Trọng Sinh Trở Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Cố Chấp
Chương 88
Đoàn người tụ tập lại, bàn luận chỉ để giải trí, không ai quan tâm đến câu chuyện bát quái ngoài trừ Giản Thời Ngọ. Trong lòng cậu không ngừng thấp thỏm, bất an.
Hôm nay, nhóm của cậu chỉ phụ trách phần dịch thuật cơ bản và hỗ trợ các công việc nhỏ trong dự án.
Cửa kính bị gõ nhẹ.
Lục Uyển bước vào, hỏi: "Văn kiện chiều nay đã xong chưa?"
Giản Thời Ngọ đứng dậy, đưa tập hồ sơ cho cô: "Chị Lục, tất cả đều ở đây, chị kiểm tra lại xem."
"Được."
Lục Uyển nhìn cậu rồi nói thêm: "À, quản lý Cố tối qua thức khuya, cậu pha cho hắn một ly cà phê rồi mang đến văn phòng đi."
Giản Thời Ngọ đáp: "Dạ được."
Mặc dù giờ cậu không còn là trợ lý của Cố Đoan nữa, nhưng khi ở tầng 18, cậu vẫn bị moi người nhờ làm những việc lặt vặt. Ban đầu, các thực tập sinh khác còn thấy cậu đáng ghen tị, nhưng sau khi nhận ra cậu chỉ là người chạy vặt, không ai thèm để ý đến cậu nữa.
Giản Thời Ngọ quay sang nói với mọi người: "Tớ ra ngoài một lát."
Tôn Lê Mạn chỉ xua tay.
Rời khỏi văn phòng, Giản Thời Ngọ lững thững bước tới quầy pha trà nước. Khi đang lấy nước nóng, cậu không chú tâm nên bị nước sôi đổ vào tay.
"Tê..."
Cậu ăn đau liền rút tay lại.
Một đồng nghiệp phía sau vội vàng đến hỏi: "Cậu không sao chứ?"
"Không sao."
"Sao lại bất cẩn vậy, có phải cậu đang mất tập trung không?"
"Ừm... Tôi không để ý."
Giản Thời Ngọ ngượng ngùng, nhường chỗ cho người khác lấy nước. Dù ngoài miệng nói không sao, nhưng trong lòng cậu không khỏi suy nghĩ lung tung.
Bốn năm qua, cậu gần như không biết gì về cuộc sống của Thẩm Thành.
Nếu...
Nếu người phụ nữ tóc vàng đó thật sự có quan hệ đặc biệt với hắn thì sao?
Nghĩ đến khả năng này, trái tim Giản Thời Ngọ như bị bóp nghẹt, cậu thậm chí không dám suy nghĩ sâu hơn, sợ mình sẽ không kìm được mà rơi nước mắt.
Mang cà phê vào văn phòng của Cố Đoan, cậu lại đúng lúc gặp phải vẻ mặt khó chịu của ông chủ.
"Sao cậu chậm chạp như ốc sên vậy?"
Giản Thời Ngọ thật thà đáp: "Thực xin lỗi."
"Đặt đó đi." Cố Đoan tiện tay cầm thứ gì đó rồi nói: "Tôi phải mang văn kiện này lên gặp tổng giám đốc, cậu dọn dẹp đống giấy tờ trên sàn giúp tôi."
Giản Thời Ngọ bưng cà phê hỏi: "Anh đi ngay bây giờ à?"
Cố Đoan nhíu mày: "Sao, cậu có việc gì?"
"Không phải." Giản Thời Ngọ đặt cà phê xuống rồi nói: "Em nghe nói bên đó đang có khách, là một cô gái. Nếu bây giờ anh đến, có thể tổng giám đốc vẫn đang tiếp khách không có thời gian."
Cố Đoan định mắng cậu một trận.
Nhưng nhìn sắc mặt của Giản Thời Ngọ, hắn bỗng nghĩ ra nhiều điều, vốn dĩ ít khi động não nhưng lần này đầu hắn lại nghĩ đủ thứ.
Không biết nghĩ đến gì, Cố Đoan nói: "Tôi đi một mình sẽ làm phiền đến họ, nhưng hai người chúng ta đi cùng thì không sao. Cậu đi với tôi."
Giản Thời Ngọ kinh ngạc: "Đây là logic gì vậy?"
"Đừng lắm lời." Cố Đoan nói: "Đi hay không?"
"Đi."
Giản Thời Ngọ cũng không hiểu sao mình lại đồng ý nhanh đến vậy, có lẽ là trong lòng cậu đang mơ hồ. Trước đó tổ chương trình đã nói rõ trong hợp đồng, một vài phân đoạn trong Quý thị không thể ghi hình, nếu muốn lên lầu, thợ quay phim không thể đi theo.
Suốt đường đi, cả hai đều im lặng một cách khác thường.
"Đinh.."
Thang máy đã đến tầng cao nhất.
Giản Thời Ngọ bước đi, lòng đầy tâm sự, bất giác lại tiến đến gần phòng làm việc của Thẩm Thành.
Trước cửa, cậu không thấy thư ký Vương đâu, Giản Thời Ngọ đứng ngoài cửa kính rồi nhìn vào trong. Cánh cửa gỗ lớn phía trong chỉ khép hờ, trong đó vọng ra tiếng nói của một người phụ nữ.
Một khe hở nhỏ vừa đủ để cậu từ chỗ mình đứng nhìn vào trong thấy một cảnh tượng mơ hồ.
Khi thấy rõ hơn, cậu mở to mắt nhìn.
Trước bàn làm việc bằng gỗ lớn, một người phụ nữ có làn da trắng đang dựa nghiêng vào mép bàn. Môi cô ta đỏ thắm, tay cầm một cái muỗng sứ trắng như muốn đưa vào miệng Thẩm Thành. Hắn ngồi trên ghế, đối diện với cô ta, khoảng cách rất gần, trông vô cùng ái muội.
Cậu không nhìn thấy rõ, nhưng cảnh tượng ấy lại khiến lòng cậu rất bất an.
Trong khoảnh khắc đó, Giản Thời Ngọ sững sờ như bị sét đánh.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, giọng nói chậm rãi của Cố Đoan cất lên: "Cậu đi nhanh như vậy làm gì, cậu có coi..."
Giản Thời Ngọ quay lại, kéo tay Cố Đoan.
Cố Đoan ngạc nhiên nhìn cậu: "Làm gì thế?"
Giản Thời Ngọ kéo hắn đi ra ngoài, bước chân có chút lộn xộn và hỗn loạn. Cậu thở gấp, không trả lời, chỉ kéo hắn về phía thang máy.
"Ding."
Cửa thang máy mở ra.
Thư ký Vương bước vào, tay mang theo một số đồ vật, thấy hai người họ liền tỏ vẻ kỳ quái: "Quản lý Cố? Giản tiên sinh?"
Cố Đoan gật đầu qua loa, tay vẫn bị Giản Thời Ngọ nắm chặt, cảm giác ấm áp truyền đến.
Khi quay đầu lại, hắn nhận ra đôi mắt tròn của Giản Thời Ngọ dường như đỏ lên, như thể đang muốn khóc. Lúc này, cậu cúi đầu, cố gắng không để lộ cảm xúc.
Thư ký Vương hỏi: "Hai vị đến tìm Thẩm tổng sao?"
Giản Thời Ngọ im lặng như người câm.
Cố Đoan đưa tài liệu trong tay cho thư ký: "Nếu cô đã ở đây, tiện chuyển cho Boss giúp tôi, tôi không cần vào nữa."
Thư ký Vương nhận lấy tài liệu, ánh mắt sâu xa nhìn Giản Thời Ngọ.
Cửa thang máy vẫn mở, Giản Thời Ngọ cúi đầu chào thư ký rồi bước vào trong. Cố Đoan không nói gì thêm cũng theo vào. Mọi thứ diễn ra như bình thường, nhưng vẫn có điều gì đó không ổn, không khí trở nên kỳ quặc, tất cả đều đầy sự lúng túng.
"Chuyện gì vậy chứ..."
Thư ký Vương lẩm bẩm, bước vào văn phòng, chợt thấy qua khe cửa có người phụ nữ bên trong, cô như chợt nhận ra điều gì đó.
"Cốc, cốc, cốc."
Cô nhẹ nhàng gõ cửa.
Người phụ nữ tóc vàng dựa vào mép bàn liếc nhìn cô, mỉm cười: "Thư ký Vương, lâu rồi không gặp."
Thư ký Vương kính cẩn nói: "Phu nhân Julia, chào cô."
Julia mặc một chiếc váy lụa trắng, trông cô chỉ hơn 30 tuổi, nhưng thực ra đã ngoài 40. Cô có vẻ đẹp mặn mà của phụ nữ phương Tây, nhưng khi mở miệng, tiếng Trung của cô lại vô cùng lưu loát: "Sáng nay tôi nghe quản gia nói Thẩm Thành bị bệnh, nên đến đây thăm. Sao cô lại không chăm sóc cậu ấy thế?"
Thư ký Vương vội nói: "Đó là lỗi của tôi."
Đây chẳng phải là phu nhân của Quý tổng vào hai năm trước sao?
Nói về phu nhân này cũng khá thú vị, dường như từ rất lâu trước đây, cô là thư ký của Quý tổng. Hai năm trước, khi Quý tổng gặp tai nạn xe, chiếc xe bị hư hại nghiêm trọng, chính cô là người đã bảo vệ ông trong khoảnh khắc nguy hiểm, thậm chí hai chân còn bị gãy. Hôm nay cô mặc váy lụa, che đi đôi chân giả bên dưới.
Sau đó, thư ký Vương cũng không biết rõ chuyện gì xảy ra. Chỉ biết rằng sau khi Quý tổng hôn mê hơn nửa năm, Thẩm Thành trải qua rất nhiều khó khăn, lúc đó cũng là Julia ở trong bệnh viện hỗ trợ rất nhiều, giúp Thẩm Thành vượt qua thời kỳ đen tối đó.
Julia nhìn Thẩm Thành rồi nói: "Tối nay về sớm nhé, gần đây dì học được vài món ăn Trung Quốc, nghe nói rất bổ dưỡng..."
Thẩm Thành thản nhiên đáp: "Không cần đâu, tôi không thích ăn. Cô đưa cho bố tôi thì thích hợp hơn."
Mặt Julia tái nhợt.
Thẩm Thành không ăn bất kì món gì mà Julia mang đến.
Thật ra, cô rất muốn có mối quan hệ tốt với hắn, đồng thời, cô cũng không muốn làm khó Quý Viễn Sinh. Cô nghe nói Thẩm Thành mất mẹ từ nhỏ nên muốn chăm sóc hắn. Nhưng mọi cố gắng của cô thường không thuận lợi, thậm chí còn khiến bản thân lúng túng.
Nhiều năm qua, cô và Quý Viễn Sinh đều rất cố gắng cải thiện tình hình. Quý Viễn Sinh đã chuyển toàn bộ cổ phần cho con trai, còn cô cũng giao tất cả các mối quan hệ mình có và nhiều thế lực mình bồi dưỡng trong công ty cho Thẩm Thành.
Khi bước chân vào hào môn, cô đã nghĩ đến sự giàu sang, nhưng là người phụ nữ thông minh, cô hiểu mình cần phải nắm giữ điều gì. Giờ đây, cô chỉ muốn làm tốt trách nhiệm của mình.
Julia đứng thẳng người, có chút ngại ngùng nói: "Dì chỉ muốn quan tâm con thôi."
"Vậy sao?"
Thẩm Thành lười biếng dựa vào ghế: "Tôi hiểu tâm ý của cô rồi, mời về."
"......"
Quả nhiên vẫn bị từ chối.
Julia không biết phải diễn tả cảm xúc của mình thế nào. Cô biết Thẩm Thành không chấp nhận mình, mọi nỗ lực của cô đều vô ích, nhưng cô vẫn muốn thể hiện sự chân thành của mình trước mặt hắn.
Thư ký Vương không dám nói thêm, cô bèn đưa tài liệu: "Sếp, khi nãy tôi đến, có gặp quản lý Cố và Giản tiên sinh. Họ hình nhưu đã đến đây, dặn tôi đưa cái này cho ngài."
Khi Thẩm Thành nghe đến tên Giản Thời Ngọ, hắn hơi nhíu mày một chút.
Julia bên cạnh tỏ vẻ tò mò.
Thẩm Thành không để ý đến cô: "Thư ký Vương, tiễn khách."
Julia định nói gì đó, nhưng Thẩm Thành không thèm liếc mắt nhìn cô. Cô đành xoay người rời đi, mang theo chút hờn dỗi.
Thẩm Thành không xem tài liệu, chỉ hỏi: "Họ rời đi khi nào?"
"Vừa mới đây." Thư ký Vương liếc đồng hồ: "Khoảng năm phút trước."
Năm phút.
Thẩm Thành híp mắt, hồi tưởng lại, trong lòng dần dâng lên một dự cảm không lành.
Hắn trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Lúc đó em ấy... trông ổn không?"
Thư ký Vương suy nghĩ một lát rồi nói thật: "Không ổn lắm."
"Cậu ấy cúi thấp đầu." Thư ký Vương gãi đầu: "Có vẻ như không vui."
Ngay sau đó.
Thư ký Vương nhìn lên và thấy Thẩm tổng đang nhíu mày.
Hiếm lắm.
Ngày đó, khi lần đầu tham gia hội đồng quản trị, Thẩm Thành vẫn luôn giữ thái độ bình tĩnh. Ngay cả khi đàm phán với khách hàng khó tính nhất trong giới kinh doanh, hắn cũng chưa từng tỏ ra khó chịu như vậy.
Tiếp theo, Thư ký Vương thấy Thẩm Thành lấy điện thoại ra, gọi một số nào đó. Sắc mặt hắn nghiêm túc, chờ đợi đầu dây bên kia trả lời. Chuông điện thoại vang lên một hồi rồi ngừng lại, rõ ràng là bị cúp máy.
Thẩm Thành bị cúp máy.
Hắn khẽ nhíu mày, thử gọi lại lần nữa, nhưng kết quả vẫn như cũ, bị cắt đứt ngay lập tức.
Thư ký Vương chứng kiến toàn bộ sự việc, trong lòng không khỏi thấy thú vị. Cô đã theo Thẩm Thành nhiều năm, nhìn thấy hắn từng bước đạt được vị trí như hôm nay, hiếm khi có ai dám cúp điện thoại của hắn.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Thẩm Thành bị cúp máy thẳng thừng như vậy. Thư ký Vương cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, chỉ muốn cười.
Thẩm Thành lạnh lùng lên tiếng, giọng nói đầy hàn ý: "Có cái gì mà cười vui vậy?"
Thư ký Vương giật mình, lập tức đứng nghiêm. Khi thấy ánh mắt sắc bén của Thẩm Thành, cô không còn muốn cười nữa. Là một thư ký chuyên nghiệp, nhiệm vụ của cô là giải quyết vấn đề cho lãnh đạo.
"Cái này..."
Thư ký Vương cẩn thận cân nhắc, đưa ra một đề xuất: "Nếu không, để tôi thử gọi bằng điện thoại nội bộ xem sao?"
Thẩm Thành nhướng mày, mặt không biểu cảm gì.
Thư ký Vương vội vàng đưa ra phương án khác: "Hoặc là, ngài xem qua tài liệu này trước, sau đó tôi sẽ liên hệ với nhóm dự án, nhờ họ gọi Giản tiên sinh quay lại. Nói như vậy, có khi cậu ấy sẽ đồng ý gặp ngài."
Thẩm Thành gõ nhẹ ngón tay lên bàn, như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi nhìn Thư ký Vương: "Cô nghĩ tại sao cậu ấy không muốn nhận điện thoại của tôi?"
Câu hỏi này thật khó trả lời.
Nếu trả lời không khéo, có thể đắc tội với sếp, mà nếu nói thẳng, có thể lại đắc tội với phu nhân tương lai của sếp.
Thư ký Vương chần chừ một lúc, rồi thử trả lời: "Có lẽ, đầu tiên chúng ta nên loại trừ khả năng điện thoại hết pin."
"...Nếu cô còn nói thêm một câu vô nghĩa nào nữa, tháng này sẽ trừ hết tiền thưởng của cô."
Thư ký Vương khóc lóc trong lòng, ngoài mặt thì nở nụ cười tiêu chuẩn nhanh chóng đáp lại: "Vậy khả năng còn lại là cậu ấy thấy ngài ở văn phòng với một người phụ nữ lạ mặt, hành động mờ ám, nên sinh ra ghen tuông!"
"..."
Hôm nay, nhóm của cậu chỉ phụ trách phần dịch thuật cơ bản và hỗ trợ các công việc nhỏ trong dự án.
Cửa kính bị gõ nhẹ.
Lục Uyển bước vào, hỏi: "Văn kiện chiều nay đã xong chưa?"
Giản Thời Ngọ đứng dậy, đưa tập hồ sơ cho cô: "Chị Lục, tất cả đều ở đây, chị kiểm tra lại xem."
"Được."
Lục Uyển nhìn cậu rồi nói thêm: "À, quản lý Cố tối qua thức khuya, cậu pha cho hắn một ly cà phê rồi mang đến văn phòng đi."
Giản Thời Ngọ đáp: "Dạ được."
Mặc dù giờ cậu không còn là trợ lý của Cố Đoan nữa, nhưng khi ở tầng 18, cậu vẫn bị moi người nhờ làm những việc lặt vặt. Ban đầu, các thực tập sinh khác còn thấy cậu đáng ghen tị, nhưng sau khi nhận ra cậu chỉ là người chạy vặt, không ai thèm để ý đến cậu nữa.
Giản Thời Ngọ quay sang nói với mọi người: "Tớ ra ngoài một lát."
Tôn Lê Mạn chỉ xua tay.
Rời khỏi văn phòng, Giản Thời Ngọ lững thững bước tới quầy pha trà nước. Khi đang lấy nước nóng, cậu không chú tâm nên bị nước sôi đổ vào tay.
"Tê..."
Cậu ăn đau liền rút tay lại.
Một đồng nghiệp phía sau vội vàng đến hỏi: "Cậu không sao chứ?"
"Không sao."
"Sao lại bất cẩn vậy, có phải cậu đang mất tập trung không?"
"Ừm... Tôi không để ý."
Giản Thời Ngọ ngượng ngùng, nhường chỗ cho người khác lấy nước. Dù ngoài miệng nói không sao, nhưng trong lòng cậu không khỏi suy nghĩ lung tung.
Bốn năm qua, cậu gần như không biết gì về cuộc sống của Thẩm Thành.
Nếu...
Nếu người phụ nữ tóc vàng đó thật sự có quan hệ đặc biệt với hắn thì sao?
Nghĩ đến khả năng này, trái tim Giản Thời Ngọ như bị bóp nghẹt, cậu thậm chí không dám suy nghĩ sâu hơn, sợ mình sẽ không kìm được mà rơi nước mắt.
Mang cà phê vào văn phòng của Cố Đoan, cậu lại đúng lúc gặp phải vẻ mặt khó chịu của ông chủ.
"Sao cậu chậm chạp như ốc sên vậy?"
Giản Thời Ngọ thật thà đáp: "Thực xin lỗi."
"Đặt đó đi." Cố Đoan tiện tay cầm thứ gì đó rồi nói: "Tôi phải mang văn kiện này lên gặp tổng giám đốc, cậu dọn dẹp đống giấy tờ trên sàn giúp tôi."
Giản Thời Ngọ bưng cà phê hỏi: "Anh đi ngay bây giờ à?"
Cố Đoan nhíu mày: "Sao, cậu có việc gì?"
"Không phải." Giản Thời Ngọ đặt cà phê xuống rồi nói: "Em nghe nói bên đó đang có khách, là một cô gái. Nếu bây giờ anh đến, có thể tổng giám đốc vẫn đang tiếp khách không có thời gian."
Cố Đoan định mắng cậu một trận.
Nhưng nhìn sắc mặt của Giản Thời Ngọ, hắn bỗng nghĩ ra nhiều điều, vốn dĩ ít khi động não nhưng lần này đầu hắn lại nghĩ đủ thứ.
Không biết nghĩ đến gì, Cố Đoan nói: "Tôi đi một mình sẽ làm phiền đến họ, nhưng hai người chúng ta đi cùng thì không sao. Cậu đi với tôi."
Giản Thời Ngọ kinh ngạc: "Đây là logic gì vậy?"
"Đừng lắm lời." Cố Đoan nói: "Đi hay không?"
"Đi."
Giản Thời Ngọ cũng không hiểu sao mình lại đồng ý nhanh đến vậy, có lẽ là trong lòng cậu đang mơ hồ. Trước đó tổ chương trình đã nói rõ trong hợp đồng, một vài phân đoạn trong Quý thị không thể ghi hình, nếu muốn lên lầu, thợ quay phim không thể đi theo.
Suốt đường đi, cả hai đều im lặng một cách khác thường.
"Đinh.."
Thang máy đã đến tầng cao nhất.
Giản Thời Ngọ bước đi, lòng đầy tâm sự, bất giác lại tiến đến gần phòng làm việc của Thẩm Thành.
Trước cửa, cậu không thấy thư ký Vương đâu, Giản Thời Ngọ đứng ngoài cửa kính rồi nhìn vào trong. Cánh cửa gỗ lớn phía trong chỉ khép hờ, trong đó vọng ra tiếng nói của một người phụ nữ.
Một khe hở nhỏ vừa đủ để cậu từ chỗ mình đứng nhìn vào trong thấy một cảnh tượng mơ hồ.
Khi thấy rõ hơn, cậu mở to mắt nhìn.
Trước bàn làm việc bằng gỗ lớn, một người phụ nữ có làn da trắng đang dựa nghiêng vào mép bàn. Môi cô ta đỏ thắm, tay cầm một cái muỗng sứ trắng như muốn đưa vào miệng Thẩm Thành. Hắn ngồi trên ghế, đối diện với cô ta, khoảng cách rất gần, trông vô cùng ái muội.
Cậu không nhìn thấy rõ, nhưng cảnh tượng ấy lại khiến lòng cậu rất bất an.
Trong khoảnh khắc đó, Giản Thời Ngọ sững sờ như bị sét đánh.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, giọng nói chậm rãi của Cố Đoan cất lên: "Cậu đi nhanh như vậy làm gì, cậu có coi..."
Giản Thời Ngọ quay lại, kéo tay Cố Đoan.
Cố Đoan ngạc nhiên nhìn cậu: "Làm gì thế?"
Giản Thời Ngọ kéo hắn đi ra ngoài, bước chân có chút lộn xộn và hỗn loạn. Cậu thở gấp, không trả lời, chỉ kéo hắn về phía thang máy.
"Ding."
Cửa thang máy mở ra.
Thư ký Vương bước vào, tay mang theo một số đồ vật, thấy hai người họ liền tỏ vẻ kỳ quái: "Quản lý Cố? Giản tiên sinh?"
Cố Đoan gật đầu qua loa, tay vẫn bị Giản Thời Ngọ nắm chặt, cảm giác ấm áp truyền đến.
Khi quay đầu lại, hắn nhận ra đôi mắt tròn của Giản Thời Ngọ dường như đỏ lên, như thể đang muốn khóc. Lúc này, cậu cúi đầu, cố gắng không để lộ cảm xúc.
Thư ký Vương hỏi: "Hai vị đến tìm Thẩm tổng sao?"
Giản Thời Ngọ im lặng như người câm.
Cố Đoan đưa tài liệu trong tay cho thư ký: "Nếu cô đã ở đây, tiện chuyển cho Boss giúp tôi, tôi không cần vào nữa."
Thư ký Vương nhận lấy tài liệu, ánh mắt sâu xa nhìn Giản Thời Ngọ.
Cửa thang máy vẫn mở, Giản Thời Ngọ cúi đầu chào thư ký rồi bước vào trong. Cố Đoan không nói gì thêm cũng theo vào. Mọi thứ diễn ra như bình thường, nhưng vẫn có điều gì đó không ổn, không khí trở nên kỳ quặc, tất cả đều đầy sự lúng túng.
"Chuyện gì vậy chứ..."
Thư ký Vương lẩm bẩm, bước vào văn phòng, chợt thấy qua khe cửa có người phụ nữ bên trong, cô như chợt nhận ra điều gì đó.
"Cốc, cốc, cốc."
Cô nhẹ nhàng gõ cửa.
Người phụ nữ tóc vàng dựa vào mép bàn liếc nhìn cô, mỉm cười: "Thư ký Vương, lâu rồi không gặp."
Thư ký Vương kính cẩn nói: "Phu nhân Julia, chào cô."
Julia mặc một chiếc váy lụa trắng, trông cô chỉ hơn 30 tuổi, nhưng thực ra đã ngoài 40. Cô có vẻ đẹp mặn mà của phụ nữ phương Tây, nhưng khi mở miệng, tiếng Trung của cô lại vô cùng lưu loát: "Sáng nay tôi nghe quản gia nói Thẩm Thành bị bệnh, nên đến đây thăm. Sao cô lại không chăm sóc cậu ấy thế?"
Thư ký Vương vội nói: "Đó là lỗi của tôi."
Đây chẳng phải là phu nhân của Quý tổng vào hai năm trước sao?
Nói về phu nhân này cũng khá thú vị, dường như từ rất lâu trước đây, cô là thư ký của Quý tổng. Hai năm trước, khi Quý tổng gặp tai nạn xe, chiếc xe bị hư hại nghiêm trọng, chính cô là người đã bảo vệ ông trong khoảnh khắc nguy hiểm, thậm chí hai chân còn bị gãy. Hôm nay cô mặc váy lụa, che đi đôi chân giả bên dưới.
Sau đó, thư ký Vương cũng không biết rõ chuyện gì xảy ra. Chỉ biết rằng sau khi Quý tổng hôn mê hơn nửa năm, Thẩm Thành trải qua rất nhiều khó khăn, lúc đó cũng là Julia ở trong bệnh viện hỗ trợ rất nhiều, giúp Thẩm Thành vượt qua thời kỳ đen tối đó.
Julia nhìn Thẩm Thành rồi nói: "Tối nay về sớm nhé, gần đây dì học được vài món ăn Trung Quốc, nghe nói rất bổ dưỡng..."
Thẩm Thành thản nhiên đáp: "Không cần đâu, tôi không thích ăn. Cô đưa cho bố tôi thì thích hợp hơn."
Mặt Julia tái nhợt.
Thẩm Thành không ăn bất kì món gì mà Julia mang đến.
Thật ra, cô rất muốn có mối quan hệ tốt với hắn, đồng thời, cô cũng không muốn làm khó Quý Viễn Sinh. Cô nghe nói Thẩm Thành mất mẹ từ nhỏ nên muốn chăm sóc hắn. Nhưng mọi cố gắng của cô thường không thuận lợi, thậm chí còn khiến bản thân lúng túng.
Nhiều năm qua, cô và Quý Viễn Sinh đều rất cố gắng cải thiện tình hình. Quý Viễn Sinh đã chuyển toàn bộ cổ phần cho con trai, còn cô cũng giao tất cả các mối quan hệ mình có và nhiều thế lực mình bồi dưỡng trong công ty cho Thẩm Thành.
Khi bước chân vào hào môn, cô đã nghĩ đến sự giàu sang, nhưng là người phụ nữ thông minh, cô hiểu mình cần phải nắm giữ điều gì. Giờ đây, cô chỉ muốn làm tốt trách nhiệm của mình.
Julia đứng thẳng người, có chút ngại ngùng nói: "Dì chỉ muốn quan tâm con thôi."
"Vậy sao?"
Thẩm Thành lười biếng dựa vào ghế: "Tôi hiểu tâm ý của cô rồi, mời về."
"......"
Quả nhiên vẫn bị từ chối.
Julia không biết phải diễn tả cảm xúc của mình thế nào. Cô biết Thẩm Thành không chấp nhận mình, mọi nỗ lực của cô đều vô ích, nhưng cô vẫn muốn thể hiện sự chân thành của mình trước mặt hắn.
Thư ký Vương không dám nói thêm, cô bèn đưa tài liệu: "Sếp, khi nãy tôi đến, có gặp quản lý Cố và Giản tiên sinh. Họ hình nhưu đã đến đây, dặn tôi đưa cái này cho ngài."
Khi Thẩm Thành nghe đến tên Giản Thời Ngọ, hắn hơi nhíu mày một chút.
Julia bên cạnh tỏ vẻ tò mò.
Thẩm Thành không để ý đến cô: "Thư ký Vương, tiễn khách."
Julia định nói gì đó, nhưng Thẩm Thành không thèm liếc mắt nhìn cô. Cô đành xoay người rời đi, mang theo chút hờn dỗi.
Thẩm Thành không xem tài liệu, chỉ hỏi: "Họ rời đi khi nào?"
"Vừa mới đây." Thư ký Vương liếc đồng hồ: "Khoảng năm phút trước."
Năm phút.
Thẩm Thành híp mắt, hồi tưởng lại, trong lòng dần dâng lên một dự cảm không lành.
Hắn trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Lúc đó em ấy... trông ổn không?"
Thư ký Vương suy nghĩ một lát rồi nói thật: "Không ổn lắm."
"Cậu ấy cúi thấp đầu." Thư ký Vương gãi đầu: "Có vẻ như không vui."
Ngay sau đó.
Thư ký Vương nhìn lên và thấy Thẩm tổng đang nhíu mày.
Hiếm lắm.
Ngày đó, khi lần đầu tham gia hội đồng quản trị, Thẩm Thành vẫn luôn giữ thái độ bình tĩnh. Ngay cả khi đàm phán với khách hàng khó tính nhất trong giới kinh doanh, hắn cũng chưa từng tỏ ra khó chịu như vậy.
Tiếp theo, Thư ký Vương thấy Thẩm Thành lấy điện thoại ra, gọi một số nào đó. Sắc mặt hắn nghiêm túc, chờ đợi đầu dây bên kia trả lời. Chuông điện thoại vang lên một hồi rồi ngừng lại, rõ ràng là bị cúp máy.
Thẩm Thành bị cúp máy.
Hắn khẽ nhíu mày, thử gọi lại lần nữa, nhưng kết quả vẫn như cũ, bị cắt đứt ngay lập tức.
Thư ký Vương chứng kiến toàn bộ sự việc, trong lòng không khỏi thấy thú vị. Cô đã theo Thẩm Thành nhiều năm, nhìn thấy hắn từng bước đạt được vị trí như hôm nay, hiếm khi có ai dám cúp điện thoại của hắn.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Thẩm Thành bị cúp máy thẳng thừng như vậy. Thư ký Vương cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, chỉ muốn cười.
Thẩm Thành lạnh lùng lên tiếng, giọng nói đầy hàn ý: "Có cái gì mà cười vui vậy?"
Thư ký Vương giật mình, lập tức đứng nghiêm. Khi thấy ánh mắt sắc bén của Thẩm Thành, cô không còn muốn cười nữa. Là một thư ký chuyên nghiệp, nhiệm vụ của cô là giải quyết vấn đề cho lãnh đạo.
"Cái này..."
Thư ký Vương cẩn thận cân nhắc, đưa ra một đề xuất: "Nếu không, để tôi thử gọi bằng điện thoại nội bộ xem sao?"
Thẩm Thành nhướng mày, mặt không biểu cảm gì.
Thư ký Vương vội vàng đưa ra phương án khác: "Hoặc là, ngài xem qua tài liệu này trước, sau đó tôi sẽ liên hệ với nhóm dự án, nhờ họ gọi Giản tiên sinh quay lại. Nói như vậy, có khi cậu ấy sẽ đồng ý gặp ngài."
Thẩm Thành gõ nhẹ ngón tay lên bàn, như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi nhìn Thư ký Vương: "Cô nghĩ tại sao cậu ấy không muốn nhận điện thoại của tôi?"
Câu hỏi này thật khó trả lời.
Nếu trả lời không khéo, có thể đắc tội với sếp, mà nếu nói thẳng, có thể lại đắc tội với phu nhân tương lai của sếp.
Thư ký Vương chần chừ một lúc, rồi thử trả lời: "Có lẽ, đầu tiên chúng ta nên loại trừ khả năng điện thoại hết pin."
"...Nếu cô còn nói thêm một câu vô nghĩa nào nữa, tháng này sẽ trừ hết tiền thưởng của cô."
Thư ký Vương khóc lóc trong lòng, ngoài mặt thì nở nụ cười tiêu chuẩn nhanh chóng đáp lại: "Vậy khả năng còn lại là cậu ấy thấy ngài ở văn phòng với một người phụ nữ lạ mặt, hành động mờ ám, nên sinh ra ghen tuông!"
"..."