Trong Văn Niên Đại Nuôi Nhân Vật Phản Diện - Trang 2
Chương 38
Cuối cùng cũng đến giờ Điền Thụy mở cửa hàng. Mỗi lần mở hàng nguyên liệu đều được xếp đầy, các loại hàng hóa được chồng thành từng chồng cao cao.
Ngày hôm nay còn có lòng vịt. Mười cân lòng vịt sau khi chế biến được khoảng bảy cân, nhưng mùi vị thay đổi hoàn toàn, tê tê cay cay, ăn vào miệng cực kỳ đã nghiền, nếu như uống thêm một cốc bia thì càng tuyệt hơn.
Sau khi Điền Thụy chuẩn bị xong lòng vit cũng không nỡ bán. Thấy trong nhà có nhiều thức ăn chay, cậu liền làm thêm canh khoai tây hầm cùng măng và rong biển. Rong biển sau khi đun bằng nồi áp suất thì đặc biệt mềm, ngâm trong nước hầm ăn cực kỳ ngon miệng, khoai tây cùng măng ăn cũng rất sảng khoái.
Sau khi làm xong Điền Thụy lần lượt tìm từng người trong nhà nếm thử đồ ăn, mỗi người đều khen ngợi không dứt miệng.
Tiểu Thất đi theo bên người Điền Thụy. Điền Thụy bảo hắn làm gì thì hắn làm cái đó, giống như cậu đã thành thần tượng số một trong lòng hắn. Tiểu Thất vô cùng bội phục Điền Thụy. Mấy nguyên liệu phổ thông như vậy, sau khi trải qua bàn tay cậu lại có thể ăn ngon như thế, quá thần kỳ.
Hắn nhìn Điền Thụy cũng chỉ lớn hơn bọn họ một chút, tại sao lại có bản lĩnh như vậy chứ?
Thấy hắn vẫn luôn nhìn mình, Điền Thụy quay đầu nói với hắn, “Cậu luôn nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi dính gì sao?”
Tiểu Thất đỏ mặt lắp bắp nói, “Không, không có.” Sau đó quay mặt ra chỗ khác, không dám nhìn chằm chằm cậu nữa.
Đến cửa hàng đã thấy không ít khách hàng đang đứng chờ. Người thích ăn ngon trong huyện đều biết chô Điền Thụy mới mở một cửa hàng đồ nướng, vô cùng náo nhiệt. Nếu như muốn ăn thì cần phải đến sớm, chỉ cần chiếm được chỗ ngồi thì muốn ăn gì cũng được.
Những người có suy nghĩ như vậy không phải là số ít. Bọn họ vừa mới mở cửa hàng mà mười bàn đã được ngồi đầy.
Người ở xưởng bia thấy Điền Thụy đến liền nhanh chóng tiến lại chào hỏi, “Ngày hôm nay muốn bao nhiêu bia?”
“Hai mươi két bia, hai thùng bia tươi.” Điền Thụy phát hiện ra người trong huyện thật sự có thể uống, mười kiện bia hôm qua đã sớm bán hết. Mấy kiện bia này bán không hết cũng không sao, có thể để ở đó hôm sau bán tiếp, chuẩn bị nhiều một chút cũng được. Gần đây càng ngày càng có nhiều người tới, bia tươi cũng bán rất nhanh. Điền Thụy thích cái này hơn, mà khách hàng cũng rất thích uống, hôm nay nhập thêm nhiều chút.
Khóe miệng người bán bia lập tức giương lên, cả huyện này chỉ trừ những nhà có đám cưới đám ma, bên này chính là nhà dùng nhiều bia nhất. Thấy bọn họ mua nhiều, người bán hàng còn háo phóng tặng cho họ sáu bình nước cam ngọt. Đây chính là hàng nhập từ nơi khác, được để trong một bình thủy tinh nhỏ, phụ nữ cùng trẻ em rất thích uống.
Điền Thụy để sáu bình này vào trong xe, định mang về cho hai đứa nhỏ trong nhà uống.
Trong thời gian đợi nướng đồ, cậu liền mang cho mỗi bàn một đĩa đậu nành trộn với đậu phộng, xem như là biếu tặng. Đây là món ăn kèm miễn phí, cũng không mặn, dùng để ăn cho đỡ buồn mồm.
Mấy người ngồi bên kia, có đồ ăn nên cũng không còn vội vàng như trước nữa.
Khách hàng tụ tập với nhau cùng trò chuyện, “Thật là biết cách làm ăn.”
“Còn không phải sao, trước đây cũng chưa từng thấy ai đem thức ăn nướng lên lửa, ăn thật sự rất ngon.”
“Hôm qua tôi đến muộn nên phải ngồi cùng bàn với người lạ. Bởi vậy mới nói nếu như muốn ăn thì phải đến sớm một chút, giống như bây giờ, chỗ ngồi rộng rãi, cũng không cần phải chen chúc cùng người khác.” Còn đang nói chuyện thì trong không khí đã tỏa ra một mùi hương tê cay. Mùi này không giống như mùi đồ nướng, nhưng mà lại đồng dạng khiến người khác rất muốn ăn.
Những người trong huyện cố ý đến đây ăn đồ nướng đều biết, ông chủ nhỏ của quán ăn này rất thích nghiên cứu các món ăn ngon. Món ăn làm ra không có món nào là không ngon cả.
Có người lập tức tìm nhân viên lại hỏi.
Tiểu Thất nói: “Là món mới của chúng tôi, bán theo cân, đồ ăn chay thì năm hào, món mặn thì hai đồng, muốn ăn cái gì thì mua cái đó.”
Mọi người nhìn qua đều nghĩ chỗ này thật sự biết cách làm ăn, khoai tây, rong biển cùng măng đều là mấy món rau dưa giá rẻ, năm hào là có thể mua được một đống lớn, sao chỗ này lại bán đắt như vậy. Hơn nữa cậu ta còn nói món mặn chính là lòng vịt sao?
Tiểu Thất đã sớm cắt thành từng miếng nhỏ, lại để thêm mấy cái tăm bên cạnh, “Các vị có thể nếm thử xem,” Hắn nói thêm, “Mấy cái này tuy rẻ nhưng mà gia vị nấu những món này đều được đưa đến từ nơi khác, cả huyện này cũng chỉ có nhà chúng tôi có thôi, những quán khác có bắt chước cũng không ra được mùi vị này đâu.”
Sau khi khách hàng nếm thử cũng dồn dập nhướn mày, “Không trách bán mắc như vậy, thật sự rất ngon.”
“Cho tôi năm hào.” So với món mới này, đĩa lạc với đậu phộng miễn phí kia thật sự không có mùi vị gì cả.
Cũng có khách hàng hào phòng vung tiền mua một đồng lòng vịt. Tiểu Thất cũng cắt nhỏ ra cho họ để khi ăn được thuận tiện hơn. Lúc mang ra còn kèm theo một đĩa dấm chua nhỏ, “Ăn nguyên cũng rất ngon, nhưng mà nếu thích có thể chấm thêm ít dấm chua, rất hợp.” Cách ăn này đều là do Điền Thụy nghĩ ra.
Khách hàng nghe nói có cách ăn mới liền vội vàng dựa theo lời hắn nói, gắp một miếng nhỏ lên rồi nhẹ nhàng chấm chút dấm chua rồi cho vào miệng. Lòng vịt có vị cay giòn, sau khi nhúng qua dấm có chút chua dịu, thật sự làm giảm bớt độ cay của lòng. Vị khách hàng này thật sự rất thích cách ăn mới này, hương vị đậm đà, ăn nhiều cũng không cảm thấy no, hắn thậm chí còn không thèm nói chuyện cùng bạn cùng bàn mà chỉ chăm chú ăn.
Hiện tại than nướng mới được nhóm lửa, thịt vẫn còn chưa bắt đầu nướng, mọi người đều ăn trước chút lạc được tặng miễn phí hoặc bỏ tiền ra mua món mới. Nhìn thấy những người ăn lòng vịt đều khen không dứt miệng, có người không nhịn được lòng hiếu kỳ liền bỏ tiền ra mua một ít.
Lòng vịt mà cũng có thể làm ra được mùi vị như vậy, thật sự quá tuyệt vời.
Thịt xiên cũng nhanh chóng được đặt lên bếp nướng, mùi của thịt nướng thoang thoảng kết hợp với mùi vị của các loại rau củ được tẩm ướp tạo thành một mùi hương đặc trưng của cửa hàng.
Bọn họ tới sớm nên chiếm được chỗ tốt, thịt cùng bia đều đầy đủ, ai muốn ăn chay cũng có thể thoải mái lựa chọn theo sở thích của mình. Rau củ xiên cùng thịt xiên đều được Điền Thụy chia thành từng bó riêng. Đồ ăn chay phần lớn đều là hai, ba loại kết hợp với nhau, tới trước còn được chọn lựa, nhưng nếu đến sau thì chỉ đành còn cái gì thì ăn cái đấy.
Đồ nướng được đặt lên bếp liền lục tục có không ít người đến ngồi.
Chỗ đối diện nhà máy đều sắp thành một cái chợ đêm nhỏ, rất nhiều chủ bán hàng rong nhìn cửa hàng của Điền Thụy mà mặc cảm không bằng. Bây giờ còn chưa đến giờ ăn cơm đâu, vậy mà cửa hàng đồ nướng của Điền Thụy đã sắp ngồi đầy rồi. Có thể làm cho người trong huyện này xếp hàng đến đưa tiền, bọn họ thật sự rất tài giỏi.
Xiên nướng dần dần được nướng chín rồi mang lên bàn, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Thỉnh thoảng còn có người hô to gọi thêm mấy xâu thịt nướng.
Thịt xiên thật sự quá thơm, cay cay tê tê rất vừa miệng, ăn vào thật sự có cảm giác đã thèm. Không chỉ có thịt xiên, cũng có rất nhiều người thích ăn rau củ nướng. Trong cửa hàng ngồi đầy người, trong lúc ăn mọi người còn tán gẫu trò chuyện với nhau, không khí sôi động khác hẳn những nơi khác ở trong huyện.
Có người kết bạn cùng tới đây ăn thử cùng tốn tới sáu, bảy đồng, cũng không thể bỏ qua món mì lạnh đặc trưng ở cửa hàng này. Mì lạnh ăn kèm với thịt nướng, mùi vị thật sự khác hẳn với thường ngày.
Có mấy người ở xa, muốn đến đây ăn cũng không dễ dàng, không chỉ ăn tại chỗ mà lúc đi còn gội thêm mấy món để mang về cho người nhà nếm thử một chút. CÓ thể mua một ít hạt dưa, thịt nướng, rau củ nướng, chỉ tiếc một điều là mì lạnh không dễ đóng gói nên nếu muốn ăn thì chỉ còn cách đến tận nơi mới ăn được.
Tiểu Thất cho thêm nước hầm vào khoai tay, trộn đều, khoai tây hầm ăn cùng với nước dùng càng thêm ngon miêng. Điền Thụy đi quanh để thu tiền, lúc đi ngang qua Tiểu Thất thì bị gọi lại, “Thụy ca, rau củ hầm chỉ còn chỗ này thôi.” Lúc đầu mỗi loại đều được đựng trong một cái thùng nhỏ, còn bây giờ tổng cộng cũng chỉ còn lại khoảng một chậu nhỏ thôi.
Điền Thụy nghe vậy liền nhìn qua, lòng thịt chỉ còn lại bảy, tám lạng, khoai tây còn khoảng ba cân, rong biển khoảng hai cân, măng cũng không còn nhiều. Vừa mới mở cửa hàng mà đã đồ ăn đã sắp không còn nữa.
Điền Thụy cũng hơi kinh ngạc, “Cũng làm gì có nhiều khách như vậy?”
Tiểu Thất nói, “Lúc này nhiều người lúc rời đi còn muốn mua một ít, nói là mang về làm đồ ăn vặt.”
Điền Thụy nói, “Ừm, không cần bán lòng vịt nữa, gói lại, anh cần dùng.” Lúc nãy khi cậu đi ra ngoài thấy có người bán chim cút hỏi cậu có muốn mua hay không. Hiện tại cậu là mở cửa hàng ăn uống lớn, rất nhiều người có đồ vật hiếm lạ đều đến hỏi cậu có muốn mua hay không. Mấy con vật như chim cút này không có nhiều, mỗi con đều to bằng nắm tay, thịt nhiều xương nhỏ, tổng cộng chín con. Điền Thụy liền vào phòng bếp trong cửa hàng tìm chút nguyên liệu để ướp thịt, định tí nữa làm chút đồ nhắm với rượu.
Điền Thụy cũng là một người yêu thích ăn uống. Từ sau khi cửa hàng trở nên đông khách, tiền thì kiếm được nhiều thật đấy, nhưng cũng thiệt thòi miệng mình. Chính vì vậy mà cậu định giữ lại số lòng vịt còn lại này, tối về cùng Hà Vũ uống chút rượu.
Tiểu Thất nghe thế liền vội vàng cất lòng vịt đi, trên bàn chỉ còn lại ba món ăn chay.
Khách hàng đang ngồi nhìn thấy vậy cũng mua một ít. Cứ như vậy, nhà máy còn chưa đến giờ tan tầm mà mấy món ăn vặt cùng đã bán hết sạch.
Vài người khách ở xa nói với Điền Thụy, “Cậu đén chỗ chúng tôi mở thêm một cửa hàng đi?” Đồ ăn ngon, nhưng mà cách bọn họ xa quá. Nếu như ở gần nhà, bất cứ khi nào muốn ăn cũng có thể thuận tiện đi qua.
Vị khách này vừa mở miệng thì những người khác cũng dồn dập hưởng ứng.
Điền Thụy nói: “Chờ đến khi chúng tôi có đủ người đã rồi tính tiếp.” Trước mắt chỉ có mỗi cửa hàng này cũng đủ để mọi người bận bù đầu, nếu như còn mở thêm ở chỗ khác nữa thì càng luống cuống tay chân.
Hương vị của đồ nướng có sức mê hoặc quá lớn.
Công nhân trong nhà máy quốc doanh đều không có tâm tình đi làm. Bây giờ cũng tầm năm giờ chiều, mấy món ăn buổi trưa đã tiêu hóa được bảy, tám phần, giờ ngửi thấy mùi ăn ngon, lực sát thương như tăng thêm gấp đôi.
Không ít người ngóng trông tan tầm sớm một chút, trong lòng không ngừng liệt kê ra những món mình muốn ăn để đến nơi thì gọi luôn, một chút thời gian đều không muốn chậm trễ.
Có công nhân trong nhà máy còn cố ý nói, “Tôi nói này, đến bên kia nhất định phải ăn hẹ nướng. Bỏ thêm chút đồ gia vị vào, mùi vị thật sự tuyệt với, bình thường tôi cũng không thích ăn rau hẹ đâu, nhưng mà ở chỗ đấy thật sự quá thơm.”
Trong nhà máy bọn họ vốn đã có thể ngửi được mùi đồ nướng từ bên kia truyền đến, bây giờ nghe có người nhắc đến làm cho họ càng muốn ăn hơn.
“Cậu cũng đừng nói nữa!”
“Bụng tôi đều sôi sùng sục rồi đây này.”
“Tôi không quản, hôm nay ai cũng không được ngăn tôi đi ăn đồ nướng, tôi đi, tôi phải đi ăn một bữa đã đời.”
“Tôi cùng đi.”
“Tính thêm cả tôi nữa.”
“Đừng có quên tôi.”
…
Chờ đến khi nhà máy tan làm, có mấy người nhanh chóng chạy lại chiếm bàn, chờ đồng nghiệp của họ đến sau.
Mùi hương của đồ nướng bay ra càng ngày càng nồng. Tổng cộng năm cái bếp nướng mà không lúc nào nhàn rỗi. Điền Thụy cùng Tiểu Thấy hỗ trợ chào hỏi khách hàng, có người thì ra đằng sau phụ giúp rửa bát. Bọn họ phân công làm việc rõ ràng, tuy rằng khách hàng ngày càng nhiều nhưng cũng không bị loạn. Hơn nữa hôm nay chuẩn bị đầy đủ, rất nhiều người đều được ăn đến tận hứng. Đến tám giờ tối, những khách hàng cuối cùng cũng ăn xong rồi rời đi, mấy người dọn dẹp một chút rồi mới kết thúc một ngày bán hàng.
Điền Thụy cũng trở về nhà, cậu vẫn còn nhớ thương mấy con chim cút đã được ướp sẵn đây, ngay cả tiền cũng không muốn đếm nữa. Cậu nhanh chóng để tiền trong cái hộp đầu giường rồi đi vào nhà bếp. Một lúc sau, mùi chim cút nướng nhanh chóng tỏa ra.
Điền Thụy xé một cái chân nếm thử, tuy rằng không to nhưng tất cả đều là thịt, món này phải ăn lúc nóng mới ngon.
Cậu để chim cút cùng lòng vịt lên bàn, cuối cùng còn lấy nốt nửa thùng bia tươi về nhà.
Dù đã ăn cơm tối, nhưng đến lúc này Điền Thụy vẫn thèm ăn đến hoảng.
Hà Vũ về nhà liền nhìn thấy Điền Thụy đang bày bát đũa ra, nói: “Hôm nay là ngày gì vậy, sao lại thịnh soạn thế?”
Bình thường lúc Điền Thụy về nhà đều hận không thể lập tức lên giường ngủ say, hôm nay lại ngược lại, bận bịu nấu đến tận giờ.
Điền Thụy trả lời, “Không có gì đặc biệt, chỉ là muốn ăn thôi.”
Hà Vũ nhìn cậu: “Vừa hay anh có một tin tức tốt muốn nói cho em.” Nói xong câu đó hắn liền cảm thấy ánh mắt Điền Thụy sáng lên, “Tin tốt gì?”
Hà Vũ thấy cậu còn chuẩn bị rượu, ánh mắt có chút khác lạ: “Vừa ăn vừa nói đi.”
“Được.”
Hà Vũ thấy cậu hiếm khi có nhã hứng liền vào trong phòng lấy bình rượu mao đài quý ra. Rượu này dù trong huyện cũng không bán, rượu nguyên chất như vậy bình thường đều được cất chứa trong hầm, nếu niêm phong rồi để trong khoảng ba mươi, năm mươi năm thì càng đáng giá. Hã Vũ lấy về khoảng ba mươi bình, chuẩn bị cho nhà mình uống dần.
Bia tươi đối với người hay uống rượu mà nói chỉ là nước lã, vẫn là uống rượu có đố độ cao mới đã nghiền.
Điền Thụy thấy hắn thần thần bí bí lấy rượu ra, ngửi thấy mùi thơm toa ra hai mắt liền mở to: “Rượu ngon đấy.” Nếu như dùng rượu này nấu cá, khẳng định rất ngon. Cậu chỉ nghĩ như vậy, nhưng lại không cẩn thận nói ra miệng.
Hà Vũ nói: “Được, vậy anh để riêng hai bình cho em làm cá nhé!”
Điền Thụy phất phất tay nói: “Không cần đâu, em dùng loại bình thường là được.” Cậu vừa nói vừa lấy bình rượu rót ra hai chén, đưa một chén cho Hà Vũ còn một chén để cho bản thân.
Cậu chỉ muốn uống thử một chút nhưng đến khi cho vào miệng lại rất mềm mại, cảm giác nóng ấm từ trong miệng truyền đến cổ họng. Hoàn toàn không phải là cảm giác cay độc giống như rượu đế bình thường, hương vị của loại này rất tốt.
Điền Thụy uống một ngụm, cảm thấy trong miệng có cảm giác trống trống vô vị, muốn ăn chút đồ gì đó. Muốn ăn chim cút chiên không thể dùng đũa, phải dùng tay. Chim cút được cậu chiên sơ một lần, đợi nguội rồi lại chiên lần hai, ngoài giòn trong mềm, phần thịt vẫn còn giữ được màu hồng mềm mại. Bởi vì thịt đã được ướp từ lâu nên gia vị đã được ngấm vào trong từng thớ thịt, dùng đế nhắm rượu thì không thể tốt hơn.
Chim cút vốn không lớn, sau khi chiên thì hơi co lại, thịt càng thêm săn chắc hơn.
Điền Thụy không thích gặm xương, nhất định phải xé thịt ra rồi mới bỏ vào miệng. Trước mặt cậu để một đĩa nước chấm, bên trong là nước chấm cậu đã tỉ mỉ pha chế, vị cay là chủ yếu. Đây là nước chấm vạn năng, dùng để chấm cái gì cũng đều ngon.
Điền Thụy thích xé phần thịt ra rồi chấm chút nước chấm, nhưng mà muốn xé thịt chim cút cũng không dễ, vì vậy cậu phải tốn một thời gian mới có thể bỏ được một miếng vào miệng.
Hà Vũ cũng không vội, trước tiên để nhóc tham tài này ăn no rồi mới đến lượt mình. Hắn nhanh chóng bóc thịt rồi để vào trong bát của Điền Thụy, thỉnh thoảng còn trực tiếp đút cho cậu ăn.
Điền Thụy vừa mới uống thêm một ngụm rượu, lại được Hà Vũ đút như thế, cả người lập tức vui vẻ.
Món chim cút cậu làm này thật sự rất ngon, nếu như chiên lâu hơn nữa thì còn có thể ăn cả xương, nhưng lần này không có thời gian nên cậu chỉ có thể làm được như vậy. Sau khi lột xong phần thịt, phần xương cũng không bỏ phí, Điền Thụy chọn phần đầu sụn cắn xuống, tuy rằng chim cút không lớn, nhưng ăn đặc biệt thơm.
Một miếng chim cút, một ngụm rượu, ngay cả lòng vịt được hoan nghênh nhất hôm nay cũng phải chịu thua.
Điền Thụy nói, “Chim cút này là em làm đấy.” Đôi mắt cậu sáng lấp lánh giống như đang mong chờ được khen ngợi.
Bởi vì uống chút rượu nên cậu trở nên thích làm nũng hơn. Hiện tại cậu đã làm chủ một cửa hàng, cả ngày có rất nhiều người khen nhưng cậu lại không có cảm giác gì, buổi tối nhất định muốn Hà Vũ khen ngợi một chút.
Hà Vũ nói: “Ăn ngon.” Bởi vì thịt chim cút ngắn nên mỗi lần đút cho nhóc tham tài của mình, đầu lưỡi của Điền Thụy sẽ đụng phải ngón tay hắn, tuy rằng chỉ lướt qua nhưng cũng khiến cho Hà Vũ cảm thấy vui sướng trong lòng.
Điền Thụy được khen ngợi lại càng cao hứng, “Nếu như anh thích thì sau này em sẽ thường xuyên làm cho ăn.”
Hà Vũ nhìn cậu, trong ánh mắt tràn đầy thâm tình: “Đối tốt với anh như vậy sao?”
Điền Thụy nói: “Anh là người nhà của em, đương nhiên em sẽ đối tốt với anh.” Sau khi uống rượu Điền Thụy mới nhớ tới nửa thùng bia mình mang về nhà. Rõ ràng là bia nhưng được ủ từ lúa mạch, sau khi uống sẽ có một chút hương vị của lúa mạch lan tỏa trong miệng. Điền Thụy rất thích uống nhưng bởi vì phải trông cửa hàng nên mỗi lần uống cũng không nhiều. Bây giở ở nhà nên không cần kiêng dè nhiều như vậy, dù có uống nhiều cũng không ảnh hưởng gì cả,
Chim cút cậu làm rất thơm, ăn cũng vừa miệng. Nhưng Điền Thụy lại thích chấm với nước chấm nên có chút mặn. Ăn mặn thì dĩ nhiên sẽ phải khát nước, cứ như vậy, một lát sau Điền Thụy đã uống hết hai cốc bia.
Điền Thụy vẫn tự tin rằng tửu lượng của mình không tồi, nhưng cậu lại quên mất rượu cùng bia không thể uống cùng nhau, nếu không sẽ càng dễ say hơn.
Hà Vũ ngăn lại: “Em uống nhiều rồi.”
Hai má Điền Thụy hồng hồng, bị người nói như vậy liền cảm thấy bản thân bị coi thường. Chút rượu này với cậu mà nói không bõ bèn gì, trước kia cậu còn dùng cốc uống bia để uống rượu đấy. “Em không uống nhiều…” Thấy Hà Vũ không tin, lại nói tiếp, “Em còn có thể uống tiếp.”
Hà Vũ không nghĩ tới Điền Thụy còn muốn thể hiện tiếp, không thể làm gì khác hơn đành dụ dỗ: “Được được được, em không uống nhiều, là anh uống nhiều rồi.”
Điền Thụy nghe hắn nói như vậy, ánh mắt có chút mơ hồ đáp lại, “Cái này còn tạm được.”
Hà Vũ nhanh chóng dọn dẹp một chút, chờ đến khi trử lại đã thấy Điền Thụy ngoan ngoãn ngồi trên giường, hai má hồng hồng. Không biết trước đó Điền Thụy đang nghĩ gì, thấy hắn trở về liền nói: “Anh…” Cậu ợ một cái, “Anh giúp em rửa tay!”
Hà Vũ nhìn không được khẽ cười. Đời này hắn ghét nhất là người khác sai hắn làm việc gì đó. Nhưng khi nghe Điền Thụy nói vậy hắn lại vui vẻ chịu đựng, kéo người ra ngoài. Điền Thụy uống nhiều nên phản ứng có chút chậm chạp. Hà Vũ nắm lấy tay cậu cầm lấy bánh xà phòng, không ngừng sờ tới sờ lui, mãi đến tận khi tay Điền Thụy đầy xà phòng mới dừng lại, kéo người rửa sạch.
Điền Thụy uống nhiều nên cũng rất biết điều, rửa xong tay lại đứng ở trên sân không chịu đi, “Đi tiểu.” Cậu uống không ít bia, hiện tại đã có phản ứng rồi. Bình thường lúc tỉnh táo Điền Thụy tuyệt đối không thể nói ra mấy lời này. Nhưng bây giờ uống quá nhiều, hành động có chút đáng yêu.
Hà Vũ có kinh nghiệm trong em trai nên trực tiếp mang cậu đi nhà vệ sinh. Hắn vừa định theo vào thì Điền Thụy như hơi tỉnh lại, nhất định không cho hắn đi theo, “Em có thể tự đi, không cần anh giúp em.”
Hà Vũ nhịn không được bật cười, nói: “Vậy anh ở bên ngoài đợi em, em cẩn thận chút đừng để bị rơi.”
Điền Thụy ở trong nhà vệ sinh một lúc mới ra ngoài, nói với Hà Vũ, “Rửa tay giúp em.” Cậu sai Hà Vũ đến nghiện, mà Hà Vũ cũng chiều theo. Lần thứ hai giúp cậu cẩn thận rửa tay, nhìn đồng hồ trên tay cậu liền phát hiện đã đến mười rưỡi, Hà Vũ kéo người về phòng, Điền Thụy liền nằm xuống.
Chờ đến khi Hà Vũ nằm xuống, cả người liền chạm vào một làn da bóng loáng, vô cùng nhẵn nhụi mịn màng. Vừa nãy Hà Vũ đã tắt đèn nhưng mà từ ảnh trăng chiếu vào có thể nhìn thấy Điền Thụy bởi vì uống rượu mà cơ thể có chút nóng lên, cậu không nghĩ nhiều liền cởi hết quần áo rồi đi ngủ.
Hà Vũ lại không ngủ được. Đến bây giờ hắn có cảm giác để Điền Thụy uống rượu là một sai lầm, hắn không thể cầm thú đến nỗi ra tay với một ma men được. Ôm chặt Điền Thụy vào trong ngực, ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng theo từng hơi thở của cậu, Hà Vũ cúi người hôn một cái. Nhóc tham tài mang theo hương rượu, càng khiến người yêu thích.
…
Ngày hôm sau, Điền Thụy tỉnh dậy liền cảm thấy cả người sảng khoái. Đúng là rượu ngon có khác, uống say cũng không bị đau đầu. Lúc cậu tỉnh dậy, Hà Vũ đã không còn ở trong phòng. Chờ đến khi cậu ra ngoài định chuẩn bị bữa sáng thì Hà Vũ đã trở về từ bên ngoài.
Điền Thụy hỏi: “Anh ra ngoài làm gì vậy?”
“Chạy bộ.” Nếu như không phát tiết ra ngoài, cơ thể hắn nhất định sẽ nghẹn chết. Hà Vũ giơ tay kéo Điền Thụy vào trong ngực: “Sao không ngủ nhiều thêm một chút?”
Sáng sớm nên trong sân cũng không có ngườu, Điền Thụy cũng không giãy khỏi cái ôm của hắn. Cậu nhớ lại chuyenj hôm qua liền hỏi: “Hôm qua anh nói có tin tốt muốn nói cho em đúng không?”
Hà Vũ nói: “Bạn của anh có một tòa nhà lớn không dùng nên muốn bán rẻ, hôm qua anh quên không nói.” Hắn biết Điền Thụy đã muốn đổi một chỗ ở khác từ lâu. Căn nhà hiện tại tuy lớn nhưng bởi vì đã ở nhiều năm nên phòng đã cũ, muốn ở lâu cũng không tốt. Hơn nữa hàng xóm quanh đây cũng chẳng thân thiện gì, cả ngày không ngừng tụ tập soi mói nhà họ.
Điền Thụy nghe thấy liền bất ngờ, “Thật sao? Ở chỗ nào, chúng ta đi xem một chút đi.” Cậu có cảm giác Hà Vũ thật thần thông quảng đại, nếu hắn đã nhắc đến thì khẳng định căn nhà đấy không tồi.
Hà Vũ nói: “Chìa khóa ở chỗ anh, chỉ cần em không bận thì khi nào muốn qua cũng được.”
Điền Thụy thấy bên ngoài dần truyền đến âm thanh, cậu nhìn đồng hồ đeo tay một chút, người làm cũng sắp đến rồi, “Hơn chín giờ đi.” Lúc đó cũng bán xong bữa sáng, vừa lúc cũng không bận.
Hà Vũ đồng ý. Điền Thụy hỏi tiếp: “Rốt cuộc là nhà kiểu gì vậy?” Cậu có chút ngạc nhiên.
Nhưng Hà Vũ lại cố tình chơi xấu, “Muốn biết? Vậy em hôn anh một cái.”
Điền Thụy hừ một tiếng: “Không nói thì thôi.”
Hà Vũ khẽ cười, bị cậu từ chối cũng không tức giận chút nào. Điền Thụy quay người rời đi, bộ dáng như đang muốn chạy trốn.
~Hết chương 37~
Ngày hôm nay còn có lòng vịt. Mười cân lòng vịt sau khi chế biến được khoảng bảy cân, nhưng mùi vị thay đổi hoàn toàn, tê tê cay cay, ăn vào miệng cực kỳ đã nghiền, nếu như uống thêm một cốc bia thì càng tuyệt hơn.
Sau khi Điền Thụy chuẩn bị xong lòng vit cũng không nỡ bán. Thấy trong nhà có nhiều thức ăn chay, cậu liền làm thêm canh khoai tây hầm cùng măng và rong biển. Rong biển sau khi đun bằng nồi áp suất thì đặc biệt mềm, ngâm trong nước hầm ăn cực kỳ ngon miệng, khoai tây cùng măng ăn cũng rất sảng khoái.
Sau khi làm xong Điền Thụy lần lượt tìm từng người trong nhà nếm thử đồ ăn, mỗi người đều khen ngợi không dứt miệng.
Tiểu Thất đi theo bên người Điền Thụy. Điền Thụy bảo hắn làm gì thì hắn làm cái đó, giống như cậu đã thành thần tượng số một trong lòng hắn. Tiểu Thất vô cùng bội phục Điền Thụy. Mấy nguyên liệu phổ thông như vậy, sau khi trải qua bàn tay cậu lại có thể ăn ngon như thế, quá thần kỳ.
Hắn nhìn Điền Thụy cũng chỉ lớn hơn bọn họ một chút, tại sao lại có bản lĩnh như vậy chứ?
Thấy hắn vẫn luôn nhìn mình, Điền Thụy quay đầu nói với hắn, “Cậu luôn nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi dính gì sao?”
Tiểu Thất đỏ mặt lắp bắp nói, “Không, không có.” Sau đó quay mặt ra chỗ khác, không dám nhìn chằm chằm cậu nữa.
Đến cửa hàng đã thấy không ít khách hàng đang đứng chờ. Người thích ăn ngon trong huyện đều biết chô Điền Thụy mới mở một cửa hàng đồ nướng, vô cùng náo nhiệt. Nếu như muốn ăn thì cần phải đến sớm, chỉ cần chiếm được chỗ ngồi thì muốn ăn gì cũng được.
Những người có suy nghĩ như vậy không phải là số ít. Bọn họ vừa mới mở cửa hàng mà mười bàn đã được ngồi đầy.
Người ở xưởng bia thấy Điền Thụy đến liền nhanh chóng tiến lại chào hỏi, “Ngày hôm nay muốn bao nhiêu bia?”
“Hai mươi két bia, hai thùng bia tươi.” Điền Thụy phát hiện ra người trong huyện thật sự có thể uống, mười kiện bia hôm qua đã sớm bán hết. Mấy kiện bia này bán không hết cũng không sao, có thể để ở đó hôm sau bán tiếp, chuẩn bị nhiều một chút cũng được. Gần đây càng ngày càng có nhiều người tới, bia tươi cũng bán rất nhanh. Điền Thụy thích cái này hơn, mà khách hàng cũng rất thích uống, hôm nay nhập thêm nhiều chút.
Khóe miệng người bán bia lập tức giương lên, cả huyện này chỉ trừ những nhà có đám cưới đám ma, bên này chính là nhà dùng nhiều bia nhất. Thấy bọn họ mua nhiều, người bán hàng còn háo phóng tặng cho họ sáu bình nước cam ngọt. Đây chính là hàng nhập từ nơi khác, được để trong một bình thủy tinh nhỏ, phụ nữ cùng trẻ em rất thích uống.
Điền Thụy để sáu bình này vào trong xe, định mang về cho hai đứa nhỏ trong nhà uống.
Trong thời gian đợi nướng đồ, cậu liền mang cho mỗi bàn một đĩa đậu nành trộn với đậu phộng, xem như là biếu tặng. Đây là món ăn kèm miễn phí, cũng không mặn, dùng để ăn cho đỡ buồn mồm.
Mấy người ngồi bên kia, có đồ ăn nên cũng không còn vội vàng như trước nữa.
Khách hàng tụ tập với nhau cùng trò chuyện, “Thật là biết cách làm ăn.”
“Còn không phải sao, trước đây cũng chưa từng thấy ai đem thức ăn nướng lên lửa, ăn thật sự rất ngon.”
“Hôm qua tôi đến muộn nên phải ngồi cùng bàn với người lạ. Bởi vậy mới nói nếu như muốn ăn thì phải đến sớm một chút, giống như bây giờ, chỗ ngồi rộng rãi, cũng không cần phải chen chúc cùng người khác.” Còn đang nói chuyện thì trong không khí đã tỏa ra một mùi hương tê cay. Mùi này không giống như mùi đồ nướng, nhưng mà lại đồng dạng khiến người khác rất muốn ăn.
Những người trong huyện cố ý đến đây ăn đồ nướng đều biết, ông chủ nhỏ của quán ăn này rất thích nghiên cứu các món ăn ngon. Món ăn làm ra không có món nào là không ngon cả.
Có người lập tức tìm nhân viên lại hỏi.
Tiểu Thất nói: “Là món mới của chúng tôi, bán theo cân, đồ ăn chay thì năm hào, món mặn thì hai đồng, muốn ăn cái gì thì mua cái đó.”
Mọi người nhìn qua đều nghĩ chỗ này thật sự biết cách làm ăn, khoai tây, rong biển cùng măng đều là mấy món rau dưa giá rẻ, năm hào là có thể mua được một đống lớn, sao chỗ này lại bán đắt như vậy. Hơn nữa cậu ta còn nói món mặn chính là lòng vịt sao?
Tiểu Thất đã sớm cắt thành từng miếng nhỏ, lại để thêm mấy cái tăm bên cạnh, “Các vị có thể nếm thử xem,” Hắn nói thêm, “Mấy cái này tuy rẻ nhưng mà gia vị nấu những món này đều được đưa đến từ nơi khác, cả huyện này cũng chỉ có nhà chúng tôi có thôi, những quán khác có bắt chước cũng không ra được mùi vị này đâu.”
Sau khi khách hàng nếm thử cũng dồn dập nhướn mày, “Không trách bán mắc như vậy, thật sự rất ngon.”
“Cho tôi năm hào.” So với món mới này, đĩa lạc với đậu phộng miễn phí kia thật sự không có mùi vị gì cả.
Cũng có khách hàng hào phòng vung tiền mua một đồng lòng vịt. Tiểu Thất cũng cắt nhỏ ra cho họ để khi ăn được thuận tiện hơn. Lúc mang ra còn kèm theo một đĩa dấm chua nhỏ, “Ăn nguyên cũng rất ngon, nhưng mà nếu thích có thể chấm thêm ít dấm chua, rất hợp.” Cách ăn này đều là do Điền Thụy nghĩ ra.
Khách hàng nghe nói có cách ăn mới liền vội vàng dựa theo lời hắn nói, gắp một miếng nhỏ lên rồi nhẹ nhàng chấm chút dấm chua rồi cho vào miệng. Lòng vịt có vị cay giòn, sau khi nhúng qua dấm có chút chua dịu, thật sự làm giảm bớt độ cay của lòng. Vị khách hàng này thật sự rất thích cách ăn mới này, hương vị đậm đà, ăn nhiều cũng không cảm thấy no, hắn thậm chí còn không thèm nói chuyện cùng bạn cùng bàn mà chỉ chăm chú ăn.
Hiện tại than nướng mới được nhóm lửa, thịt vẫn còn chưa bắt đầu nướng, mọi người đều ăn trước chút lạc được tặng miễn phí hoặc bỏ tiền ra mua món mới. Nhìn thấy những người ăn lòng vịt đều khen không dứt miệng, có người không nhịn được lòng hiếu kỳ liền bỏ tiền ra mua một ít.
Lòng vịt mà cũng có thể làm ra được mùi vị như vậy, thật sự quá tuyệt vời.
Thịt xiên cũng nhanh chóng được đặt lên bếp nướng, mùi của thịt nướng thoang thoảng kết hợp với mùi vị của các loại rau củ được tẩm ướp tạo thành một mùi hương đặc trưng của cửa hàng.
Bọn họ tới sớm nên chiếm được chỗ tốt, thịt cùng bia đều đầy đủ, ai muốn ăn chay cũng có thể thoải mái lựa chọn theo sở thích của mình. Rau củ xiên cùng thịt xiên đều được Điền Thụy chia thành từng bó riêng. Đồ ăn chay phần lớn đều là hai, ba loại kết hợp với nhau, tới trước còn được chọn lựa, nhưng nếu đến sau thì chỉ đành còn cái gì thì ăn cái đấy.
Đồ nướng được đặt lên bếp liền lục tục có không ít người đến ngồi.
Chỗ đối diện nhà máy đều sắp thành một cái chợ đêm nhỏ, rất nhiều chủ bán hàng rong nhìn cửa hàng của Điền Thụy mà mặc cảm không bằng. Bây giờ còn chưa đến giờ ăn cơm đâu, vậy mà cửa hàng đồ nướng của Điền Thụy đã sắp ngồi đầy rồi. Có thể làm cho người trong huyện này xếp hàng đến đưa tiền, bọn họ thật sự rất tài giỏi.
Xiên nướng dần dần được nướng chín rồi mang lên bàn, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Thỉnh thoảng còn có người hô to gọi thêm mấy xâu thịt nướng.
Thịt xiên thật sự quá thơm, cay cay tê tê rất vừa miệng, ăn vào thật sự có cảm giác đã thèm. Không chỉ có thịt xiên, cũng có rất nhiều người thích ăn rau củ nướng. Trong cửa hàng ngồi đầy người, trong lúc ăn mọi người còn tán gẫu trò chuyện với nhau, không khí sôi động khác hẳn những nơi khác ở trong huyện.
Có người kết bạn cùng tới đây ăn thử cùng tốn tới sáu, bảy đồng, cũng không thể bỏ qua món mì lạnh đặc trưng ở cửa hàng này. Mì lạnh ăn kèm với thịt nướng, mùi vị thật sự khác hẳn với thường ngày.
Có mấy người ở xa, muốn đến đây ăn cũng không dễ dàng, không chỉ ăn tại chỗ mà lúc đi còn gội thêm mấy món để mang về cho người nhà nếm thử một chút. CÓ thể mua một ít hạt dưa, thịt nướng, rau củ nướng, chỉ tiếc một điều là mì lạnh không dễ đóng gói nên nếu muốn ăn thì chỉ còn cách đến tận nơi mới ăn được.
Tiểu Thất cho thêm nước hầm vào khoai tay, trộn đều, khoai tây hầm ăn cùng với nước dùng càng thêm ngon miêng. Điền Thụy đi quanh để thu tiền, lúc đi ngang qua Tiểu Thất thì bị gọi lại, “Thụy ca, rau củ hầm chỉ còn chỗ này thôi.” Lúc đầu mỗi loại đều được đựng trong một cái thùng nhỏ, còn bây giờ tổng cộng cũng chỉ còn lại khoảng một chậu nhỏ thôi.
Điền Thụy nghe vậy liền nhìn qua, lòng thịt chỉ còn lại bảy, tám lạng, khoai tây còn khoảng ba cân, rong biển khoảng hai cân, măng cũng không còn nhiều. Vừa mới mở cửa hàng mà đã đồ ăn đã sắp không còn nữa.
Điền Thụy cũng hơi kinh ngạc, “Cũng làm gì có nhiều khách như vậy?”
Tiểu Thất nói, “Lúc này nhiều người lúc rời đi còn muốn mua một ít, nói là mang về làm đồ ăn vặt.”
Điền Thụy nói, “Ừm, không cần bán lòng vịt nữa, gói lại, anh cần dùng.” Lúc nãy khi cậu đi ra ngoài thấy có người bán chim cút hỏi cậu có muốn mua hay không. Hiện tại cậu là mở cửa hàng ăn uống lớn, rất nhiều người có đồ vật hiếm lạ đều đến hỏi cậu có muốn mua hay không. Mấy con vật như chim cút này không có nhiều, mỗi con đều to bằng nắm tay, thịt nhiều xương nhỏ, tổng cộng chín con. Điền Thụy liền vào phòng bếp trong cửa hàng tìm chút nguyên liệu để ướp thịt, định tí nữa làm chút đồ nhắm với rượu.
Điền Thụy cũng là một người yêu thích ăn uống. Từ sau khi cửa hàng trở nên đông khách, tiền thì kiếm được nhiều thật đấy, nhưng cũng thiệt thòi miệng mình. Chính vì vậy mà cậu định giữ lại số lòng vịt còn lại này, tối về cùng Hà Vũ uống chút rượu.
Tiểu Thất nghe thế liền vội vàng cất lòng vịt đi, trên bàn chỉ còn lại ba món ăn chay.
Khách hàng đang ngồi nhìn thấy vậy cũng mua một ít. Cứ như vậy, nhà máy còn chưa đến giờ tan tầm mà mấy món ăn vặt cùng đã bán hết sạch.
Vài người khách ở xa nói với Điền Thụy, “Cậu đén chỗ chúng tôi mở thêm một cửa hàng đi?” Đồ ăn ngon, nhưng mà cách bọn họ xa quá. Nếu như ở gần nhà, bất cứ khi nào muốn ăn cũng có thể thuận tiện đi qua.
Vị khách này vừa mở miệng thì những người khác cũng dồn dập hưởng ứng.
Điền Thụy nói: “Chờ đến khi chúng tôi có đủ người đã rồi tính tiếp.” Trước mắt chỉ có mỗi cửa hàng này cũng đủ để mọi người bận bù đầu, nếu như còn mở thêm ở chỗ khác nữa thì càng luống cuống tay chân.
Hương vị của đồ nướng có sức mê hoặc quá lớn.
Công nhân trong nhà máy quốc doanh đều không có tâm tình đi làm. Bây giờ cũng tầm năm giờ chiều, mấy món ăn buổi trưa đã tiêu hóa được bảy, tám phần, giờ ngửi thấy mùi ăn ngon, lực sát thương như tăng thêm gấp đôi.
Không ít người ngóng trông tan tầm sớm một chút, trong lòng không ngừng liệt kê ra những món mình muốn ăn để đến nơi thì gọi luôn, một chút thời gian đều không muốn chậm trễ.
Có công nhân trong nhà máy còn cố ý nói, “Tôi nói này, đến bên kia nhất định phải ăn hẹ nướng. Bỏ thêm chút đồ gia vị vào, mùi vị thật sự tuyệt với, bình thường tôi cũng không thích ăn rau hẹ đâu, nhưng mà ở chỗ đấy thật sự quá thơm.”
Trong nhà máy bọn họ vốn đã có thể ngửi được mùi đồ nướng từ bên kia truyền đến, bây giờ nghe có người nhắc đến làm cho họ càng muốn ăn hơn.
“Cậu cũng đừng nói nữa!”
“Bụng tôi đều sôi sùng sục rồi đây này.”
“Tôi không quản, hôm nay ai cũng không được ngăn tôi đi ăn đồ nướng, tôi đi, tôi phải đi ăn một bữa đã đời.”
“Tôi cùng đi.”
“Tính thêm cả tôi nữa.”
“Đừng có quên tôi.”
…
Chờ đến khi nhà máy tan làm, có mấy người nhanh chóng chạy lại chiếm bàn, chờ đồng nghiệp của họ đến sau.
Mùi hương của đồ nướng bay ra càng ngày càng nồng. Tổng cộng năm cái bếp nướng mà không lúc nào nhàn rỗi. Điền Thụy cùng Tiểu Thấy hỗ trợ chào hỏi khách hàng, có người thì ra đằng sau phụ giúp rửa bát. Bọn họ phân công làm việc rõ ràng, tuy rằng khách hàng ngày càng nhiều nhưng cũng không bị loạn. Hơn nữa hôm nay chuẩn bị đầy đủ, rất nhiều người đều được ăn đến tận hứng. Đến tám giờ tối, những khách hàng cuối cùng cũng ăn xong rồi rời đi, mấy người dọn dẹp một chút rồi mới kết thúc một ngày bán hàng.
Điền Thụy cũng trở về nhà, cậu vẫn còn nhớ thương mấy con chim cút đã được ướp sẵn đây, ngay cả tiền cũng không muốn đếm nữa. Cậu nhanh chóng để tiền trong cái hộp đầu giường rồi đi vào nhà bếp. Một lúc sau, mùi chim cút nướng nhanh chóng tỏa ra.
Điền Thụy xé một cái chân nếm thử, tuy rằng không to nhưng tất cả đều là thịt, món này phải ăn lúc nóng mới ngon.
Cậu để chim cút cùng lòng vịt lên bàn, cuối cùng còn lấy nốt nửa thùng bia tươi về nhà.
Dù đã ăn cơm tối, nhưng đến lúc này Điền Thụy vẫn thèm ăn đến hoảng.
Hà Vũ về nhà liền nhìn thấy Điền Thụy đang bày bát đũa ra, nói: “Hôm nay là ngày gì vậy, sao lại thịnh soạn thế?”
Bình thường lúc Điền Thụy về nhà đều hận không thể lập tức lên giường ngủ say, hôm nay lại ngược lại, bận bịu nấu đến tận giờ.
Điền Thụy trả lời, “Không có gì đặc biệt, chỉ là muốn ăn thôi.”
Hà Vũ nhìn cậu: “Vừa hay anh có một tin tức tốt muốn nói cho em.” Nói xong câu đó hắn liền cảm thấy ánh mắt Điền Thụy sáng lên, “Tin tốt gì?”
Hà Vũ thấy cậu còn chuẩn bị rượu, ánh mắt có chút khác lạ: “Vừa ăn vừa nói đi.”
“Được.”
Hà Vũ thấy cậu hiếm khi có nhã hứng liền vào trong phòng lấy bình rượu mao đài quý ra. Rượu này dù trong huyện cũng không bán, rượu nguyên chất như vậy bình thường đều được cất chứa trong hầm, nếu niêm phong rồi để trong khoảng ba mươi, năm mươi năm thì càng đáng giá. Hã Vũ lấy về khoảng ba mươi bình, chuẩn bị cho nhà mình uống dần.
Bia tươi đối với người hay uống rượu mà nói chỉ là nước lã, vẫn là uống rượu có đố độ cao mới đã nghiền.
Điền Thụy thấy hắn thần thần bí bí lấy rượu ra, ngửi thấy mùi thơm toa ra hai mắt liền mở to: “Rượu ngon đấy.” Nếu như dùng rượu này nấu cá, khẳng định rất ngon. Cậu chỉ nghĩ như vậy, nhưng lại không cẩn thận nói ra miệng.
Hà Vũ nói: “Được, vậy anh để riêng hai bình cho em làm cá nhé!”
Điền Thụy phất phất tay nói: “Không cần đâu, em dùng loại bình thường là được.” Cậu vừa nói vừa lấy bình rượu rót ra hai chén, đưa một chén cho Hà Vũ còn một chén để cho bản thân.
Cậu chỉ muốn uống thử một chút nhưng đến khi cho vào miệng lại rất mềm mại, cảm giác nóng ấm từ trong miệng truyền đến cổ họng. Hoàn toàn không phải là cảm giác cay độc giống như rượu đế bình thường, hương vị của loại này rất tốt.
Điền Thụy uống một ngụm, cảm thấy trong miệng có cảm giác trống trống vô vị, muốn ăn chút đồ gì đó. Muốn ăn chim cút chiên không thể dùng đũa, phải dùng tay. Chim cút được cậu chiên sơ một lần, đợi nguội rồi lại chiên lần hai, ngoài giòn trong mềm, phần thịt vẫn còn giữ được màu hồng mềm mại. Bởi vì thịt đã được ướp từ lâu nên gia vị đã được ngấm vào trong từng thớ thịt, dùng đế nhắm rượu thì không thể tốt hơn.
Chim cút vốn không lớn, sau khi chiên thì hơi co lại, thịt càng thêm săn chắc hơn.
Điền Thụy không thích gặm xương, nhất định phải xé thịt ra rồi mới bỏ vào miệng. Trước mặt cậu để một đĩa nước chấm, bên trong là nước chấm cậu đã tỉ mỉ pha chế, vị cay là chủ yếu. Đây là nước chấm vạn năng, dùng để chấm cái gì cũng đều ngon.
Điền Thụy thích xé phần thịt ra rồi chấm chút nước chấm, nhưng mà muốn xé thịt chim cút cũng không dễ, vì vậy cậu phải tốn một thời gian mới có thể bỏ được một miếng vào miệng.
Hà Vũ cũng không vội, trước tiên để nhóc tham tài này ăn no rồi mới đến lượt mình. Hắn nhanh chóng bóc thịt rồi để vào trong bát của Điền Thụy, thỉnh thoảng còn trực tiếp đút cho cậu ăn.
Điền Thụy vừa mới uống thêm một ngụm rượu, lại được Hà Vũ đút như thế, cả người lập tức vui vẻ.
Món chim cút cậu làm này thật sự rất ngon, nếu như chiên lâu hơn nữa thì còn có thể ăn cả xương, nhưng lần này không có thời gian nên cậu chỉ có thể làm được như vậy. Sau khi lột xong phần thịt, phần xương cũng không bỏ phí, Điền Thụy chọn phần đầu sụn cắn xuống, tuy rằng chim cút không lớn, nhưng ăn đặc biệt thơm.
Một miếng chim cút, một ngụm rượu, ngay cả lòng vịt được hoan nghênh nhất hôm nay cũng phải chịu thua.
Điền Thụy nói, “Chim cút này là em làm đấy.” Đôi mắt cậu sáng lấp lánh giống như đang mong chờ được khen ngợi.
Bởi vì uống chút rượu nên cậu trở nên thích làm nũng hơn. Hiện tại cậu đã làm chủ một cửa hàng, cả ngày có rất nhiều người khen nhưng cậu lại không có cảm giác gì, buổi tối nhất định muốn Hà Vũ khen ngợi một chút.
Hà Vũ nói: “Ăn ngon.” Bởi vì thịt chim cút ngắn nên mỗi lần đút cho nhóc tham tài của mình, đầu lưỡi của Điền Thụy sẽ đụng phải ngón tay hắn, tuy rằng chỉ lướt qua nhưng cũng khiến cho Hà Vũ cảm thấy vui sướng trong lòng.
Điền Thụy được khen ngợi lại càng cao hứng, “Nếu như anh thích thì sau này em sẽ thường xuyên làm cho ăn.”
Hà Vũ nhìn cậu, trong ánh mắt tràn đầy thâm tình: “Đối tốt với anh như vậy sao?”
Điền Thụy nói: “Anh là người nhà của em, đương nhiên em sẽ đối tốt với anh.” Sau khi uống rượu Điền Thụy mới nhớ tới nửa thùng bia mình mang về nhà. Rõ ràng là bia nhưng được ủ từ lúa mạch, sau khi uống sẽ có một chút hương vị của lúa mạch lan tỏa trong miệng. Điền Thụy rất thích uống nhưng bởi vì phải trông cửa hàng nên mỗi lần uống cũng không nhiều. Bây giở ở nhà nên không cần kiêng dè nhiều như vậy, dù có uống nhiều cũng không ảnh hưởng gì cả,
Chim cút cậu làm rất thơm, ăn cũng vừa miệng. Nhưng Điền Thụy lại thích chấm với nước chấm nên có chút mặn. Ăn mặn thì dĩ nhiên sẽ phải khát nước, cứ như vậy, một lát sau Điền Thụy đã uống hết hai cốc bia.
Điền Thụy vẫn tự tin rằng tửu lượng của mình không tồi, nhưng cậu lại quên mất rượu cùng bia không thể uống cùng nhau, nếu không sẽ càng dễ say hơn.
Hà Vũ ngăn lại: “Em uống nhiều rồi.”
Hai má Điền Thụy hồng hồng, bị người nói như vậy liền cảm thấy bản thân bị coi thường. Chút rượu này với cậu mà nói không bõ bèn gì, trước kia cậu còn dùng cốc uống bia để uống rượu đấy. “Em không uống nhiều…” Thấy Hà Vũ không tin, lại nói tiếp, “Em còn có thể uống tiếp.”
Hà Vũ không nghĩ tới Điền Thụy còn muốn thể hiện tiếp, không thể làm gì khác hơn đành dụ dỗ: “Được được được, em không uống nhiều, là anh uống nhiều rồi.”
Điền Thụy nghe hắn nói như vậy, ánh mắt có chút mơ hồ đáp lại, “Cái này còn tạm được.”
Hà Vũ nhanh chóng dọn dẹp một chút, chờ đến khi trử lại đã thấy Điền Thụy ngoan ngoãn ngồi trên giường, hai má hồng hồng. Không biết trước đó Điền Thụy đang nghĩ gì, thấy hắn trở về liền nói: “Anh…” Cậu ợ một cái, “Anh giúp em rửa tay!”
Hà Vũ nhìn không được khẽ cười. Đời này hắn ghét nhất là người khác sai hắn làm việc gì đó. Nhưng khi nghe Điền Thụy nói vậy hắn lại vui vẻ chịu đựng, kéo người ra ngoài. Điền Thụy uống nhiều nên phản ứng có chút chậm chạp. Hà Vũ nắm lấy tay cậu cầm lấy bánh xà phòng, không ngừng sờ tới sờ lui, mãi đến tận khi tay Điền Thụy đầy xà phòng mới dừng lại, kéo người rửa sạch.
Điền Thụy uống nhiều nên cũng rất biết điều, rửa xong tay lại đứng ở trên sân không chịu đi, “Đi tiểu.” Cậu uống không ít bia, hiện tại đã có phản ứng rồi. Bình thường lúc tỉnh táo Điền Thụy tuyệt đối không thể nói ra mấy lời này. Nhưng bây giờ uống quá nhiều, hành động có chút đáng yêu.
Hà Vũ có kinh nghiệm trong em trai nên trực tiếp mang cậu đi nhà vệ sinh. Hắn vừa định theo vào thì Điền Thụy như hơi tỉnh lại, nhất định không cho hắn đi theo, “Em có thể tự đi, không cần anh giúp em.”
Hà Vũ nhịn không được bật cười, nói: “Vậy anh ở bên ngoài đợi em, em cẩn thận chút đừng để bị rơi.”
Điền Thụy ở trong nhà vệ sinh một lúc mới ra ngoài, nói với Hà Vũ, “Rửa tay giúp em.” Cậu sai Hà Vũ đến nghiện, mà Hà Vũ cũng chiều theo. Lần thứ hai giúp cậu cẩn thận rửa tay, nhìn đồng hồ trên tay cậu liền phát hiện đã đến mười rưỡi, Hà Vũ kéo người về phòng, Điền Thụy liền nằm xuống.
Chờ đến khi Hà Vũ nằm xuống, cả người liền chạm vào một làn da bóng loáng, vô cùng nhẵn nhụi mịn màng. Vừa nãy Hà Vũ đã tắt đèn nhưng mà từ ảnh trăng chiếu vào có thể nhìn thấy Điền Thụy bởi vì uống rượu mà cơ thể có chút nóng lên, cậu không nghĩ nhiều liền cởi hết quần áo rồi đi ngủ.
Hà Vũ lại không ngủ được. Đến bây giờ hắn có cảm giác để Điền Thụy uống rượu là một sai lầm, hắn không thể cầm thú đến nỗi ra tay với một ma men được. Ôm chặt Điền Thụy vào trong ngực, ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng theo từng hơi thở của cậu, Hà Vũ cúi người hôn một cái. Nhóc tham tài mang theo hương rượu, càng khiến người yêu thích.
…
Ngày hôm sau, Điền Thụy tỉnh dậy liền cảm thấy cả người sảng khoái. Đúng là rượu ngon có khác, uống say cũng không bị đau đầu. Lúc cậu tỉnh dậy, Hà Vũ đã không còn ở trong phòng. Chờ đến khi cậu ra ngoài định chuẩn bị bữa sáng thì Hà Vũ đã trở về từ bên ngoài.
Điền Thụy hỏi: “Anh ra ngoài làm gì vậy?”
“Chạy bộ.” Nếu như không phát tiết ra ngoài, cơ thể hắn nhất định sẽ nghẹn chết. Hà Vũ giơ tay kéo Điền Thụy vào trong ngực: “Sao không ngủ nhiều thêm một chút?”
Sáng sớm nên trong sân cũng không có ngườu, Điền Thụy cũng không giãy khỏi cái ôm của hắn. Cậu nhớ lại chuyenj hôm qua liền hỏi: “Hôm qua anh nói có tin tốt muốn nói cho em đúng không?”
Hà Vũ nói: “Bạn của anh có một tòa nhà lớn không dùng nên muốn bán rẻ, hôm qua anh quên không nói.” Hắn biết Điền Thụy đã muốn đổi một chỗ ở khác từ lâu. Căn nhà hiện tại tuy lớn nhưng bởi vì đã ở nhiều năm nên phòng đã cũ, muốn ở lâu cũng không tốt. Hơn nữa hàng xóm quanh đây cũng chẳng thân thiện gì, cả ngày không ngừng tụ tập soi mói nhà họ.
Điền Thụy nghe thấy liền bất ngờ, “Thật sao? Ở chỗ nào, chúng ta đi xem một chút đi.” Cậu có cảm giác Hà Vũ thật thần thông quảng đại, nếu hắn đã nhắc đến thì khẳng định căn nhà đấy không tồi.
Hà Vũ nói: “Chìa khóa ở chỗ anh, chỉ cần em không bận thì khi nào muốn qua cũng được.”
Điền Thụy thấy bên ngoài dần truyền đến âm thanh, cậu nhìn đồng hồ đeo tay một chút, người làm cũng sắp đến rồi, “Hơn chín giờ đi.” Lúc đó cũng bán xong bữa sáng, vừa lúc cũng không bận.
Hà Vũ đồng ý. Điền Thụy hỏi tiếp: “Rốt cuộc là nhà kiểu gì vậy?” Cậu có chút ngạc nhiên.
Nhưng Hà Vũ lại cố tình chơi xấu, “Muốn biết? Vậy em hôn anh một cái.”
Điền Thụy hừ một tiếng: “Không nói thì thôi.”
Hà Vũ khẽ cười, bị cậu từ chối cũng không tức giận chút nào. Điền Thụy quay người rời đi, bộ dáng như đang muốn chạy trốn.
~Hết chương 37~