh toán rõ ràng với tôi ở đây mà.” Ý cười nơi đáy mắt Yến Vi Sí không giảm bớt, “Thanh toán đi, đêm nay trả xong.”
Trần Vụ: “…”
Yến Vi Sí ném điện thoại ngừng rồi lại đổ chuông cho Trần Vụ: “Anh nhận đi.”
Trần Vụ nắm chặt di động rung như cầm củ khoai tây nóng, tay trái tay phải qua lại: “Sao tôi có thể nhận được? Bạn cậu gọi đấy.”
Liếc dãy số, anh buột miệng thốt ra, “Là máy bàn. 035, mã vùng ở đâu nhỉ…”
Một bàn tay vươn tới, giật lấy chiếc điện thoại đang đổ chuông và nhấn tắt nó đi.
Yến Vi Sí đặt tay lên vô lăng, lái xe nhìn chăm chú phía trước, bờ mặt nghiêng của hắn ẩn hiện trong ánh sáng bóng tối mờ ảo.
Như thể có một bàn chải lớn vô hình, nhanh chóng quét lên toàn thân hắn một màu đen thần bí lại tối tăm lạnh nhạt.
“Kít ——”
Sau khi phanh gấp, Yến Vi Sí mở cửa xe đi xuống.
Trần Vụ đóng cửa xe bên Yến Vi Sí để ngăn gió lạnh lùa vào trong. Anh tìm thấy một chiếc khăn không nhìn ra màu sắc, cúi xuống lau hơi sương bám trên kính xe.
Có xe đến đây.
Là một nhóm đua motor không muốn sống. Trong tay họ cầm một cây gậy sắt dài, dọc đường vừa phóng vừa múa may đập phá.
Rất nhiều phương tiện bên đường gặp xui xẻo.
Xe tải nhỏ đậu dưới gốc cây, tránh thoát tai ương này. Dõi theo những tên du côn đó đi xa, Trần Vụ vò vò tóc mái của mình, lấy điện thoại ra chơi trò chơi nhỏ đi kèm.
Sau khi một mạch qua cửa lần thứ mười hai, Yến Vi Sí về xe, hắn hút điếu thuốc nãy chưa hút lúc đang lái, còn không chỉ là một cây.
Mùi khói trên áo khoác rất nồng nặc, tức khắc tản ra trong không gian chật hẹp.
Yến Vi Sí nhắm mắt dựa vào lưng ghế, ngón tay gõ những tiết tấu hỗn loạn trên vô lăng.
Hắn mãi chưa khởi động xe.
Bầu không khí ngột ngạt khó tả. Trần Vụ do dự nhẹ giọng nói: “Bạn học Yến, đoạn đường sau để tôi lái xe đi.”
Tiếng gõ tay lái đột nhiên im bặt, Yến Vi Sí hơi nghiêng đầu, híp mắt: “Anh biết à?”
“Biết.” Trần Vụ đẩy mắt kính.
Không bao lâu sau, xe tải nhỏ được lái ra từ dưới gốc cây.
Trần Vụ lái xe ổn định nhưng cũng chậm rãi, anh ngồi thẳng lưng ngay ngắn, chú ý tình hình giao thông không chớp mắt, cũng không nói chuyện.
Ra khỏi dòng xe cộ và đi vào con đường đầy ổ gà, Trần Vụ và Yến Vi Sí mới nói về chuyện ở trường ban sáng: “Cậu đã biết rồi nhỉ?”
Không phải là Yến Vi Sí không biết Trần Vụ đang tìm chủ đề gì đó để nói và cố gắng khơi dậy cảm xúc của hắn, nhưng hắn cũng không đáp lại nhiều.
“Không có thời gian rảnh xem điện thoại.” Hắn đáp.
Trần Vụ mô tả ngắn gọn chuyện đã qua.
Yến Vi Sí không lộ ra biểu tình “chỉ thế thôi à”, cũng không đầy hứng thú “đệch mợ”, có thể nói là chẳng chút dao động nào.
Bóng cây quét qua cửa sổ xe, lời lẩm bẩm của Trần Vụ mang theo kích động còn dư lại sau cơn sốc: “Rặn ra thủy tinh… Nghe máu me quá, y như phim kinh dị.”
Yến Vi Sí: “…”
Cái này mà cũng sợ? Cũng chẳng phải gay.
Yến Vi Sí cúi đầu mở wechat, phớt lờ những tin nhắn kia và lướt xem vòng bạn bè của mình.
Ngoài Xuân Quế, còn có các bạn bè ở một thành phố khác.
“Có phải là định vị không đúng không?” Trần Vụ cựa quậy cơ thể, “Đã một lúc lâu mà sao còn không ra khỏi đường nhỏ, mông tôi tê rần rồi.”
Yến Vi Sí liếc mông anh: “Yếu thế sao?”
Với câu đùa giỡn này, áp suất quanh thân hắn giảm bớt rất nhiều.
Trần Vụ không che được hơi thở nhẹ nhõm của mình.
Yến Vi Sí mấp máy môi muốn nói gì đó, song cuối cùng lại là vô thanh “xùy” một tiếng.
Phải chăng người từng lau tượng Phật cả đời đều có lòng Bồ Tát, thậm chí còn quan tâm đến tâm trạng của người khác?
Sau khi về đến nhà, Yến Vi Sí rửa mặt, mặt mày không còn vẻ biếng nhác nữa. Hắn nhớ trên đường có một số khúc cua khó khăn, nhưng Trần Vụ lái rất mượt.
“Sao anh biết lái xe vận tải?” Yến Vi Sí hỏi Trần Vụ chuẩn bị nấu nước.
“Có đôi khi phải kéo hàng hóa.” Trần Vụ cầm lấy phích cắm của ấm đun nước.
Yến Vi Sí nhìn vết sẹo cũ hình đám mây nhỏ trên tay anh: “Đã thi bằng lái xe chưa?”
“Thi rồi.” Trần Vụ ngoan ngoãn đáp.
Ánh mắt Yến Vi Sí vẫn dừng trên mặt Trần Vụ, như muốn chồng anh lên người gõ mõ mà mình quen thuở nhỏ, xem có thể chồng lên được không.
Thấy Yến Vi Sí không mở miệng, Trần Vụ tưởng hắn không tin: “Bằng lái ở trong ví của tôi, muốn xem không, tôi đưa cho cậu…”
“Ai muốn xem chứ.” Yến Vi Sí rót chút nước còn lại trong bình đun nước vào cốc, lấy ra lọ đường trong đám chai lọ, sắc mặt lập tức xấu hẳn, “Trần Vụ, hết đường trắng rồi.”
Sau đó ngẩn ra.
Đường trắng hết thì hết thôi, tại sao lại gọi anh ta?
Yến Vi Sí thâm trầm nhìn chằm chằm vào cái lọ trống rỗng, mẹ kiếp, cái này có tính là ỷ lại không?
Bắt đầu từ khi nào? Triệu chứng nhẹ hay nặng?
Trần Vụ hô: “Không sao, mai tôi mua mấy túi về.”
“Không cần, tôi tự mua.” Yến Vi Sí nói.
Yến Vi Sí đã qua đêm bên ngoài trong bốn ngày liên tiếp, ngày thứ năm mới trở về.
Lúc ấy Trần Vụ đang định ra ngoài.
Hai người một vào một ra, chạm mặt nhau ở cửa.
Trần Vụ chưa bao giờ hỏi Yến Vi Sí buổi tối không trở về thì ngủ ở đâu, lần này cũng thế. Anh nhét chìa khóa trên tay vào túi, kinh ngạc hỏi: “Bạn học Yến, hôm nay cậu không đi làm thêm à?”
Yến Vi Sí đeo chéo ba lô đen trên vai, quầng thâm dưới mắt hiện rõ. Hắn đi vào nhà mà không nói gì.
“Tôi ra ngoài đây.” Trần Vụ đến chỗ xe đạp, vừa muốn mở khóa thì sực nhớ ra điều gì đó, “À, suýt quên.”
Anh vội vàng chạy về, thở hổn hển dặn dò: “Bạn Yến, bây giờ tôi phải đi xem nhà, không biết sẽ mất bao lâu, nếu khuya tôi mới về, cậu phơi quần áo…”
Động tác đặt ba lô của Yến Vi Sí cứng lại, hắn quay mặt sang nhìn Trần Vụ: “Anh nói anh muốn đi làm gì?”
Trần Vụ đáp: “Xem nhà đó.”
Tư duy của Yến Vi Sí đóng băng một hai giây, sau đó mới trở lại bình thường.
Trần Vụ phát sầu: “Khó tìm nhà lắm, hiệu quả chi phí, chủ nhà, môi trường và hàng xóm đều là những điều cần suy xét.”
“Anh còn tính toán nhiều thật.” Yến Vi Sí nói, “Hôm nay đã tìm à?”
“Không phải, tôi bắt đầu từ hôm qua rồi.” Trần Vụ lắc đầu, buồn rầu nhíu mày, “Cậu chỉ đồng ý cho tôi ở tới cuối năm, sắp sửa đến Tết, thời gian của tôi cũng không còn nhiều.”
Sắc mặt Yến Vi Sí bình tĩnh, song hắn lại dùng sức ném ba lô lên mặt bàn. Hắn uể oải nói: “Còn ở đó làm gì, không phải vội vàng đi tìm nhà sao?”
Trần Vụ vội gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng, tôi đi đây!”
Sau khi Trần Vụ rời đi, Yến Vi Sí định ngủ một hai tiếng rồi tính tiếp, nào ngờ ở bên ngoài mất ngủ, trở về cũng vẫn mất ngủ. Hắn đánh giá căn nhà, tên kia mới đến hai tháng mà đã tạo ra hơi thở cuộc sống nồng đậm ở nơi đây.
Yến Vi Sí đi ra ngoài với gương mặt nhìn ai cũng khó chịu, hắn tùy tiện đi đến một điểm câu cá.
Người trung niên bị hắn nhìn chằm chằm, móc mồi câu cũng không lưu loát.
Yến Vi Sí nhìn những chiếc phao câu cá đầy màu sắc trên mặt nước, nhất thời nổi hứng thú. Hắn liếc một hàng cần câu đặt bên mép nước: “Có dùng được không ạ?”
Người trung niên lắp bắp: “Có thể, tất cả, tùy tiện, đều được.”
Yến Vi Sí chọn một vị trí câu nhưng chẳng câu được con cá nào, sắc mặt hắn càng thêm khó coi.
Người trung niên muốn an ủi vài câu lại không biết nên an ủi kiểu gì, ấy vậy mà lúc này ông câu được liên tiếp.
Bình thường cũng không thấy dễ câu như thế.
“Cá cắn câu rồi kìa.” Yến Vi Sí nhắc nhở.
“Ôi ôi!” Người trung niên vội vàng thu cần lấy cá, đang do dự truyền thụ kinh nghiệm câu cá thì ông cụ xuất hiện. Ông cụ chắp tay sau lưng, từ từ đi tới, mở miệng là hỏi Yến Vi Sí: “Sao Tiểu Trần không ở nhà?”
Yến Vi Sí không trả lời, tầm mắt hắn chuyển từ mặt nước sang túi nilon trên tay ông cụ, ông nói, “Là bánh tổ.” Cuối cùng còn bổ sung một cách chọc giận, “Cho Tiểu Trần ăn.”
“…” Yến Vi Sí đứng dậy rời đi, hắn sống ở đây mấy năm cũng không thấy cho hắn được quả táo nào.
Đi được vài bước, Yến Vi Sí quay đầu lại, lấy đi chiếc bánh tổ vốn không dành cho hắn ăn.
Ông cụ nhìn ra thằng nhóc hậm hực trong lòng, nhưng không tính là nguy hiểm, nên ông theo sau vài bước: “Tiểu Trần có việc đi ra ngoài đúng không? Chờ nó trở lại cháu nói với nó một tiếng, bảo nó tới tìm ông. Ông quen một người có nhà muốn cho thuê.”
Yến Vi Sí thoáng khựng bước.
Còn chưa đi đã không chờ nổi mà kể lể khắp nơi, sống ở chỗ hắn có bao nhiêu bất đắc dĩ chứ?
Ngày mùa đông, Yến Vi Sí chạy hai vòng quanh hồ chứa nước, trái tim nóng bức bực bội gọi cho Trần Vụ: “Bao giờ về?”
Trần Vụ đáp: “Tôi còn có hai căn nhà chưa xem…”
Yến Vi Sí cúp.
Hơn hai mươi phút sau, Yến Vi Sí chơi game ở chỗ Hoàng Ngộ.
Hoàng Ngộ sống trong một căn hộ được trang trí đẹp mắt, khi đến trường dạy nghề ở Xuân Quế, gã thậm chí còn vận chuyển chiếc giường trong nhà tới đây.
Cùng chú gấu đã gắn bó với gã nhiều năm.
Hoàng Ngộ ngồi dưới đất trước sofa, đầu ngửa ra sau gối lên gấu: “Anh Sí, tối nay mày ngủ lại chỗ tao à?”
Yến Vi Sí nhấn tay cầm: “Đến giờ thì tính sau.”
Các hiệu ứng đặc biệt của trò đua xe rất chân thực, người chơi và người xem đều có cảm giác như đang ở hiện trường, đầu có thể xoay vòng vòng.
Yến Vi Sí điều khiển chiếc xe đua rơi xuống vách đá, hắn ném chiếc tay cầm phiên bản giới hạn đi rồi ra lối vào để thay giày.
“Anh Sí, mày phải đi à?” Hoàng Ngộ ngạc nhiên.
Yến Vi Sí: “Xuống tầng mua trà sữa.”
“Chẳng phải là có thể gọi thức ăn ngoài…”
Chữ “Sao” còn đang treo bên miệng Hoàng Ngộ, hắn cũng đã đi ra ngoài. Gã nhìn màn hình hiển thị chữ “Game over” cực lớn, trước giờ anh Sí vẫn luôn có thể chơi được một lúc lâu, hôm nay mới chơi một lát đã tự sát.
Sao lại có cảm giác hiện tại anh Sí rất buồn bực nhỉ?
Xuân Quế có chuột làm ổ trong cống ngầm, chó đi ngang qua cũng phải cẩn thận kẻo bị lột da, song cũng có những nơi tương đối an toàn.
Việc quản lý phía Tứ Nguyên Cung xem như không tệ. Ít nhất trên đường đầy đủ đèn xanh đèn đỏ và camera, còn có cảnh sát giao thông.
Yến Vi Sí nhấp một ngụm trà sữa mới mua, giữa hai đầu lông mày nhíu lại tạo thành bóng mờ.
Trà sữa cũng uống không ngon nữa, có chuyện gì thế nhỉ.
Hoàng Ngộ đút hai tay vào túi, lắc lư nói: “Tao và Chiêu Nhi đi vào tối ba mươi, sẽ cùng mày ăn cơm tất niên.”
“Không cần.” Yến Vi Sí hờ hững quét mắt qua dòng người, dưới ánh mặt trời của ngày đông lạnh giá, mái tóc vàng óng nhô ra khỏi mép mũ lưỡi trai được nhuộm lên một vầng sáng nhạt ấm áp.
“Như vậy không được, không thể để một mình mày đón năm mới ở bên này.” Hoàng Ngộ nghiêm mặt, “Không phải hai năm trước cũng thế à, chúng tao theo mày.”
“Năm nay không cần.” Yến Vi Sí nói.
Hoàng Ngộ còn định cố gắng thuyết phục, nhưng trong lúc lơ đãng nhìn thấy điều gì đó, gã huýt sáo ngả ngớn: “Wow.”
Bên cạnh một cửa hàng truyện tranh ở phía trước cách đó không xa, Khương Hi mặc áo choàng cape kiểu đường trang(1), trên búi tóc xinh đẹp là một chiếc trâm, một bên má phồng lên đang thưởng thức đồ ăn, đôi mắt đảo qua lại đầy lanh lợi. Cô bé nhìn thấy Yến Vi Sí và Hoàng Ngộ, kinh ngạc rơi cả bạch tuộc viên nhỏ trên tay.
(1) Đường trang 唐装 Tangzhuang: là một loại trang phục hiện đại được thiết kế dựa trên chiếc áo quan hai hàng khuy thời nhà Thanh, thêm phần cổ đứng và xếp nếp theo phong cách phương Tây.
Hoàng Ngộ nhắn tin cho Khương Lương Chiêu: [Sau phố Tứ Nguyên Cung, em gái mày có biến, mau tới!]
Gã tươi cười xán lạn vẫy tay: “Hi, em gái Tiểu Hi.”
Khương Hi sắp tức chết, sớm biết thế thì đã không đi con đường này, bây giờ nói gì cũng muộn. Trước nay cô không nghĩ tới chuyện mang Quý Minh Xuyên vào vòng xã giao của mình. Không phải là người cùng một thế giới.
Đầu óc Khương Hi toàn là làm sao bây giờ làm sao bây giờ. Cô bé cảnh cáo Quý Minh Xuyên: “Tôi không cho cậu nói chuyện, đừng phát ra âm thanh!”
Trông thần sắc Quý Minh Xuyên không thấy có chút không vui nào, y thuận theo đáp: “Được.”
Bốn thiếu niên tụ tập bên đường.
Đều là khí chất và ngoại hình vạn người mới có một, thu hút sự chú ý của người qua đường.
Khương Hi đứng cạnh Yến Vi Sí, nhìn hắn bằng đôi mắt lấp lánh: “Anh Sí ơi, anh và Hoàng Ngộ ra ngoài chơi ạ, lát nữa các anh muốn đi đâu, em không có việc gì, có thể theo các anh không?”
Yến Vi Sí: “Không thể.”
Khương Hi sụp đổ: “Ồ…”
Hoàng Ngộ khoác vai Yến Vi Sí xen mồm: “Tiểu Hi, không giới thiệu chút à?”
Khương Hi trừng Hoàng Ngộ hóng chuyện rồi tiếp tục nhìn Yến Vi Sí không hề chớp mắt, tay chỉ chỉ Quý Minh Xuyên rất có lệ: “Bạn học cùa em.”
Bốn chữ đơn giản thô sơ, cái tên cũng chưa nói.
Quý Minh Xuyên đến gần Khương Hi một bước, nghiêng cơ thể cao lớn, duỗi tay với Yến Vi Sí: “Xin chào, tôi là Quý Minh Xuyên, bạn cùng bàn của Khương Hi.”
Bàn tay cấu sau lưng dùng lực rất lớn, song y lại như mất đi cảm giác đau, tư thái tuấn tú lạnh nhạt.
Khương Hi cấu đau cả tay, căm giận thầm quở trách Quý Minh Xuyên một hồi trong lòng. Cô bé cắn môi nhìn lén nam thần tình đầu của mình. Anh Sí sẽ để ý sao, sẽ ăn giấm ghen tuông chứ?
Hoàng Ngộ nhìn thấu sự chờ mong của Khương Hi, gã đỡ trán.
Tiểu mỹ nữ này mọc mụn dậy thì trong đầu chắc?
Ăn giấm cái đếch gì, cũng không phải là em không biết anh Sí của em ghét ăn giấm nhất, bình thường ăn sủi cảo không chấm đường trắng thì là chấm nước tương.
Càng đừng mong chờ chuyện để bụng.
Sao mãi không chịu tiếp nhận chuyện anh Sí coi em là em gái nhỉ? Ổng thấy em kết bạn với người khác giới thì chỉ cảm thấy không thành vấn đề thôi.
Có phản hồi gì không, cho phản hồi kiểu gì, phải xem tâm trạng của ổng.
Quả nhiên, nhìn bàn tay giơ đến trước mặt, Yến Vi Sí không nắm lấy, chỉ lười biếng nhướng mi: “Yến Vi Sí.”
Xe đạp nằm trong thùng xe, Trần Vụ đang ngủ gà ngủ gật trên ghế phụ.
Di động Yến Vi Sí vừa reo là Trần Vụ tỉnh, anh đẩy kính lên rồi thò tay vào dụi mắt, lẩm bẩm mơ màng: “Không thể nhận điện thoại trong lúc lái xe.”
“Tại sao không thể?” Yến Vi Sí cắn một điếu thuốc không cháy để nâng cao tinh thần, cà lơ phất phơ trêu chọc anh.
Trần Vụ lập tức ngồi dậy, quay đầu nghiêm túc nhìn Yến Vi Sí: “Sẽ bị trừ điểm, còn sẽ bị phạt tiền.”
Yến Vi Sí không nhanh không chậm nói: “Thế à, Xuân Quế không xét cái này.”
“Nhưng không an toàn.” Trần Vụ mở to đôi mắt sau tròng kính, suy nghĩ phút chốc rồi nói, “Nếu không tôi mua cho cậu tai nghe bluetooth nhé.”
Yến Vi Sí rút điếu thuốc khỏi môi, kẹp nó giữa các ngón tay, sau đó xoay vô lăng rẽ vào cây cầu nhỏ: “Tiền nhiều không có chỗ tiêu à? Bồ Tát sống tại thế?”
Trần Vụ mím môi: “Lần trước tôi va vỡ bát của người nước ngoài kia, cậu đã trả tiền thay tôi, vừa lúc tôi trả lại cho cậu.”
Yến Vi Sí cười cười: “Bình thường tôi bảo anh mua trà sữa, có phải là cũng nên chuyển khoản cho anh không? Còn có những thứ củi gạo mắm muối, ghi sổ chưa? Để chia đôi.”
“Không cần không cần.” Trần Vụ xua tay.
“Sao lại không cần, anh đã thanh toán rõ ràng với tôi ở đây mà.” Ý cười nơi đáy mắt Yến Vi Sí không giảm bớt, “Thanh toán đi, đêm nay trả xong.”
Trần Vụ: “…”
Yến Vi Sí ném điện thoại ngừng rồi lại đổ chuông cho Trần Vụ: “Anh nhận đi.”
Trần Vụ nắm chặt di động rung như cầm củ khoai tây nóng, tay trái tay phải qua lại: “Sao tôi có thể nhận được? Bạn cậu gọi đấy.”
Liếc dãy số, anh buột miệng thốt ra, “Là máy bàn. 035, mã vùng ở đâu nhỉ…”
Một bàn tay vươn tới, giật lấy chiếc điện thoại đang đổ chuông và nhấn tắt nó đi.
Yến Vi Sí đặt tay lên vô lăng, lái xe nhìn chăm chú phía trước, bờ mặt nghiêng của hắn ẩn hiện trong ánh sáng bóng tối mờ ảo.
Như thể có một bàn chải lớn vô hình, nhanh chóng quét lên toàn thân hắn một màu đen thần bí lại tối tăm lạnh nhạt.
“Kít ——”
Sau khi phanh gấp, Yến Vi Sí mở cửa xe đi xuống.
Trần Vụ đóng cửa xe bên Yến Vi Sí để ngăn gió lạnh lùa vào trong. Anh tìm thấy một chiếc khăn không nhìn ra màu sắc, cúi xuống lau hơi sương bám trên kính xe.
Có xe đến đây.
Là một nhóm đua motor không muốn sống. Trong tay họ cầm một cây gậy sắt dài, dọc đường vừa phóng vừa múa may đập phá.
Rất nhiều phương tiện bên đường gặp xui xẻo.
Xe tải nhỏ đậu dưới gốc cây, tránh thoát tai ương này. Dõi theo những tên du côn đó đi xa, Trần Vụ vò vò tóc mái của mình, lấy điện thoại ra chơi trò chơi nhỏ đi kèm.
Sau khi một mạch qua cửa lần thứ mười hai, Yến Vi Sí về xe, hắn hút điếu thuốc nãy chưa hút lúc đang lái, còn không chỉ là một cây.
Mùi khói trên áo khoác rất nồng nặc, tức khắc tản ra trong không gian chật hẹp.
Yến Vi Sí nhắm mắt dựa vào lưng ghế, ngón tay gõ những tiết tấu hỗn loạn trên vô lăng.
Hắn mãi chưa khởi động xe.
Bầu không khí ngột ngạt khó tả. Trần Vụ do dự nhẹ giọng nói: “Bạn học Yến, đoạn đường sau để tôi lái xe đi.”
Tiếng gõ tay lái đột nhiên im bặt, Yến Vi Sí hơi nghiêng đầu, híp mắt: “Anh biết à?”
“Biết.” Trần Vụ đẩy mắt kính.
Không bao lâu sau, xe tải nhỏ được lái ra từ dưới gốc cây.
Trần Vụ lái xe ổn định nhưng cũng chậm rãi, anh ngồi thẳng lưng ngay ngắn, chú ý tình hình giao thông không chớp mắt, cũng không nói chuyện.
Ra khỏi dòng xe cộ và đi vào con đường đầy ổ gà, Trần Vụ và Yến Vi Sí mới nói về chuyện ở trường ban sáng: “Cậu đã biết rồi nhỉ?”
Không phải là Yến Vi Sí không biết Trần Vụ đang tìm chủ đề gì đó để nói và cố gắng khơi dậy cảm xúc của hắn, nhưng hắn cũng không đáp lại nhiều.
“Không có thời gian rảnh xem điện thoại.” Hắn đáp.
Trần Vụ mô tả ngắn gọn chuyện đã qua.
Yến Vi Sí không lộ ra biểu tình “chỉ thế thôi à”, cũng không đầy hứng thú “đệch mợ”, có thể nói là chẳng chút dao động nào.
Bóng cây quét qua cửa sổ xe, lời lẩm bẩm của Trần Vụ mang theo kích động còn dư lại sau cơn sốc: “Rặn ra thủy tinh… Nghe máu me quá, y như phim kinh dị.”
Yến Vi Sí: “…”
Cái này mà cũng sợ? Cũng chẳng phải gay.
Yến Vi Sí cúi đầu mở wechat, phớt lờ những tin nhắn kia và lướt xem vòng bạn bè của mình.
Ngoài Xuân Quế, còn có các bạn bè ở một thành phố khác.
“Có phải là định vị không đúng không?” Trần Vụ cựa quậy cơ thể, “Đã một lúc lâu mà sao còn không ra khỏi đường nhỏ, mông tôi tê rần rồi.”
Yến Vi Sí liếc mông anh: “Yếu thế sao?”
Với câu đùa giỡn này, áp suất quanh thân hắn giảm bớt rất nhiều.
Trần Vụ không che được hơi thở nhẹ nhõm của mình.
Yến Vi Sí mấp máy môi muốn nói gì đó, song cuối cùng lại là vô thanh “xùy” một tiếng.
Phải chăng người từng lau tượng Phật cả đời đều có lòng Bồ Tát, thậm chí còn quan tâm đến tâm trạng của người khác?
Sau khi về đến nhà, Yến Vi Sí rửa mặt, mặt mày không còn vẻ biếng nhác nữa. Hắn nhớ trên đường có một số khúc cua khó khăn, nhưng Trần Vụ lái rất mượt.
“Sao anh biết lái xe vận tải?” Yến Vi Sí hỏi Trần Vụ chuẩn bị nấu nước.
“Có đôi khi phải kéo hàng hóa.” Trần Vụ cầm lấy phích cắm của ấm đun nước.
Yến Vi Sí nhìn vết sẹo cũ hình đám mây nhỏ trên tay anh: “Đã thi bằng lái xe chưa?”
“Thi rồi.” Trần Vụ ngoan ngoãn đáp.
Ánh mắt Yến Vi Sí vẫn dừng trên mặt Trần Vụ, như muốn chồng anh lên người gõ mõ mà mình quen thuở nhỏ, xem có thể chồng lên được không.
Thấy Yến Vi Sí không mở miệng, Trần Vụ tưởng hắn không tin: “Bằng lái ở trong ví của tôi, muốn xem không, tôi đưa cho cậu…”
“Ai muốn xem chứ.” Yến Vi Sí rót chút nước còn lại trong bình đun nước vào cốc, lấy ra lọ đường trong đám chai lọ, sắc mặt lập tức xấu hẳn, “Trần Vụ, hết đường trắng rồi.”
Sau đó ngẩn ra.
Đường trắng hết thì hết thôi, tại sao lại gọi anh ta?
Yến Vi Sí thâm trầm nhìn chằm chằm vào cái lọ trống rỗng, mẹ kiếp, cái này có tính là ỷ lại không?
Bắt đầu từ khi nào? Triệu chứng nhẹ hay nặng?
Trần Vụ hô: “Không sao, mai tôi mua mấy túi về.”
“Không cần, tôi tự mua.” Yến Vi Sí nói.
Yến Vi Sí đã qua đêm bên ngoài trong bốn ngày liên tiếp, ngày thứ năm mới trở về.
Lúc ấy Trần Vụ đang định ra ngoài.
Hai người một vào một ra, chạm mặt nhau ở cửa.
Trần Vụ chưa bao giờ hỏi Yến Vi Sí buổi tối không trở về thì ngủ ở đâu, lần này cũng thế. Anh nhét chìa khóa trên tay vào túi, kinh ngạc hỏi: “Bạn học Yến, hôm nay cậu không đi làm thêm à?”
Yến Vi Sí đeo chéo ba lô đen trên vai, quầng thâm dưới mắt hiện rõ. Hắn đi vào nhà mà không nói gì.
“Tôi ra ngoài đây.” Trần Vụ đến chỗ xe đạp, vừa muốn mở khóa thì sực nhớ ra điều gì đó, “À, suýt quên.”
Anh vội vàng chạy về, thở hổn hển dặn dò: “Bạn Yến, bây giờ tôi phải đi xem nhà, không biết sẽ mất bao lâu, nếu khuya tôi mới về, cậu phơi quần áo…”
Động tác đặt ba lô của Yến Vi Sí cứng lại, hắn quay mặt sang nhìn Trần Vụ: “Anh nói anh muốn đi làm gì?”
Trần Vụ đáp: “Xem nhà đó.”
Tư duy của Yến Vi Sí đóng băng một hai giây, sau đó mới trở lại bình thường.
Trần Vụ phát sầu: “Khó tìm nhà lắm, hiệu quả chi phí, chủ nhà, môi trường và hàng xóm đều là những điều cần suy xét.”
“Anh còn tính toán nhiều thật.” Yến Vi Sí nói, “Hôm nay đã tìm à?”
“Không phải, tôi bắt đầu từ hôm qua rồi.” Trần Vụ lắc đầu, buồn rầu nhíu mày, “Cậu chỉ đồng ý cho tôi ở tới cuối năm, sắp sửa đến Tết, thời gian của tôi cũng không còn nhiều.”
Sắc mặt Yến Vi Sí bình tĩnh, song hắn lại dùng sức ném ba lô lên mặt bàn. Hắn uể oải nói: “Còn ở đó làm gì, không phải vội vàng đi tìm nhà sao?”
Trần Vụ vội gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng, tôi đi đây!”
Sau khi Trần Vụ rời đi, Yến Vi Sí định ngủ một hai tiếng rồi tính tiếp, nào ngờ ở bên ngoài mất ngủ, trở về cũng vẫn mất ngủ. Hắn đánh giá căn nhà, tên kia mới đến hai tháng mà đã tạo ra hơi thở cuộc sống nồng đậm ở nơi đây.
Yến Vi Sí đi ra ngoài với gương mặt nhìn ai cũng khó chịu, hắn tùy tiện đi đến một điểm câu cá.
Người trung niên bị hắn nhìn chằm chằm, móc mồi câu cũng không lưu loát.
Yến Vi Sí nhìn những chiếc phao câu cá đầy màu sắc trên mặt nước, nhất thời nổi hứng thú. Hắn liếc một hàng cần câu đặt bên mép nước: “Có dùng được không ạ?”
Người trung niên lắp bắp: “Có thể, tất cả, tùy tiện, đều được.”
Yến Vi Sí chọn một vị trí câu nhưng chẳng câu được con cá nào, sắc mặt hắn càng thêm khó coi.
Người trung niên muốn an ủi vài câu lại không biết nên an ủi kiểu gì, ấy vậy mà lúc này ông câu được liên tiếp.
Bình thường cũng không thấy dễ câu như thế.
“Cá cắn câu rồi kìa.” Yến Vi Sí nhắc nhở.
“Ôi ôi!” Người trung niên vội vàng thu cần lấy cá, đang do dự truyền thụ kinh nghiệm câu cá thì ông cụ xuất hiện. Ông cụ chắp tay sau lưng, từ từ đi tới, mở miệng là hỏi Yến Vi Sí: “Sao Tiểu Trần không ở nhà?”
Yến Vi Sí không trả lời, tầm mắt hắn chuyển từ mặt nước sang túi nilon trên tay ông cụ, ông nói, “Là bánh tổ.” Cuối cùng còn bổ sung một cách chọc giận, “Cho Tiểu Trần ăn.”
“…” Yến Vi Sí đứng dậy rời đi, hắn sống ở đây mấy năm cũng không thấy cho hắn được quả táo nào.
Đi được vài bước, Yến Vi Sí quay đầu lại, lấy đi chiếc bánh tổ vốn không dành cho hắn ăn.
Ông cụ nhìn ra thằng nhóc hậm hực trong lòng, nhưng không tính là nguy hiểm, nên ông theo sau vài bước: “Tiểu Trần có việc đi ra ngoài đúng không? Chờ nó trở lại cháu nói với nó một tiếng, bảo nó tới tìm ông. Ông quen một người có nhà muốn cho thuê.”
Yến Vi Sí thoáng khựng bước.
Còn chưa đi đã không chờ nổi mà kể lể khắp nơi, sống ở chỗ hắn có bao nhiêu bất đắc dĩ chứ?
Ngày mùa đông, Yến Vi Sí chạy hai vòng quanh hồ chứa nước, trái tim nóng bức bực bội gọi cho Trần Vụ: “Bao giờ về?”
Trần Vụ đáp: “Tôi còn có hai căn nhà chưa xem…”
Yến Vi Sí cúp.
Hơn hai mươi phút sau, Yến Vi Sí chơi game ở chỗ Hoàng Ngộ.
Hoàng Ngộ sống trong một căn hộ được trang trí đẹp mắt, khi đến trường dạy nghề ở Xuân Quế, gã thậm chí còn vận chuyển chiếc giường trong nhà tới đây.
Cùng chú gấu đã gắn bó với gã nhiều năm.
Hoàng Ngộ ngồi dưới đất trước sofa, đầu ngửa ra sau gối lên gấu: “Anh Sí, tối nay mày ngủ lại chỗ tao à?”
Yến Vi Sí nhấn tay cầm: “Đến giờ thì tính sau.”
Các hiệu ứng đặc biệt của trò đua xe rất chân thực, người chơi và người xem đều có cảm giác như đang ở hiện trường, đầu có thể xoay vòng vòng.
Yến Vi Sí điều khiển chiếc xe đua rơi xuống vách đá, hắn ném chiếc tay cầm phiên bản giới hạn đi rồi ra lối vào để thay giày.
“Anh Sí, mày phải đi à?” Hoàng Ngộ ngạc nhiên.
Yến Vi Sí: “Xuống tầng mua trà sữa.”
“Chẳng phải là có thể gọi thức ăn ngoài…”
Chữ “Sao” còn đang treo bên miệng Hoàng Ngộ, hắn cũng đã đi ra ngoài. Gã nhìn màn hình hiển thị chữ “Game over” cực lớn, trước giờ anh Sí vẫn luôn có thể chơi được một lúc lâu, hôm nay mới chơi một lát đã tự sát.
Sao lại có cảm giác hiện tại anh Sí rất buồn bực nhỉ?
Xuân Quế có chuột làm ổ trong cống ngầm, chó đi ngang qua cũng phải cẩn thận kẻo bị lột da, song cũng có những nơi tương đối an toàn.
Việc quản lý phía Tứ Nguyên Cung xem như không tệ. Ít nhất trên đường đầy đủ đèn xanh đèn đỏ và camera, còn có cảnh sát giao thông.
Yến Vi Sí nhấp một ngụm trà sữa mới mua, giữa hai đầu lông mày nhíu lại tạo thành bóng mờ.
Trà sữa cũng uống không ngon nữa, có chuyện gì thế nhỉ.
Hoàng Ngộ đút hai tay vào túi, lắc lư nói: “Tao và Chiêu Nhi đi vào tối ba mươi, sẽ cùng mày ăn cơm tất niên.”
“Không cần.” Yến Vi Sí hờ hững quét mắt qua dòng người, dưới ánh mặt trời của ngày đông lạnh giá, mái tóc vàng óng nhô ra khỏi mép mũ lưỡi trai được nhuộm lên một vầng sáng nhạt ấm áp.
“Như vậy không được, không thể để một mình mày đón năm mới ở bên này.” Hoàng Ngộ nghiêm mặt, “Không phải hai năm trước cũng thế à, chúng tao theo mày.”
“Năm nay không cần.” Yến Vi Sí nói.
Hoàng Ngộ còn định cố gắng thuyết phục, nhưng trong lúc lơ đãng nhìn thấy điều gì đó, gã huýt sáo ngả ngớn: “Wow.”
Bên cạnh một cửa hàng truyện tranh ở phía trước cách đó không xa, Khương Hi mặc áo choàng cape kiểu đường trang(1), trên búi tóc xinh đẹp là một chiếc trâm, một bên má phồng lên đang thưởng thức đồ ăn, đôi mắt đảo qua lại đầy lanh lợi. Cô bé nhìn thấy Yến Vi Sí và Hoàng Ngộ, kinh ngạc rơi cả bạch tuộc viên nhỏ trên tay.
(1) Đường trang 唐装 Tangzhuang: là một loại trang phục hiện đại được thiết kế dựa trên chiếc áo quan hai hàng khuy thời nhà Thanh, thêm phần cổ đứng và xếp nếp theo phong cách phương Tây.
Hoàng Ngộ nhắn tin cho Khương Lương Chiêu: [Sau phố Tứ Nguyên Cung, em gái mày có biến, mau tới!]
Gã tươi cười xán lạn vẫy tay: “Hi, em gái Tiểu Hi.”
Khương Hi sắp tức chết, sớm biết thế thì đã không đi con đường này, bây giờ nói gì cũng muộn. Trước nay cô không nghĩ tới chuyện mang Quý Minh Xuyên vào vòng xã giao của mình. Không phải là người cùng một thế giới.
Đầu óc Khương Hi toàn là làm sao bây giờ làm sao bây giờ. Cô bé cảnh cáo Quý Minh Xuyên: “Tôi không cho cậu nói chuyện, đừng phát ra âm thanh!”
Trông thần sắc Quý Minh Xuyên không thấy có chút không vui nào, y thuận theo đáp: “Được.”
Bốn thiếu niên tụ tập bên đường.
Đều là khí chất và ngoại hình vạn người mới có một, thu hút sự chú ý của người qua đường.
Khương Hi đứng cạnh Yến Vi Sí, nhìn hắn bằng đôi mắt lấp lánh: “Anh Sí ơi, anh và Hoàng Ngộ ra ngoài chơi ạ, lát nữa các anh muốn đi đâu, em không có việc gì, có thể theo các anh không?”
Yến Vi Sí: “Không thể.”
Khương Hi sụp đổ: “Ồ…”
Hoàng Ngộ khoác vai Yến Vi Sí xen mồm: “Tiểu Hi, không giới thiệu chút à?”
Khương Hi trừng Hoàng Ngộ hóng chuyện rồi tiếp tục nhìn Yến Vi Sí không hề chớp mắt, tay chỉ chỉ Quý Minh Xuyên rất có lệ: “Bạn học cùa em.”
Bốn chữ đơn giản thô sơ, cái tên cũng chưa nói.
Quý Minh Xuyên đến gần Khương Hi một bước, nghiêng cơ thể cao lớn, duỗi tay với Yến Vi Sí: “Xin chào, tôi là Quý Minh Xuyên, bạn cùng bàn của Khương Hi.”
Bàn tay cấu sau lưng dùng lực rất lớn, song y lại như mất đi cảm giác đau, tư thái tuấn tú lạnh nhạt.
Khương Hi cấu đau cả tay, căm giận thầm quở trách Quý Minh Xuyên một hồi trong lòng. Cô bé cắn môi nhìn lén nam thần tình đầu của mình. Anh Sí sẽ để ý sao, sẽ ăn giấm ghen tuông chứ?
Hoàng Ngộ nhìn thấu sự chờ mong của Khương Hi, gã đỡ trán.
Tiểu mỹ nữ này mọc mụn dậy thì trong đầu chắc?
Ăn giấm cái đếch gì, cũng không phải là em không biết anh Sí của em ghét ăn giấm nhất, bình thường ăn sủi cảo không chấm đường trắng thì là chấm nước tương.
Càng đừng mong chờ chuyện để bụng.
Sao mãi không chịu tiếp nhận chuyện anh Sí coi em là em gái nhỉ? Ổng thấy em kết bạn với người khác giới thì chỉ cảm thấy không thành vấn đề thôi.
Có phản hồi gì không, cho phản hồi kiểu gì, phải xem tâm trạng của ổng.
Quả nhiên, nhìn bàn tay giơ đến trước mặt, Yến Vi Sí không nắm lấy, chỉ lười biếng nhướng mi: “Yến Vi Sí.”