Trong Văn Niên Đại Nuôi Nhân Vật Phản Diện - Trang 2
Chương 39: Chương 39
Điền Thụy cùng Hà Vũ mua nhà, sang tên thành tên hai người xong thì Hà Vũ mới quyết định xa nhà một thời gian.
Điền Thụy bảo hắn mang về một cái tủ lạnh lớn, tủ lạnh hắn mua trước đó thật sự quá nhỏ, cũng để không được bao nhiêu đồ.
Bọn họ mở cửa hàng ăn uống, nhất định phải có tủ lạnh lớn, trong huyện căn bản không bán, nếu muốn mua thì phải sai người lên tỉnh tìm.
Ngoài ra, cậu còn đưa cho hắn một tờ giấy liệt kê một loạt tên các đồ gia vị: Ớt, tiêu, hạt tàu xì, muối, vv….
Hà Vũ nhìn tờ danh sách thì nói: “Còn nữa không?”
Điền Thụy ngoan ngoãn nói, “Không còn, anh về sớm một chút.”
Cuối cùng Hà Vũ cũng không nhịn được, kéo người vào lòng ôm chặt, nói mấy lời thân mật rồi mới rời đi.
Hắn vừa đi thì Điền Thụy liền lôi hết đồ đạc cần dùng ra, cọ rửa sạch sẽ rồi phơi trong sân, hiện Hắc Tiểu Bàn cùng Bạch Mãnh bây giờ cũng có thể dạy học trò, dù cậu không có mặt thì mọi chuyện cũng được sắp xếp ngay ngắn, gọn gàng.
Điền Thụy định đi nhập hàng hóa.
Trong huyện có một cái chợ chuyên bán buôn, từ khi cậu mở cửa hàng thịt nướng thì đã trở thành khách hàng quen của mấy cửa hàng bán buôn ở nơi đây.
Thấy cậu xuất hiện, mọi người lập tức nhiệt tình bắt chuyện.
“Tiểu Điền đến đây, hôm nay muốn mua gì?”
“Nhìn cà tím của tôi này, đều được hái từ nhà đồng hương của tôi đấy, rất ngon.”
“Còn cả dưa chuột của tôi này, quả nào cũng to tròn bóng loáng.”
“Hôm nay nhà tôi có cà chua, mỗi quả đều tươi mới mọng nước, không dập nát chút nào, chua chua ngọt ngào, một chút cũng không kém hơn dâu tây.
Tổng cộng năm mươi cân, cậu muốn lấy không?”
Điền Thụy nhìn sang, ông chủ cửa hàng cầm một quả cà chua nên đưa cho cậu.
Điền Thụy đã nói thân quen với bọn họ, trực tiếp xoa xoa mấy cái rồi cắn một miếng, quả nhiên rất ngọt.
“Đều để cho tôi đi.”
“Được rồi.” Ông chủ vui mừng đồng ý.
Từ khi Điền Thụy bắt đầu bán cơm hộp, cả cái huyện này cũng lần lượt mọc lên hơn mười mấy nhà cũng học làm cơm hộp theo.
Thế nhưng những người kia vì muốn tiết kiệm tiền nên cái nào rẻ thì mua cái đó.
Điền Thụy lại không như vậy, cậu đều chọn hàng tốt nhất để mua.
Nhà bọn làm ăn chính thống, nguyên liệu cũng được tuyển chọn kĩ lưỡng, hương vị tự nhiên cũng không giống bình thường.
Cũng không cần cậu gọi người mang về nhà, chủ cửa hàng trực tiếp phái người mang rau qua.
Chợ bán buôn này không lớn, cậu đi dạo cả ngày, nhà ai có thứ gì đều hiểu rõ trong lòng.
Đột nhiên phát hiện đằng trước có đám đông đang bàn tán, cậu có chút ngạc nhiên trực tiếp đi qua xem một chút.
Người bán là người mới, mang theo bốn thùng gỗ lớn, bên trong đều là hàu sống.
Người chung quanh mồm năm miệng mười nói, “A, còn có người ăn thứ này sao? Đây là cái gì?”
“Nhìn liền biết không phải vật gì tốt, nhìn giống như đá vậy.”
Điền Thụy thấy ánh mắt liền tỏa sáng, “Hàu sống bán thế nào?”
Một người mặt chữ quốc liền nói, “Hai hào một cân.”
Cái giá này khiến cho người chung quanh giật mình.
Hắn bán hàu sống, con lớn còn lớn hơn bàn tay một người trưởng thành, một con cũng hơn một cân rồi, con nhỏ cũng to bằng nắm đấm, lại còn có vỏ nặng như vậy.
Cái thứ đồ chơi này chủ yếu đều là vỏ, căn bản ăn không được bao nhiêu thịt cả.
Người chung quanh mồm năm miệng mười, một thanh niên khác nhìn qua có vẻ trẻ hơn cãi lại, “Đây là hàng tốt nhất, hơn nữa còn được vận chuyển từ ngàn dặm xa xôi, dọc theo đường đi tốn không ít tiền xăng dầu đấy.”
Điền Thụy nghe nửa ngày rốt cục cũng nghe rõ.
Hai anh em bọn họ vay mượn người thân được một khoản tiền chuyển hàng.
Vừa nghe họ hàng ở vùng duyên hải nói chỗ họ thích ăn hàu nhất, không chỉ nấu canh mà còn hầm, hấp đều vô cùng ngon miệng.
Người ở sâu trong đất liền chưa từng ăn, bọn họ vừa hay có thể lợi dụng điều này kiếm chút tiền.
Nhập vào hai ngàn cân định vận chuyển đến tỉnh thành, ai biết trên đường có nhiều người thiếu đạo đức như vậy, rải đinh đầy đường, xe họ đi được nửa thì hỏng luôn.
Bọn họ không thể làm gì khác đành dừng lại sửa xe, hải sản tươi cũng không thể để lâu, nếu như hỏng thì mất hết vốn liếng.
Vị ca ca mặt chữ quốc này liền nhanh chóng quyết định lấy ra bán luôn.
Nhưng bọn họ lại là dân trong huyện nhỏ, thứ đồ này đều chưa từng thấy bao giờ.
Nếu như không biết thì ăn kiểu gì, ai lại chịu dùng giá cao mua nó chứ.
Họ bán ở chỗ này hơn một canh giờ mà một cân cũng không bán được, hai anh em họ đều cuống lên.
Nhưng xe sửa phải mất ít nhất ba ngày, ba ngày mà không bán được thì coi như hỏng hết.
Điền Thụy hỏi: “Tôi có thể mở một con ra nhìn không?”
Người xung quanh vừa thấy Điền Thụy lên tiếng đều nói hai anh em họ có phúc.
Hai người tuy không biết Điền Thụy là ai nhưng khi thấy thái độ của mọi người với cậu, họ liền đồng ý, “Được.” Sau đó lấy một con dao nhỏ ra đưa cho Điền Thụy.
Cạy hàu sống là một việc cần có kỹ thuật.
Trước tiên phải cho vào phần khe hở của vỏ, cắt đứt phần màng gân bên trong rồi dựng thẳng lưỡi dao, dùng sức tách miệng hàu.
Hàu hai anh em nhập vào đều là hàu lớn, muốn cạy ra cũng phải tốn công lớn.
Hai người vốn còn muốn hỗ trợ một chút, ai ngờ không chờ bọn họ mở miệng liền nhìn thấy Điền Thụy đã mở xong một con.
Quả nhiên là hàu sống, phần thịt bên trong đều béo múp, mập mạp.
Hàu sống vô cùng ngon, chỗ nào cũng có thể ăn được, đồng thời còn có thể dùng hàu sống để làm thành dầu hào nấu ăn.
Bọn họ ở sâu trong đất liền, muốn ăn hải sản tươi sống thì cũng chỉ có cá cùng tôm, những thứ khác dù muốn cũng không có.
Hàu sống sau khi cạy vỏ cho thêm chút tỏi cùng nước tương là có thể trực tiếp ăn luôn, hơn nữa còn rất bổ dưỡng.
Điền Thụy hỏi lại: “Bao nhiêu tiền?”
“Hai hào một cân.” Người anh đáp.
Điền Thụy hỏi tiếp, “Nếu lấy hết thì bao nhiêu?”
Người mặt chữ quốc nuốt một ngụm, nói, “Chúng tôi không chỉ có chỗ này, trên xe vẫn còn nữa, tổng cộng hai ngàn cân.” Cả ngày hôm nay hắn vẫn chưa bán được một con nào, thật vất vả mới gặp được người mua, vừa mở miệng đã định mua hết, hắn đều có chút phản ứng không kịp.
Những người đứng bên cạnh xem trò hay đều là dân buôn, chỉ tiếc mài sắt không thành mà nói, “Cậu chỉ cần nói bao nhiêu là được.” Cái đầu óc này, một chút cũng không linh hoạt, thế mà còn học theo người khác ra ngoài làm ăn buôn bán.
Hắn nói, “Nếu cậu muốn hết thì một hào năm một cân.” Thời đại này giao thông cũng không quá tiện lợi, hiện tại hắn có thể bán được bao nhiêu thì bán.
Lần đầu làm ăn buôn bán không kiếm được lợi nhuận, nhưng có thể thu được không ít kiến thức.
Người em cuống lên.
Lúc bọn họ nhập hàng cũng đã là một hào hai, mà tiền cầu đường, tiền xăng dầu còn chưa tính đâu.
Nếu bán một hào năm thì căn bản là không kiếm được đồng nào, “Anh…” Hắn vội nói.
Người đứng bên cạnh vội vàng kéo người em lại, “Cậu học hỏi anh cậu một chút đi, bình tĩnh lại, dù sao bán rẻ cũng tốt hơn là vứt đi.”
Lúc này người em mới không nói nữa.
Điền Thụy nói, “Cân đi.” Xung quanh đây đều là người làm ăn buôn bán sỉ, trong nhà đương nhiên có cân lớn, chỉ cần bỏ đồ lên là được.
Bọn họ đi đường hết mấy ngày nên hải sản đã bốc hơi một chút nước nên chắc chắn không đủ hai ngàn cân.
Cuối cùng còn lại hơn 1890 cân.
Những người xung quanh tính toán một chút, chỉ riêng cái này đã tốn hết 283.5 đồng rồi.
Người anh tính tình sảng khoái, trực tiếp xóa luôn năm hào lẻ, nói với Điền Thụy, “Hải sản tươi nhiều nhất chỉ có thể bán một tuần thôi, cậu muốn lấy hết sao?”
Điền Thụy đáp lại, “Đúng vậy.” Nói xong cậu trả hết tiền luôn, gọi người trực tiếp kéo đồ về nhà.
Chờ đến khi bán xong, hai anh em nhận được tiền mới như tỉnh mộng, hỏi người bên cạnh, “Cậu ta bán gì vậy?” Một mình cậu ta có thể mua nhiều đồ như vậy, giống như là mơ vậy.
Người bên cạnh đáp lời, “Đây chính là ông chủ cửa hàng đồ nướng nổi tiếng nhất của chúng tôi đó.
Nếu như tối nay các cậu không có việc gì có thể qua ăn một bữa, hai người hết khoảng năm, sáu đồng là ăn no.” Nếu như muốn ăn cái gì đặc sắc, không có chỗ nào tốt hơn quán đồ nướng của cậu ta.
Hai người bất ngờ, “Một bữa ăn tốn hẳn năm, sáu đồng?” Người ở huyện nhỏ này thật sự là chịu ăn.
Người bên cạnh thấy bộ dáng ngạc nhiên sợ hãi của bọn họ liền phổ cập kiến thức cho họ, “Cái này tính là gì chứ, còn không chắc là ăn được hay không đấy.
Nếu như các cậu muốn đi có thể đến sớm chiếm chỗ.” Mặc dù không biết Điền Thụy mua nhiều hàu sống như vậy để làm gì, nhưng cậu mua khẳng định có đã có dự định của mình.
Sau khi về nhà Điền Thụy liền gọi người vào giúp phân loại hàu sống, tất cả những con vượt quá 20cm thì phân thành con lớn, 15cm phân làm con nhỡ, khoảng 10cm là con nhỏ.
Hàu sống được xếp chồng như một ngọn núi nhỏ, nhìn sơ qua thì con lớn cũng được khoảng một nghìn cân, con nhỏ chừng năm trăm cân, con nhỡ khoảng ba trăm.
Điền Thụy gọi người đến lột hết phần thịt của hàu loại nhỡ, cậu muốn giữ lại làm dầu hào.
Có cái này thì chỉ cần tùy tiện xào một chút cải xanh rồi cho một chút dầu hào vào cũng đã ăn rất ngon.
Dầu hào tự làm thủ công chắc chắn ngon hơn nhiều, chỉ là thời gian bảo quản quá ngắn, chỉ có thể bảo tồn khoảng hai mươi ngày thôi.
Còn loại lớn và nhỏ, cậu cho người cọ rửa sạch sẽ phần vỏ bên ngoài rồi bóc hơn một trăm cân tỏi ở trong nhà, đập nát để sau này còn dùng.
Sau khi làm được một xô tỏi băm, Điền Thụy trộn thêm một chút dầu cùng đường và muối, có thể để được một, hai ngày.
Rốt cục cũng đến thời gian mở cửa hàng.
Điền Thụy lấy một con hàu lớn ra, bỏ thêm chút hỗn hợp tỏi băm, một luacs sau, nước hàu liền chảy ra, hòa quyện cùng hương thơm của tỏi cùng gia vị tạo thành một mùi hương tuyệt vời.
Chờ đến khi chuẩn bị bỏ ra thì rắc thêm chút ớt cùng rau thơm, cả hương vị lẫn màu sắc đều tuyệt vời.
Ngoài ra còn có hàu nhỏ hấp, năm con một đĩa, to nhỏ giống nhau, một đĩa một đồng.
Điền Thụy thích ăn hàu lớn hơn nên nướng thử một con ăn cho đỡ thèm.
Mỗi phần thịt hàu đều to bằng lòng bàn tay, ăn một con cũng lưng lửng dạ dày.
Cậy vẫy một nhân viên lại đây bắt đầu nướng hàu.
Không cần chờ cậu đề cử, những khách hàng cũ liền nhìn thấy hàu sống.
Người trong huyện đều biết Điền Thụy thích nghiên cứu những món ăn mới, thấy vậy liền hỏi: “Đây là cái gì?”
Điền Thụy đáp lời, “Đây là hàu nướng tỏi, một đồng một con.
Hàu hấp thì một đồng một đĩa năm con, loại này nhỏ hơn một chút nhưng cũng rất tươi mới.” Hai phương pháp chế biến này là hai cách làm có thể đảm bảo giữ nguyên được mùi vị của hàu nhất.
Những người đến ăn ở đây đều không thiếu tiền, nghe vậy liền gọi món, “Cho một con nướng.” Hàu sống cần nướng một thời gian, bọn họ đã sớm làm một chút, bây giờ chỉ cần rắc thêm chút gia vị là có thể ăn.
Một con hàu nướng nhanh chóng được bưng ra.
Vị khách hàng cũ này ăn một miếng, ngay lập tức, hắn bị hương vị tươi mới ở trong miệng chinh phục hoàn toàn.
Ngay cả người kén ăn như Điền Thụy cũng cảm thấy ăn rất ngon thì càng khỏi nói đến vị khách hàng lần đầu nếm thử.
Ngay cả phần dầu tỏi đều được hắn dùng thìa múc sạch sẽ, ăn xong còn cảm thấy bụng cũng ấm hơn.
Hừm… Mặc dù lần đầu ăn, nhưng hắn đã nhanh chóng say mê hương vị của hàu nướng rồi, “Thêm hai con nữa.”
Những khách hàng đến sau nghe vậy thì kinh ngạc, sao hôm nay người nướng thịt lại nướng thứ khách rồi?
Ngay sau đó, những người đã thử ăn đều dồn dập đề cử, “Nhất định phải ăn một con hàu nướng, rất tuyệt.”
Sau đó không ngừng có người gọi thêm hàu nướng, số lượng còn nhiều hơn cả thịt.
~Hết chương 38~