Tử Di
Chương 190: Vở kịch
" Ha, khốn khiếp. Các ngươi là do kẻ nào phái đến." Chung Ly ôm cánh tay chảy máu nghiến răng phẫn nộ quát.
" Kẻ muốn lấy mạng ngươi. Nói nhiều như vậy làm gì, chi bằng dành chút hơi sức chạy trốn. Chúng ta đối với kẻ yếu luôn tạo cơ hội hết sức, nếu ngươi có bản lĩnh chạy thoát, vậy là chúng ta thua. Hahaha." Thiên Thiên nữ tu cười càn rỡ.
" Tha cho ta A tỷ, các ngươi nếu động vào tỷ ấy người kia sẽ không tha thứ."
" Lắm mồm, nếu đã không chạy vậy chịu chết đi."
Chung Ly đồng tử phóng đại, vội vàng tránh đi trúc cơ kỳ đỉnh đòn tấn công. Nàng một lần nữa cả người ăn đau bị đánh bay ra xa. Kiều Sơ Oanh ở trên đất bất lực nhìn nàng, hai mắt u ám vô cùng.
Tiểu tử họ Tiền sớm đã một chỗ nằm yên bất động, hoàn toàn không rõ sống chết.
" Ha, nhận người hẳn là ở khu vực này. Chúng ta vừa đánh vừa kéo người đến đây, các ngươi cũng nên lộ diện đi, nữ tu kia đã mất đi năng lực phản kháng." Thiên Thiên cười lớn.
Không có phản ứng, xung quanh vẫn không bóng người xuất hiện. Không khí tĩnh lặng dồn nén khiến Kiều Sơ Oanh lập tức rơi nước mắt." A Ly..."
" Hừ, ngươi đến chặt đầu nữ tu kia xuống cho ta. Ta không tin hắn không chịu ra nhận hàng, chúng ta năm nghìn trung phẩm linh thạch sao có thể dễ dàng để người ta quỵt."
Kiều Sơ Oanh hai mắt trừng lớn, nước mắt cũng vì kinh hoàng mà ngừng rơi." Không, không, ngươi không được làm hại đến nàng. Lũ xảo trá này..."
Nam tu trúc cơ hậu kỳ không đợi Kiều Sơ Oanh có phản ứng đã lập tức rời đi. Nửa phút sau quay lại, trên tay đã nắm theo một đầu người phủ kín máu. Nhưng khuôn mặt hiển thị trên đó lại quen thuộc vô cùng, không sai chính là Chung Ly.
Kiều Sơ Oanh tối sầm hai mắt, trực tiếp ngất xỉu, nước mắt lạnh buốt trên khoé mi chậm rãi trượt xuống. Còn chưa đợi nước mắt rơi xuống gò má đã bị một bàn tay tiếp đón lau đi. Bóng đen chớp mắt xuất hiện, lập tức kéo Kiều Sơ Oanh vào lòng. Khuôn mặt người đến giấu sau lớp áo choàng không người phát hiện chút điên loạn cùng âm u.
" Ha, đã xuất hiện, chờ lâu như vậy ta còn tưởng các hạ muốn quỵt nợ. Năm nghìn linh thạch, đầu người kia liền thuộc về ngươi."
Áo đen tu sĩ vẫn không đáp, chỉ cẩn thận kiểm tra thân thể Kiều Sơ Oanh, thấy nàng thực sự không bị thương mới chậm rãi đáp:" Sẽ không thiếu các ngươi phần, ngậm miệng lại."
" Thô lỗ như vậy a, linh thạch lại dài dòng không đưa ra, đừng trách chúng ta những kẻ liếm lưỡi dao mà sống này trở mặt."
Bộp.Một túi trữ vật được ném ra đất, nam tu bế lên Kiều Sơ Oanh vừa xoay người liền bị đám người vây lại. Thiên Thiên chớp mắt thu đi trữ vật túi, thần thức đảo qua liền tặc lưỡi cảm thán:" Đưa sớm từ đầu không phải xong chuyện, khiến chúng ta lúc này thật khó xử. Rõ là không có đạo đức hành vi nhưng việc ngươi làm so với chúng ta không phải càng vô nhân tính."
" Muốn gì?" Nam tu giận dữ quát.
" Làm gì sao? Tất nhiên là cùng lúc ăn hai đầu, chỉ có kẻ ngu lúc này mới chọn lựa một. Hahaha." Thiên Thiên cười to lần nữa.
Tiếng cười còn chưa dứt, ở góc tối xuất hiện thêm năm người áo đen, tu vi lại đều đã ở trúc cơ hậu kỳ. Người lộ diện không chần chừ liền xông đến, muốn chém giết những kẻ đang vây quanh chủ nhân.
" Chẹp, chả nhẽ lần này ăn lỗ sao. Tiểu cô nương không nên làm ta thất vọng." Thiên Thiên vội vàng lao đến ứng cứu thủ hạ. Năm tên áo đen chính là thủ hạ của kẻ kia.
Chém giết rất nhanh đã phát động, nam tu áo đen cười lạnh một lần nữa xoay người bế theo Kiều Sơ Oanh rời đi. Còn chưa kịp đạp lên pháp bảo, một thanh kiếm đen tuyền đã lao nhanh đến chặn lại hắn hành động.
Kiều Sơ Oanh vốn dĩ đã ngất xỉu trong lòng lúc này lại từ từ bật khóc, hai mắt thất vọng cùng phức tạp nhìn thẳng nam tu." Phu quân vì sao làm vậy? Muốn ta đời này kiếp này đều không có bằng hữu sao?"
Châu Vĩ Ngân cách lớp áo choàng nghẹn lời, đôi tay đang ôm lấy thê tử cũng có chút run lên.
" Châu nhị thiếu làm vậy đã hỏi qua Châu gia ý kiến hay chưa? Mạng ta từ khi nào lại rẻ như vậy?" Chung Ly chậm rãi bước đến, toàn thân cho dù phủ đỏ thẫm máu nhưng lại không hề thấy miệng vết thương.
Châu Vĩ Ngân bất ngờ vội vàng nhìn đến đầu người đặt một bên, ánh sáng hơi loé lúc này nào còn khuôn mặt giống hệt Chung Ly. Xa lạ gương mặt nằm yên trên mặt đất, ngũ quan vặn vẹo, chết không nhắm mắt.
" Các ngươi...bày kế lừa ta? Phu nhân, ngươi cũng muốn lừa ta sao?" Hắn ôm chặt Kiều Sơ Oanh, dùng giọng mũi nói. Bị lộ gương mặt thật cũng không hề khiến người này hoảng loạn, thật là kẻ điên tố chất.
" Phu quân, ngươi đừng để tâm ma khống chế. Ngươi không phải người như vậy."
" Ta là người như thế nào, phu nhân không phải rất rõ ràng! Từ lúc nàng gả đến Châu gia đã sớm nên chấp nhận."
" Cắt lời hai vị một chút, yêu đương thuộc về các ngươi, ta một chút cũng không liên quan. Vậy vì sao muốn giết ta?" Chung Ly thu hồi hắc kiếm nói.
" Hừ, ta lúc này mới là người xứng đáng được cắt lời nhất. Đánh nhau ác liệt như vậy các ngươi vẫn còn tâm trạng tâm sự?" Thiên Thiên hét lớn.
" Dừng tay đi A Ngân, họ đều không liên quan chúng ta chuyện."
" Phu quân, coi như ta xin ngươi được không? Dừng tay đi, ta sẽ theo ngươi trở về." Kiều Sơ Oanh bật khóc.
Chung Ly cả buổi đều lạnh mặt, nhìn nữ tu nàng luôn miệng gọi tỷ tỷ nhanh như vậy đã từ bỏ mà chấp nhận số phận liền bất giác mím chặt môi.
" Không nghe thấy gì sao? Lời phu nhân nói các ngươi dám bỏ ngoài tai?" Châu Vĩ Ngân cao giọng quát.Lập tức thủ hạ bên người dừng tay, lui về đứng sau lưng hắn.
Thiên Thiên thấy tình thế đã bất lợi liền cắn răng dẫn người chạy đến phía sau Chung Ly. Đây là mười năm nghìn trung phẩm linh thạch di động, nàng không thể để mất.
"..." Chung nữ sĩ.
" Chung Ly, ngươi dám mang nàng đi, có biết tội?"Châu Vĩ Ngân âm u nói.
" Ngươi nghĩ ngươi làm hoàng đế sao? Như vậy là nói cho ai nghe?" Nàng vừa xoa lỗ tai vừa cợt nhả đáp. Nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Châu Vĩ Ngân lại lạnh lẽo vô cùng. Trước nay kẻ muốn nàng chết đều đã chết, nếu còn sống thì đợi đến khi nàng có năng lực sẽ nhất định trả thù.
" Châu gia có ta là đủ, ngoại lai người cũng xứng để Châu gia đặt cược?"
" A, lòi đuôi cáo, ngươi cuối cùng cũng thừa nhận." Nàng cười trâm biếm đáp." Giết ta là do bất bình với lựa chọn của gia tộc? Ta nói này ngươi cũng quá thất bại đi. Nếu có năng lực, ngươi có thể cùng gia tộc phát biểu ý kiến. A quên mất, nhị thiếu gia chính là phế vật không có quyền lên tiếng, sơ ý liền chạm phải nỗi đau của nhị ca. Nhị ca không cần giận ta nha."
" Hahaha, Chung đạo hữu nói chuyện thật hài hước. Không ngờ Châu gia lại có loại người như vậy." Thiên Thiên lập hùa theo nói chuyện.
Cảm nhận cơn giận dữ của phu quân chuẩn bị bùng nổ, Kiều Sơ Oanh lập tức nắm lấy tay hắn nói:" Phu quân, đừng cùng nàng chấp nhặt. Nàng chỉ là tiểu hài tử, nói chuyện không biết chú ý."
Chung Ly cụp mắt, không nhìn đôi phu thê Châu gia nữa mà bình tĩnh mở miệng:" Kiều tỷ tỷ, ta cho tỷ một lựa chọn cuối. Tỷ nếu thực sự muốn thoát khỏi người này thì hãy kiên quyết chút, ta có thể mang tỷ rời đi."
" Ngươi dám, CHUNG LY!" Châu Vĩ Ngân phẫn nộ, lập tức khởi động pháp bảo đánh tới nàng.
Chung Ly sớm đã có đề phòng, kiếm cương thuận thế liền phát động, lập tức đánh gãy quỹ đạo của đồ vật Châu Vĩ Ngân ném tới.
" Thật là chọc phải chó, không phân biệt liền xông tới cắn người." Nàng thở dài.
Phía sau người nhìn Chung Ly càn rỡ hành động cùng lời nói đều phủ kín sầu khổ cảm xúc. Duy chỉ có Thiên Thiên nữ tu không sợ mà đổ thêm dầu vào lửa:" Ngươi giành khúc xương với chó làm gì? Gặm không nổi hà tất phí công sức. Ngươi xem cục xương kia còn không biết ơn."
" A Ly, ta sẽ không đi theo muội. Ta đã gả cho Vĩ Ngân, đời này ta sẽ chỉ đồng hành với chàng. Ngươi với ta từ bây giờ sẽ không còn quan hệ, đừng tiếp tục sỉ nhục ta phu quân."
" A, ngươi nghe không? Người ta đã nói như vậy rồi, cố chấp nữa liền không khác gì mặt nóng áp mông lạnh..." Thiên Thiên không ngại làm người khác đau khổ, một lần nữa nhắc lại.
" Tốt, nếu tỷ đã quyết định, vậy ta sẽ không thêm nữa can dự. Chuyện hôm nay các ngươi làm, ta không bị thương cũng không chết, một khách khanh cho dù tố cáo thì cũng không có đủ bằng chứng lật đổ nhà các ngươi Châu gia nhị thiếu. Nếu đã như vậy, hai vị có còn muốn giết ta?"
" Sát." Châu Vĩ Ngân gằn giọng ra lệnh.
Kiều Sơ Oanh nghe vậy hoảng hốt ngăn lại:" Ngươi đi đi."" Phu quân, người muốn đối đầu với đại ca hay sao? Đại ca vô cùng coi trọng nàng."
" Thiếu chủ...còn ra tay sao?" Thủ hạ vây quanh chần chừ không động phủ. Không phải vừa rồi liền mắng họ vì không nghe lời phu nhân? Lúc này tiếp tục bỏ ngoài tai phu nhân lời nói, thiếu chủ âm tình bất định có thể sẽ không tha cho họ.
" Cút đi." Châu Vĩ Ngân quát lớn.
" Vậy cáo từ." Chung Ly xoay người dẫn theo nhóm người Thiên Thiên rời đi, tiện tay nhấc theo Tiền Thạch vẫn luôn giả bất tỉnh ở một bên.
Kiều Sơ Oanh nhìn theo bóng lưng Chung Ly, ánh mắt có chút buồn bã.
...
" Haha, Chung đạo hữu cũng nên thực hiện chúng ta lời hứa rồi chứ?" Thiên Thiên xoa xoa tay nhìn nàng.
Chung Ly không nói nhiều liền ném đến một túi trữ vật, bên trong là hai mươi nghìn trung phẩm linh thạch. Đây là toàn bộ số trung phẩm linh thạch còn lại trên người nàng, dùng để tiếp cọc thiện duyên này.
Thiên Thiên bắt được linh thạch liền hơi chút ngạc nhiên, không nghĩ trên người Chung Ly lại có nhiều tiền tài như vậy. Nàng còn tưởng giá cả gấp ba kia là nàng ấy thuận miệng nói, phía sau cần một chuyến lo liệu, không ngờ người ta tiền tài đều đã sẵn sàng chi trả. Nếu biết nàng ấy sẵn sàng tiền tài như vậy...nàng cũng sẽ không cướp, bởi vì cảm giác về nguy hiểm là thứ khiến Thiên Thiên nàng có thể sống đến hiện tại.
" Đạo hữu khẳng khái rất hợp ý ta." Thiên Thiên híp mắt cười.
Chung Ly gật đầu nhìn nàng ta từ đầu đến cuối vẫn che mặt, đột nhiên tò mò hỏi:" Vì sao ngươi phải che mặt?"
" Là do ta dung nhan xấu xí, lộ ra liền làm mất đi uy thế của tiểu đội. Đeo vào vừa lúc có thể tạo chút thần bí cảm giác."
" Ta có thể xem sao?" Chung Ly nghiêm túc nói.
" Có thể, chỉ cần đạo hữu không sợ liền được."
" Sẽ không." Nàng thấy đủ tà tu xấu xí khuôn mặt, dây thần kinh đã sớm được tôi luyện, ít nhất đối với nữ tu trước mặt nàng tự tin sẽ không biểu hiện thất thố.
Thiên Thiên tháo khăn che, Chung Ly mặt vô biểu cảm gật đầu. Thấy nàng ấy lập tức che lại mặt liền không cho là đúng nói:" Ngươi không hề xấu xí! Là ai nói ngươi như vậy?"
" Là người thân ta cho rằng như vậy. Nhà ta có tám tỷ muội đều xinh đẹp vô cùng. Tuy rằng không thể so sánh với Chung đạo hữu nhưng cũng là bậc tú sắc khả nhan, hoa gặp hoa nở. Chỉ duy ta là hoa không chịu nở."
" Đạo hữu, ngài khuyên đại tỷ chút, ngài ấy không hề xấu, chúng ta nói ngài ấy liền cho rằng là cố tình tâng bốc." Một nữ tu ra mặt phàn nàn.
" Ngươi có khuôn mặt rất tốt, so với nữ tử mềm yếu yểu điệu thì có khí chất hơn nhiều." Nữ tu Thiên Thiên này mang một gương mặt anh khí, càng nhìn liền càng khiến người ta thích, đeo khăn che mặt chính là lãng phí.
" Nhà các ngươi tỷ muội hẳn không hề yêu thương nhau đúng chứ?" Nàng hỏi thêm.
" Đúng vậy, sao đạo hữu đoán được?"
" Nếu yêu thương thì đã không khiến ngươi tự ti về nhan sắc đến nhường này. Họ chính là cố tình, ghen tỵ liền bắt tay cùng nhau dìm ngươi xuống."
" Thật sao? Ta thật sự xinh đẹp sao?"
" Nếu dùng ngôn ngữ của ta, thì ngươi...rất đẹp trai."
" Cho dù không hiểu đạo hữu khen ngợi nhưng chắc chắn ngài có ý tốt, ta rất vui."
" Ngươi rất tuyệt, không cần phải che giấu bản thân. Trừ chút đạo đức khi có khi không thì ngươi chính là hoàn hảo."
" Cảm ơn...Chung đạo hữu."