Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Trọng Sinh Trở Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Cố Chấp

Chương 89



Cả ngày hôm nay Giản Thời Ngọ cảm thấy rất hoang mang. Đến khi Tô Vũ Lạc lại gần hỏi: "Cậu có đi không?"
Giản Thời Ngọ hỏi lại: "Đi đâu?"
Tôn Lê Mạn giả vờ tức giận, vén tay áo lên: "Biết ngay là cậu không nghe gì mà!"
Kim Triệt mỉm cười, đẩy nhẹ kính: "Họ nói cuối tuần này muốn cùng nhau đi chơi, cậu có đi không?"
Giản Thời Ngọ lắc đầu: "Tớ không đi được."
Tôn Lê Mạn hỏi: "Vì sao?"
"Vì người đại diện của tớ đã sắp xếp lịch quay quảng cáo cho một hợp đồng nhỏ. Tớ không thể tham gia được," Giản Thời Ngọ giải thích.
Những người khác nghe vậy đều cười ý nhị.
Tôn Lê Mạn nói: "Cậu là người có nhiều tài nguyên nhất trong nhóm chúng ta đấy."
"Đừng châm chọc tớ nữa," Giản Thời Ngọ lắc đầu, "Các cậu gần đây cũng có vài nhãn hiệu hợp tác tìm đến mà."
Không thể phủ nhận rằng chương trình "Nhân viên công sở cố lên" đã mang lại rất nhiều sự chú ý, ít nhất cũng mở ra cơ hội cho những người mới nổi tiếng. Mấy ngày trước, Giản Thời Ngọ mang theo cơm mẹ nấu đi làm, kết quả là hôm sau một số sản phẩm tiện lợi liền cháy hàng.
Khả năng quảng bá này đã khiến nhiều công ty thấy được tiềm năng hợp tác.
Tôn Lê Mạn nói: "Toàn là những thương hiệu nhỏ, không đáng giá."
"Đúng vậy," Tô Vũ Lạc ngồi xuống bên cạnh, "Nhiều công ty còn không cho nhận những hợp đồng này."
Trong nhóm, chỉ có Giản Thời Ngọ là gặp khó khăn về tài chính. Tình hình của cậu mọi người đều hiểu phần nào. Mặc dù mọi người đều không quá chênh lệch về danh tiếng, nhưng các công ty mà họ ký hợp đồng đều là những công ty lớn.
Chỉ riêng Giản Thời Ngọ thuộc một công ty nhỏ không tên tuổi, thậm chí còn phải lo lắng về tiền thuê nhà.
Vì vậy, cậu hầu như không từ chối bất kỳ hợp đồng nào.
Giản Thời Ngọ duỗi người, nói: "Ruồi bọ dù nhỏ cũng là thịt. Tớ không quan tâm đến giá trị thương hiệu, chỉ cần có tiền là được."
"Nếu các cậu có tài nguyên nào không muốn nhận, cứ chuyển qua cho tớ nhé. Các cậu đều biết tình hình công ty của tớ, không cần nói nhiều. Tiền điện tháng này tớ còn chưa thanh toán đâu." Giản Thời Ngọ cười nói, "Không có gì thì tớ đi về trước đây."
Kim Triệt nhìn đồng hồ: "Còn một tiếng nữa cơ mà."
"À, hôm nay tớ không khỏe, cấp trên cho phép tớ về sớm." Giản Thời Ngọ đứng dậy nói, "Tuần sau gặp lại."
Những người khác cúi đầu chào.
Giản Thời Ngọ rời khỏi tòa nhà với tâm trạng trốn tránh. Cậu đã xin phép về sớm một tiếng, chỉ vì không muốn đối mặt với Thẩm Thành.
Hôm nay ở văn phòng, cậu vẫn chưa biết phải tiếp nhận tình huống đó với tâm trạng như thế nào.
Ra khỏi công ty, cậu nhìn thấy chiếc xe hơi cũ của công ty đậu sẵn ở đó. Giản Thời Ngọ bước lên xe và thấy Hầu Tử.
"Sao mặt mày lại u ám thế này?" Giản Thời Ngọ hỏi.
Hầu Tử ngồi dựa vào ghế sau, mắt đỏ hoe như vừa khóc. Nhìn thấy vậy, Giản Thời Ngọ thực sự đau lòng: "Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Hầu Tử nằm ngửa ra ghế, giọng khàn khàn: "Hôm qua tớ đi đàm phán hợp đồng rồi gặp bạn của ba tớ."
"Rồi sao?"
"Họ nghe về chuyện của tớ với ba, và không ai muốn hợp tác với tớ nữa."
Hầu Tử nghẹn ngào, giọng nói trở nên u ám: "Lẽ ra cậu có thể nhận được nhiều hợp đồng lớn hơn, nhưng bây giờ vì gia đình tớ, họ đều sợ đắc tội với ba tớ nên tránh mặt tớ."
Gia đình Hầu Tử điều hành một công ty giải trí, có mối quan hệ rất rộng trong giới. Nhưng cũng vì những mối quan hệ này mà nhiều người ngần ngại, khiến cho Hầu Tử mất đi không ít cơ hội.
Giản Thời Ngọ tiến lại gần, ôm lấy vai Hầu Tử: "Không sao đâu!"
Hầu Tử cảm thấy nghẹn ngào, mũi cay cay.
"Những hợp đồng đó, chúng ta có cũng không cầnt!" Giản Thời Ngọ nói. "Hơn nữa, tớ quen biết vài người bạn, có thể họ sẽ giới thiệu thêm tài nguyên cho tớ. Vậy là có thể giải quyết phần nào rồi. Ba cậu cũng không phải quen biết hết giới giải trí đâu, nếu không làm sao chúng ta có thể tham gia chương trình này?"
Hầu Tử thở dài: "Nhưng mà..."
Giản Thời Ngọ cười rạng rỡ: "Không sao, tất cả chỉ là chuyện nhỏ thôi!"
Những năm qua, họ đã cùng nhau trải qua bao nhiêu sóng gió, chẳng khác nào cùn hỗ trợ nhau trên con đường sự nghiệp.
Hầu Tử hít một hơi thật sâu, rồi nói: "Được, nếu ngày mai không có lịch trình gì, chúng ta đi quán bar uống rượu đi. Tớ mời!"
Giản Thời Ngọ thấy Hầu Tử đã lấy lại tinh thần, liền vui vẻ nói: "Không say không về!"
Hai người nhanh chóng tìm được một quán bar, chọn một bàn nhỏ và bắt đầu uống. Hầu Tử thì có tâm trạng buồn bực, còn Giản Thời Ngọ thì đang nặng lòng, nên khi uống đến ngà ngà say, họ bắt đầu ôm nhau kể lể.
Hầu Tử uống một hơi rồi nói: "Thật ra mà nói, thời buổi này, không thể dựa vào ai được. Từ nhỏ, tớ đã không có mẹ, chỉ sống với ba. Giờ ba có đứa con khác, bắt đầu lạnh nhạt ngó lơ tớ."
Giản Thời Ngọ dưới ảnh hưởng của cồn, cũng thấy tủi thân, gật đầu: "Đàn ông không có ai tốt cả."
"Đúng thế..."
Hầu Tử khoác vai Giản Thời Ngọ: "Chúng ta phải tự dựa vào chính mình, không cần bọn họ."
"Đúng vậy, không cần bọn họ." Giản Thời Ngọ cụng ly với Hầu Tử, khuôn mặt trắng nõn của cậu đỏ bừng lên vì rượu: "Chúng ta mặc kệ bọn họ."
Hầu Tử gật đầu mạnh mẽ: "Chỉ có vô tình vô nghĩa mới có thể làm nên nghiệp lớn."
"Vô tình vô nghĩa..."
Giản Thời Ngọ như nhớ ra điều gì đau lòng, giọng cậu dần nhỏ lại, cuối cùng lẩm bẩm: "Thẩm Thành thật là tàn nhẫn."
"Hả?"
Hầu Tử hỏi: "Cậu nói gì?"
Trong quán bar, tiếng người ồn ào, khách ra vào không ngớt.
Họ ngồi ở một bàn nhỏ trong góc khuất, có góc che, nhưng bên ngoài vẫn có nhiều người để ý. Dù bị che khuất một phần, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hai thiếu niên với dáng vẻ nổi bật bên trong.
Giản Thời Ngọ với dáng người thon dài và khuôn mặt thanh tú, sau khi uống rượu càng giống như một đóa hồng hoang dã, mang theo sức hút không thể chối từ.
Bên cạnh cậu là Hầu Tử, dung mạo thanh tú, lông mày rậm và đôi mắt to, toàn thân toát lên khí chất của một công tử nhà giàu.
"Xin lỗi vì đã làm phiền."
Một người lạ mặt gõ góc che, tay cầm chai rượu, nở nụ cười quyến rũ: "Tôi mời hai cậu một ly được không?"
Hai người đang bận trách móc đàn ông, nghe vậy liền trở nên khó chịu, Hầu Tử thậm chí không quay đầu lại: "Biến đi!"
Người kia mặt biến sắc, nhưng không tức giận, dường như coi hành động này của mỹ nhân là sự kiêu kì nên có.
"Hai cậu đang uống rượu giải sầu sao?" Người đó tiến lại gần hơn, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt của Hầu Tử.
Hắn đưa tay định kéo Hầu Tử lại gần: "Tôi và các anh em của tôi sẵn lòng giúp hai cậu giải sầu. Hai người uống rượu một mình không buồn sao? Tại sao không cùng chơi với chúng tôi..."
Hắn chưa kịp nói hết câu thì vai đã bị ai đó nắm chặt.
Khi quay lại, hắn thấy một người đàn ông cao lớn đứng sau lưng mình.
Mái tóc vàng và đôi mắt xanh của Kiều An áp sát vào hắn, nở nụ cười mê hoặc: "Tôi chơi với cậu, được không?"
"A!"
Ngay sau đó, bên trong phòng vang lên một tiếng kêu thảm thiết.
Kiều An ra tay nhanh nhẹn đến mức không ai kịp nhìn rõ. Nếu những người thầy của hắn trong gia tộc thấy được, chắc chắn sẽ rơi nước mắt vì tự hào.
Thẩm Thành lạnh lùng liếc qua. Khi nhận được tín hiệu cầu cứu từ kẻ kia, hắn chỉ thản nhiên nói với Kiều An: "Chủ quán này tôi quen."
"A!"
Lại có thêm một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Hai người ngồi trong góc, say đến mức lờ mờ, bừng tỉnh vì tiếng hét liền nhìn thấy hai người đàn ông đứng ở cửa.
Trong giây lát, họ không biết phải phản ứng ra sao.
Thẩm Thành bước đến trước mặt Giản Thời Ngọ, động tác tự nhiên lấy ly rượu ra khỏi tay cậu: "Không nghe điện thoại của tôi vì bận đến đây để uống rượu à?"
"..."
Giản Thời Ngọ trong người có chút men say, bạo gan trừng mắt: "Liên, liên quan gì đến anh."
Thẩm Thành lạnh lùng nhìn cậu.
Ánh mắt của hắn giống như người lớn đang nhìn đứa trẻ không nghe lời, làm Giản Thời Ngọ có phần chột dạ, nhưng vì cơn giận, cậu quay mặt đi, nhanh chóng lấy lại ly rượu: "Không cần anh lo."
Bên cạnh, Hầu Tử đã uống say, cậu vỗ vai Giản Thời Ngọ, nói lắp bắp: "Giỏi, giỏi lắm."
Thẩm Thành liếc nhìn cậu một cái.
Kiều An đến gần, khoác vai Hầu Tử, cười: "Cậu uống không ít rồi nhỉ."
Hầu Tử gạt tay hắn ra, thoạt nhìn có vẻ không thích, nhưng thực ra chẳng có chút lực nào, cậu oán trách: "Anh nặng quá."
Hôm nay Hầu Tử đã uống khá nhiều, có lẽ vì trong lòng quá đau khổ, muốn mượn rượu giải sầu nên đã uống hết vài chai. Giờ nhìn thấy ai cũng như bóng dáng chập chờn, cố gạt tay Kiều An mà suýt ngã khỏi ghế.
"Ồ..."
Kiều An phản ứng nhanh nhẹn, bế Hầu Tử lên nhẹ như nhấc một chú gà con.
Bên ngoài ghế lô, có không ít người đang vây quanh xem náo nhiệt. Họ nhận ra người bên trong có vẻ ngoài không tầm thường, đặc biệt là Giản Thời Ngọ, sau khi uống rượu càng trở nên quyến rũ lạ thường. Ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều đổ dồn vào cậu, khiến Thẩm Thành nhíu mày.
Khi Giản Thời Ngọ còn chưa kịp phản ứng, ly rượu của cậu lại bị lấy đi. Một chiếc áo khoác được khoác lên người cậu, cậu bị bế lên mà không kịp kháng cự.
Giản Thời Ngọ dĩ nhiên không chịu: "Này, anh làm gì đấy, tôi không đi..."
Thẩm Thành giọng lạnh nhạt: "Hay để tôi gọi mẹ cậu đến đón?"
"......"
Cậu lập tức ngoan ngoãn im thin thít
Khi đã ngồi trong xe, không khí lạnh lẽo trong xe giúp Giản Thời Ngọ tỉnh táo hơn nhiều. Cậu uống ít hơn Hầu Tử, lúc này nhìn thấy Hầu Tử đang nằm gọn trong lòng Kiều An ngủ ngon lành, cậu không biết nên ngăn cản hay im lặng.
Tài xế hỏi: "Tiên sinh, đi đâu?"
Thẩm Thành quay sang nhìn Giản Thời Ngọ: "Đưa em về nhà nhé?"
"Không, không về!"
Giờ này mà về nhà với bộ dạng say xỉn như vậy, chắc chắn mẹ cậu sẽ mắng té tát.
Giản Thời Ngọ nghĩ ngợi một lúc rồi lẩm bẩm: "Mẹ tôi chắc chắn sẽ cằn nhằn mất..."
Thẩm Thành nhìn sang Giản Thời Ngọ với đầu tóc rối bù, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng sau khi uống rượu, đôi mắt to tròn lấp lánh sương mờ, làn môi đỏ mọng khẽ mở rồi khép, trông đầy quyến rũ.
Hắn nuốt khan, cuối cùng dời ánh mắt đi.
Thẩm Thành lấy điện thoại ra rồi bấm một dãy số, nói vài câu ngắn gọn. Ngày thường, mẹ của Giản Thời Ngọ luôn đặt ra vô số câu hỏi, nhưng khi nghe nói cậu qua đêm cùng với Thẩm Thành, giọng cô lại mang chút vui mừng: "Được, được, không sao đâu. Nếu ở với cháu thì dì yên tâm rồi."
Thẩm Thành mỉm cười: "Vậy cháu để cậu ấy nói với dì vài câu."
"Có gì mà phải nói, bình thường nó cũng có nói chuyện với dì đâu, hai cháu cứ vui vẻ đi, đừng về quá muộn là được." Chân Mỹ Lệ đổi giọng, mang chút cảm thán: "Thẩm Thành à, giờ dì giao nó cho cháu chăm sóc nhé, nó còn trẻ, chưa hiểu chuyện, cháu thông cảm cho thằng bé nhé."
Thẩm Thành bình tĩnh đáp: "Không có gì ạ, đó là việc nên làm."
Chân Mỹ Lệ vui vẻ cúp máy.
Giản Thời Ngọ trợn tròn mắt, cậu thực sự nghi ngờ không biết mình có phải là con ruột của cô không, rõ ràng Thẩm Thành mới là con ruột ấy chứ!
Thẩm Thành liếc cậu một cái rồi nói: "Bây giờ không cần lo bị cằn nhằn nữa."
"...Cảm ơn."
Giản Thời Ngọ tuy đã giải quyết được một mối lo, nhưng lại nghĩ tới chuyện kia làm cậu canh cánh trong lòng. Cảnh tượng ban ngày như một bóng ma ám ảnh cậu, khiến cậu cảm thấy cần giữ khoảng cách với Thẩm Thành.
Cậu cố gắng nhích ra xa, nhưng Thẩm Thành thì không để cậu như ý.
Người đàn ông nắm chặt tay cậu.
Giản Thời Ngọ cố gắng giãy ra, nhưng không thành công, cậu tức giận trừng mắt lên, giọng điệu trẻ con: "Làm gì đấy!"
Thẩm Thành giọng trầm: "Sao không nghe điện thoại của tôi?"
"Không muốn nghe."
"...Tan làm, quản lý Cố nói cậu đã xin về sớm."
"Tôi thích thế."
"......"
Phía trước, Kiều An không nhịn được cười.
Trong cuộc đời của hắn, có một niềm vui đặc biệt thú vị, đó là nhìn một người thường ngày uy nghiêm, cao cao tại thượng, ai cũng không dám đắc tội, giờ đây bị người khác mắng mà không dám hé răng. Ai nhìn vào cũng thấy thú vị.
Thẩm Thành lạnh lùng liếc Kiều An một cái.
Kiều An nhún vai, xoay đầu giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng thực ra vẫn lén nhìn hai người phía sau.
Giản Thời Ngọ muốn kéo dài khoảng cách với Thẩm Thành nhưng lại bị ngăn cản. Thẩm Thành cúi người xuống, mang theo chút lực nhẹ nhàng nhưng chặt chẽ giữ lấy cậu: "Lý do?"
"Liên quan gì đến anh?" Giản Thời Ngọ nhớ lại cảnh ban ngày giữa hắn và cô gái tóc vàng, cảm thấy rất ấm ức. Cậu không kiềm chế được, miệng lẩm bẩm nói, hoàn toàn quên trước mắt là người đàn ông đáng sợ như thế nào: "Thẩm tổng à, anh làm vậy không đúng quy tắc, có tính là quấy rối nhân viên không? Tôi có nghĩa vụ phải nghe điện thoại của anh à? Tôi bận, tôi muốn ở bên quản lý Cố, có tính là lý do không?"
Đôi mắt Thẩm Thành nguy hiểm nheo lại, khuôn mặt anh tuấn trong ánh sáng yếu ớt trở nên âm trầm.
Nhưng Giản Thời Ngọ vẫn chưa nhận ra, còn tiếp tục nói: "Tôi không nghe điện thoại của anh, anh cũng không trả lời tin nhắn của tôi. Sau này, tôi sẽ không gửi tin nhắn cho anh nữa, anh thích gửi cho ai thì gửi, cứ đi tìm đối tượng của anh đi. Cô gái tóc vàng đó cũng không tệ, thật ra tôi không ngờ anh thích kiểu đó. Đồ ăn buổi trưa có ngon không? Đi tìm cô ta đi, anh..."
Lời lải nhải bỗng nhiên im bặt.
Giản Thời Ngọ bị Thẩm Thành cưỡng hôn mạnh mẽ, không cho cậu cơ hội phản kháng. Hơi thở của hắn bao phủ lấy cậu từ mọi phía, một nụ hôn đầy tính trừng phạt cùng xâm lược, thành công khiến những lời phàn nàn của cậu bị nuốt trọn.
Giản Thời Ngọ sững sờ mở to mắt, cho đến khi không thở nổi mới được buông ra.
Bàn tay thô ráp của Thẩm Thành lướt qua má cậu, buộc cậu phải đối diện với mình. Giọng nói trầm khàn và gợi cảm của hắn vang lên: "Em còn không biết tôi thích kiểu người như thế nào sao?"
Giản Thời Ngọ run rẩy, lắp bắp chưa kịp hoàn hồn, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc, chỉ tay vào môi mình, rồi chỉ vào Thẩm Thành: "Anh, tôi, anh làm sao..."
"Muốn nói tiếp thì nghĩ kỹ rồi nói."
Thẩm Thành nắm cằm cậu, hành động dịu dàng nhưng giọng nói lại chứa đựng sự uy hiếp: "Nếu không tôi sẽ hôn em nữa đấy."
___
Chương trước Chương tiếp
Loading...